CHƯƠNG 11
Tác giả: QUỲNH DAO
Sau khi tan học, Chí Tường lẩn thẩn đi bộ ra khỏi trường, đầu óc chàng chứa đựng toàn hình ảnh điêu khắc. Vật liệu để điêu khắc có rất nhiều loại: bao gồm gỗ, đá, đồng, thiếc v.v... Hiện giờ chàng đang học chỉ là "nắn", chứ chưa phải là "điêu khắc". Dùng đất sét tạo thành khuôn mẫu, sau đó lại sửa đổi, lại gia công. Michelangelo và Bernini không phải làm như thế, họ dùng nguyên cả một viên đá hoa cương to tướng, đục, đẽo, gọt, dũa từng ly từng tí mà thành. Hiện nay trên thị trường tràn đầy những kiểu mẫu, được nhào nắn bằng bột đá hoa cương, từng hình tượng của những nhân vật thần thoại xa xưa, hằng hà sa số, những người du khách ngây thơ hí hởn mua về xem như báu vật, thế nhưng, đó không phải là điêu khắc, những hình tượng đó vô hồn, vô tình cảm, và càng không có sự thể hiện của "sức mạnh"!
Chàng mơ hồ nghĩ ngợi:
- Trong tất cả những vật liệu dùng để điêu khắc, đá hoa cương là một sự thách thức rất to lớn! Nếu như làm khuôn mẫu, thì đồng là vật liệu có thể biểu hiện được "sức mạnh" nhiều nhất, mình cần phải làm một tác phẩm bằng đồng mới được, lấy đề tài gì bây giờ? Thiếu nữ cưỡi ngựa!
Thiếu nữ cưỡi ngựa! Trước mắt chàng lại hiện lên hình ảnh của Đan Lệ, đôi mắt sáng rực của Đan Lệ, mái tóc ngắn tung bay theo gió của Đan Lệ, hình dáng hào phóng trên lưng ngựa của Đan Lệ dưới ánh trăng. Nàng con gái tràn đầy nét điên cuồng và sức sống hoang dại đó! Tiểu Lệ Chi! Tiểu Lệ Chi! Trái tim chàng cảm thấy đau thắt. Tiểu Lệ Chi! Tại sao chỉ trong khoảng thời gian một tuần ngắn ngủi, mà hình bóng em lại khắc sâu vào tim anh như thế này? Tiểu Lệ Chi! Chàng ngẩng đầu lên, nhìn nhìn vào khung trời buổi hoàng hôn, ráng chiều là từng lớp từng lớp mây sắc màu rực rỡ. Tiểu Lệ Chi, giờ này em đang ở nơi đâu? Thụy Sĩ? Thụy Sĩ có biết bao nhiêu là thành phố lớn, thành phố nhỏ, thế mà em không hề lưu lại một địa chỉ! Ồ! Chàng thở ra một hơi dài, cố gắng xóa đi hình bóng Tiểu Lệ Chi, không nghĩ đến nàng nữa, hãy nghĩ đến Chí Viễn và Ức Hoa thì hơn, hãy nghĩ đến đá hoa cương và đất sét nắn hình thì hơn!
Một thằng bé người Ý đi đến gần bên chàng, đưa tay ra cản chàng lại, chàng nhìn ra thằng bé đó, nó là con trai của ông chủ tiệm bán quán café ở góc phố, chàng vẫn thường ngồi uống café ở đó, ăn một miếng bánh mì Ý qua loa cho buổi trưa.
Chàng hỏi:
- Anthony, em có chuyện gì vậy?
Thằng bé con cười hì hì, đưa cho chàng một mảnh giấy, sau đó, nó nhoẻn miệng ra cười với chàng một cái, rồi chạy ào đi mất.
Chàng ngập ngừng mở tờ giấy ra, kinh ngạc thấy rằng, trong đó lại là một hàng chữ được viết bằng chữ Hoa, nét chữ rất xa lạ, hàng chữ viết thật đơn giản:
- Đợi anh ở đấu trường La Mã, có chút chuyện cần, xin đến ngay!
