André Chedid
Chương 25
Tác giả: André Chedid
Đứa trẻ và Maxime đi qua căn phòng đầy khói và bụi, đến ngồi ở cuối quán bia. Từ bàn mình, họ khám phá một phần lớn tiệm ăn với những cánh cửa mở ra và khép lại trước căn bếp với một nhịp độ liên tục.
Cheranne đang xem yêu cầu của một nhóm khách du lịch, vẫn chưa nhận ra họ.
- Chú ra hiệu cho cô ấy đi, Omar-Jo kêu lên.
Đầy ngạc nhiên, Maxim tìm cách che giấu sự xúc động.
Không kiên nhẫn, đứa trẻ đứng lên ghế. Trước khi người chủ cửa hiệu kịp giữ nó lại, nó đã hét lên qua đầu các khách đến ăn:
- Cheranne! Cheranne! Chúng tôi đây!
Phải mất một vài giây người phụ nữ trẻ mới nhớ ra cái tên mới của mình. Vừa nhìn thấy Omar-Jo, khuôn mặt của chị sáng lên. Chị kiễng mũi chân, giơ tay lên để đáp lại lời chào của nó.
- Tôi tới đây, chị kêu lên.
Lòng tràn ngập một tình cảm mà lâu nay không thấy có, chị vội vàng tính tiền cho khách.
- Chú có hài lòng không, chú Maxime? Thằng bé hỏi khi thấy chị tiến lại gần.
- Đây là lần đầu tiên ta đặt chân vào cái quán này.
- Nhưng còn Cheranne, chú thấy chị ấy thế nào? Chú không trả lời à?... Chú đã tặng cho chị ấy một chuyến đi không lấy tiền còn gì, đó có phải là thói quen của chú đâu.
- Cậu biết những thói quen của ta ư?
- Chú lo đến túi tiền của chú hơn cơ mà, có phải không?
- Cha mẹ ta đã cực nhọc suốt đời.
- Cha mẹ cháu cũng vậy.
Đôi tay của Cheranne đã kịp vòng quanh đứa trẻ.
- Chị mong được gặp cậu biết bao nhiêu!
Dưới ánh sáng mờ, Maxime nhận thấy một vài nếp nhăn của cô; cái lúm trên cằm giữ cho cô một vẻ gì đó trẻ thơ. Đằng sau cặp kính, đôi mắt màu xanh xám của cô ánh lên.
- Tôi sẽ mời các bạn điểm tâm.
Nước da xà cừ của cô có mùi hoa oải hương.
- Cô làm ở đây lâu chưa?
- Tôi làm thay buổi tối thôi.
- Thế cô con gái nhỏ của chị thì sao?
- Có phải con gái của tôi đâu, tôi chỉ dẫn nó đi chơi những ngày nghỉ thôi.
Tâm trí Maxime cảm thấy nhẹ nhõm với ý nghĩ rằng con bé Thérèse phiền phức không có liên hệ gì với người phụ nữ trẻ.
- Nhờ có cô ấy đấy, Omar-Jo, mà tôi có thể biết cậu.
Đứa trẻ xâm chiếm mọi sự quan tâm của ông.
- Chị có con không? Maxime hỏi.
- Tôi chưa có con bao giờ. Càng tốt vì tôi đã ly dị rồi.
Maxime không dám đặt các câu hỏi khác.
- Em sẽ trở thành một diễn viên hài kịch vĩ đại đấy, Omar-Jo, Cheranne nói tiếp. Chị vuốt ve cái mỏm cụt ở tay nó, dù có cái này em cũng sẽ biết lợi dụng nó.
Sau đó quay về phía Maxime:
- Tôi sẽ trở lại với các bạn sau khi phục vụ xong, nếu các bạn đợi tôi. Tôi sẽ hát một trong số những bài hát của mình, Omar-Jo.
- Một trong những bài hát của chị ư?
- Tôi viết lời, còn anh bạn Sugar của tôi thì soạn nhạc.
Maxime có vẻ dò hỏi:
- Sugar là một nhạc sĩ thực thụ, một người da đen ở Los Angeles. Từ hai năm nay, anh ấy sống ở Paris.
- Chị hát bằng tiếng gì?
- Cả hai thứ tiếng. Mẹ tôi là người Mỹ mà.
Ngay sau khi cha chết, Cheranne, lúc đó mới mười hai tuổi, quay về sống với mẹ ở Mỹ, Harriette đã tìm lại được gia đình mình ở một thành phố nhỏ ở vùng giữa miền Tây. Bà không bao giờ quen được với xích đạo.
Hoàn toàn đối lập lại, Cheranne chỉ nghĩ đến việc quay trở lại Paris. Đám cưới của cô với Steve đã làm chậm lại việc quay trở về này. Từ khi ly hôn, cô quay về sống tại thành phố quê hương và kiếm sống ở đó.
Sự đổ vỡ với Steve xảy ra từ hơn hai năm nay. Đôi khi anh ta đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô. Những lúc đó cô vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa cảm thấy bị tra tấn.