watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Thương người xa xứ-CHƯƠNG 10 - tác giả QUỲNH DAO QUỲNH DAO

QUỲNH DAO

CHƯƠNG 10

Tác giả: QUỲNH DAO

Lễ Giáng Sinh vừa qua không được bao lâu, mùa Xuân đã đến.
Đêm đó, Chí Viễn lấy giờ nghĩ, đi về nhà sớm hơn mọi ngày.
Cần phải nói chuyện với Chí Tường mới được, cần phải biết thằng nhỏ đang bận rộn những gì, cần phải hiểu được đời sống tình cảm của nó! Lúc gần đây, trông nó có vẻ hơi kỳ lạ, có vẻ bí ẩn, có vẻ trầm lặng. Lỡ như nó mê một cô gái nào đó không đàng hoàng đứng đắn, rất có thể những gì mình đã cố tình sắp đặt đều sẽ trở thành ảo ảnh! Ở Âu Châu, có quá nhiều những chỗ ăn chơi, muốn trụy lạc, là một chuyện dễ như trở bàn tay! Dĩ nhiên, Chí Tường không thể nào hồ đồ đến như thế, nhưng, cả hai anh em, cũng đã có một thời gian khá dài, không tâm sự gì với nhau.
Về đến trước nhà, nhìn thấy ánh đèn ở cửa sổ, chàng biết ngay là Chí Tường đã về nhà, nhìn đồng hồ, mới có chín giờ tối, như vậy, nó không hề đi chơi ở ngoài đến độ quên về.
Trong lòng chàng dâng lên ngay một cảm giác được an ủi, cùng hiện lên song song với cái cảm giác an ủi đó, còn có cái cảm giác tự trách mình! Sao mi lại có thể nghi ngờ Chí Tường như thế được! Mi thậm chí còn nghĩ đến hai chữ "trụy lạc"! Mi không tin tưởng ở thằng em trai của mình! Một người trẻ tuổi ưu tú, hướng thượng như thế! Đó là thằng em mà chàng đã tự ví von là "bóng dáng của mình"!
Nhảy một lần hai ba bậc lên thang lầu, chàng mở cửa xông vào nhà, nhìn thấy ngay Chí Tường đang đứng trước chiếc bàn ăn cơm, chăm chú, bận rộn nắn hình một chiếc đầu thiếu nữ! Nghe tiếng cửa mở, Chí Tường ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Chí Viễn, lập tức hỏi chàng bằng một giọng bất an:
- Sao vậy? Anh Hai? Hôm nay anh về sớm hả? Có phải vì không được khỏe không? Đêm qua, em nghe anh có ho húng hắng vài tiếng.
- Ồ, không hề có chuyện đó, anh khỏe ghê lắm!...
Trong lòng Chí Viễn thấy vui vẻ, gương mặt chàng bất giác hiện lên một nụ cười thoải mái và hân hoan:
- ... Tự dưng anh nổi hứng, muốn làm biếng vài tiếng, nên xin nghỉ về sớm đấy chứ!... Anh xem hình như em càng lúc càng tỏ ra thích thú về điêu khắc phải không?
Chàng nhìn chiếc đầu trên bàn ăn.
- Đúng vậy, giáo sư của em nói, em có khả năng lĩnh ngộ rất đặc biệt về bộ môn điêu khắc.
Đôi mắt của Chí Viễn rực sáng, chàng vui mừng quá sức!
- Thật sao? Vậy hẳn là giáo sư của em rất thưởng thức tài nghệ của em.
Chí Tường hơi mỉm cười, chàng nói:
- Em nghĩ hẳn là như vậy, ông nói, theo sự tiến triển như thế này, hai năm nữa là đã có thể tốt nghiệp!
Ánh mắt của Chí Viễn càng sáng hơn nữa, chàng hít vào một hơi dài:
- Tốt nghiệp? Ý em muốn nói là, hai năm là em có thể học xong tất cả các tín chỉ? Lấy được bằng cấp?