Không có tên tuổi, cũng chẳng có địa chỉ, tờ giấy này đến thật là thần bí! Chàng lật tới lật lui tờ giấy, suy tới nghĩ lui, nghĩ không ra ai là người đã viết tấm giấy này. Cuối cùng, chàng mới bàng hoàng nghĩ rằng, có thể là Ức Hoa. Chàng có rất ít cơ hội gặp Ức Hoa một mình, nếu như không có ông già Cao ở đó, thì cũng có mặt Chí Viễn ở đó. Nếu như Ức Hoa có đặc biệt đến tìm gặp chàng, thì hẳn phải là chuyện có liên quan đến Chí Viễn. Trong lòng chàng đã có hơi hiểu ra, thường ngày, trong thần sắc của Ức Hoa cũng đã có vẻ ngập ngừng, muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt nàng nhìn Chí Viễn bao giờ cũng chứa đầy tâm sự trùng trùng. Hẳn là thế nào cũng có chuyện gì đó liên quan đến Chí Viễn, hoặc có thể, nàng muốn minh định cho rõ ràng, quan hệ giữa nàng và hai anh em chàng chăng?
Nghĩ thông rồi, chàng bèn đi thẳng đến khu đấu trường xưa của La Mã.
Khu đấu trường xưa của La Mã, ở ngay trung tâm thành phố, theo truyền thuyết đã có hai nghìn năm lịch sử. Tòa kiến trúc vĩ đại đã hai nghìn năm này, nay chỉ còn trơ lại một khuôn thành đổ nát, tàn phai, cái vỏ hình vòng tròn phía bên ngoài vẫn còn, thế nhưng đã nghiêng đổ hết một nữa. Đi vào phía bên trong, là từng lớp từng lớp tường vôi đổ nát, tương truyền, những bức tường vôi đó vốn ở phía dưới nền đất, là chỗ để giam giữ những con sư tử hung hăng, thế nhưng, bây giờ, những bức tường vôi đó giống như một mê hồn cung rối mắt, loạn cuồng. Chung quanh vòng tròn, có những bậc thang có thể đi lên, chỗ nào cũng có những khung cửa hình vòng cung. Chí Tường đi vào đó, đã có cái cảm giác, nhất định là có người đã tìm cách đùa dai với chàng! Trong khu kiến trúc vĩ đại ngày xưa có thể chứa được năm, sáu vạn người này, đi đâu mà tìm một người hẹn không tên không tuổi bây giờ?
Chàng suy nghĩ một chốc, bèn đi lên phía những bức tường vôi, để cho mình hiển hiện ra ngay chính giữa đấu trường, đưa mắt nhìn dáo dác chung quanh, chàng không nhìn thấy một người nào bước ra vẩy gọi chàng. Chàng nhìn một vòng quanh đấu trường, đây không phải là mùa du lịch, khu đấu trường trơ trọi, trống trải, chỉ có vài thằng bé người Ý, xem khu đấu trường to lớn cũ xưa này là một sân chơi, chúng nó đang nhảy lên nhảy xuống trên những bậc thang.
Chàng dùng tay bắt lên miệng làm loa, kêu to lên ra bốn phía bằng tiếng Quan Thoại:
- Ai đang tìm tôi?
Nửa vòng tròn của khu đấu trường đổ nát, vang dội tiếng kêu của chàng:
- Ai đang tìm tôi?
Chàng hơi nhíu mày, ngần ngừ nhìn vào từng chỗ có tiếng kêu vang vọng. Thế là, đột nhiên, chàng nhìn thấy dưới một khung cửa hình vòng cung, có hình dáng nho nhỏ, màu đỏ của một người, đang ngồi trên bậc thang trơ trọi. Làm cho nguyên cả một khu đấu trường màu xám ngắt buồn thiu, như bừng sáng lên một đốm màu rực rỡ! Cách nhau quá xa, chàng nhìn không rõ mặt mũi của người đó, thế nhưng, trái tim chàng bắt đầu đập thình thịch lên như trống liên hồi, óc chàng lập tức thoáng qua một ý nghĩ điên cuồng, ý nghĩ điên cuồng này lại đưa tới một nỗi vui mừng cuồng nhiệt, mong đợi và phấn khởi! Có phải là nàng chăng? Có phải là nàng chăng? Chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra cách gặp mặt kỳ lạ như thế này, chỉ có nàng mới có thể chọn khu đấu trường đổ nát làm nơi hẹn hò như thế này! Chàng phóng chạy như bay về phía hình người đó, chạy, chạy, chạy... chạy về hướng vầng thái dương rực rỡ, chói lọi hào quang, trái tim chàng bị nỗi vui mừng và mong đợi chất ngất, đầy ắp, chàng cảm thấy như mình vừa được tháp thêm đôi cánh, đang vung vẩy bay về hướng chiếc cầu vồng ngũ sắc long lanh. Chàng cảm thấy người mình nhẹ tênh như một sợi lông hồng, đang bay bay theo giấc mộng xinh đẹp làm say đắm lòng người.
