Chương 13
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
H ạ Thuyên Danh phản hồi gia trang là để gặp con mình, sau đó ở lại sơn trang một đêm rồi lập tức trở lại thị trấn. Sau khi được phụ thân khích lệ, trong người Hạ Nhất Minh tràn ngập động lực, hắn cùng với hai vị ca ca đã tấn chức tầng thứ sáu giống nhau, đem toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện.
Bên trong Hạ gia trang, có không ít người hầu, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không có cho riêng mình, bởi vì phải rèn luyện tâm tính cho nhóm đệ tử thế hệ thứ ba cho nên không cho bọn họ được cơm bưng nước rót tận mồm. Nhưng ít nhất, bọn họ cũng không phải vì cái ăn, cái mặc mà lo lắng, mỗi ngày cơm canh, tắm rửa, giặt quần áo cũng không cần bọn họ quan tâm. Cũng chỉ có dưới tình huống như vậy, bọn họ mới có thể toàn tâm toàn ý vào tu luyện nội kình hoặc chiến kỹ.
Mới đó mà thời gian đã trôi qua được nửa năm. Một ngày, Hạ Nhất Minh từ trong sân của mình đi ra, nhìn thấy không xa đám người hầu đang chịu khó quét dọn, tâm tình của Hạ Nhất Minh đột nhiên quy sụp. Trong nửa năm nay, Hạ Nhất Minh cũng không có lãng phí dù chỉ là một ngày. Hạ Nhất Minh đã đem toàn bộ tinh lực chú ý lên việc tu luyện nội kình. Làm Hạ Nhất Minh nửa mừng nửa lo là vì vô luận hắn tu luyện Kim hệ Hỗn Nguyên Kinh hay Thủy hệ Ba Văn Công cũng thế đều từng bước đề cao lên. Khoa trương hơn nữa chính là, Thủy hệ cùng Kim hệ dĩ nhiên lại có thể chuyển hoán cho nhau tựa như hai loại này không phải là bất đồng thuộc tính công pháp mà là cùng một loại công pháp. Chỉ cần một loại được đề cao thì loại kia cũng được lợi ích tương ứng.
Tuy rằng niên kỷ Hạ Nhất Minh còn nhỏ, trên con đường tu luyện cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm. Nhưng kẻ ngu ngốc cũng biết loại tình huống này tuyệt đối không bình thường. Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không nói việc này cho ai biết mà đem hết thảy chôn dấu ở sâu trong đáy lòng.
Cho đến cả chiến kỹ….
Nói thật, Hạ Nhất Minh ngoài trừ ngẫu nhiên luyện tập qua một chút ở bên ngoài, sau đó cũng không có đụng tới. Cũng không phải Hạ Nhất Minh đem lời nói của phụ thân và Tam thúc ghi tạc trong lòng, mà bởi vì hắn ngay lần đầu tu luyện đã đem hai loại chiến kỹ tu luyện tới đỉnh tầng thứ sáu. Ngay cả sau này có tiếp tục tu luyện cũng không thể tiến thêm một bước. Đương nhiên, theo tu vi nội kình của Hạ Nhất Minh không ngừng đề cao thì chiến kỹ khi thi triển ra ngoài uy lực cũng tăng lên. Chỉ là điều này không phải là tác dụng của chiến kỹ, mà do kết quả tu vi nội kình tăng lên. Vì vậy Hạ Nhất Minh ngoại trừ việc bảo trì không luyện tập chiến kỹ mới, cho nên mới luyện tập chỉ có mấy lần ở bên ngoài.
Cứ như vậy, nửa năm trôi đi, Hạ Nhất Minh một lần nữa gặp phải bức tường tiến giai cản trở. Cho dù vậy, Hạ Nhất Minh cũng không nói cho bất cứ ai biết. Bởi vì, Hạ Nhất Minh biết chỉ trong vòng nửa năm tu luyện tới đỉnh cao tầng thứ sáu, lại tiến đến bức tường cản trở tiến giai là việc tuyệt không thể xảy ra. Phải biết rằng, tu luyện nội kình chính là ngày càng khó, một khi tu luyện tới trạng thái đỉnh cao, còn phải không ngừng đề cao, trên cơ bản chuyện này chính là vô cùng xa xỉ.
