Chương Ba Mươi Mốt
Tác giả: Cung Thị Lan
- Mất hết rồi! Mất hết rồi! Trời ơi là trời! Bao nhiêu của hồi môn của tui! Bao nhiêu tiền bạc của tui!
Tiếng la khóc của cô Út làm cho khuôn viên nhà họ Hoàng náo động. Tò mò hai đứa nhỏ quay vào lối dẫn đến sân gạch đàng sau ngôi nhà lớn thay vì đi thẳng ra cổng để đến nhà anh Lê chị Tươi.
Cô Út đi qua đi lại trên chiếc sân gạch, vò đầu bức tai, miệng la bai bải:
- Còn chi nữa mờ nói tui tìm? Còn chi nữa mô mờ tìm! Mất hết rồi! Mất hết rồi!
Bà bác Cả gái bước khỏi bậc thềm sau, hớt hơ hớt hãi hỏi :
- O mất cái chi mờ la dữ rứa?
Bà nội đang đứng trước nhà cô Sáu, trả lời thay cho cô Út
- Hắn mất hộp nữ trang.
Bà bác Cả gái thảng thốt hỏi:
- O để mô mờ mất?
Cô Út hổn hển trả lời:
- Em để trong rương quần áo của em. Em nhét dưới đáy rương mờ hắn lục ra lấy cho bằng được. Cái “bóp” tiền em để trong nớ cũng mất sạch luôn.
Bà nội la to:
- La to cái họng cho làng xóm hay hết thê! Ai vô phòng mi mờ lấy? Có chịu im cái họng mờ tìm mô nờ!
Chị Cựu bước từ trong bếp ra, phân trần:
- Con làm ở nhà nội bốn năm trời mờ con chưa bước vô phòng ngủ của mệ với o lần mô đó nờ. Đừng nghi con mờ tội cho con lắm nghe o! Nếu o muốn con phụ o tìm trong rương thì con tìm dùm cho.
Cô Út vùng vằng:
- Tau có nghi chi cho mi mô nờ! Của tau còn chi nữa mờ tìm dùm? Thứ vô luân thất đức! Tụi hắn lấy sạch rồi!
Bác Cả gái nhíu mày:
- Tụi hắn là tụi nào?
- Tụi con Tươi với thằng Lê chứ còn ai nữa chị. Hai đứa không lấy còn ai vô đây mờ lấy!
Con chị tức giận. Nó định hỏi cô Út câu hỏi mà bác Cả gái đang đặt ra:
- Mần răng mờ cô biết hai đứa nớ lấy?
- Còn ai vô đây nữa chị! Thằng chồng hút sì ke, con vợ bán đồ nuôi chồng hút. Hôm trước con Tươi vô đây bán chiếc nhẫn vàng y, thấy giá rẻ, em mua dùm ngay. Kêu hắn vào phòng lấy tiền trả, em lục tiền trong rương, hắn thấy mờ. Chỉ có con Tươi biết chỗ em cất tiền thôi. Nó không lấy còn ai vô nhà ni lấy?
Bà nội bước lại gần cô Út, la to:
- Mi có thấy hắn lấy mô nờ? Trưa hôm qua hắn ghé thăm tau nột tí là đi ngay. Lấy chi mờ lấy! Để hắn qua đây tau hỏi cho tường tận ra răng. Nghi oan cho con cháu chi mà tội rứa!
- Oan chi mờ oan! Con cháu chi mờ con cháu! Rước mấy thứ quần khố áo ôm vô nhà chứa chấp để chúng ăn cắp đồ của tui!
Bà nội chưa kịp nói gì, cô Út lại la lớn:
- Rước thứ bần cùng vào nhà để hắn lấy hết đồ của tui cho vừa lòng vừa dạ mạ!
