watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Cậu bé lắm chuyện-Chương 27 - tác giả André Chedid André Chedid

André Chedid

Chương 27

Tác giả: André Chedid

Khi Cheranne đến ngồi cùng bàn với Maxime và Omar-Jo thì đã quá nửa đêm. Những lọn tóc buông rơi trên trán, nước da tái đi, những nếp nhăn dưới mắt hằn sâu hơn.
Chị tì khuỷu tay lên bàn, gục mặt vào hai bàn tay.
- Vài phút nữa, rồi sẽ ổn cả thôi.
Cả hai người nhìn chị mà không ai nói với ai lời nào. Sự im lặng của họ có ích với chị.
Cuối cùng thì Cheranne cũng ngẩng đầu lên. Không mở mắt, chị đưa tay về phía má đứa trẻ, vuốt ve nó. Lớp cơ mềm dưới làn da săn chắc, cảm giác về dòng máu tươi trẻ đang chảy dưới da giúp chị cảm thấy đỡ mệt mỏi.
- Chính Omar-Jo đã nhận ra cô đầu tiên. Chính nó đã nảy ra ý vào đây, Maxime nói. Nó chắc rằng chúng tôi không làm phiền cô.
- Cậu ấy có lý.
Chị nhướn mày, nhìn đứa trẻ, và nói bằng một giọng ấm áp:
- Cậu có đôi mắt đẹp nhất trên đời đấy, cậu bé của tôi ạ.
Một lời nói, một cử chỉ cũng đủ để đưa người ta về với kỷ niệm. Omar-Jo cảm nhận được điều đó. Lần này, không có chút đau đớn nào, mà chỉ có một niềm hạnh phúc tìm lại được.
Quán rượu vãn người, vẫn còn đầy khói thuốc, nóng bức và dấu ấn của tất cả những giọng nói lúc nãy còn tụ tập trong một tiếng ồn ào khó tả.
Bằng một động tác chính xác, hữu ích, những người phục vụ dọn những bàn cuối cùng rồi chuẩn bị cho ngày hôm sau.
Maxime kết thúc nốt suất ăn của mình.
- Hôm nay trời đẹp quá. Cả ba chúng ta đi dạo đi, Cheranne gợi ý.
Với họ, chị tìm lại được thời gian đã mất khi ở xa thành phố này.Với họ chị khám phá lại Paris. Chị đã quên mất một phần thành phố của tuổi thơ phải chui lủi, từ bên kia Đại Tây Dương, trong một vùng ngoại ô tẻ nhạt và đầy đủ tiện nghi.

Tới nước Pháp cùng một nhóm sinh viên, Harriette gặp Jacques ở Paris. Chưa đầy một tuần họ đã lấy nhau. Đôi vợ chồng này chẳng bao giờ hòa hợp được với nhau. Vì đứa con gái nhỏ, cuộc sống chung của họ đầy rẫy những vết rạn và sự hòa giải trong suốt mười năm. Cô bé Cher vẫn thường nghe thấy âm vang của giọng nói đánh thức cô dậy những đêm khuya và làm cô rơi nước mắt suốt cả đêm.
Không thoải mái ở thủ đô, nơi cô cảm thấy người dân thường hay chế nhạo, ít mến khách, Harriette cố gắng, song vẫn chưa thành, đánh thức ở đứa con tình cảm đối với quê nhà của riêng cô. Cô không ngừng nói đến vùng vịnh của cô, tuyệt vời và lấp lánh, tràn ngập ánh nắng, và người dân thật đáng mến. Cô còn thêu dệt nên vô số chuyện cổ tích về những con vật ở đó: cá heo biết nói tiếng người, cá voi biết nhảy, những con bướm liều lĩnh, những con rùa có kích cỡ khác nhau, những con diệc có đôi chân dài ngoẵng, những con lợn biển to béo vú căng sữa, rồi kỳ đà, chim bồ nông, chim cu...
Đứa trẻ lắng nghe những câu chuyện này với vẻ lãnh đạm, tìm cách lái những câu chuyện về những bí mật và huyền thoại của Paris.
Ngay sau khi ly dị, Harriette đưa cô bé Cher về Arosville: một làng nhỏ đối diện với vịnh Mêxicô, trải dài nhiều cây số. Đứa trẻ lúc ấy mới tròn mười một tuổi.
Cheranne đã đi một con đường hoàn toàn trái ngược với con đường của mẹ chị đã đi. Thời niên thiếu trôi qua, cô tự hứa với mình sẽ tìm về thành phố quê hương. Cuộc gặp gỡ với Steve đã làm chậm trễ cuộc hội ngộ nhiều năm.
- Chị thấy đỡ hơn chưa?
Cheranne ngảng đầu, cất cao giọng hát:
“Với một người bạn thủy chung
Tôi trồng một cành hoa hồng trắng
Vào tháng bảy cũng như vào tháng giêng”
- Đây là một bài hát của miền Nam. Một bài hát của mẹ tôi.
Chị hát tiếp:
“Với một người bạn tàn tệ
Tấn công trái tim tôi
Tôi chẳng trồng gai lẫn bụi rậm
Nhưng hoa hồng trắng thì vẫn có”
Trong khi chị hát những lời cuối cùng, hình ảnh của Steve lại xâm chiếm tâm trí chị, che mờ những tình cảm khác. Mặc dù đã chia tay, chị vẫn chưa quên được anh ta.
Đột nhiên chị quay về phía Omar-Jo.
- Chị có thể hát cho cậu nghe những bài hát của chị, nếu cậu muốn.
- Những bài hát của chị ư?
Chị rút từ trong túi tạp dề ra một vài tờ giấy và những cây bút chì màu, chị rải chúng lên mặt bàn. Các trang giấy trông giống những đầu mẩu vải.
- Người ta sẽ nói nét chữ của chị không phải là những dấu hiệu, mà là những hình vẽ, Maxime nhận xét.
- Tôi có dòng máu “da đỏ” trong người đấy. Nhưng Omar-Jo này, cậu sẽ còn tiến xa hơn rất nhiều.
Một lần nữa, Maxime cảm thấy mình bị gạt ra khỏi câu chuyện. Đứa trẻ chạm vào vai ông:
- Tất cả chúng ta đều ở đây, nhà chú ấy, Maxime. Nhà chú, nhà cháu, nhà chúng ta! Nó hát.
Maxime mỉm cười với nó và hỏi liệu có thể kỷ niệm cuộc gặp gỡ này bằng rượu không.
- Đến lượt tôi, Cheranne gọi chàng trẻ tuổi Ferdinan kết thúc nốt công việc của chị.
- Hãy cho chúng tôi nghe những bài hát của chị đi, Omar-Jo nói.
- Các bạn không giễu tôi đấy chứ?
Maxime không có vẻ gì giễu cợt. Trước Cheranne, ông đánh mất mọi sự phòng bị, để cho mình chìm vào một cảm giác hài lòng mà ông không từng chia sẻ với bất cứ người phụ nữ nào.
- Anh luôn giữ cái vẻ láu cá đó, chị cười và nhắc lại.

