Chương 36
Tác giả: André Chedid
Buổi dạ hội cuối cùng đã được tổ chức mặc dù hơi muộn một chút. Cheranne duyệt lại các bài hát của mình còn Sugar thì lo phần âm nhạc. Cả hai phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, hài hòa với những động tác chính xác.
Omar-Jo thêm vào chương trình một số vở kịch ngắn cùng các chú hề. Từ những động tác nhào lộn dẻo dai đến cách thể hiện tình cảm trên gương mặt rồi cả cách nói năng đều chứng tỏ rằng cậu ấy đã luyện tập khá kỳ công.
Trong khi đó, Maxime học thuộc bài giới thiệu mở đầu. Sáng nào cũng vậy, ông ấy đều luyện giọng và rất ngạc nhiên khi đã tìm lại được chất giọng đầm ấm và sâu lắng của mình.
Vào đêm diễn, họ đặt những chiếc đèn xếp nhấp nháy xung quanh lều tỏa sáng suốt đêm. Trời thì đầy mây, những áng mây xanh và hồng làm cho khung cảnh bốn góc vườn trở nên sáng rực như lại tạo thành những quả bóng muôn màu rực rỡ.
Phía sau sàn diễn, có một phòng dành riêng để tiếp bạn bè và gia đình. Cuối bữa ăn, Maxime cầm trong tay một cốc rượu sâm banh đứng dậy và nói:
- Tất cả đều dành cho cậu đấy Omar-Jo ạ!
Sau khi đã nói hết tất cả những suy nghĩ của mình, người chủ cửa hiệu thông báo một sự ngạc nhiên cho tất cả mọi người có mặt lúc đó.
- Sau buổi diễn, tôi sẽ phải chuẩn bị một điều gì đó thật ngạc nhiên.
Tuy nhiên Maxime không thể nhớ được những gì mình đã nói.
- Sự ngạc nhiên nào cơ? Cheranne hỏi.
- Một sự ngạc nhiên cho tất cả mọi người, nhất là cho cậu, Omar-Jo ạ!
- Cho cháu ư?... Cái gì vậy hả chú Max!
- Đó là điều bí mật của tôi. Nếu tôi nói ra với cậu thì nó sẽ không còn gì là ngạc nhiên nữa.
Từ đó, mỗi chủ nhật, Maxime miệt mài với những điều bí mật của mình. Miệng thì lẩm bẩm, tay vẽ nguệch ngoạc vào đống giấy lộn.
Sự có mặt của đứa trẻ cứ đi ra đi vào làm cho Maxime bực mình.
- Đi chơi chỗ khác đi! Omar-Jo!
- Sao chú lại cáu vậy, chú Max! Lại chuyện thuế à?
- ở những nước văn minh này thì như vậy đấy. Tất cả đều trên giấy tờ. ở chỗ cậu, chú đoán chắc là người ta không phải trả những khoản thuế như vậy.
- Cũng có thể là do sự xáo trộn ở đây.
- Đúng vậy. Bây giờ, hãy để cho chú làm việc.
- Bố cháu đã từng nói là tổ tiên chúng ta đã mang lại “nạn giấy tờ”. Một quốc gia của “dân cạo giấy” đó là như người ta gọi vậy. Họ toàn viết trên những cuộn giấy cói. Còn theo mẹ cháu thì đó là những người phát kiến ra bảng chữ cái được viết trên quách của thành Ahiram, mà...
- Cậu vừa kể cho chú cái gì thế! Maxime cắt ngang. Có phải cậu muốn chú dạy cho cậu một “cua” về thời cổ đại?
- Chú đã từng nói đến “sự khai hóa” có phải không ạ?
- Thôi được rồi Omar-Jo. Chú lại động đến tình cảm riêng tư thiêng liêng của cậu rồi. Thôi, cậu nhớ gửi cho chú những bức hình về mồ mả của những ông vua Ai Cập nhé.
- Chúng ta chia tay nhau bây giờ sao, chú Max?
- Đành vậy thôi, cậu bé đáng ghét của ta ạ... Chú sẽ đến gặp cháu tối nay vào lúc 6 giờ.
