watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Nghìn Trùng Xa Cách-Chương 18 - tác giả Bích Quỳnh Bích Quỳnh

Bích Quỳnh

Chương 18

Tác giả: Bích Quỳnh

Không ai nói với ai một lời nào dù bà Thùy Dung đã kết thúc câu chuyện kể từ lâu.
Gian phòng im lặng, ngột ngạt đến dễ sợ dù đây vẫn là cõi sống. Những giọt nước mắt đã khô, những gương mặt lặng lẽ đầy suy nghĩ ưu tư. “Chắc hẳn rằng nó sẽ trở về bên mẹ của nó. Nó giờ đây đã hiểu tất cả và có đầy đủ lý do để về bên mẹ của nó, nhận mẹ của nó thay cho người mẹ ích kỷ này”. Bà Thùy Dung liên tục nghĩ suy như thế. Còn ông Hải Sơn thì hoàn toàn nghĩ khác. “Gánh nặng trong lòng mình đã có thể đặt xuống rồi. Giờ đây, tất cả tùy thuộc vào Hải Triều, tùy thuộc vào suy nghĩ của nó. Tố Như! Cuối cùng thì mọi chuyện đã có thể kết thúc. Thật nhiều đau buồn, thật nhiều mất mát, cũng bởi vì số kiếp của chúng ta quá khắc nghiệt. Cầu mong kết thúc này là kết thúc có hậu cho bà. Cầu mong kết thúc này sẽ mang đến nhiều niềm vui hạnh phúc cho quãng đời còn lại của bà”.
Nghĩ về Tố Như, đôi mắt của ông Hải Sơn lại long lanh ngấn lệ. Thật là không phải, ông đã có vợ mà còn đèo bồng yêu thương người khác. Nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh với Tố Như đã trở thành một kỷ niệm khó phai trong cuộc đời của ông. Và dù sao thì tất cả cũng đã xảy ra rồi.
Còn Hải Triều, nàng ngồi đó như một pho tượng lạnh băng nhưng cõi lòng dậy sóng mãnh liệt. Chưa bao giờ nàng chấn động đến thế, chưa bao giờ nàng khổ đau tan nát như thế. Giây phút này đây, trong đầu của nàng toàn là hình ảnh của bà Tố Như, hình ảnh thanh thoát, hiền dịu với đôi mắt buồn chất đầy đau khổ cứ như xoắn lấy trái tim của nàng. Thật là nghiệt ngã! Nghiệt ngã này tạo hóa bày ra không chỉ cho nàng mà cho tất cả mọi người. chỉ tội nghiệp, chỉ đáng thương cho người phụ nữ ấy, người mẹ ấy. Người mẹ suốt đời lao đao lận đận, suốt đời vì con, để rồi bị chính đứa con mà mình yêu thương nhất hắt hủi. Thật tàn nhẫn!
Hải Triều cứ liên tục nghĩ ngợi, liên tục bị giày vò đau đớn đến chết lặng không thốt được lời nào.
Mãi đến một lúc sau, bà Thùy Dung mới lên tiếng:
– Đó là tất cả sự thật, một sự thật mà ta đã cố giấu nhiều năm qua. Ta bây giờ không biết phải nói sao về mình, nhưng ta thật lòng mong con hãy hiểu cho ta, hãy hiểu cho trái tim của một người cũng chỉ vì sợ mất con mới có những hành động lầm lạc. Tuy rằng khi xưa ta hận ghét cô ấy và ba của con, ta muốn hành tội họ, nhưng ... tất cả những oán hận đó, ta cũng đã quên mất từ lâu rồi, và ta yêu con, ta yêu quý con, đó lại là một sự thật khác. Giờ đây, con đã hiểu rõ xuất thân của mình, con đã hiểu được ngoài ta ra, con còn có một người mẹ khác, bà ấy đang mong chờ con, đón đợi con. Bất luận con sau khi hiểu rõ về mình có quyết định như thế nào, có trở về với mẹ ruột của con, ta cũng chẳng có gì để trách. Giờ thì hãy làm theo trái tim của con đi. Hãy làm như thế nào mà con cảm thấy như thế là cần thiết, như thế là đúng hơn cả vào lúc này.