Đứa trẻ xen vào:
- Maxime là nhà thơ đấy! Ai khác ngoài một nhà thơ có thể từ bỏ tất cả để mua một chiếc xe ngựa? Ai khác có thể chọn một kẻ ăn mày, một người xa lạ như tôi để làm bạn đồng hành?
- Cậu cứ phóng đại đấy thôi.
- Cháu chẳng phải là bạn đồng hành của chú ư?
- Không phải ta muốn nói vậy.
- Omar-Jo có lý, Cheranne chen vào. Làm gì có ai khác ngoài Maxime?
Nhờ có sự trợ giúp của đồ uống, cả ba người đều chìm trong cảm giác vui vẻ. Cheranne nắm lấy tay trái của Maxime, tay phải của đứa trẻ.
- Đây là một vòng tròn! Suốt cả cuộc đời, cho tới tận cái chết!
Để khép kín vòng tròn, Maxime tìm bàn tay kia của Omar-Jo. Sau đó ông đột ngột dùng tay xoay vai cậu bé lại và xiết chặt cậu vào mình.
- Suốt cả cuộc đời, cho tới tận cái chết!
Họ đu đưa người như vậy trong một lúc lâu, đồng thanh nhắc lại:
- Suốt cả cuộc đời, cho tới tận cái chết!
Suốt cả bài hát lần đầu tiên Maxime nghĩ đến việc tặng cho Omar-Jo một cái tay giả. Cheranne tiếp tục hát các bài hát của mình. Tất cả các bài hát đều nói về tình yêu. Những mối tình tầm thường và ảo vọng, những điều kỳ diệu và những nỗi đau... bằng ngôn từ riêng.
ánh sáng đã tắt. Fernand, người phục vụ, thắp một ngọn nến to để trong một chiếc bình màu hung có những hạt xi chảy xếp thành vòng đặt giữa bàn. Sau đó anh ta nhón chân đi xa.
- Suốt cả cuộc đời, cho tới tận cái chết. Họ lặp lại.
Bị che khuất bởi một vùng tối, cả ba người dường như đang ở trên một chiếc xuồng. Bóng của họ hòa vào nhau và tạo thành hình nhảy nhót in trên trần nhà.
- Thế còn phần nhạc thì sao? Omar-Jo hỏi.
- Nhạc ư: Sugar lo. Tôi sẽ giới thiệu anh ấy với các bạn.
Các ngón tay của Maxime xiết lấy các ngón tay của Cheranne. Chị xiết tay ông trả lại. Họ trao nhau một ánh mắt.
Fernand chạy tới trong bộ quần áo ra phố.
- Người ta điện thoại cho chị đấy, Cher. Có lẽ là từ xa đến.
Người phụ nữ trẻ rút tay ra khỏi tay Maxime, đứng dậy, cất các tờ giấy vào túi và đi về hướng cabin điện thoại.
- Chị có quay lại không? Đứa trẻ gọi.
Chị không quay người lại.
Cậu bé lắm chuyện
Lời của tác giả
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37