Chàng nhìn thấy nàng rồi, rút cuộc chàng cũng đã nhìn thấy nàng rồi! Tiểu Lệ Chi! Chàng hả miệng hít vào một hơi thật dài, thật sâu, Tiểu Lệ Chi! Chàng mở miệng ra, kêu lên như điên cuồng:
- Tiểu Lệ Chi! Tiểu Lệ Chi! Tiểu Lệ Chi!
Nàng ngồi ở đó, mặc chiếc áo bằng lông trắng, quần dài màu đỏ, khoác bên ngoài chiếc áo khoác ngắn màu đỏ. Mái tóc ngắn của nàng bị gió thổi rối tung lên, rối bời bời trước trán và trên má. Nàng dùng tay chống cằm, ngồi ngẩn ngơ ở đó, yên lặng, không một cử động, nhìn chàng chạy như bay đến.
Chàng đã chạy đến bên nàng, dừng nhanh lại, thở hào hển, trừng mắt nhìn nàng. Gương mặt nàng trắng mịn, đôi con ngươi đen nhánh, thần sắc trang trọng, ngồi ở đó, trông nàng giống như một tượng đá hoa cương, một tác phẩm nghệ thuật được chạm trổ, điêu khắc thật hoàn hảo, thật tỉ mỉ công phu. Không hề có một chút hi hi ha ha của những ngày hai người mới quen nhau, cũng không hề có một chút nét hoang dại, điên cuồng của những lần hai người cùng đi chơi chung với nhau, trông nàng như đã biến thành một người khác! Biến thành một thánh nữ nghiêm túc, trang trọng, thần thánh và bất khả xâm phạm! Chí Tường ngẩng người ra, nhìn nàng trừng trừng.
- Tiểu Lệ Chi!...
Chàng khàn giọng kêu nàng, hơi thở vẫn còn đứt quãng:
- ...Có phải là em không? Tiểu Lệ Chi? Có thật là em đó không?
Nàng nhìn chàng trân trối, không một nháy mắt, đáy mắt nàng dần dần dâng lên một thoáng bi ai, tuyệt vọng, thần sắc nàng u uẩn, khổ sầu. Nàng lẩm bẩm nói:
- Không phải em.
Chàng ngớ người ra:
- Không phải em?... Tiểu Lệ Chi, em nói thế là nghĩa gì? Em sao vậy?
Nàng vẫn tiếp tục nhìn chàng, không chớp mắt, không di động, thanh âm nàng u uất, e dè, ngần ngại, yếu ớt:
- Đây làm sao có thể là em được? Từ trước đến nay, em không hề quan trọng hóa bất cứ một thứ gì trên cõi đời này cả, em không hề biết phiền muộn, em không hề biết u sầu, em thích chơi thích đùa thích phá, em không hề thật sự xem trọng bất cứ chuyện gì! Nhất là con trai! Thế nhưng, bây giờ em ngồi ở đây, giống một con cừu non đang chờ đến giờ bị cắt tiết, như một đứa trẻ lạc mẹ, không biết đường về... như vậy làm sao có thể là em cho được? Em không tin...
Nàng nhìn chàng ngẩn ngơ, ánh mắt nàng dâng lên một làn khói mỏng:
- ... Anh có tin không? Chí Tường? Vì một người con trai kiêu ngạo, tự cao, tự đại, chỉ quen biết trong một khoảng thời gian thật ngắn ngủi, thế mà em lại từ Geneva đơn thân độc mã tìm đến La Mã để gặp lại.
Chí Tường đứng chết trân ở đó, những lời nói đó là những dòng nhạc tuyệt diệu nhất mà chàng được nghe từ trước đến nay, tuyệt diệu đến độ làm cho người ta không dám tin! Gương mặt đứng trước chàng cũng là một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại nhất mà chàng được thấy từ trước đến nay, vĩ đại đến độ làm cho người ta không dám tin! Chàng nhìn nàng trừng trừng, thật lâu, thật lâu, thời gian như ngưng đọng, như có hàng nghìn, hàng vạn năm, hàng nghìn, hàng vạn thế kỷ. Chàng nghe thanh âm của mình vang lên, khàn đục, mơ hồ, thảng thốt, lẩm bẩm:
- Ồ, không! Tiểu Lệ Chi, anh không tin...
