Chương 47
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
H ạ Nhất Minh ra tay nhanh như chớp, nhẹ nhàng dùng Miên Chưởng lấy đi tính mạng người áo xám này. Lúc này đây, khi Hạ Nhất Minh ra tay giết người, trong lòng hắn cũng không có một chút áp lực nào. Sau khi giết người, Hạ Nhất Minh thuận tiện đem cái khăn che mặt của người ám xám gỡ xuống, lúc ấy mới nhớ ra mình vừa giết người. Trong lòng Hạ Nhất Minh cười khổ, chẳng lẽ sau vài lần giết chóc giờ đây đã thành thục, quen tay hơn? Bất quá, đối với việc đánh chết bọn cường đạo xem mạng người như cỏ rác này, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng không có bao nhiêu khúc mắc, ngược lại còn sinh ra một tia cảm giác hưng phấn. Cảm giác này không giống với sau khi Hạ Nhất Minh đánh chết Hồ Bân, có lẽ do giết người đã thành quen rồi.
Khẽ hất mũi chân, Hạ Nhất Minh đem đại đao của người áo xám cầm vào trong tay. Mặc dù Hạ Nhất Minh chưa từng học qua cách đao pháp chuyên môn, nhưng Khai Sơn Tam Thập Lục Thức lại có khả năng chuyển hóa thành đao pháp. Nếu trước mặt gặp phải nguy cơ thì loại chiến kỹ này tuyệt đối có thể gặp thần sát thần, gặp phật sát phật.
Không một chút do dự, Hạ Nhất Minh đã tiến nhập vào bên trong sân của nội viện. Vừa tiến vào bên trong lập tức có mùi máu tanh ập vào mũi Hạ Nhất Minh, chiếc sân nguyên rất u nhã, xinh đẹp giờ phút này đã tràn ngập máu tươi. Bốn gã đại hán áo xám che mặt điên cuồng dùng đao hướng về tất cả những thứ có thể hoạt động chém tới, nhưng ở trước mặt mỗi người bọn chúng đều có một vài tráng đinh đang liều mạng dây dưa. Mỗi một chiêu thức của bọn họ đều hung hiểm vạn phần, tựa hồ có thể lập tức quyết định sinh tử ngay trong lúc đó. Mà trong nội viện giờ phút này xác chết ở khắp nơi, người già, phụ nữ và trẻ em tất cả đều có hết.
Quyết định chiến thắng cuối cùng của trường chiến đấu lần này là trận đánh đang diễn ra ở giữa sân, tên áo xám cầm đầu cùng với lão gia tử Trình gia Trình Trữ Sinh đang xảy ra trận chiến sinh tử. Trong tay đại hán cầm đầu là một thanh đại đao, đao phong được phát ra mang theo hàn quang khiến kẻ khác phải run sợ. Trên bề mặt của thanh đại đao còn có những tia hồng tuyến, có lẽ nó do máu tươi tạo thành, làm cho người nhìn vào đó cảm thấy một cảm giác thật quỷ dị. Dưới sự huy động của hắn ánh đao lóe lên đầy trời đêm, dưới sự sự chiếu sáng của những ngọn lửa trông chúng giống như một đoàn bạch quang mang theo những tơ máu bay múa khắp trời.
Mà đối đầu với hắn là lão gia tử Trình Trữ Sinh tuy già nhưng vẫn cường mãnh, lão cầm trong tay một cây quải trượng, cây quải trượng đen thui nhìn qua trông không ra gì, nhưng nó được làm hoàn toàn bằng tinh cương. Cân nặng của cây quải trượng này lên tới tám mươi sáu cân. Với độ nặng của cây quải trượng dưới sự huy vũ của lão gia tử Trình gia, mặc dù không huyễn lệ như của đối thủ nhưng luôn luôn ẩn chứa uy lực cường đại. Song phương đồng thời thi triển ra tất cả các loại chiến kỹ, thế nhưng trong chốc lát không ai có thể hạ gục được đối phương.
Đang lúc Hạ Nhất Minh không biết phải làm sao, thình lình nghe được người cầm đầu quát lớn, nói:
- Đồ đần. Mau đoạt cái hộp.
Nao nao trong lòng, Hạ Nhất Minh lúc sau mới biết hắn đang nói chuyện với mình. Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ liếc nhìn, đã thấy tại nơi hai người đang giao chiến rớt xuống một hộp gỗ màu đỏ. Vừa nhìn thấy thứ này, hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, hắn đương nhiên biết được cái này là cái gì. Hạ Nhất Minh lập tức nhảy tới phía trước, dễ dàng đem hộp gỗ đoạt đến tay mình. Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời tràn ngập cảm thán, trong khi tới đây hắn có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra có thể dễ dàng đoạt được vật này như vậy: “Chẳng lẽ lão thiên trợ giúp mình sao?”