Chí Tường nhìn vào chiếc tượng đầu làm một nửa, nói:
- Có khả năng như vậy. Tuy nhiên, cái học trong nghệ thuật là một sự học vô giới hạn, một tác phẩm hay hoặc dở cũng tùy theo người thưởng thức, như thế nào gọi là thành công, thật sự cũng rất khó định nghĩa, từ lâu nay, em cứ cảm thấy trong tất cả những tác phẩm của em, như thể còn thiếu một cái gì đó rất quan trọng!
- Thiếu cái gì? Anh nhìn không ra còn thiếu cái gì! Chí Viễn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn chăm chú vào chiếc tượng đầu con gái đó, chiếc đầu đó chỉ mới vừa được nắn sơ qua, có thể nhìn ra đó là một thiếu nữ - một thiếu nữ khá quyến rũ. Nhưng, một tác phẩm chưa hoàn thành, dù sao cũng chỉ là một mô hình mà thôi.
Chí Tường nhìn chiếc tượng đầu thiếu nữ đó, đột nhiên chàng quăng đi cây dao điêu khắc trên tay, ngồi phệch xuống chiếc ghế để bên cạnh bàn, chàng dùng tay đỡ lấy đầu:
- Thiếu... thiếu sự sống động, thiếu tình cảm, thiếu sự biểu hiện của sức mạnh! Khi tác phẩm của anh tiến bộ đến một giai đoạn nào đó, anh sẽ cảm thấy nó không còn tiến bộ nữa, và điều đó trở thành sự khổ sở của anh!
Chàng thiểu não ngẩng đầu lên nhìn Chí Viễn.
Chí Viễn đặt bàn tay của mình lên vai Chí Tường, nói một cách thương xót:
- Có thể là tại vì em hấp tấp quá! Chí Tường! Em đã tự bắt buộc mình cố gắng quá sức! Để anh nói cho em nghe, em cần phải buông thả mình một chút, đi nghĩ mát, đi du lịch, tìm một người bạn gái!...
Nói đến câu cuối cùng, Chí Viễn hơi trầm ngâm giây lát:
- ... Chí Tường, sự phiền não của em lúc gần đây, chỉ vì không thể tiến bộ thôi sao?
Chí Tường nhẹ chau đôi chân mày:
- Anh Hai, anh nói thế là có ý gì?

Chí Viễn đi đến phía bên bàn, làm hai ly café, một ly đưa cho em trai, chàng cầm lấy ly kia, chàng cũng đến ngồi trước bàn ăn, nhìn chăm chú vào Chí Tường, thật chăm chú, thật tỉ mỉ. Gương mặt của Chí Tường tiều tụy, ánh mắt sầu khổ. Điều này làm cho trong lòng chàng dậy lên một thoáng đau đớn, ngó bộ, chàng đã sơ suất trong việc chăm lo Chí Tường! Từ bao giờ, thằng nhỏ trở nên trầm lặng, u uất và tiều tụy như thế này?
Chàng nhìn Chí Tường, soi mói, chàng nói:
- Em có tâm sự, Chí Tường! Em không dấu được anh đâu!...
Chàng nghĩ đến bức ảnh tốc họa mà mình đã nhìn thấy được vào khoảng thời gian trước Giáng Sinh, lại đưa mắt nhìn chiếc tượng đầu thiếu nữ, không có cách gì kết nối chiếc tượng với bức tốc họa lại làm một, đó hình như là điều rất khó so sánh. Chàng đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Chí Tường:
- ... Nói cho anh nghe, em đang buồn phiền về những gì? Vì Ức Hoa chăng?
Chí Tường vội vã nói ngay, lắc đầu quầy quậy:
- Không, không! Hoàn toàn không phải!