Chàng lại hít vào một hơi dài, như muốn hớp thêm một chút dưỡng khí vào lồng ngực đã bị thắt lại vì xúc động, chàng nhìn nàng bằng ánh mắt huyễn hoặc, mơ màng:
- ... Anh không tin, anh không thể tin! Tiểu Lệ Chi, anh không bao giờ tin vào sự cầu nguyện, không tin ở phép lạ, em bảo anh làm sao tin cho được? Anh không tin! Anh thật sự không tin!
Đột nhiên, nàng từ chỗ ngồi đứng phắt dậy, đứng ở đó, đôi con ngươi đen lay láy của nàng lại bắt đầu bừng sáng, gương mặt trắng mịn của nàng lại bắt đầu có điểm sắc hồng, hơi thở bình lặng của nàng bắt đầu gấp rút lên.
Nàng mở miệng ra, kêu lên thật lớn tiếng, không kềm chế, không giữ gìn:
- Anh không tin! Anh không tin! Anh là một thằng ngố, thằng khùng, thằng điên! Nếu như anh đã từng cầu nguyện, anh không biết viết thư cho em sao? Anh không biết tìm em sao? Anh nhất định phải làm cho em trở thành thê thảm như thế này, một thân một mình đi đến La Mã! Anh hư lắm! Anh xấu lắm! Anh khùng lắm! Anh ngố lắm! Em ghét anh! Em hận anh! Hận anh vô cùng...
Chí Tường cũng kêu lên thật lớn tiếng:
- Khoan đã, Tiểu Lệ Chi! Em phải công bình một chút chứ! Em đi một cách sạch sẽ, gọn gàng, không để lại một địa chỉ! Anh làm sao viết thư? Thụy Sĩ có biết bao nhiêu là thành phố, bao nhiêu là con đường, bao nhiêu là căn nhà, bao nhiêu là góc phố! Thế nhưng, anh cũng đã viết thư cho em rồi đó, anh đã gửi cho em hằng hà sa số thư rồi đó...
Nàng kêu lên thật to:
- Thư anh gửi đi đâu?
- Gửi đến cho em!
- Em không hề nhận được!
Chàng kêu lên không hề suy nghĩ:
- Em đã nhận được rồi, nếu không, em đã không đến! Mỗi ngày anh gửi một lá thư cho em! Tính đến nay, anh đã gửi đi ba mươi ba lá thư rồi, vì, chúng ta xa nhau cũng vừa đúng ba mươi ba ngày!
Nàng cắn cắn đôi môi, nhìn chàng thật sâu, thật sâu, nước mắt nhanh chóng dâng đầy đôi tròng mắt nàng, đôi môi nhỏ của nàng run rẩy, hơi thở nàng nặng nề, cuối cùng, nàng bật kêu lên một tiếng thảng thốt, bàng hoàng:
- Chí Tường!
Nàng nhào ngay vào lòng chàng, chàng ôm chầm ngay lấy nàng, lập tức, chàng xiết chặt nàng vào lòng theo phản ứng tự nhiên. Cái thân hình nhỏ bé, mềm nhũn của nàng, tựa sát vào người chàng, đôi mắt nàng nhìn chàng, van nài, nóng bỏng và long lanh ngấn lệ. Chàng cúi đầu xuống, đôi môi chàng tìm lấy đôi môi nàng, quấn quýt, luyến lưu. Nàng nhắm nghiền đôi mắt lại, những giọt lệ tuôn ra từ khe hở của hai vành mi cong vút, chảy dài xuống đôi gò má, lăn vào miệng của cả hai người.
Trái tim chàng đập liên hồi, thình thịch, mạnh mẽ trong lồng ngực, mạnh đến độ như thể muốn nhảy ra khỏi người chàng. Đôi môi chàng áp lên đôi môi mềm mại đó, miệng chàng nếm được vị mằn mặn của những giọt nước mắt nóng hổi của nàng. Cuối cùng, chàng ngẩng đầu lên, đặt mái tóc rối bời bời của nàng sát vào lồng ngực của mình, chàng dùng chiếc cằm của mình, tựa nhẹ vào đầu nàng, dịu dàng, che chở, thương yêu, chàng lẩm bẩm những lời dịu ngọt, nhẹ nhàng:
- Tiểu Lệ Chi, em không biết những ngày tháng vừa qua, anh đã sống một cách khổ sở biết mấy! Em không bao giờ biết rằng, em đã cho anh bao nhiêu dày vò, đau đớn!