Bà nội tức giận, run run bước chân vào nhà bếp. Con chị tức giận chẳng khác gì bà nội của nó. Mắt nó long lên, đỏ rực hơn cả những giọt nắng xuyên qua những chiếc lá khế chua đang chiếu trên mặt. Đôi má nó nóng phừng phừng. Căm phẫn những lời chửi bới vừa nghe, nó chằm chằm nhìn cô Út. Nghĩ đến hoàn cảnh khổ cực và cuc sống đạm bạc của anh Lê và chị Tươi nó thương họ chẳng khác nào thương cho thân phận khổ cực của ba mẹ con nó. Chữ bần cùng của cô Út vừa nói nhắc cho nó nhớ chữ bần cùng trong câu ca dao “bần cùng sinh đạo tặc!’ mà cảm thấy căm ghét chủ nhân đặt ra câu ca dao ấy. Cho dù người ta dùng câu này để biện hộ cho hành động “đạo tặc” hay châm biếm những kẻ “bần cùng” thì vẫn không bao giờ đúng cho tất cả mọi trường hợp trên đời. Mẹ chúng luôn luôn dùng câu ca dao “nghèo cho sạch, cho thơm” để dạy chị em chúng. Bà luôn luôn nhắc nhở chúng thủ phận nghèo, không dòm ngó tò mò, không xin xỏ hay ăn chực ăn cắp của ai với lý do là không để cho bất cứ ai mạ lỵ danh dự mình. Giờ đây đối diện với những gì xảy ra trước mắt, nó thấm thía lời mẹ dạy nhiều hơn. Bực tức cái tính nghi ngờ của những người giàu khi họ bị mất cắp, nó muốn hét to lên là “không phải người nghèo nào trên đời cũng đâm ra ăn cắp! Không phải người nghèo nào trên đời cũng chăm bẳm vào của cải của những người giàu có!” Nó còn muốn hét to rằng: “Có nhiều người nghèo trên đời vươn lên bằng sức lực và hai bàn tay chứ không phải chờ của ăn cắp của những ngườì giàu đâu!” Tuy nhiên, như những lần trước, nó chỉ tự la to hét lớn với những giòng tư tưởng trong đầu nó mà thôi.
Thình lình bà nội bước từ trong bếp ra cây khế chua nơi hai chị em con nhỏ đang đứng như phỗng. Bà hỏi:
- Hai đứa qua nhà chị Tươi chưa rứa?
Con chị lắc đầu:
- Dạ chưa. Tụi con định đi nhưng...
- Rứa thì hai đứa con đi qua nhà kêu hắn qua đây gấp cho mệ.
Con chị gật đầu:
- Dạ để con đi kêu chỉ cho.
Con em đi theo chị:
- Em đi với chị nữa.
Dứt lới, hai đứa nhanh chân bước ra ngoài lối sỏi. Bà nội chúng nói vói theo:
- Nhớ đi mau và nói chị qua nhà gấp cho mệ hỏi chuyện.
Hai con nhỏ đi gần như chạy đến cái cổng gỗ. Cài chiếc khoen cổng xong chúng cắm đầu cắm cổ chạy sang đường và thẳng tiến đến nhà anh Lê và chị Tươi. Con em thở hổn hển, nói:
- Nắng nóng quá đi! Mình chạy nhanh thêm tí nữa để em đến nhà chị Tươi uống nước. Lúc nãy em ăn cơm mà quên uống nước!
Con chị không nói gì. Nó chạy nhanh hơn như lời con em yêu cầu nhưng không phải vì bài làm hay vì uống nước như con em. Nó muốn báo cho chị Tươi ngay tin xấu để chị có thể minh oan lập tức những hồ nghi đang xảy ra trong khuôn viên nhà họ Hoàng.
Hai đứa nhỏ càng chạy nhanh, con đường đến nhà chị Tươi càng xa hơn những ngày trước. Băng qua con đường Đào Duy Từ đến dãy nhà trọ, chúng cảm nhận những đôi mắt tò mò và nghi ngại của vài người trong những căn nhà trọ cạnh nhà anh Lê và chị Tươi dính chặt trên người chúng. Vài chiếc đầu thò ra, ngoái đầu dò xét chúng khi chúng đứng trước căn nhà đóng cửa kín mít.