- Như vậy, là vì một người con gái khác rồi, phải không? Cô gái biết đánh xe ngựa đó chăng?
Chí Tường ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt chàng trở nên trắng bệch. Đôi mắt chàng nhìn vào Chí Viễn, trừng trừng, chăm chú, chàng cất tiếng nói, giọng khản hẳn đi:
- Làm sao anh biết được có một người con gái như thế?
- Vậy thì, quả thật là có một người con gái như thế chứ gì?
Chí Viễn hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn chàng lại càng thâm trầm, sâu sắc hơn nữa.
- Đúng vậy, có một người con gái như thế!...
Chí Tường kéo mạnh chiếc ghế, nghe "rột" một tiếng, chàng đứng phắt dậy, bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, qua lại cả nửa buổi, chàng lại đi đến bên cạnh chiếc bàn, đứng dừng lại, nói tiếp:
- ... Anh Hai, ai nói với anh chuyện này thế?
- Tự em nói chứ ai!
- Em?
Chí Viễn hớp một ngụm café, nụ cười trên môi chàng tắt đi:
- Một bức tốc họa của em, đã giúp anh suy đoán ra chuyện này. Chí Tường, cô gái ấy là một người như thế nào? Người Trung Hoa chăng?
- Có thể nói là người Trung Hoa, mà cũng có thể nói là không?
- Là sao?
- Về huyết thống, nàng là người Trung Hoa một trăm phần trăm, còn về quốc tịch, không phải là người Trung Hoa!
"Rột" một tiếng, lần này, người đẩy chiếc bàn là Chí Viễn, chàng nhảy dựng lên, đẩy ly café ra phía xa xa, chàng đưa tay đấm lên bàn một cái thật mạnh, cái ly bị sức chấn động nhảy tưng lên một cái, café sánh ra ngoài ly, chảy dài lên mặt bàn. Chí Viễn bước đến bên Chí Tường, nắm lấy vai chàng, thật mạnh, thật đau, Chí Viễn nói thật to tiếng:
- Anh không có quyền can dự vào việc em chọn bạn gái, em có muốn cưới vợ đầm, cũng là chuyện của em! Em không thích anh sắp xếp bạn gái cho em, anh cũng không có cách gì khác! Thế nhưng, nếu như em kết bạn với một cô gái người Trung Hoa nhưng lại có quốc tịch ngoại quốc, anh cực lực phản đối! Anh cương quyết phản đối! Em nói anh bảo thủ cũng được, em nói anh kỳ cục cũng được, em nói anh là một người có đầu óc kỳ thị cũng được, thế nhưng, anh vẫn xem trọng quốc tịch của chúng ta! Anh biết anh từ đâu đến, anh vẫn còn muốn trở về nơi đó! Còn em thì sao?...
Chàng hơi gằn giọng:
- Em cũng vậy! Đừng nên quên gia đình của chúng ta, dòng máu của chúng ta! Ức Hoa được sinh ra ở Ý, thế nhưng, quốc tịch của cô ấy là gì? Em có biết không? Cô ấy là người Trung Hoa! Bác Cao từ đầu chí cuối, không hề bỏ đi quốc tịch của mình! Đó chính là chỗ mà anh thán phục cha con bác ấy!

Chí Tường vùng ra khỏi bàn tay của Chí Viễn, chàng nói bằng một giọng u uất, buồn rầu, trầm lặng và thẩn thờ:
- Anh kích động quá sức làm chi vậy! Tại vì, cho dù cô ấy có quốc tịch gì đi nữa, tất cả cũng đã là quá khứ rồi!
Chí Viễn hơi ngẩng người ra:
- Quá khứ?
Chí Tường đưa tay sờ mó bức tượng đầu người trên bàn, chàng cúi thấp đầu xuống, giọng phiền muộn:
- Đúng vậy, đã là quá khứ rồi, đó là một câu chuyện không có cách gì phát triển được! Anh Hai, xin anh đừng nên nhắc đến chuyện này nữa, em nói cho anh nghe, nàng con gái đó đã đi mất rồi, nàng không còn ở La Mã, không còn ở nước Ý nữa! Anh yên tâm rồi chứ?