Nàng run rẩy trong lòng chàng:
- Bây giờ em đã biết rồi. Trái tim anh đang nói chuyện với em, nó đang nhảy dữ lắm đây!...
Nàng đặt tai mình sát vào ngực chàng:
- ... Em thích nghe nhịp tim đập của anh, em thích đến độ phát cuồng lên được! Ồ, Chí Tường, anh đừng nên cười em, có một khoảnh khắc như thế này, nổi đau khổ của ba mươi ba ngày vừa qua cũng đã được bù đắp lại rồi! Ồ, anh đừng cười em không biết xấu hổ, em muốn được chui vào lòng anh mãi mãi như thế này, suốt đời, suốt kiếp!
Nàng như một ngọn lửa hừng hực cháy, mạnh mẽ, bừng bừng. Bản thân chàng cũng là một ngọn lửa cháy hừng hực, bừng bừng, thật nhanh chóng, hai ngọn lửa nhập lại làm một, cháy đỏ một góc trời. Chàng nói như mê mang:
- Ồ! Tiểu Lệ Chi, suốt cả cuộc đời này của anh, anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa, không bao giờ anh buông em ra nữa đâu!
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào chàng, ráng chiều nhuộm hồng gương mặt nàng, ánh sáng lóng lánh của buổi hoàng hôn nhảy múa trong đôi con ngươi nàng.
Nàng hỏi thật thành khẩn:
- Những lời anh nói là sự thật chăng? Anh thật sự sẽ không buông em ra nữa chăng?
Trái tim chàng nhảy "đùng" một cái, lý trí trong khoảnh khắc đó, thoáng qua ngay óc chàng, phảng phất đâu đây, hình như có một cái gì đó không ổn, phảng phất đâu đây, gương mặt của Chí Viễn đang đứng ở xa xa nhìn thẳng vào chàng... thế nhưng, ánh mắt của Đan Lệ trong vắt như suối nguồn tinh khiết, thân hình nhỏ bé của Đan Lệ mềm mại, nhẹ tênh, hơi thở của Đan Lệ thổi vào mặt chàng nóng hổi, thơm tho, giọng nói của Đan Lệ thanh tao, quyến rũ và những lời thố lộ tâm tình nồng nhiệt kia của nàng, có một lực lượng kinh thiên động địa... cái lực lượng đó đã phủ trùm lên hết cả những thứ khác. Chàng chăm chú nhìn nàng, trên gương mặt mịn màng đó vẫn còn lóng lánh những giọt nước mắt, chàng hôn đi những giọt lệ đó, rồi lại rung động ôm nàng vào lòng.
Chàng kêu lên xúc động:
- Đúng vậy, đó là những lời thật! Tiểu Lệ Chi! Đó là những lời thật! Làm sao anh có thể buông em ra cho được? Em là nghệ thuật của anh! Là niềm vui và hạnh phúc của anh! Buông em ra, cũng bằng như buông ra tất cả!
Nàng nói thật nhẹ:
- Như vậy, bây giờ em đã lén bỏ nhà trốn đi, anh dự định là sẽ để cho em ở đâu đây?
Chàng giật nảy mình kinh hoảng, đẩy nàng ra, nhìn nàng chăm chú:
- Cái gì? Bỏ nhà trốn đi? Ba mẹ em không biết là em đến La Mã sao?
- Ba mẹ em biết, em có để tờ giấy lại trên bàn, trong tờ giấy viết: Con đến La Mã học âm nhạc. Chỉ có vậy thôi!
Chàng trầm ngâm suy nghĩ. Nỗi vui mừng to lớn và cuồng nhiệt của cuộc gặp gỡ khi nãy đã bị vấn đề thiết thực trước mắt đè nén xuống, tất cả những vấn đề không muốn suy nghĩ, không thích suy nghĩ đều xuất hiện đồng loạt trong đầu chàng. Đời sống của mình vẫn còn đang dựa vào sức lao động của anh Hai, làm sao sắp xếp cho Đan Lệ đây? Nàng con gái xuất thân từ một gia đình phú quý, giàu sang, không hề biết đến những sầu khổ của nhân gian! Niềm vui từ trong ánh mắt chàng dần dần biến mất, chàng bất giác ngồi phệch xuống những bậc thềm cao, dùng tay lùa lùa vào mái tóc mình một cách vô ý thức. Trong lòng chàng như có một mớ chỉ rối nùi, gút mắc, không làm sao tìm ra được đầu mối.