Trình Trữ Sinh chợt quát lên một tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Minh, vẻ mặt trông thật dữ tợn. Quải trượng đột nhiên rời khỏi tay lão, mang theo một tiếng xé gió kinh người, giống như tia chớp nhằm hướng Hạ Nhất Minh lao tới. Nếu Hạ Nhất Minh thật sự là người mà đại hán áo xám che mặt nói, chỉ sợ rằng giờ phút này vô luận làm thế nào cũng không thể tránh khỏi bị quải trượng đánh lén. Nhưng đây lại là Hạ Nhất Minh, hắn nhanh chóng cúi thấp người xuống, lăn đi một vòng sau đó giống như một con báo hướng ra ngoài sân chạy đi. Cây quải trượng giống như một tia chớp cắm vào trên vách tường, cây quải trượng mang theo uy lực cường đại cắm xuyên hẳn một nửa qua bên kia làm vách tường rung lên kịch liệt. Bởi vậy mới có thể thấy được, Trình lão gia tử phẫn nộ phát ra một kích ẩn chứa uy lực cường đại như thế nào.
Trình Trữ Sinh rống to lên một tiếng, đại hán che mặt ở phía sau cũng cười lớn đem cây đại đao phát huy tới mức xuất thần nhập hóa, ngay lập tức bao phủ lên toàn thân Trình lão gia tử. Sau khi mất đi sự trợ giúp của binh khí, Trình Trữ Sinh lập tức cảm nhận được áp lực phải chịu tăng lên gấp đôi. Lão lập tức hiểu rõ được, nếu có tiếp tục nuối tiếc Thiên Niên Huyết Sâm thì chỉ sợ hôm nay sẽ phải chết dưới đao của đối thủ. Nhiều năm lịch duyệt đã khiến cho Trình Trữ Sinh khi đối mặt với sự sống chết của mình đã bình tĩnh trở lại. Song chưởng của Trình Trữ Sinh được huy động ra, chúng phát huy ra uy lực chiến đấu cường đại, bình tĩnh giao thủ với kẻ địch. Tuy rằng không thể thoát khỏi tình thế xấu này, nhưng đối phương muốn giết lão thì trong lúc nhất thời chưa thể làm được.
Hạ Nhất Minh mang theo hộp gỗ nhanh chóng thoát ra khỏi nội viện, song vừa mới đi được một đoạn đã nghe thấy một tiếng quát từ phía trước truyền lại, kèm theo tiếng quát đó là một cỗ nội kình cường đại phá không bay tới.
Nhất Minh khẽ nhướng mắt nhìn, lập tức nhận ra được người này, đây chính là cao thủ thứ hai của Trình gia, tu vi nội kình đạt tới bát tầng nội kình Trình Gia Huy. Nhìn qua bộ dáng quần áo không chỉnh tề, bộ dáng chật vật của Trình Gia Huy, lập tức biết ngay hắn nghe được động tĩnh từ nơi này phát ra, nghĩ tới Thiên Niên Huyết Sâm cùng Trình lão gia tử cho nên mới vội vàng chạy tới nơi này. Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm kêu xui xẻo: “Nếu hắn tới muộn một chút thôi thì mình đã thoát khỏi nơi này rồi.”
Nhìn về phía một kích của cao thủ bát tầng nội kình, ngay lập tức Hạ Nhất Minh không dám chần chừ. Song khi hắn giơ tay lên định đỡ thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ giá họa giang đông. Ngay lập tức Liệt Hỏa Công đã được Hạ Nhất Minh nhanh chóng được vận chuyển, trong nháy mắt đã đạt tới cửu tầng nội kình. Giơ hữu chưởng lên, bàn tay của Hạ Nhất Minh liền biến thành một màu đỏ tươi như máu, khiến cho kẻ khắc không khỏi phát lạnh trong lòng. Kèm theo đó là một cỗ hơi thở nóng bỏng vô cùng từ bàn tay của Hạ Nhất Minh được khuếch tán ra. Đó là do Liệt Hỏa Công được vận dụng tới cực hạn, đem tinh túy của loại công pháp này phát huy ra đặc thù diệu dụng.
Sắc mặt Trình Gia Huy nhất thời trở nên kinh hãi vô cùng, thân là thực lực đứng thứ hai của Trình gia, hắn chỉ cần liếc mắt qua một cái liền nhận ra lai lịch của loại công pháp này. Hơn nữa Trình Gia Huy cũng nhận thức được, uy lực của một chưởng này chỉ bằng vào tu vi của hắn không thể đón đỡ được. Nhưng thời khắc này Trình Gia Huy đã ở trên thế đâm lao phải theo lao, không còn có thể cứu ván được tình huống.
