Chương 32
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
H ạ Nhất Minh cũng không biết rằng sau cuộc tân niên giác kỹ năm nay đã làm cho địa vị của hắn đã biến hóa tới mức nào. Từ sau ngày đó, địa vị của Hạ Nhất Minh trong gia tộc đã bất chi bất giác cao lên rất nhiều. Thậm chí hắn còn mơ hồ cảm giác được trong mắt của mấy vị trưởng bối trong gia tộc, tựa hồ mình đã thay thế vị trí của Đại ca. Loại cảm giác này khiến cho Hạ Nhất Minh không được yên tâm cho lắm, đặc biệt khi cảm nhận được một trận địch ý mơ hồ được phát ra từ người Đại ca, lại càng làm cho hắn bất an thêm. Đối với một thiếu niên mười bốn tuổi mà nói, sự biến hóa của đối nhân xử thế khiến cho hắn phi thường đau đầu, hơn nữa lại tìm không ra biện pháp giải quyết. Dù sao, trừ bỏ lần kỳ ngộ trong hồ lần nọ, như vậy Hạ Nhất Minh vốn chỉ là một người bình thường, một thiếu niên thình thường đến không thể bình thường hơn được, làm sao có thể xử lý được những mớ lộn xộn này chứ?
Kết quả, khiến Hạ Nhất Minh làm ra một lựa chọn đơn giản, đó là tiếp tục một lần nữa bế quan. Trong lúc bế quan, Hạ Nhất Minh làm rất triệt để, trừ ra khoảng thời gian mỗi ngày cho hạ nhân đem cơm đến và tắm rửa thay quần áo. Còn lại toàn bộ thời gian là nhốt mình ở trong mật thất để tu luyện. Tất nhiên, một nguyên nhân là để tránh né những ánh mắt của người thân trong gia tộc, còn nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Hạ Nhất Minh muốn đánh sâu vào cảnh giới tiên thiên như lời Đại ca nói.
Trải qua sau lần nói chuyện đó, Hạ Nhất Minh đã rõ ràng, tiên thiên cảnh giới chính là vượt qua cấp bậc tu luyện giả của gia gia. Điều này đối với hắn mà nói, là một phát hiện rất mới, cũng đặt ra mục tiêu càng cao hơn. Bên ngoài những cảnh giới Hạ Nhất Minh đã biết, bây giờ lại biết được còn có những cảnh giới cao hơn nữa, điều này đã làm cho tâm của hắn rung động, hoàn toàn rung động. Từ trước tới bây giờ, Hạ Nhất Minh cũng không có tâm tình kích động như vậy, cho dù là ngày xưa phải dừng lại ở ngũ tầng nội kình, phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đột phá, cũng không như bây giờ. Hạ Nhất Minh tựa hồ có cảm giác rất mông lung, chính mình nếu đã có được lần kỳ ngộ trong hồ đó, nếu không cố gắng tiến giai, nếm thử cảm giác đánh sâu vào tiên thiên cảnh giới, khẳng định sẽ bị ngũ lôi oanh tạc mà chết.
***
Ngày qua ngày, phảng phất như chỉ một cái chớp mắt đã qua nửa năm. Trong mật thất, Hạ Nhất Minh khoanh chân ngồi, hai bàn tay, hai bàn chân đặt ở chính giữa, đỉnh đầu bảo trì một phương hướng thẳng hàng, đây là điển hình năm điểm hướng thiên. Bên trong cơ thể Hạ Nhất Minh, nội kình Hỗn Nguyên Kình cuồn cuộn không ngớt, dọc theo lộ tuyến bát tầng nội kình vận chuyển như nước chảy. Sau một lát, Hạ Nhất Minh nhảy lên, vươn ra song chưởng, nhẹ nhàng đem chiến kỹ Miên Chưởng thi triển ra. Thân thể Nhất Minh giống như một cây bột mì, tràn ngập sự mềm mại. Nhưng trong sự mềm mại ấy lại cảm giác được nó chứa lực lượng cường đại, không thể phá vỡ nổi của Kim hệ nội kình.
