CHƯƠNG 14
Tác giả: QUỲNH DAO
Chí Tường chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ của Đan Lệ, nói bằng một giọng buồn bực và bất an:
- Tiểu Lệ Chi, anh phải nói với em một chuyện, mùa hè này có thể anh không cùng đi Thụy Sĩ với em được đâu!
Đan Lệ nửa nằm nửa ngồi trên giường, nàng nhướng đôi chân mày lên hỏi.
- Tại sao?
- Anh có việc, anh phải đi Venice một chuyến.
- Venice?
Đan Lệ từ trên giường ngồi rột dậy, cả khuôn mặt nàng sáng rực nét vui mừng, hăm hở, nàng nói bằng một giọng hăng hái:
- Anh đi Venice để làm gì? Để thu thập tài liệu cho bài luận án của anh chăng? Em cùng đi với anh, em muốn đi Venice đã lâu lắm rồi, nếu như không phải vì xui xẻo gặp phải anh, có thể là em đã đi đến đó cả trăm lần rồi. Em nói cho anh nghe, Chí Tường, mùa hè có đến ba tháng, em sẽ đi với anh đến Venice trước, rồi anh hãy đi với em đến Geneva, như vậy thì chúng ta không ai nợ ai, anh nói như thế có được không?
Chí Tường nhìn Đan Lệ chăm chú, chàng từ từ lắc nhẹ đầu:
- Không được, Tiểu Lệ Chi, em không thể cùng đi với anh đến Venice được.
- Tại sao?
Chàng ngập ngừng:
- Tại vì... tại vì... tại vì anh phải cùng đi với anh Hai của anh.
Nàng nhìn chàng, ánh mắt tràn đầy nét nghi ngờ:
- Sao vậy? Anh Hai anh không cho anh dẫn bạn gái theo sao? Anh Hai anh là người cổ lỗ sĩ, là ông già lẩm cẩm hay sao?...
Nàng nhướng đôi chân mày lên, đôi con ngươi nàng vừa đen vừa sáng, nàng nói bằng một giọng cương quyết:
- ... Dù sao đi nữa, em cũng không cần biết anh đi với ai, em đi theo anh là cái chắc rồi, anh đi đâu là em đi theo đó, đừng nói là anh Hai của anh, cho dù anh dẫn theo bà nội già lụm cụm của anh, em cũng đi theo anh tuốt!
Chí Tường nhíu đôi chân mày:
- Tiểu Lệ Chi, anh nói chuyện đàng hoàng, em không thể đi được.
- Chí Tường, em cũng nói chuyện đàng hoàng, em nhất định phải đi!
Đôi chân mày chàng càng nhíu chặt hơn nữa:
- Tiểu Lệ Chi! Em nghe anh nói đây, đi với anh không phải chỉ có một mình anh Hai, mà còn có hai cha con của một ông thợ đóng giày già họ Cao, ông ta là bạn tri giao đã lâu năm của anh Hai anh...
Sắc mặt của Đan lệ trở nên trắng bệch, nụ cười tắt đi trên đôi môi nàng. Nàng nhìn Chí Tường trừng trừng, nói:
- Em không có hứng nghe chuyện của ông già đóng giày, nói cho em nghe chuyện có liên quan đến cô con gái của ông ta, cô ta bao nhiêu tuổi rồi?
- Hai mươi ba!
- Đó là cô gái mà anh đã từng nhắc đến, cô gái rất Trung Quốc hóa đó phải không?
- Đúng vậy!
- Đẹp không?
- Đẹp!
Đan Lệ cắn nhẹ đôi môi, đứng ở đó, trầm tư nghĩ ngợi, có một khoảng thời gian rất dài, nàng chỉ đứng ở đó, nghĩ ngợi, không một động đậy. Sau đó, đột nhiên, nàng chạy ào tới trước mặt chàng như một cơn gió lốc, đưa tay ra kéo lấy cánh tay chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng, đôi con mắt to của nàng nhìn chàng không chớp, nàng nói bằng một giọng nho nhỏ, khẳng định, cương quyết và rỏ ràng:
- Được, em không đi. Thế nhưng, anh cũng không được đi!
Chàng kêu lên:
- Tiểu Lệ Chi! Em phải nói chuyện cho hợp lý một chút, em phải hiểu cho hoàn cảnh khổ sở của anh, anh không được tự do như em, anh không được hoàn toàn không bị câu thúc như em, anh có rất nhiều điều cấm kỵ, anh có rất nhiều sự khó khăn, cuộc đời của anh, không phải chỉ...
