Chương 69
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Á nh trăng dìu dịu bao phủ lên rừng cây nhỏ sau hậu viện. Dưới đất, từng nhánh cây như được dát thêm một lớp vàng mỏng, phản chiếu ánh sáng mông lung. Trên bầu trời, điểm xuyên một vài ngôi sao nhấp nháy. Không khí ban đêm hoàn toàn yên tĩnh, thi thoảng có cơn gió chẳng biết từ đâu lại mang đến một mùi thơm dịu nhẹ. Trong màn đêm tĩnh mịch, tại thủ đô của Khai Vanh quốc, trong một ngôi chùa có một người đang ngồi im lặng. Nhìn bề ngoài hắn như một pho tượng thế nhưng trong nội tâm lại đang hết sức xáo trộn. Hồi lâu, hắn đứng lên, đẩy cửa phòng, bước ra ngoài. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, hắn nhìn lên bầu trời. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn chợt phát hiện bao năm qua tâm tình của bản thân đã không còn giữ được sự bình tĩnh nữa. Đôi mắt chớp chớp nhìn về một phương. Cuối cùng, trong đầu hắn cũng đưa ra được một quyết định. Thân hình nhoáng lên một cái, hắn rời khỏi căn phòng đã sống suốt ba mươi năm qua nhanh chóng ra khỏi thủ đô của Khai Vanh quốc.
Ngoại trừ đám đại sư ở đại sư đường của Khai Vanh quốc ra, tại thủ đô còn có tới bốn vị cường giả Nhất đường thiên. Nếu bọn họ biết được rằng Chiêm Thiên Phong, cường giả Nhất đường thiên, cây trụ cột của Khai Vanh quốc đột nhiên rời khỏi thủ đô, chắc chắn mỗi người sẽ vô cùng hoảng sợ, bất an. Có điều, tốc độ của Chiêm Thiên Phong cực nhanh, hành động vô cùng cẩn thận, không hề tiết lộ tung tích. Hơn nữa, nếu không được hắn cho phép, cũng chẳng có mấy người dám bước chân vào căn phòng đó. Cho nên, việc hắn rời đi cũng không có người nào biết. Vừa ra khỏi thủ đô, tốc độ của hắn liền tăng lên tới cực hạn. Một cường giả Nhất đường thiên toàn lực mà chạy thì tốc độ của người đó hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của người bình thường.
Bóng trăng lặn xuống, ánh mặt trời dần xuất hiện nơi chân trời. Khi mặt trời lên rất cao, Chiêm Thiên Phong đã đi tới một ngọn núi cao ở rất xa. Đây là một ngọn núi cao ở trung tâm của Khai Vanh quốc. Mặc dù nó cũng nằm xa thành thị nhưng không được hùng vĩ như Hoành Sơn nhất mạch. Trên ngọn núi có mười gian miếu rất cổ. Nơi đây thường xuyên có người từ xa tới để thắp một nén nhang. Chiêm Thiên Phong đi tới chân núi liền không sử dụng thân pháp nữa. Hắn leo lên núi giống hệt như những người bình thường. Người trên núi mặc dù không nhiều, nhưng cứ được một đoạn lại có thể gặp một số tín đồ. Lúc này, Chiêm Thiên Phong giống hệt như một người bình thường, chẳng hề có biểu hiện gì của một cường giả Nhất đường thiên. Trên đường, cho dù là bất kỳ ai cũng đều mỉm cười, gật đầu chào nhau. Một bầu không khí hòa thuận bao trùm cả quả núi. Cuối cùng, Chiêm Thiên Phong cũng tới được giữa sườn núi.