Trong cuộc luận bàn của tân niên giác kỹ, đồng dạng là lục tầng nội kình công pháp, vậy mà Hỏa hệ của Hạ Nhất Hải không thể khắc chế Kim hệ Cổn Thạch Quyền khiến cho không ai có thể giải thích. Bất quá, sau đó Hạ Nhất Minh thi triển ra thất tầng nội kình, thi triển ra uy lực tiên thiên chiến kỹ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, mọi người không ai thắc mắc nữa. Nhưng, chỉ có Hạ Nhất Minh mới hiểu được, khi chiếm thượng phong lúc giao thủ với Nhị ca cũng không phải do nội kình hay quan hệ với tiên thiên chiến kỹ. Mà bởi vì Hạ Nhất Minh đã đem Thủy hệ cùng Kim hệ hai loại công pháp có thuộc tính bất đồng kết hợp lại thi triển ra. Trong thời gian nửa năm ở trong mật thất, Hạ Nhất Minh đã trải qua vô số lần thử nghiệm, rốt cục đã phát giác ra, hai loại công pháp bất đồng thuộc tính khi kết hợp lại có thể phát huy ra uy lực làm người khác không tưởng được. Bất quá, làm cho Nhất Minh nghi hoặc chính là vì sao mấy người gia gia đối với chuyện này lại không hề biết gì, cho tới bây giờ vẫn không hề hướng tới hắn đề cập.
Sau một lát thi triển Miên Chưởng mềm mại mà nhanh nhẹn, Hạ Nhất Minh đi tới góc phòng tùy ý đánh lên một chưởng. Lần đánh ra này lại không có bất cứ âm thanh nào phát ra, giống như chúng không hề đụng vào nhau, hơn nữa cả vách tường không hiện lên một dấu vết. Nhưng khi Hạ Nhất Minh rút bàn tay ra, trên vách tường lúc này đã hiện lên một chưởng ấn. Chưởng ấn này rõ ràng vô cùng, thậm chí ngay cả những đường vân cũng có thể thấy được rõ ràng. Gần như cả bức tường không được làm bằng sắt thép, mà như được làm bằng đất. Đương nhiên, chưởng ấn này cũng không sâu, còn chưa đạt tới tình trạng cửu tầng nội kình, nhưng cũng đã đạt tới bát tầng đỉnh phong rồi. Ngay cả hai người Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa, cũng không nhất định có thể dễ dàng lưu lại một vết trên tường như vậy. Nội kình tăng lên ngày càng khó hơn, mà uy lực phát ra cũng ngày một lớn, khi tấn chức lên bát tầng, lại đem phối hợp với chiến kỹ thì ngay cả tinh cương cũng khó có thể chống đỡ nổi. Uy lực cường đại, hơn xa so với vết sâu được lưu lại do thất tầng thi triển ra.
Chậm rãi thở ra một luồng trọc khí trong lồng ngực, đôi mắt Hạ Nhất Minh phát ra tinh quang khắp nơi, hắn biết, bây giờ mình đã đạt tới trạng thái bát tầng đỉnh phong. Nửa năm, như trước cũng chỉ gần nửa năm mà thôi, Hạ Nhất Minh đã đạt tới trạng thái đỉnh phong. Loại tốc độ này khiến người nghe mà cảm thấy rợn người, quả thực cùng với yêu quái rất giống nhau. Nếu Hạ Nhất Minh không xác định mình không nhiều hơn người khác một cái đầu, như vậy hắn cũng sẽ hoài nghi chính mình có phải hay không là loài người. Nội kình tu luyện tới bát tầng muốn tiếp tục cường đại hơn lại rất khó khăn, theo như lời nói của phụ thân, từ bát tầng tới khi đạt trạng thái đỉnh phong sẽ không biết tiêu tốn bao nhiêu thời gian, chỉ có thể lấy đơn vị là năm để tính toán. Hơn nữa tối thiểu cũng phải hai số. Nói cách khác, cho dù là thiên tài, cũng phải tu luyện hơn mười năm mới có thể đem nội kình từ đầu bát tầng tới khi đạt trạng thải đỉnh phong bát tầng. Về điều này, thì thiên phú hơn người như Gia gia và Đại bá, cũng đồng dạng như vậy. Vậy mà giờ phút này, Hạ Nhất Minh lại có thể khẳng định chắc chắn, hắn đã tới đỉnh phong bát tầng nội kình, hơn nữa còn chạm vào bức tường cản trở tiến giai. Bởi vì, vô luận Hạ Nhất Minh tu luyện loại công pháp nào đi nữa, cũng đều không thể làm cho nội kình tiếp tục đề cao hơn. Mà đây chính là cảm ứng đặc thù khi gặp phải bức tường cản trở của hắn.
Khẽ lắc đầu, đem cảm giác quái dị trong lòng vứt bỏ, Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nhìn qua dấu chưởng ấn. Trong lòng Nhất Minh không khỏi nửa mừng nửa lo, bát tầng có uy lực như này, vậy cửu tầng, thập tầng sẽ như thế nào? Nếu tiếp tục tăng lên tới tiên thiên cảnh giới vậy sẽ đạt tới mức như thế nào? Đây là một sự kiện thật khiến người khác mong chờ a.