Buổi chiều, Cheranne rất ngạc nhiên khi không tìm thấy người chủ hiệu.
- Thật bí hiểm! Đứa trẻ nói.
Người phụ nữ trẻ suy nghĩ một lúc lâu về điều bí mật mà Maxime đã tuyên bố một cách long trọng. Cô ấy tự nhủ thầm chắc đó chỉ liên quan đến lễ cưới sắp tới của ông ta, Maxime chờ đợi cơ hội này để giới thiệu cô vợ trẻ của mình, khi tất cả mọi người quây quần bên nhau.
Cheranne có vẻ hơi buồn, dường như có cái gì đó cháy bỏng trong cổ họng cô. Liệu có phải cô ấy muốn che giấu tình cảm đang trỗi dậy trong mình. Một niềm đam mê từng đã có đối với Steve. Thế là đã hơn một tháng, Cheranne không còn cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa nữa. Cô ấy cho rằng mình cần phải cố gắng để lấy lại sự cân bằng và lắng dịu. Hằng ngày, để kiếm sống, Cheranne thường hay dẫn những đứa trẻ đi dạo hay giúp đỡ những cụ bà cao tuổi. Hôm kia, nhờ có Sugar mà cô ấy đã tiếp xúc được với ông chủ của quán rượu. Ông ta đã rất hài lòng về những bài hát của cô. Và thế là, ngày hôm sau cô bắt đầu công việc ca hát của mình hai lần trong vòng một tuần, sau lúc nửa đêm.
- Chú Maxime sẽ quay trở lại vào lúc 6 giờ, đứa trẻ khẳng định.
- Chị sẽ đợi chú ấy với cậu.
6 giờ, Maxime vẫn chưa thấy đâu. 7 giờ, 8 giờ cũng vậy. Cheranne cảm thấy nghi ngờ về sự vắng mặt này.
Họ vẫn đợi.
Một ngày trôi qua nhanh chóng. Tất cả mọi người đã trở về được một lúc lâu. Khu vườn nhỏ chìm vào bóng đêm. Sugar đến giúp bọc lại tấm vải bạt khá nặng. 9 giờ, 10 giờ rồi 11 giờ lại trôi qua, người thổi kèn saxophone phải trở về tiệm hát.
- Tôi muốn rằng ngày mai sẽ có những tin mới.
- Ông ta đã có một buổi tối tuyệt vời. Còn
đối với chúng ta thì ông ta đã quên, Cheranne nhắc lại.
- Chưa chắc đã là thế đâu, đứa trẻ nói.
Ai biết được rằng liệu cô ấy có gặp Maxime, có thể trong lúc này đang dùng hết cả sức lực của mình để đương đầu với những mối lo lắng và nguy hiểm thực sự.
- Chúng ta thử tìm chú ấy xem, đứa trẻ nói có vẻ chắc chắn, cháu không thể hiểu nổi, biết đâu chú ấy đang đợi chúng ta ở nhà.
Maxime không ở nhà ông ấy.
- Cả hai chúng ta đành phải tìm theo dấu vết chặng đường ông ấy qua vậy.
Rời khỏi căn hộ, họ xuống phố hỏi chị bán hàng báo vẫn còn mở cửa. Nhưng cô ấy đã không nhìn thấy Maxime, bởi vì như thường lệ, nếu như ông ấy không mua báo thì ông ấy cũng chào cô khi đi ngang qua cửa hàng.
- Điều gì đã xảy ra đối với ông ấy vậy? Một vụ tai nạn chăng? Vì tính chất cạnh tranh nên từ hơn bốn mươi năm nay, người bán hàng bị chìm ngập trong thế giới của các tin giật gân dùng làm tiêu đề cho các tờ báo. Tai họa luôn luôn có thể xảy ra đối với bất cứ một ai, cô ấy nhắc lại.
- Chúa ơi! Liệu có phải Maxime đã gặp tai nạn.
Không một ai trả lời. Cheranne và Omar-Jo nhanh chóng bỏ đi. Suốt đêm, họ cùng nhau đi tìm người chủ cửa hàng từ sở cảnh sát đến khắp các bệnh viện.