Ở đây, có một gian phòng nhỏ, trong đó có một đạo sĩ trung niên. Những người thường hay đến đây đều biết người đạo sĩ này quanh năm đều sống ở đây. Bất kỳ ai muốn qua đây để đi tiếp lên núi, đều bị hắn khuyên dừng lại. Tính tình của đạo sĩ rất tốt. Với ai, hắn cũng dùng những lời lẽ hết sức nhẹ nhàng để khuyên bảo. Cho dù đám khách hành hương có dụng đến cả quyền cước thì hắn cũng không hề mắng lại. Tuy nhiên, khi Chiêm Thiên Phong thấy được đạo sĩ, trên mặt hắn liền xuất hiện một sự cung kính. Nếu đám tiên thiên cường giả trong đại sư đường mà thấy được cảnh này, chắc chắn đều tưởng rằng mình hoa mắt.
- Sư huynh! Hơn năm không gặp, ngài vẫn chẳng có gì thay đổi. - Chiêm Thiên Phong mỉm cười, mở miệng.
Trung niên đạo sĩ cũng hớn hở nói:
- Sư đệ! Ngươi không ở lại trần thế mà bế quan khổ tu sáu mươi năm. Làm sao mới có ba mươi năm đã xuất quan đến gặp ta?
Chiêm Thiên Phong khổ sở, thở dài, nói:
- Sư huynh! Làm sao mà tiểu đệ muốn xuất quan cơ chứ. Chỉ tại, có chuyện quốc sự không được như ý nên tiểu đệ mới phải rời đi.
Trung niên đạo sĩ kinh ngạc hỏi:
- Sư đệ! Người nào mà có thể khiến ngươi xuất quan? Liên quan đến quốc gia chẳng lẽ lại là Đồ Phiên quốc và Đề Thân quốc?
Chiêm Thiên Phong lắc đầu, nói:
- Mặc dù có liên quan đến Đồ Phiên quốc nhưng cũng không nhiều lắm.
Trung niên đạo sĩ biến sắc. Lão ngồi thẳng dậy, tư thế hoàn toàn chuyển biến từ một đạo nhân bình thường biến thành một cao nhân đắc đạo.
- Không phải một trong ba đại cường quốc vùng Tây Bắc chẳng lẽ lại đến từ phương bắc hay Đại Thân đế quốc hay sao?
Chiêm Thiên Phong lắc đầu, nói:
- Phương bắc lại càng không phải. Còn Đại Thân cách chúng ta quá xa, vài chục năm gần đây vẫn hoàn toàn bình yên không hề có phiền toái.
Trung niên đạo sĩ thở phào, nói:
- Không phải đến từ Đại Thân đế quốc là tốt rồi.
Chiêm Thiên Phong cười khổ, nói:
- Sư huynh! Mặc dù phiền toái không đến từ Đại Thân đế quốc nhưng đối với chúng ta thì còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Trung niên đạo sĩ nhướng mày, nói:
- Thôi! Ngươi vòng vèo chẳng hiểu gì hết. Đi gặp sư phụ trước. Dù sao thì lão nhân gia mấy ngày nay đang nhắc tới ngươi.
Chiêm Thiên Phong bất đắc dĩ im lặng. Sau khi hai người thấy mặt nhau, mỗi người nói một chuyện, không cho hắn cơ hội nói rõ. Đến khi hắn định giải thích rõ ràng thì sư huynh lại chặn ngang không thèm nghe nữa. Thở dài một tiếng, nhưng Chiêm Thiên Phong biết vị sư huynh của hắn nói một là một. Nếu hắn không muốn nghe nữa thì có nói cũng chẳng có tác dụng gì. Thi lễ với đạo nhân rồi Chiêm Thiên Phong đi về phía đỉnh núi. Mấy người khách hành hương tới đây, chỉ về phía Chiêm Thiên Phong vừa đi mà hỏi trung niên đạo nhân tại sao hắn có thể lên đó. Trung niên đạo nhân nghiêm mặt, kiếm cớ giải thích. Khí độ của lão lúc này hoàn toàn khác so với lúc nói chuyện với Chiêm Thiên Phong.