Đan Lệ nói thật nhỏ nhẹ:
- Ồ! Anh sợ rồi phải không? Anh không hề có cách gì sắp xếp chỗ ở cho em, phải không?
Chàng thẳng thắn ngẩng đầu lên, quyết tâm nói rõ sự thật:
- Đúng vậy, Tiểu Lệ Chi! Để anh nói rõ cho em nghe tất cả những sự thật, em có khinh khi anh cũng được, bỏ anh mà đi cũng được. Anh không có cách gì sắp xếp chỗ ở cho em! Tuy rằng anh đi học ở La Mã, thế nhưng, anh không giống như em đã tưởng tượng, anh không phải là con cái của gia đình quý phái giàu sang. Gia đình của anh nghèo lắm, sự xuất ngoại của anh Hai anh và anh, đều làm cho cha mẹ anh mắc nợ, hiện nay, tất cả những phí tổn sinh hoạt và học phí của anh, đều trông cậy vào sức lao động của anh Hai anh mà ra! Em có thể vì một lúc hứng thú, nhét nguyên một xấp tiền vào tay của ông phu xe ngựa, đổi lấy khoảnh khắc cười vui, thoải mái, còn anh? Anh có thể vì muốn tiết kiệm vài trăm Lira, mà bớt lại một bửa ăn trưa! Tiểu Lệ Chi, không phải anh muốn kể lể với em, càng không phải anh muốn than thở với em, mà chỉ vì em đã đến, đến vì anh, anh không thể không nói hết sự thật với em! Em hỏi anh làm sao để sắp xếp chỗ ở cho em, anh mong rằng anh có thể nói với em một câu như thế này: hãy lấy anh, anh sẽ xây cho em một hoàng cung, đặt cho em một chiếc xe ngựa bằng vàng, mua cho em một con bạch mã, để em có thể tự do rong ruổi, chơi đùa! Thế nhưng, anh làm không được, anh làm không được chuyện gì cả, cho dù ngay cả hôn nhân, trước mắt anh cũng không thể nào nói đến được! Trước khi sự học của anh hoàn thành, anh không cách gì cho em những lời hứa hẹn. Tiểu Lệ Chi, bây giờ, em cần phải mở to đôi mắt, nhìn cho rõ anh, xem anh có đáng để cho em bỏ nhà, bỏ cha, bỏ mẹ, đến để nương tựa vào anh? Nếu như anh làm em thất vọng...
Nét ưu sầu, nghiêm trọng và bi ai đè nặng lên đầu mày đuôi mắt chàng.
Nàng đã ngồi xuống bên cạnh chàng, đôi mắt mở to ra nhìn chàng trân trối, chăm chú lắng nghe những lời thố lộ của chàng, nghe đến đây, đột nhiên nàng đưa tay ra, bịt ngay miệng chàng lại, đôi mắt nàng mở ra thật to, thật to, giọng nàng vang lên, thật nhẹ nhàng, thật khẳng định, thật nồng nàn:
- Đừng nói nữa, Chí Tường, em đã đến đây rồi. Em không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho anh, tự em có thể sắp xếp chỗ ở cho em được! Em chỉ cần nghe một câu nói của anh!
- Câu nói gì?
- Anh có nghĩ đến em không? Anh có cần em không? Anh có muốn em ở lại không?
Chàng nhìn nàng, trân trối, chăm chú, miên man. Đôi tròng mắt chàng ướt đẫm:
- Em không cần phải hỏi anh những câu hỏi đó, phải không? Em có biết không? Niềm vui to lớn nhất cuộc đời anh, là cái khoảnh khắc anh phát hiện ra em ngồi ở dưới khung cửa hình vòng cung này đây!
Ánh mắt nàng sáng rực lên, giọng nói nàng chứa đầy xúc động, sôi nổi:
- Đủ rồi! Em sẽ ở lại! Cho dù anh có ra lệnh cho em đi, em cũng không đi!
Chàng nhìn nàng, tỉ mỉ, chăm chú, ráng chiều đang nhanh chóng chìm xuống, nguyên cả một khu đấu trường to lớn hình tròn, đều bị ánh nắng còn sót lại của buổi hoàng hôn, nhuộm lên đầy ắp, óng ánh như thơ như họa. Và gương mặt tỏa đầy ánh sáng của nàng, là một bài thơ trong những bài thơ, một bức họa trong những bức họa!