Chí Viễn ngạc nhiên nhìn Chí Tường, nét ưu sầu buồn bực của thằng em làm cho chàng cảm thấy bối rối. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, chàng lại tự mâu thuẫn với mình, chàng cảm thấy bất bình dùm cho em, sao vậy, một thằng con trai như Chí Tường, chẳng lẽ lại bị cô gái kia bỏ rơi hay sao? Chẳng lẽ cô gái kia chỉ đùa giỡn với Chí Tường, xem nhẹ tình cảm của Chí Tường?
- Ê, Chí Tường, có phải là cô ta không biết nhìn người, hay là tại vì em không thèm cô ta?
Chí Tường buồn bực, chàng ngẩng đầu, to tiếng kêu lên gần như phẩn nộ:
- Anh Hai! Chúng ta có thể nào ngưng nói chuyện này được không? Em nói cho anh nghe, đó là một câu chuyện chưa có mở đầu đã vội vàng kết thúc rồi, chúng ta dừng lại ở đây được không? Tại sao anh nhất định phải nhắc đến nó chứ? Tại sao?
Chí Viễn đưa hai tay lên, nói như giảng hòa:
- Được được được! Chúng ta không nói, không nói, không nói nữa! Được chưa?...
Chàng đốt lên một điếu thuốc, ngồi dựa sát vào chiếc ghế salon, lặng lẽ nhìn Chí Tường, tự lẩm bẩm với mình:
- ... Chúng ta đều đã mệt rồi! Đều quá mệt mỏi rồi! Chúng ta cần phải tìm một khoảng thời gian, cùng nhau đi ra ngoài nghĩ ngơi cho thoải mái!
Trong khoảnh khắc đó, Chí Tường đột nhiên như một quả bóng xì hơi, nhắm nghiền đôi mắt lại, chàng cảm thấy đầu óc mình rối bùng lên. Mình dựa vào gì mà lại la lối um sùm với anh Hai như thế? Người anh đã vì học phí của chàng mà oằn lưng ra đi làm cu li cho thiên hạ! Người anh đã vì chàng mà chịu cực chịu khổ, thế nhưng vẫn cắn răng gánh chịu, không hề than vãn! Chàng định nói gì đó, thế nhưng, cổ họng chàng như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm lại, chàng không phát ra được âm thanh.
Chí Viễn cố gắng giữ cho âm thanh có vẻ nhẹ nhàng, chàng nói bằng một giọng an ủi, gần như xin lỗi:
- Chí Tường, đừng nên phiền nữa! Coi như thằng anh của em hơi nhiều chuyện một chút vậy mà, được không? Anh nói cho em nghe, chỉ thêm vài tháng nữa, là em sẽ nghĩ hè thôi. Đợi đến khi em nghĩ hè, anh cũng xin nghĩ một tuần, chúng ta hẹn cha con bác Cao, cùng nhau đi Venice chơi một tuần lễ cho thỏa thích! Venice! Ồ, Chí Tường, bảo đảm là em sẽ thích nơi đó! Thành phố trên nước nổi tiếng thế giới!
Chí Tường quay đầu lại, gương mặt chàng đỏ bừng, tròng mắt chàng nóng lên, chàng xông thẳng đến bên bộ salon, ngồi xuống bên cạnh Chí Viễn, nói bằng một giọng xúc động và khàn đục:
- Không! Anh Hai, sau khi nghĩ hè, anh đi chơi một thời gian cho thoải mái, em phải tìm việc làm, em không thể sống như thế này mãi được, em không thể để cho anh làm việc để nuôi em! Em cũng là đàn ông, em cũng có thể lực, em cũng có thể làm được những chuyện mà anh làm được!