Chiêm Thiên Phong đi rất nhanh. Nháy mắt đã đi được một đoạn xa. Có điều, hắn vẫn nghe được tiếng người tức giận từ giữa sườn núi vọng tới. Suy nghĩ của hắn đối với sự lựa chọn của sư huynh vô cùng khó hiểu. Nhưng hắn cũng biết có hàng ngàn, hàng vạn con đường đạt tới đại đạo. Lựa chọn con đường nào đó là chuyện của mỗi người, hắn không thể can thiệp được.
Hắn đi nhanh chóng, sau một lúc cũng tới được sườn núi. Trên đỉnh núi có một khoảng đất bằng cao mấy trăm thước. Khoảng đất bằng đó nếu xuất hiện trên bình nguyên thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Nhưng trên một đỉnh núi như thế này thì hơi có điểm kỳ lạ. Đứng trên đỉnh núi khiến cho người ta có một cảm giác khó tả. Nhìn từ trên xuống, mảnh đất trông hết sức đặc biệt. Cả bình đài và ngọn núi giống như một cái cây có hai nhánh bị người ta phạt đứt mất một. Chỉ có điều, trong thiên hạ bây giờ, người nào có thể chặt đứt cả một ngọn núi đây? Chiêm Thiên Phong đã tới đây nhiều lần. Nhưng mỗi lần đều có cảm giác ngây ngất, không thể nói ra được bằng lời. Nhờ cảm giác đó mà hắn không ngừng cố gắng, tu luyện đến cảnh giới thật cao trên con đường võ đạo.
Hắn đi từ sơn đạo lên đỉnh rồi sang tới bên kia. Từ đây nhìn xuống, có thể thấy từng đám mây bao phủ nơi vách núi. Địa thế nơi đây cực kỳ hiểm yếu. Nếu ngày trước Tư Mã Âm mà lạc bước đến đây cũng chưa chắc đã dám từ đỉnh núi nhảy xuống. Tuy nhiên, khi Chiêm Thiên Phong tới đây lại chẳng hề do dự. Hắn cứ bước thẳng về phía trước, rơi người xuống vách núi, nháy mắt đã lẫn vào trong mây. Thân hình Chiêm Thiên Phong rơi dọc theo vách núi. Sau khi lẫn vào mây được một chút liền hạ xuống một tảng đá lớn. Phía sau tảng đá có một cái sơn động rất lớn. Bên trong sơn động hoàn toàn tối om, không hề có chút ánh sáng. Chiêm Thiên Phong cứ thế mà đi thẳng vào trong, chẳng có gì lạ lẫm. Đi qua mấy cái cửa đá liền bước thẳng tới một cái thạch thất lớn nhất trong động.
Sơn động vô cùng rộng lớn, nhưng bên trong lại không hề có một bóng người. Chiêm Thiên Phong đi tới trước cái cửa đá liền ngừng lại, quỳ xuống, dập đầu tám cái. Nếu những người sống tại Khai Vanh quốc vẫn coi Chiêm Thiên Phong như thần linh mà thấy cảnh này chắc chắn không thể tin được. Từ trong thạch thất, một thanh âm già nua vọng ra:
- Thiên Phong hả? Làm sao mà đã về tới đây rồi?
Chiêm Thiên Phong cung kính nói:
- Sư phụ! Đệ tử về thăm ngài.
- Ngươi tới đây chẳng lẽ quốc gia có chuyện gì không ứng phó được hay sao?
- Sư phụ anh minh! - Chiêm Thiên Phong xấu hổ, cúi đầu, nói:
- Đệ tử có việc phải nhờ vả đến sư phụ. Mong sư phụ thứ lỗi.
- Ha ha! Việc này có gì đâu. - Thanh âm già nua lại vang lên:
- Cái gì cũng có thịnh có suy, cho dù là thủ đô của đế quốc mạnh nhất phương Đông cũng không tránh khỏi điều đó, chưa nói gì đến mấy nước ở vùng Tây bắc chúng ta. Nếu Khai Vanh quốc đến lúc suy yếu thì cũng không phải là do ngươi bất lực. Cho dù là ta ra mặt thì cũng không tránh khỏi kết cục đó.