Thở dài ra một hơi, đột nhiên Hạ Nhất Minh nhíu mày. Từ khi Hạ Nhất Minh có khả năng lưu lại trên vách tường những vết sâu đến nay đã trải qua hơn một năm rưỡi rồi. Mặc dù Nhất Minh cũng không phải mỗi ngày đều kiểm tra nội kình hay uy lực của chiến kỹ, nhưng vẫn khiến cho vách tường lồi lõm vô số chỗ, đã nhìn không ra được hình dáng ban đầu nữa rồi. Ở tình huống bình thường, Hạ Nhất Minh hoàn toàn có thể bảo người hầu đem vách tường này đi thay, nhưng giờ phút này hắn có chút do dự. Dù sao, Hạ Nhất Minh đối với mọi người trong gia trang vẫn che dấu thực lực của mình, bây giờ đem vách tường này xuất hiện ở bên ngoài, chẳng phải đồng nghĩa với việc đem thực lực cường đại của mình nói cho mọi người sao? Lo lắng nửa ngày, hai mắt Hạ Nhất Minh có chút sáng lên, nếu cứ như vậy đem ra, có lẽ sẽ làm cho người khác nhìn ra thực lực. Nhưng nếu, Nhất Minh đem bức tường này đập nát, vậy ai còn có thể nhìn được vấn đề trong đó?
Khóe miệng Hạ Nhất Minh khẽ nhếch lên vẻ tươi cười, vừa lúc có thể dùng để thử nghiệm xem bát tầng nội kình kết hợp với tiên thiên chiến kỹ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, xem rốt cục nó có uy lực như thế nào. Hạ Nhất Minh lui về sau nửa bước, đem nội kình vận chuyển tới bát tầng đỉnh phong, đem song chưởng giơ lên. Trong nháy mắt Hạ Nhất Minh đem song chưởng giơ lên, khí chất cả người hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nếu ban đầu hoàn toàn là một thiếu niên ngây thơ, giờ phút này cả người đã tràn đầy sự uy nghiêm và áp lực. Cũng không chỉ có nhãn thần và sắc mặt xảy ra sự biến hóa, ngay cả không khí xung quanh người cũng bị Nhất Minh làm cho ảnh hưởng.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức bị thiếu mất ba thức, lúc này Kim hệ tiên thiên chiến kỹ đã thay đổi, không phải là mang đến cho người ta lực chiến đấu cường đại nữa, mà là chậm rãi làm cho người ta có được khí chất và hàm dưỡng bên trong. Nếu Hạ Nhất Minh tiếp tục theo trạng thái này phát triển đi lên, khi hắn tu luyện tới một trình độ nhất định, chỉ cần trừng mắt, cũng có thể hình thành được khí thế mãnh liệt, đem khí thế của một tu luyện giả trong nháy mắt áp chế xuống mức không còn gì. Đây là hiệu quả lớn nhất của tiên thiên công pháp, chỉ bất quá giờ phút này Hạ Nhất Minh cũng không hề biết, tuy Hạ Vũ Đức cũng có chút hiểu rõ, nhưng cũng không rõ ràng.
Giơ cao song chưởng đánh xuống đánh xuống, tốc độ tựa hồ cũng không nhanh, nhưng lại xuyên phá không gian và thời gian, phảng phất như trong nháy mắt đã tới gần bức tường.
- Ầm….ầm…
Một tiếng nổ vang lên thật lớn, hai cánh tay Hạ Nhất Minh đánh ra giống như một chiếc búa khai sơn, cứ như vậy trực tiếp đem bức tường xé rách ra. Từ trên xuống dưới, một bức tường đã bị phân ra làm hai mảnh. Bức tường được làm bằng tinh cương nọ lại có thể giống như một tờ giấy, cứ như vậy bị xé rách, Hạ Nhất Minh có cảm giác không bị một chút nào trở ngại, tại thời điểm chưởng kình toàn lực phát huy, càng làm cho hắn muốn tiếp tục phá hư.
Tiếng xé gió chói tay va chạm vào nhau vẫn quanh quẩn trong mật thất, hai mảnh bức tường làm bằng tinh cương bay ngược đi va chạm vào vách tường của mật thất, càng làm phát ra những âm thanh va đập ghê người. Bên trong cả mật thất mãi quanh quẩn những âm thanh khiến người nghe cảm thấy nhức óc. Loại âm thanh này tựa như làm Hạ Nhất Minh có chút kích thích, đôi mắt hắn mơ hồ có chút đỏ lên một cái quỷ dị. Thân hình Hạ Nhất Minh nhanh như chớp, cứ như vậy đánh lên. Cả người đang ở giữa không trung, song chưởng lại giơ qua đỉnh đầu, động tác của Hạ Nhất Minh lại càng thêm lưu loát hơn vài phần. Song chưởng như đao vẽ lên một đường trong mật thất, tiếng gió sắc bén rít lên…