Chí Viễn cười lên, nói một cách nhẹ nhàng:
- Đừng có khùng, Chí Tường! Chuyện duy nhất mà em phải làm, là học hành cho đàng hoàng, học ngành điêu khắc của em cho đàng hoàng! Còn chuyện tiền bạc và công việc làm, đó là chuyện của thằng anh em...

Có một loạt tiếng gõ cửa vang lên, ngắt ngang lời nói của Chí Viễn, hai anh em ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, Chí Tường nói:
- Ai vậy? Trời tối quá rồi mà!
Cửa mở ra, Ức Hoa đang đứng ngay đó cười hi hi, vừa nhìn thấy Chí Viễn, ánh mắt nàng sáng long lanh.
Nàng khoa chân bước vào, vừa cười vừa nói với Chí Viễn:
- Chí Viễn, hôm nay anh về sớm một bữa phải không?...
Trên tay nàng cầm một cái mâm nhỏ, trên cái mâm, là những cái bánh bao nóng hổi còn bốc khói nghi ngút, đặt mâm bánh lên bàn, nàng tiếp tục nói:
- ... Ba nói thèm ăn bánh bao, nên tối nay em chưng một nồi to, lại nhớ hai anh em anh, người thì thức đêm thức hôm học hành, người thì thức đêm thức hôm làm việc, nên đem một mâm qua cho hai người ăn thêm buổi tối. Có nhân mặn mà cũng có nhân ngọt, không biết hai anh có ăn nổi nữa không?
Sao mà đúng lúc thế! Chí Viễn nghĩ thầm, chẳng lẽ cô có thần cơ diệu toán, đoán đúng phong phóc rằng tối nay tôi sẽ về sớm? Cho nên đem bánh bao đến cho "anh em" chúng tôi? Hay là chỉ đến vì một người mà thôi? Xem tình hình, có lẽ sự "về sớm" của mình có hơi không được thích hợp cho lắm. Nghĩ đến đây, chàng lại khẽ liếc mắt nhìn Chí Tường, thảo nào mà đêm nay thằng nhỏ có vẻ nóng nảy thế kia! Chàng vội vàng nhảy dựng lên:
- Ha, hai người ở đây nói chuyện đi nhé! Cứ tự nhiên nói chuyện đi nhé! Công việc làm của anh ở bên kia vẫn chưa xong! Anh xem, tốt nhất là anh nên trở về làm việc lại!
Chàng hấp tấp chạy về hướng cửa.
Chí Tường nhào ngay đến chặn trước mặt chàng, lở khóc lở cười:
- Anh Hai! Anh nói vậy là thế nào?
Sắc mặt của Ức Hoa hơi tái đi một chút, nàng xếp những cái bánh ngay ngắn lên bàn, nói lặng lẽ:
- Chí Viễn, anh nghĩ rằng em không biết là anh đã về rồi chăng? Chiếc xe cũ rích đó của anh, chạy rầm rầm ngang nhà em như tiếng xe tăng, bao nhiêu năm nay, tiếng xe anh còn ở tuốt ngoài hẽm là em đã nghe được rồi. Mỗi ngày anh đi làm hay trở về, em chỉ nghe tiếng xe là cũng đủ biết anh ở đâu!
Ồ, Chí Tường nhìn nhìn Chí Viễn, ngó bộ, sự hiện hữu của mình mới là dư thừa đây chứ, người ta nghe tiếng xe nên mới đem bánh bao đến đây ấy mà! Chí Tường đi đến bên bàn, cầm lấy một cái bánh, vừa đưa lên miệng cắn, vừa đi ra phía cửa:
- Hai người ở đây nói chuyện, tôi ra ngoài đi dạo một chút!
Chí Viễn lại chận ngang Chí Tường:
- Ê! Chí Tường! Ức Hoa có lòng tốt đem bánh bao sang cho chúng ta ăn, em không ngồi xuống ăn cho đàng hoàng, đi dạo cái nổi gì?