- Ầm…ầm…
Một tiếng nổ vang lên, Hạ Nhất Minh đứng tại chỗ thân hình hơi có chút lay động, sau đó cả người giống như tên rời khỏi cung nhanh chóng hướng ra ngoài chạy trốn ra ngoài. Thân thể Trình Gia Huy bay ngược trở lại phía sau, vọt qua hai chiếc cây nhỏ, bay vào bên trong hoa viên, thân hình đập lên vách tường dày rồi rơi xuống. Bất quá khi Trình Gia Huy chứng kiến người kia không tiếp tục đuổi giết, trong lòng đã bớt đi sự hoảng sợ, ngược lại còn thở dài ra một hơi. Nhưng là sau khi trải qua biến cố vừa rồi, đừng nói là hắn chỉ bị nội thương, cho dù không bị làm sao cũng không dám tiếp tục truy sát người đó. Hô hấp thật sâu mấy hơi, cảm giác trong cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, Trình Gia Huy cắn răng vận nội kình lên đè nén vết thương, xoay người tiến vào trong nội viện, hai tròng mắt nhất thời đỏ lên. Thế nhưng ánh mắt lại trở nên độc ác dị thường, hơn xa so với Hạ Nhất Minh.
Xoay người tiếp tục tiến vào, Trình Gia Huy cũng không có tiến lại phía trận chiến của Trình lão gia tử, mà bay về phía bốn đại hán áo xám đang chiến đấu với gia đinh. Ở trước mặt sự điên cuồng của tu luyện giả bát tầng nội kình, bốn người áo xám mới chỉ đạt tới ngũ tầng nội kình không có khả năng chống đỡ một chút nào. Cả bốn người đã bị Trình Gia Huy đánh bay cả người lẫn binh khí ra xa. Lúc ở trên không trung, bốn đại hán áo xám hộc máu mà chết, không còn một tia sinh cơ nào. Sau đó, Trình Gia Huy chuyển hướng, đi tới gần vách tường ra sức rút ra thiết quải trượng của lão gia tử. Khi xong hết thảy mọi việc, thân thể hắn mới lay động dữ dội, đặc biệt là lúc rút ra quải trượng đã tiêu hao nội lực quá lớn, nội thương trong người lập tức không thể áp chế được nữa.
Hán tử bịt mặt cầm đầu đột nhiên hừ một tiếng, ngay tức khắc thu lại ánh đao, chân khẽ dùng sức phi thân chạy đi. Hắn tới đây để đoạt bảo vật, cũng phải là tới để tiêu diệt Trình gia, nếu đã có thủ hạ mang bảo vật đi, hắn đương nhiên sẽ không ở lại tiếp tục dây dưa nữa.
Trình lão gia tử không ngờ xảy ra biến hóa này, chỉ đành đưa ánh mắt nhìn người này đi xa, mặc dù trong ánh mắt mang theo một tia oán độc nhưng vẫn đứng yên một chỗ, cũng không có ý muốn truy kích kẻ thù. Một tiếng kêu thê lương vang lên từ Trình phủ, những người mặc hắc y đang chém giết, phóng hỏa khắp trong Trình phủ nghe thấy tiếng kêu hiệu lệnh này đều dừng lại quay lưng bỏ đi.
Ở trong Trình phủ bọn họ đã làm nên cảnh khắp nơi đầy máu, với sự bị động của Trình phủ thì thành quả đạt được như vậy thì không tạo ra một chút ngạc nhiên nào cho người khác. Chủ yếu là, đám người này hết sức quen thuộc với loại chiến thuật như thế này, một khi đã có hiệu lệnh, cho dù ai đang làm bất cứ việc gì, chỉ cần có thể di chuyển là lập tức rút lui.
Về phần những người trong Trình phủ, lòng người hoảng sợ, đến khi đám hung thần ác sát này rút lui, tất nhiên không một ai dám truy đuổi theo. Những người này cũng không tiếp tục dừng lại ở trong Huyền thành, bọn chúng nhanh chóng lao ra phía cửa tây, khi tới nơi liền phá cửa xông ra. Có thủ lĩnh áo xám đạt tu vi cửu tầng nội kình, việc phá bỏ cửa thành đang không một chút phòng bị chỉ là một cái nhấc tay đơn giản mà thôi. Bọn họ rời khỏi Huyền thành lập tức tiến vào bên trong rừng núi.
Hơn năm mươi người sau khi trải qua một trường chém giết bị chết mười một người, những người này tay đều đã dính nhiều máu, mặc dù ánh mắt của bọn họ có chút ảm đạm nhưng cũng không có người nào nói gì. Từ lúc đầu tiên khi bước vào con đường này, tất cả bọn họ đều biết được kết quả cuối cùng của chính mình. Người cầm đầu triệu tập tất cả mọi người lại, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, trông càng ngày càng khó coi. Hai người ở bên cạnh hắn thấy làm kỳ quái, một người hỏi:
- Khâu đội. Ngài làm sao vậy?
Sắc mặt người cầm đầu xanh mét, nói:
- Thiết lão Lục lấy được hộp sâm nhưng không ở chỗ này.
Mọi người lập tức chìm vào trong một mảng yên tĩnh. Nếu Thiết lão Lục mang theo bảo vật bỏ chạy, vậy chờ đợi hắn ở phía trước chính là sự đuổi giết vô cùng vô tận. Một lúc sau, đôi mắt của người cầm đầu phát ra hung quang, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, âm thanh giống như được phát ra kẽ răng vang lên:
- Để ta tra ra…