André Chedid
Chương 5
Tác giả: André Chedid
Từ nhiều tuần nay thành phố lại trở nên yên tĩnh. Một lần nữa người dân ở đây lại thấy yên lòng khi cơn bão táp đã đi qua và hòa bình lại trở về.
Đó là vào một buổi chiều chủ nhật. Trời oi bức đến nỗi người ta có thể cảm nhận được bụi và hơi ẩm của không khí biển.
Omar mặc một chiếc quần bò màu xanh sẫm, chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu be không cài cổ. Còn Annette, cô mặc một chiếc váy mùa hè có điểm những bông hoa nhỏ màu da cam và được trang trí bằng những diềm đăng ten quanh gấu. Đôi giày vải màu sen cạn rất hợp với gam màu váy của cô.
- Giá như chúng ta đi dạo một lát anh Omar nhỉ? Cô gợi ý.
- ừ, chúng ta đi dạo một chút cho thoáng.
Họ là như vậy. Luôn đồng tình với ý kiến của nhau.
Lúc này, Omar cảm thấy rất dễ chịu. Cái cảm giác ấy đã xoa dịu trong nó những cảnh bạo lực liên tiếp xảy ra ở bên ngoài từ hơn mười hai năm nay.
Đứa trẻ nhớ lại tất cả.
Đối với nói, những ký ức xa xưa luôn dội về gần như nguyên vẹn. Chỉ vài giây ngắn ngủi cũng đủ làm cho nó như đang sống lại trong căn phòng tràn ngập ánh nắng trên chiếc ban công nhỏ hẹp. Nó thấy mình nằm đó trong lòng cha mẹ, len lỏi giữa hai người, nhảy qua người này người kia rồi nũng nịu dụi dụi mái đầu vào váy mẹ hay bám lấy vai bố. Lắng nghe họ nói, họ cười.
Vâng! Họ đang cười. Bất chấp những nguy cơ thường ngày rình rập, những mối đe dọa nguy hiểm và ngay cả cương vị của họ đang bị chỉ trích. Họ vẫn luôn như vậy, mỉm cười với nhau.
Sáng hôm đó, những khuôn mặt thân thương, trẻ trung ấy được soi rõ trong chiếc gương hình chữ nhật ở phòng khách. Omar vòng tay ôm lấy vợ và hôn lên má nàng.
Còn Omar-Jo, nó ngồi xổm trên đất. Nó vẽ. Nó quyết định sẽ ở nhà.
- Bố mẹ sẽ mang về cho con một que kem. Con muốn ăn kem gì nào?
Kem chocola. Nhưng phải to cơ.
- Được rồi. Con sẽ có cái to nhất, con yêu ạ.
Thế rồi, tay trong tay họ ra đi, để lại đằng sau cánh cửa phòng hé mở.
Omar và Annette xuống bộ năm tầng gác vì tòa nhà này không có thang máy.
Vẫn tiếp tục tô màu, nhưng Omar-Jo nghe thấy rất rõ những bước chân của cha mẹ trên nền gạch, xa dần. Nó đoán cha mẹ nó đã xuống đến ba bậc thang cuối cùng.
Nó vẫn tiếp tục tưởng tượng về những bước chân ấy. Chúng giống như những bước chân của những người bị cầm tù bấy lâu nay khao khát được chạy hay bị một cái gì đó bên ngoài lôi cuốn, mỗi lúc một nhanh, không hay biết đâu là đoạn dốc, cứ thế lao xuống một cách sung sướng, cũng không để ý đến những người xung quanh.
Omar-Jo luôn tự hỏi, không hiểu tại sao lúc đó nó lại ném cây bút chì màu đi? Vì lý do gì mà nó lại chạy ra ban công để hét lên rằng nó đã thay đổi ý kiến, nó muốn đi theo họ.
- Bố ơi, mẹ ơi, chờ con với.
Bố mẹ nó đã rời chiếc cổng của tòa nhà; họ nghe thấy tiếng kêu của nó, thoáng trông thấy nó họ gọi:
- Xuống đây nhanh lên. Bố mẹ chờ con.
Với đôi dép trên tay để không bị chậm một giây nào, nó lao xuống cầu thang bằng đôi chân đất. Khi vừa đến bậc thang cuối cùng, nó ngồi thụp xuống đi chiếc dép đầu tiên
Một tiếng nổ dữ dội như xé nát bầu trời vang lên, rồi ngay sau đó là một tiếng nổ khác làm rung chuyển tòa nhà. Nó cùng với chiếc dép còn lại trên tay văng ra ngoài phố.