Đại ca Hạ Nhất Thiên năm mười bốn tuổi tiến giai tầng nội kình thứ sáu, nhưng phải năm năm sau mới tu luyện tới đỉnh cao của tầng thứ sáu. Cuối cùng chỉ trong một năm, lại cực kỳ may mắn trong lúc bất chi bất giác vượt qua cả trở của tầng thứ sáu. Khi ấy là mười chín tuổi tiến vào tầng thứ bảy nội kình bí tịch. Như vậy, đã là tốc độ nhanh nhất trong cả ba đời ở Hạ gia trang, cho dù Đại bá Hạ Thuyên Tín cũng chỉ khi hai mươi tuổi mới tiến giai thành công. Cho nên, Nhị ca và Tam ca tuy rằng tiến vào tầng thứ sáu sớm hơn so với Hạ Nhất Minh, nhưng giờ phút này lại như trước phải đang cắm đầu tu luyện. Dù là nói tới đỉnh cao tầng thứ sáu cũng là quá sớm chứ cũng đừng nói là chạm vào bức tường cản trở tiến giai.
Hạ Nhất Minh thì lại bất đồng, trong hai ngày tu luyện gần đây, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng. Nội kình tu vi của mình không thể tiếp tục đề cao, hơn nữa Hạ Nhất Minh còn sinh ra cảm giác giống lúc trước gặp phải bức tường tầng thứ năm. Loại cảm giác này phi thường rõ ràng, cùng so với loại cảm giác mông lung hình thành thì mãnh liệt hơn. Làm Hạ Nhất Minh có thể biết rõ được cảnh giới của mình lúc này.
Ở trong phòng liên tục tu luyện trong hai ngày nhưng không có một chút tiến bộ làm Hạ Nhất Minh buồn rầu đi ra khỏi phòng. Lững thững ly khai khỏi thôn trang, Hạ Nhất Minh theo bản năng hướng tới hồ lớn ở đằng xa đi đến. Chốc lát, Hạ Nhất Minh đã tới bên bờ hồ, nhìn thấy ba đạo ánh sáng dập dờn trên mặt hồ nước. Tâm Hạ Nhất Minh lúc này giống như mặt hồ, chịu không nổi khống chế của mình. Một ngọn gió to thổi đến, mặt hồ mới bình phục lại, mặt nước lại nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
Thở dài ra một hơi, trên miệng Hạ Nhất Minh lộ ra một nụ cười giễu cợt. Một lần thuận lợi đột phá bức tường cản trở tầng thứ năm, đó là vì sự kiện xảy ra ở đây, làm cho Hạ Nhất Minh không thể kiến giải được sự kiện ấy. Tuy lần đó thiếu chút làm Hạ Nhất Minh đi gặp diêm vương, nhưng lại làm hắn đạt được bước đột phá quan trọng. Chẳng qua cả đời người gặp một lần kỳ ngộ đã là quá tốt, Hạ Nhất Minh tuy giờ chờ đợi nhưng cũng biết sẽ không bao giờ vận tốt sẽ buông xuống lần thứ hai.
Lúc này, ngồi bên hồ trong lòng Hạ Nhất Minh không kìm được lại nhớ về chuyện cũ. Tuy rằng thời gian đã trôi qua nửa năm, nhưng hết thảy phảng phất như vẫn còn ở trước mắt, làm Hạ Nhất Minh chưa bao giờ quên được. Hạ Nhất Minh nhớ rõ, sau khi gặp chuyện đó, khi về tới nhà, ban đêm ngay khi bắt đầu tu luyện bí tịch Ba Văn Công. Đúng vào buổi tối ngày hôm ấy, Hạ Nhất Minh đạt được ước mơ tha thiết đột phá, tấn chức tới cảnh giới tầng thứ sáu.
Bỗng nhiên, trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, một ý niệm chợt xẹt qua trong óc, Hạ Nhất Minh cảm thấy ý tưởng này rất quan trọng tựa hồ có thể ảnh hưởng tới cả đời hắn. Nhưng đáng tiếc, loại ý niệm này chỉ mờ mờ ảo ảo, Hạ Nhất Minh căn bản không thể nắm bắt được. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, Hạ Nhất Minh cứ như vậy ngồi bên bờ hồ, ánh mắt yên lặng nhìn mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn, trong lòng có trăm ngàn ý nghĩ nhưng vẫn như trước không có kết quả. Một miếng đá nhỏ bỗng từ sau Hạ Nhất Minh bay vượt qua nhảy vài cái trên mặt nước rồi chìm xuống.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu đệ. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nhìn sắc trời một chút mới biết luyện công buổi sáng hôm nay của bọn họ đã hoàn thành.
“Nhất Đào. Đệ còn đến nơi này chơi à. Nhanh trở về đọc sách, viết chữ đi. Nếu trốn học, cẩn thận Tam thúc lột da đệ đó.” Hạ Nhất Minh cười mắng, đối với tiểu đệ này toàn bộ gia trang từ cao tới thấp đều rất cưng chiều ngoại trừ Tam thúc.