Bà Thùy Dung nói xong lặng đứng lên khỏi ghế rồi bước nhẹ đi. Dù bà không nói gì nhưng biểu hiện của bà rõ ràng là một sự rút lui ra khỏi thế cuộc.
Hải Triều nhìn theo mẹ, tâm trí vẫn hết sức rối loạn nhưng vẫn còn đó thứ tình cảm thiêng liêng ràng buộc mẹ con giữa bà và nàng suốt mấy mươi năm. Lẽ nào bỗng chốc phôi pha? Lẽ nào bỗng chốc có thể đứt lìa mọi thứ? Không, không thể như thế. Giữa lúc đó, trong nàng chợt lóe lên một tia sáng đủ để soi rọi mọi ngóc ngách tối đen mà nàng có thể có được tất cả tình thương, dung hòa được tất cả tình thương.
– Mẹ!
Hải Triều nhoài tới, đúng hơn là bắn tới như một mũi tên vòng tay ôm chặt lấy bà Thùy Dung từ phía sau.
– Con yêu mẹ. Chúng ta sẽ mãi là mẹ con, chúng ta vẫn yêu thương nhau như từ trước tới giờ, cho dù mai này con có gọi thêm một người phụ nữ nữa là mẹ.
Bà Thùy Dung chết lặng, không quay lại, chỉ biết khóc tấm tức trong vòng tay ấm áp của con gái.
Hải Triều cũng rơi lệ. Nàng cứ như thế, ôm vòng mẹ từ phía sau và nói bằng chất giọng nghẹn ngào:
– Không cần phải suy nghĩ gì nhiều. Ngay bây giờ, con muốn nói với mẹ là con hiểu mẹ. Chúng ta sẽ cùng nhau quên đi chuyện không vui của quá khứ.
Chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng một tương lai tươi đẹp. Một tương lai mà con sẽ có tới hai người hai người phụ nữ là mẹ. Con chỉ xin mẹ, xin mẹ vui lòng cho con được nhận lại mẹ ruột của mình. Bà ấy là một người thật đáng thương, còn con ... một đứa con gái học cao hiểu rộng nhưng lắm lúc lại vô cùng hạn hẹp, vô cùng hồ đồ trong lối suy nghĩ. Con đã xúc phạm tới bà ấy, con đã nặng lời với bà ấy ... Con muốn được quỳ dưới chân bà ấy nói một lời xin lỗi để được bà ấy tha thứ. Thế nhưng trước tiên, con muốn được quỳ dưới chân mẹ, xin mẹ cho con được nhận lại mẹ ruột của mình.
Hải Triều nói dứt câu liền quỳ ngay xuống chân bà Thùy Dung, khiến cho bà phải quay phắt lại để nâng người Hải Triều dậy:
– Đứng lên đi! Con đứng lên đi. Đứa con gái bé bỏng này! Con đừng có khiến trái tim của con phải chịu quá nhiều đau đớn như thế.
Nâng Hải Triều đứng lên, bà Thùy Dung mỉm cười qua làn nước mắt. Hai tay trọn gương mặt Hải Triều, bà tỏ vẻ vui sướng nói:
– Chỉ cần con nói hiểu mẹ, chỉ cần con mãi mãi vẫn xem mẹ là mẹ, mãi mãi không rời khỏi mẹ .... như thế đủ khiến mẹ vui vẻ hân hoan lắm rồi. Thật tình mẹ chỉ sợ mất con thôi, nhưng nay thì không sợ nữa rồi. Hải Triều! Con hãy mau đi gặp mẹ của con đi. Chạy nhanh đến đó mà nói lời xin lỗi cho con và xin lỗi hộ cho cả mẹ nữa. Mẹ cũng có lỗi với bà ấy, mẹ có lỗi nhiều với bà ấy ...
– Mẹ!
Hải Triều và bà Thùy Dung ôm chặt lấy nhau, nước mắt lại rơi đẫm ướt trên vai áo mỗi người.
Trước sự cảm thông sâu sắc đến tê tái cõi lòng của hai người phụ nữ, ông Hải Sơn cũng không dằn được nước mắt, lại để cho những giọt nước mắt trong veo lăn dài xuống má. “Kết cuộc tốt đẹp rồi Tố Như à. Bà có nghe không, có dự cảm được mọi sự tốt lành đang đến với bà hay không? Tôi hy vọng rồi bà sẽ vui, sẽ vui mãi với niềm vui này, và bà sẽ hạnh phúc mãi mãi với những gì bà xứng đáng được tận hưởng”.
Nghìn Trùng Xa Cách
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20