Chàng nuốt nước miếng, nói ra một cách khó khăn, khổ sở:
- ... có một mình em!
Sắc mặt của Đan Lệ càng trắng nhợt ra thêm:
- Anh đã từng nói, em là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh!
Đôi chân mày của chàng giao lại một chỗ, tạo thành một điểm sậm ở giữa:
- Vậy sao? Nếu như anh đã từng nói như thế, thì nó cũng không được... thật lắm. Tiểu Lệ Chi, cuộc đời của anh không phải chỉ có một mình em, mà còn có anh Hai anh nữa!
- Em và anh Hai anh, ai là người quan trọng hơn trong cuộc đời anh?
Chí Tường suy nghĩ một lúc, chàng trả lời thẳng thắn:
- Anh gần như không thể trả lời câu hỏi này của em.
Đan Lệ nhón gót chân, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi chàng:
- Bây giờ, anh cũng không thể trả lời câu hỏi này nữa sao?
Nàng hỏi bằng một giọng nũng nịu. Lại nhón gót chân lên, hôn lên sóng mũi chàng, hôn lên đôi gò má chàng, lên vành tai chàng, lên trán chàng... mỗi lần hôn một chỗ, nàng lại hỏi một câu:
- Bây giờ thì sao?
Chí Tường không kềm lòng được, chàng vòng tay qua ôm choàng lấy nàng, thở dồn dập, nói:
- Ồ, Tiểu Lệ Chi, em đừng nên dày vò anh như thế!
- Tình yêu của em, lại là sự dày vò cho anh hay sao?...
Nàng hỏi, thật sự cảm thấy bi ai, khổ sở, cúi nhẹ đôi mi cong xuống, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
- ... Ngó bộ, bây giờ là lúc em nên trở về nhà rồi đây!
Chàng kêu lên:
- Tiểu Lệ Chi! Em đừng hiểu lầm!
Nàng đẩy phắt chàng ra, đứng lùi ra thật xa, thật xa, gương mặt trắng bệch của nàng ban nãy, bây giờ trở nên đỏ ửng, hơi thở dồn dập làm cho lồng ngực nàng phập phồng lên xuống:
- Hiểu lầm?... Anh đã hứa là mùa Hè này sẽ đi với em về Geneva, bây giờ anh phải đi Venice! Đi với anh Hai của anh, đi với một người con gái khác đến Venice! Anh muốn em làm sao đây? Đưa cả hai tay lên trời hoan hô, tán thành hay sao? Anh nói với em, trong cuộc đời anh, em không bằng anh Hai của anh...
- Anh không hề nói như thế!
- Cái ý của anh không phải quá rõ ràng rồi sao? Nếu đã như vậy, thôi thì anh yêu anh Hai của anh cho rồi đi...
- Tiểu Lệ Chi! Em nói gì bậy bạ vậy?
- Em nói bậy? Em mà nói bậy à? Chưa bao giờ thấy có một người đàn ông nào, mở miệng ra là đem ông anh Hai của mình ra hù thiên hạ, anh là con ký sinh trùng của anh Hai anh! Rời khỏi anh Hai anh, anh sẽ sống không nổi! Anh không có cái tôi của riêng mình, không có tinh thần độc lập, không có cá tính riêng của mình, không có khí phách nam nhi, anh là một loài chùm gởi, bò trên thân của anh Hai anh...
Chí Tường giận đến độ run rẩy cả người, chàng không dằn được sự giận dữ đang ùn ùn bốc lên từ tận cùng sâu thẳm của tâm hồn, gương mặt chàng méo mó lại, giọng nói chàng khàn đục và nóng nảy, chàng quát lên:
- Tiểu Lệ Chi! Em dám nói bậy! Em còn nói bậy nữa à!... Em mà còn ở đó nói bậy thêm một câu nữa, thì giữa chúng ta coi như đoạn tuyệt tình nghĩa!
Đan Lệ vẫn cứ bướng bỉnh kêu lên:
- Em phải nói! Em muốn nói! Anh Hai anh đang mưu sát anh! Và anh, anh lại bằng lòng để mặc cho anh ấy mưu sát anh...
Chí Tường xông thẳng ra hướng cửa, vừa mới để tay lên chốt, định mở cửa xông thẳng ra ngoài, Đan Lệ đã chạy ào tới như một cơn gió lốc, nàng ôm chầm lấy chàng từ phía sau.