Chiêm Thiên Phong ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn xuất hiện nét kinh ngạc. Khi xưa, trước khi sư phụ rời đi đã cầm tay hắn dặn dò phải che chở cho quốc gia. Trăm năm nay, vì điều phó thác đó mà hắn từ bỏ tất cả, cô độc tu luyện, biến mình thành một cây trụ cột của quốc gia. Nhưng hôm nay, khi hắn tới đây thì... Vị sư phụ thanh danh hiển hách xưa kia, chỉ cần dẫm chân một cái là cả vung Tây bắc phải run rẩy lại nói ra những lời như vậy. Trong phút chốc, Chiêm Thiên Phong xuất hiện một chút hoảng hốt, chẳng lẽ mấy năm nay, hắn đều sai lầm hay sao? Mặc dù cách một tấm đá dày, nhưng người bên trong như vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt và trạng thái tâm lý của Chiêm Thiên Phong.
Thanh âm già nua lại vang lên:
- Khai Vanh quốc là quốc gia của ta cũng là quốc gia của ngươi. Chỉ cần còn một chút hy vọng, chúng ta không thể để cho nó biến mất. Thiên Phong! Mấy năm nay ngươi vất vả quá.
Chiêm Thiên Phong cảm thấy ấm áp. Tất cả những nghi vấn trong lòng mất hết. Trong đầu chỉ cảm thấy một sự ấm áp và kích động. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng mình là một con người lạnh lùng. Nhưng đến bây giờ, hắn mới biết mình vẫn chưa đủ tỉnh táo.
- Nói xem có chuyện gì xảy ra? - Thanh âm của lão nhân lại vang lên.
Chiêm Thiên Phong kể lại tất cả mọi chuyện Thiên La quốc quật khởi. Hắn chẳng hề giấu diếm hay phóng đại. Thậm chí ngay cả chuyện hắn mời Tư Mã Âm ám sát Hạ Nhất Minh cũng nói ra hết. Rồi Tư Mã Âm có đi mà không quay lại, còn Hạ Nhất Minh lại xuất hiện cùng với người con gái vẫn đi bên cạnh hắn lúc này đã trở thành tiên thiên cường giả có hàn hệ chân khí mạnh mẽ. Hơn nữa, bên cạnh hắn lại có một vị cường giả tương trợ. Tam hoa tụ đỉnh, chẳng ngờ lại có một cường giả đạt tới cấp độ như thế đi bên cạnh Hạ Nhất Minh. Tất cả những chuyện này khiến cho Chiêm Thiên Phong cảm thấy vô cùng áp lực. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến một ngày, Hạ Nhất Minh chính thức quật khởi, Khai Vanh quốc sẽ không còn được yên ổn nữa. Chiêm Thiên Phong nói xong mọi chuyện liền im lặng, cứ vậy mà quỳ trước cửa.
Một lúc lâu sau, từ trong cánh cửa thanh âm già nua lại vang lên. Chỉ có điều thanh âm đó lúc này có phần ngưng trọng.
- Mười lăm tuổi bước vào tiên thiên, mười bảy tuổi đột phá Nhất đường thiên... Trong vòng chưa tới một năm đã đột phá tiên thiên... Lại còn có một cao thủ tam hoa tụ đỉnh. Ha ha! Thiên Phong! Ngươi đang đùa sư phụ có phải không?
- Đệ tử không dám! - Chiêm Thiên Phong cười khổ nói. Nếu không tận mắt chứng kiến, ngay cả chính hắn cũng không thể tin được chuyện này.
Cả sơn động hoàn toàn im lặng. Một bầu không khí nặng nề bao phủ xung quanh. Ngay cả Chiêm Thiên Phong cũng gần như chẳng dám hô hấp bởi hắn không thể đoán được lão nhân trong động phủ kia sẽ quyết định như thế nào. Bên ngoài động phủ, mặt trời đang đứng thẳng trên đỉnh đầu dần chuyển về phía tây. Cho đến tận lúc trên nền trời chỉ còn những đám mây nhuộm một màu đỏ ối…. Đến lúc này, thanh âm của lão nhân mới vang lên:
- Ta biết rồi! Thiên Phong! Ngươi cứ về đi.