Chí Tường đành phải ngồi xuống trước chiếc bàn ăn, cắm đầu cắm cổ ăn bánh bao.
Gương mặt Ức Hoa hơi ửng đỏ, liếc nhanh hai anh em Chí Viễn một cái, nàng nói thật nhỏ tiếng:
- Có lẽ hai anh em anh đang có chuyện quan trọng muốn bàn, em xem, hay là để em đi vậy! Dù sao thì em cũng không có việc gì, chỉ đem bánh bao sang mà thôi!
Chí Viễn kéo ngay cánh tay áo của Ức Hoa, vừa cười vừa nói:
- Em dám đi? Ngồi xuống đây, nói chuyện với tụi anh! Bọn anh đang nói chuyện về em đấy!
Ức Hoa đứng dừng lại, hỏi một cách hiếu kỳ:
- Nói về em? Nói cái gì về em?
- Anh nói với Chí Tường rằng, đợi đến khi nó được nghĩ hè, hai anh em anh, sẽ rủ cha con em, cùng đi Venice chơi một tuần lễ!
Đôi mắt của Ức Hoa mở ra thật to, thật to, gương mặt nàng rạng rỡ ánh sáng vui mừng:
- Thật à? Anh không gạt em chứ? Anh có thể lấy ngày nghĩ sao?
- Xin nghĩ một tuần lễ, không đến đổi mất nồi cơm đâu!
Chí Tường nói một cách khẳng định:
- Em không đi!... Ức Hoa, cô đi chơi với anh Hai, nghĩ hè tôi phải đi làm!
Chí Viễn nói một cách nóng nảy:
- Chí Tường! Anh đã nói với em rồi, kiếm tiền là chuyện của thằng anh này! Em không tin khả năng kiếm tiền của anh phải không? Em nghĩ rằng anh nuôi em không nổi hẳn?
Chí Tường cũng cất cao giọng:
- Em biết rằng anh cần nghĩ ngơi! Nghĩ hè đến ba tháng trời, đúng là lúc em đi làm, anh nghĩ mệt!
Chí Viễn kêu lên:
- Anh không cần nghĩ mệt! Người cần phải nghĩ mệt chính là em, em đã học hành quá sức, hơn nửa năm nay, em vùi đầu học bao nhiêu đó đã đủ rồi...
Chí Tường ngắt ngang lời Chí Viễn:
- Tốt nhất là chúng ta đừng nên tranh luận làm gì! Từ đây tới nghĩ hè cũng còn mấy tháng nữa kia mà, bây giờ chúng ta tranh luận về vấn đề này, không phải là quá sớm hay sao?
Chí Viễn nói:
- Phải quyết định cho sớm, anh mới có thể sắp xếp ngày nghĩ chứ! Dù sao đi nữa, em cùng đi chơi chung với anh và bác Cao, Ức Hoa, chúng ta cùng nhau đi Venice, sau đó, em và Ức Hoa có thể đi Florence, Milan v.v... chơi một vòng rồi hãy về...
Chí Tường nói bằng một giọng chắc như đinh đóng cột:
- Em không đi! Em phải đi làm!
Chí Viễn nổi nóng, chàng kêu lên:
- Đi làm! Đi làm! Ngay cả tiếng Ý em còn chưa học rành rẽ, em có thể làm được gì? Anh nói thật cho em nghe, em sẽ không tìm được một việc làm nào hết đâu!
Chí Tường cũng nổi nóng:
- Ít nhất, em cũng có thể làm công việc của anh! Em còn trẻ hơn anh, em có sức mạnh hơn anh, em có thể làm việc nặng hơn anh!