Chàng quay đầu lại, nhìn thấy ngay gương mặt của Đan Lệ, nước mắt đang tuôn tuôn chảy xuống gương mặt trắng mịn của nàng, đôi con ngươi đen lay láy, xuyên qua màn lệ mờ trào dâng như suối nguồn bất tận, đang nhìn chàng trân trối. Giọng nói của nàng nức nở, khổ sầu và tuyệt vọng:
- Anh dám đi! Anh mà đi là em tự tử chết ngay cho xem!
Chàng đầu hàng rồi, chàng chịu thua rồi. Quay người lại, chàng ôm Đan Lệ thật chặt, thật chặt trong vòng tay, Đan Lệ vùi đầu vào ngực chàng, khóc đến co rúm cả người, vừa khóc, nàng vừa nói miên man, những lời lẽ thẳng thắn, nồng nàn, thổ lộ:
- Không phải em muốn mắng anh đâu! Em không thật tâm nói những lời đó đâu! Chỉ tại vì em yêu anh quá sức! Yêu anh đến phát điên lên được! Em không biết phải làm thế nào bây giờ? Em không có cách gì dành được anh từ ông anh Hai của anh, anh ấy lại không chịu có anh chung với em! Em phảu làm sao bây giờ? Nếu như anh ấy là một người đàn bà, em còn có thể dành giựt với anh ấy được, đàng này anh ấy lại là anh của anh!... Em phải làm sao bây giờ? Anh nói cho em nghe, em phải làm sao bây giờ?
Nàng ngẩng gương mặt nhạt nhòe nước mắt lên nhìn chàng, một mảng tóc ngắn bị nước mắt thấm ướt, dính bê bết trên gò má, đôi mắt nàng nhìn chàng tràn đầy nét bi ai!
Nghe những lời trần tình nồng nàn, thẳng thắn đó của nàng, Chí Tường cảm thấy trái tim mình như tan nát, chàng ôm nàng vào lòng thật chặt, hôn nàng, hôn nàng không ngừng, chàng muốn dùng tình yêu nồng thắm của mình làm dịu đi nỗi đau khổ và những dòng nước mắt của nàng.
Cuối cùng, chàng dìu nàng đến bên ghế salon, ngồi xuống, chàng vòng tay qua ôm choàng lấy nàng, nói rằng:
- Tiểu Lệ Chi! Để anh kể cho em nghe một số chuyện, một số chuyện có liên quan đến anh và anh Hai của anh!
Chàng bắt đầu nói với nàng, về những ngày tháng của thời thơ ấu, việc đi du học của Chí Viễn, tám năm anh em thư từ qua lại với nhau, lệ phí du học của chàng, anh em gặp mặt nhau, sự dấu diếm của Chí Viễn, sự phát giác của chàng, công việc ở ca kịch viện, và công việc làm thêm buổi chiều của Chí Viễn.... nói mãi cho đến tình hình hiện nay, sự kỳ vọng của anh Hai đối với mình, luôn cả sự có mặt của Ức Hoa. Đan Lệ ngồi nghe thật chăm chú, thật tỉ mỉ, thật yên lặng, nước mắt nàng dần dần khô đi, và ánh nhìn của nàng càng lúc càng đằm thắm, càng mê say!
Nàng kêu lên bằng một giọng nồng nàn, thương xót:
- Ồ, Chí Tường, em không hề biết rằng, hoàn cảnh của anh lại khổ sở đến như thế!
- Như vậy, em đã hiểu vì sao anh phải nghe theo sự sắp xếp của anh Hai rồi chứ?
Nàng nhìn chàng thật sâu, thật sâu, nói bằng một giọng thật dè dặt:
- Chí Tường, anh biết rằng, nhà em giàu lắm! Em có thể giúp anh...
Chàng dùng ngón tay đặt nhẹ lên đôi môi nàng, ngăn không cho nàng nói thêm nữa:
- Thà rằng anh dùng tiền của anh Hai anh, chứ không thể dùng tiền của em! Nếu muốn làm ký sinh trùng, ký sinh trên người anh Hai mình, dù sao vẫn hơn ký sinh trên người bạn gái!
Nàng kêu lên nho nhỏ, giọng kêu đầy hối tiếc, ăn năn:
- Ồ, Chí Tường! Anh đừng nên bao giờ nhớ những lời đó của em! Em điên rồi, em không biết em đang nói gì!
Chàng nói:
- Thôi được, chúng ta hãy quên hết những lời nói đó! Thế nhưng, em có đồng ý là anh không đi Geneva chưa?