Chiêm Thiên Phong ngẩn người. Hắn đến nơi này ngoài việc thông báo tin tức còn muốn hỏi phương pháp xử lý. Nhưng lão nhân gia lại chẳng nói gì, chỉ bảo hắn trở về. Mặc dù rất muốn hỏi, nhưng cho dù Chiêm Thiên Phong có bao nhiêu lá gan thì cũng không dám mở miệng. Bởi vì, từ nhỏ, hắn đã lớn lên dưới hào quang của lão nhân gia. Càng lớn, càng nhận được sự bồi dưỡng của lão nên mới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay. Trong lòng hắn, lão nhân chính là thần, một vị thần không có gì không thể làm được. Đứng dậy, hắn chầm chậm rời khỏi động phủ, từ trên đỉnh núi đi xuống. Ngay khi hắn vừa rời khỏi sơn động, bên tai đột nhiên có một giọng nói vang lên.
- Lùi một bước là biển rộng và bầu trời bao la...
Chiêm Thiên Phong ngẩn người, hơi lo lắng mà theo đường cũ đi xuống. Khi nhìn thấy trung niên đạo sĩ, người đó chẳng thèm để ý tới hắn. Có lẽ, hắn vừa mới cãi nhau với người ta nên chẳng muốn nói chuyện với hắn. Chiêm Thiên Phong cười khổ, vái một cái rồi chầm chậm xuống núi. Người khác không nói nhưng hắn thì thừa biết vị sư huynh kia mặc dù bề ngoài chỉ giống như một đạo sĩ bình thường nhưng thực lực của lão vô cùng thâm hậu, không thể lường được. Ít nhất, hắn cũng biết mình không phải là đối thủ của sư huynh. Sau khi xuống núi, hắn nhanh chóng trở về ngôi chùa tại thủ đô Khai Vanh quốc. Trên đường, không có một người nào phát giác. Cho dù là đám tiên thiên cường giả trong đại sư đường cũng chẳng hề hay biết. Tuy nhiên, Chiêm Thiên Phong không hề biết rằng khi hắn vừa mới rời khỏi sơn động, sư huynh hắn liền dỏng tai lên một chút rồi nhanh chóng đi tới trước phiến đá mà hắn đã quỳ.
- Chiêm Huyên! Ngươi vào núi, lấy đồ đằng của lang nhân tộc về đây.
- Sư phụ! Ngài muốn xuất thủ với Đồ Đằng nhất tộc hay sao? Nhưng...
- Không sao! Khi đi, ngươi sử dụng dịch dung thuật, ta muốn ngươi hóa thành... - Lão nhỏ giọng nói.
Một lúc sau, đạo nhân cười khổ nói:
- Cao thủ của Lang Nhân tộc nhiều như mây! Đệ tử sợ chưa chắc đã có thể thành công.
- Ta cũng chẳng cần ngươi phải chém giết mà chỉ cần ngươi đi trộm. Với thực lực của ngươi, chỉ cần cẩn thận là có thể thành công. - Lão nhân khẽ hừ một tiếng, nói:
- Sau khi ra tay, phải đả thương mấy người. Nhớ mang theo Ngũ hành hoàn, ta muốn ngươi phải lưu lại dấu vết chân khí ngũ hành ở đó.
- Sư phụ! Cần lưu lại chân khí của những hệ nào?
- Lưu lại toàn bộ.
- Toàn bộ?
- Đúng! Sau khi lấy trộm đồ đằng, ngươi mang tới mật thất trong Hoành Sơn nhất mạch cho ta. Chớ để người khác phát hiện. Đi đi.