Hạ Nhất Đào giống như khỉ, vượn vui vẻ nhảy tới bên người Hạ Nhất Minh, nói: “Lục ca. Cha nói, hôm nay đệ được nghỉ. Nhưng huynh rốt cục cũng đã đi ra a. Mấy tháng nay, huynh so với Đại ca còn điên cuồng tu luyện hơn.”
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, hắn thật không biết giải thích như thế nào cho tiểu đệ này biết. Nhưng nếu được ở chung, Hạ Nhất Minh tin tưởng tiểu đệ này so với hắn còn điên cuồng hơn.
“Lục ca. Huynh tu luyện thế nào?” Hạ Nhất Đào gặng hỏi: “Huynh có nắm chắc trong bốn năm đạt tới đỉnh cao tầng thứ sáu, chạm đến bức tường cản trở tiến giai không?”
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, hắn biết nếu đem sự thật nói ra cho Nhất Đào biết như vậy tiểu gia hỏa này nhất định sẽ nói to lên cho mọi người biết.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh thở dài nói: “Nhất Đào. Tầng nội kình thứ sáu làm sao dễ dàng như vậy? Chờ đệ tấn chức tới tầng thứ sáu sẽ biết.”
Hạ Nhất Đào lộ thần tình kỳ vọng, ngay cả trong ánh mắt cũng lóe lên một tia sáng. Chẳng qua loại ánh mắt này chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn liền biến mất, Nhất Đào vô tình nói: “Lục ca. Đệ cũng muốn a. Chẳng qua, cha đã nói, thiên phú của đệ không bằng huynh và Đại ca, cũng không cố gắng như các huynh cho nên về mặt tu luyện kém xa các huynh. Nhưng cha bảo đệ thông minh, mẫn tuệ, ánh mắt độc đáo, rất giống với Nhị bá lúc còn trẻ. Cho nên bắt đệ đọc nhiều sách vở, để sau này tiếp quản sinh ý của gia tộc.”
Hạ Nhất Minh há miệng thở ra, hắn nghe ra được sự không cam lòng trong lòng tiểu đệ, nhưng trong chuyện này hắn cũng không có biện pháp. Tu luyện giả đối với thiên phú yêu cầu cực cao, không thích hợp chính là không thích hợp, không có lý do để giải thích, cũng không có biện pháp để thay đổi.
Hạ Nhất Đào dù sao cũng là tiểu hài tử, trầm mặc một lúc lại vui vẻ trở lại, mắt nhìn bốn phía rồi nói nhỏ vào tai Hạ Nhất Minh “Lục ca. Đệ nói cho huynh biết. Cha nói qua với đệ, đừng nhìn Nhị bá bây giờ trầm ổn như vậy chứ trước đây cũng giống đệ. Trong ba huynh đệ, Nhị bá là người bị mắng nhiều nhất.”
Hạ Nhất Minh trên mặt lộ ra vẻ dở khóc dở cười, Nhất Đào khẳng định không lừa gạt mình. Nhưng không thể tưởng tượng được phụ thân lúc trẻ lại có hình tượng như vậy. Thật không ngờ a. Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không định hướng tới phụ thân để chứng thực, bởi vì mông hắn không có bị ngứa. Hạ Nhất Đào lại nhặt lên một miếng đá mỏng, xoay người ném ra ngoài mặt hồ, trên mặt hồ lại nổi lên những gợn sóng nhỏ không ngừng.
“Lục ca. Huynh còn tu luyện Ba Văn Công sao?”
Hạ Nhất Minh đột nhiên rùng mình, hỏi lại: “Đệ nói cái gì?”
“Huynh hiện tại tu luyện công pháp gì? Hẳn là Hỗn Nguyên Kình….” Hạ Nhất Đào nhìn lại thân hình phảng phất như tượng gỗ của Nhất Minh, hắn kinh ngạc hỏi: “Lục ca. Huynh sẽ không tu luyện Ba Văn Công chứ?”
Trong mắt Hạ Nhất Minh dần dần lộ ra quang mang hưng phấn, đôi mắt lại sinh động trở lên.
Hạ Nhất Minh xoay người, ôm chặt Hạ Nhất Đào, nói: “Nhất Đào. Cám ơn đệ.”
Dứt lời, Hạ Nhất Minh buông tiểu đệ xuống, cũng không nhìn lại ánh mắt đang kinh ngạc của Nhất Đào, xoay người chạy nhanh về thôn trang. Bên hồ, trong tay Hạ Nhất Đào còn cầm một viên đá chưa kịp ném đang trợn mắt cứng lưỡi nhìn theo Lục ca ở xa xa, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Tại sao Lục ca phải cảm tạ ta? Chẳng lẽ huynh ấy tu luyện gặp vấn đề, ngay sau đó liền đem suy nghĩ ấy bỏ đi…