Nàng cúi đầu xuống, dùng ngón tay cuốn cong vạt áo, vân vê, mày mò, một lúc sau, mới ngẩng đầu lên. Nàng nói:
- Không!
- Tiểu Lệ Chi!
Nàng nói bằng một giọng bình tĩnh:
- Nghe em nói, nếu như chuyện gì anh cũng nghe theo sự sắp xếp của anh Hai anh, như vậy, có phải là anh chuẩn bị bỏ rơi em, để đi làm đám cưới với cái cô Cao Ức Hoa kia chăng?
- Em biết rằng đó là chuyện không thể xảy ra!
- Như vậy, tại sao anh lại đi Venice làm gì? Anh không đi, bọn họ cũng sẽ đi vậy, phải không? Vả lại, mùa Hè đi Venice chơi chỉ là chuyện nhỏ, anh nói rằng anh muốn đi làm để kiếm tiền phụ giúp anh Hai anh, anh biết ngành nghề phát đạt nhất ở Geneva là gì không? Khách sạn và ngân hàng! Tại vì Geneva là nơi nghĩ mát lý tưởng, nên mỗi năm người ta đến nghĩ mát tràn đầy, các khách sạn đều thiếu người làm việc, có rất nhiều sinh viên Âu Châu lợi dụng thời gian nghỉ hè, tìm đến Geneva để làm việc. Tại sao anh không bỏ chuyến đi nghỉ hè ở Venice, đổi lại thành Geneva? Thứ nhất, anh có thể gặp mặt ba mẹ em, thứ hai, anh có thể tìm việc làm, thứ ba,...
Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu vo ve:
- ... Anh có thể tránh được cái cô gái rất Trung Quốc hóa đó! Thật sự mà nói, Chí Tường, em sợ cô ta! Em không muốn người khác dành anh từ trên tay của em! Em cũng không muốn rời xa anh ngày nào!
Chàng đã bị thuyết phục, sự thật thì, chàng cũng nào có muốn rời xa Đan Lệ đâu? Nghe những lời nói đó của Đan Lệ, cũng không phải là không có lý, không ngờ Đan Lệ suốt ngày hí ha hí hởn, bô lô ba la như vậy, mà khi phân tích sự việc cũng có lớp lang thứ tự thế kia! Chàng chăm chú nhìn nàng, do dự, ngập ngừng!
Đan Lệ ngẩng đầu lên nhìn chàng, dùng tay ví cổ chàng, đôi con mắt to trong vắt của nàng long lanh tia nhìn van xin, cầu khẩn, cả khuôn mặt nàng, toát ra một sức quyến rũ không kháng cự được. Nàng nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng, êm ái, như mơ, như ru:
- Hứa với em đi! Đừng đi Venice! Em bảo đảm là sẽ tìm được việc làm cho anh ở Geneva! Hứa với em, Chí Tường! Nếu như anh yêu em, nếu như anh muốn có em! Đừng đi Venice!
Chàng không có cách gì chống cự lại những lời năn nỉ dịu dàng đó. Chàng hỏi:
- Thế nhưng, em bảo anh làm sao mở miệng nói cho anh Hai biết đây?
Đôi chân mày của Đan Lệ hơi nhướng lên, nàng nhìn chàng đằm thắm:
- Anh nhất định phải mở miệng hay sao? Anh làm chuyện gì cũng phải được sự cho phép mới có thể làm hay sao? Nếu như anh mở miệng, anh ấy không cho anh đi Geneva, thì anh sẽ làm sao đây?
Chàng nói bằng một giọng chậm chạp:
- Tiểu Lệ Chi! Em muốn anh đi mà không nói?
- Cũng có thể "nói", nhưng, nói một cách khéo léo hơn!
Chí Tường nhìn Đan Lệ chăm chú, đôi mắt nàng càng thêm dịu dàng, càng thêm ngọt ngào, càng thêm quyến rũ, càng thêm xinh đẹp, đôi mi cong cong, dài dài của nàng hơi nhướng lên, đôi môi nàng nở một nụ cười e ấp, cầu khẩn, chờ đợi, nụ cười đó gần như tội nghiệp, hạ mình, làm cho người ta cảm thấy rung động, và cũng cảm thấy đau lòng. Chàng thở ra một hơi dài, nhè nhẹ, không kềm lòng được, chàng cúi đầu xuống tìm đôi môi nàng, quấn quýt, đắm say:
- Ồ, Tiểu Lệ Chi, em làm cho anh không có cách nào khác! Anh... đầu hàng rồi!