André Chedid
Chương 2
Tác giả: André Chedid
Với bên mua thì cuộc tranh luận quả là gay go. Nó không mang lại một dấu hiệu nào tốt đẹp cả.
Ngày hôm sau Maxime trở về bằng xe điện ngầm. Ông lê từng bước thất thểu trong tâm trạng bực bội.
Lật tấm bạt nặng nề lên, vừa gấp ông vừa lẩm bẩm hôm nay sẽ giũ bụi cái đồ lủng củng này và sẽ tra dầu vào tất cả các trục xe hoen rỉ.
Chưa kịp dứt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, ông đã phát hiện ra một cậu bé nằm co ro dưới chiếc ghế băng đỏ. Một thằng bé lang thang chân đất, đang ngủ ngon lành.
Sửng sốt, tiếp đến là giận dữ, ông đi về phía cánh cửa và kéo mạnh đến mức tưởng chừng như nó sắp bật khỏi bản lề.
- Ra ngoài! Thằng bẩn thỉu này! Ra Ngoài! Ông ta hét lên.
Thằng bé giật nảy mình, nó bật dậy dụi mắt ngơ ngác.
- Ra ngoài! Tao nói ra ngoài cơ mà!
Với đôi mắt vằn lên những tia giận dữ và những lời gào thét, thằng bé chỉ biết đứng trân trân.
- Ra ngoài! Ra ngoài! Ông ta càng lên giọng.
Tưởng như sắp uất lên vì tức giận và không tìm được lời nào để nói, Maxime thọc tay vào trong xe, nắm lấy chiếc áo may ô màu xanh nhạt rồi lôi thằng bé ra ngoài. Chưa hết, ông dựng nó đứng dậy, rồi quăng thằng bé ngã dúi trên sàn. Vẫn chưa hả giận ông lại tiếp tục ném nó ngã nhào xuống đất. Thằng bé đầu tóc rối bù, đôi chân đất cứ lảo đảo sau cú xốc ấy. Nó loạng choạng đi được một hay hai bước gì đó, đợi cho đôi chân không còn lẩy bẩy nữa nó mới dám đến gần người chủ hiệu. Cố gắng giấu đi nỗi kinh hoàng, nó thanh minh:
- Cháu đã đi một vòng cửa iệu của ông nhưng cháu không thấy ai, thế là, trong lúc chờ đợi...
- Mày định chế nhạo ai đấy? Maxime cắt lời nó. Đi một vòng, trong bóng tối thế này á?
Tóc gáy dựng đứng, nó đứng thẳng người tiến lên một bước và cất giọng đanh lại:
- ở nhà chúng cháu thì lúc nào mà chẳng là đêm tối.
- Nhà mày á? ở đâu?
Nó đứng im.
- Sao mày không trả lời câu hỏi của tao?
Maxime vừa chờ đợi câu trả lời vừa lấy lại hơi. Vẫn môi mím chặt, thằng bé nhìn về xa xăm.
- Nhưng thôi, tao cũng cóc cần biết mày từ đâu tới. Chỉ biết rằng với cách ăn mặc lôi thôi như mày: chân không giầy, đầu thì...
Nhưng chưa kịp nói hết câu, ông phát hiện ra cánh tay trái của thằng bé không còn nữa. Cái mỏm tay bị cụt vẫn còn xưng tấy lên thò ra ngoài chiếc áo sơ mi bằng vải côtôn.
Ông đứng đó mà không sao cất nổi một lời.