Trung niên đạo nhân lên tiếng trả lời. Không hỏi thêm một câu nào nữa, hắn xoay người rời đi. Tiếng cười ha hả của lão nhân lại vang lên vô cùng bình thản:
- Mấy lão già lang nhân này! Chẳng biết tay chân bọn họ đã bị thoái hóa hay chưa? Phải cho bọn chúng có việc để mà hoạt động. Hắc hắc! Nếu để cho chúng biết ngoài núi có cường giả trẻ tuổi xuất hiện chẳng biết còn ngồi yên được nữa hay không?
Thanh âm cứ thế nhỏ dần nhưng tiếng vang vẫn còn vọng lại khắp trong động.
- Bên cạnh Khai Vanh lại có một người như thế nổi lên. Đây là phúc của vùng Tây Bắc, nhưng đối với Khai Vanh ta thì lại là họa mà...
***
- Bách Linh Bát! Ngươi nói cho ta biết: thực lực của ngươi so với khi chúng ta gặp nhau có tăng lên hay không?
Trong thư phòng, Hạ Nhất Minh nhìn chăm chú vào Bách Linh Bát. Mặc dù hắn biết người này có nói dối cũng chẳng biết được, nhưng không hỏi thì lại không thể chịu được. Bách Linh Bát im lặng nhìn hắn. Sau khi theo Hạ Nhất Minh rời khỏi động phủ, hai mắt hắn chẳng lần nào xuất hiện cảnh sáng lên như ánh mặt trời nữa. Chỉ cần một điều này, cũng có thể coi hắn là một cây binh khí hình người biết giữ lời.
- Cái mà ta tiến bộ không phải là thực lực. - Bách Linh Bát chậm rãi nói:
- Ta chỉ đang tiến hóa mà thôi.
- Tiến hóa? - Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn dở khóc dở cười nhìn đối phương mà lắc đầu. Một lúc sau, hắn nói:
- Ngươi tiến hóa là nhờ việc nuốt đá sinh lực?
- Đúng! - Bách Linh Bát thản nhiên nói. Tác phong của hắn từ trước đến giờ vẫn thế.
Nét mặt Hạ Nhất Minh thay đổi một cách kỳ dị. Sở dĩ, hắn có thể ở chung với Bách Linh Bát một phần cũng chính vì thực lực của họ không chênh lệch nhiều lắm. Nhưng sau khi Bách Linh Bát nuốt mấy viên đá sinh lực, thực lực đột nhiên tăng lên rất nhiều. Mặc dù, sau khi bọn họ ký kết hợp đồng chưa hề giao thủ với nhau lần nào. Nhưng Hạ Nhất Minh cảm nhận được nếu phải quyết đấu sinh tử với hắn mà không sử dụng đại khảm đao, chỉ dùng quyền cước đơn thuần thì chắc chắn không thể chống lại được. Thở dài, Hạ Nhất Minh vô cùng đau đầu. Muốn để cho hắn tin tưởng một binh khí hình người là một chuyện vô cùng khó khăn. Bách Linh Bát ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi đang sợ ta phải không?
Hạ Nhất Minh hơi sửng sốt. Có điều, hắn nói cũng đúng. Cảm giác này thật là mới mẻ. Gật đầu một cái. Nói chuyện với người khác thì đây là phương thức đơn giản nhất mà không cần phải tốn nhiều sức.
- Ta sợ ngươi bởi vì không biết khi thực lực của ngươi vượt xa ta sẽ xảy ra chuyện gì.
Bách Linh Bát mở miệng, nói:
- Ta không giống với các ngươi! Ký ức của ta không cho phép ta làm sai hợp đồng. Chỉ cần ngươi có thể ký kết hợp đồng liên tục với ta, ta sẽ không phản bội ngươi.
Nói xong, Bách Linh Bát xoay người, bước đi. Nhìn bóng lưng hắn biến mất khỏi tầm mắt, Hạ Nhất Minh chau mày. Nhướng mày một cái, hắn nói:
- Được lắm! Liên tục ký kết hợp đổng. Như thế chẳng phải là hàng năm đều phải cung cấp đá sinh lực cho ngươi hay sao? Hắn không phải là người mà sao thông minh như thế nhỉ?