Chí Viễn giận đến độ nổi những đường gân đỏ ở cổ, chàng trợn mắt nói:
- Em điên rồi! Em muốn làm công việc của anh!... Em là một nhà nghệ thuật! Đôi bàn tay em là để cầm bút để họa và cầm dao để khắc! Đôi bàn đó không phải dùng để làm những công việc nặng nhọc!...
Chàng đưa tay ra chụp lấy bàn tay của Chí Tường, lật lên, những ngón tay của Chí Tường thon dài, những đường vân nhỏ nhắn. Chàng kêu lên:
- ... Ức Hoa! Em xem, đây là bàn tay của một nhà nghệ thuật! Em có biết không? Đôi bàn tay này sẽ sáng tạo ra những tác phẩm nghệ thuật vĩ đại!
Chí Tường nhìn đôi bàn tay của mình, sau đó, đột nhiên, chàng lật ngược tay nắm lấy bàn tay của Chí Viễn, lật lên, Chí Viễn lật bàn tay ra theo phản ứng tự nhiên, bàn tay đó, chứa đầy những mảng da bị dày và chai đi, những ngón tay vì dùng sức mà trở nên thô kệch đi, trong lòng bàn tay, còn có những vết trầy trụa nằm ngang nằm dọc, và một vài chỗ còn có những vết bầm tím vì máu còn đông. Chí Tường đột nhiên cảm thấy đầu óc mình choáng váng, hình như có một dòng máu nóng đang xông lên đến tận đỉnh đầu chàng. Chàng cảm thấy mình không còn đủ can đảm để đối diện với đôi bàn tay này nữa, chàng cảm thấy mình như thể sắp nổ tung đến nơi... nhảy dựng người lên, chàng quay người, chạy thẳng ra mở cửa, xông nhanh xuống lầu, hướng về phía con đường lớn phía dưới.
Chí Viễn ngớ người ra hết hai giây, sau đó, chàng tiếp xúc với đôi tròng mắt long lanh ngấn lệ của Ức Hoa. Chàng cố gắng phấn chấn lên một chút, hơi chần chừ suy nghĩ một giây, sau đó, chàng quay người, cũng xông thẳng về hướng cửa.
Trong nhà chỉ còn lại Ức Hoa, nàng đưa mắt nhìn những cái bánh trên bàn, lại nhìn nhìn chiếc tượng đầu người còn đang nắn dở dang, nàng lặng lẽ thở ra một hơi thật dài, thật sâu.
Ở ngoài kia, trên con đường gió đêm lạnh lẽo, Chí Viễn đã đuổi kịp Chí Tường.
Chàng kêu lên một tiếng:
- Chí Tường!

Chí Tường vẫn cắm đầu đi thẳng về phía trước, trên người chàng chỉ có một chiếc áo sơ mi mong manh, tay áo bị gió lạnh thổi phồng lên. Chí Viễn đi theo chàng một đoạn, lặng lẽ cởi chiếc áo khoác ngoài của mình, khoác lên vai Chí Tường, thấp giọng nói một câu:
- Ở đây không giống như Đài Loan, buổi tối trời lạnh, coi chừng bị cảm!
Chí Tường đứng dừng lại, nhìn thẳng vào Chí Viễn. Chí Viễn đứng thẳng dưới ngọn đèn đường, đối diện với chàng, gương mặt Chí Viễn chan hòa một nụ cười đầy nét dịu dàng và ấm áp.
Chí Viễn mĩm cười hỏi:
- Cả hai anh em chúng ta đều chạy hết ra đây, bỏ một mình Ức Hoa ở nhà, điều này có hơi quá đáng phải không?
Chí Tường không nói, dưới ánh đèn đêm, đôi mắt chàng long lanh ngấn lệ. Một lúc sau, chàng đứng tựa sát vào Chí Viễn. Quay đầu lại, cả hai vai kề vai, cùng nhau đi trở về hướng nhà.
Thương người xa xứ
CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 15
CHƯƠNG 16
CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 19
CHƯƠNG 20
CHƯƠNG 21