Con chị gõ cửa kêu lên:
- Anh Lê ơi anh Lê! Chị Tươi ơi chị Tươi!
Bà hàng xóm cạnh nhà chị Tươi lên tiếng vói sang:
- Anh chị cháu dọn đi luôn rồi! Kêu làm chi cho mệt. Bộ hay đứa không thấy cái ổ khóa ở ngoài cửa đó sao?
Con chị quay nhìn bà:
- Dạ thưa bác, anh chị cháu đi đâu ạ?
- Hình như anh chị cháu đã dọn đi luôn rồi.
Người đàn ông đứng cạnh bà ta, cằn nhằn:
- Bà biết gì mà nói với chúng là tụi nó đi luôn? Ng nhỡ tụi nó đi chơi đâu vài ngày rồi trở lại thì sao? Chuyện ai thì mặc họ, lắm chuyện làm gì vậy? Vào nhà để tôi đóng cửa lại. Nắng hắt vào nhà nóng như vậy mà không chịu đóng cửa cứ vớ vẫn chuyện người khác!
Khuôn mặt bà hàng xóm đỏ bửng:
- Tôi thấy tụi nó dọn đi thì tôi nói cho hai đứa bé ấy biết để chúng khỏi phải đứng gọi cửa chứ thế nào mà lắm điều lắm chuyện?
Mặc dù nói như thế, bà hàng xóm khép hai cánh cửa ra vào ngay. Không được hỏi thêm câu nào, hai đứa nhỏ bối rối và hồ nghi những lời vừa được nghe. Đập cửa thêm nột lúc, con chị bảo em đi cùng nó vòng ra phía sau nhà. Nó hy vọng gặp nột trong hai người bà con của nó tại vòi nước máy nơi mà những người thuê nhà tại dãy nhà thuê thường lấy nước để sinh hoạt. Không nột bóng người ở phía đàng sau và hai đứa vòng ra phía trước nhà. Con chị bảo con em theo nó đến bãi chứa rác tại góc đường Hoàng Tử Cảnh và Quang Trung để tiếp tục đi tìm anh Lê và chị Tươi mặc dù chúng có thể thấy rõ mồn một bất cứ người nào đứng đó từ trước căn nhà của họ. Vòng xung quanh bãi chứa nhưng chẳng gặp được ai, hai đứa dắt nhau trở lại nhà đóng kín cửa. Con chị chán nản ngồi bệt trên bậc cấp cuối cùng của thềm nhà.
Con em nhăn mặt giục chị:
- Thôi mình đi về nói cho bà nội biết đi chị! Ảnh chỉ đi đâu mất rồi!
Con chị ngước lên nhìn em, nằn nì:
- Ở đây chờ một chút nữa đi Vy. Chắc ảnh chị đi đâu nột chút rồi về thôi! Hôm qua mình còn gặp ảnh chỉ, còn ăn cơm với ảnh chỉ mà!
Con em dượm bước, nói một cách cương quyết
- Đi về cho em uống nước nột chút thôi rồi mình qua lại! Trời nắng quá! Em khát không chịu được nữa rồi!
Nghe lời em, con chị đứng dậy. Nó bước theo em với đôi chân nặng nề. Con em tuy đòi về sớm nhưng cũng bước chầm chậm như chị. Nó vừa gạt mồ hôi trên trán vừa hỏi:
- Em nghe cô Út nói anh Lê hút sì ke. Sì ke là gì vậy chị?
- Sì ke là thuốc phiện đó Vy! Nhưng mà anh Lê đâu có hút sì ke đâu mà Vy tin!
Con em gật đầu:
- Chị nói đúng đó! Mình tới nhà anh Lê hoài. Có thấy anh Lê hút sì ke đâu!
- Ừ, mình đến nhà anh Lê “nhiều nhất trong thiên hạ” phải không Vy? Đâu có ai trong nhà nội tới nhà ảnh đâu mà biết ảnh bị bệnh. Cô Út với cô Sáu hay nói là người hút thuốc phiện thường ốm tong teo như bộ xương cách trí. Hai cổ còn nói là những người hút thuốc phiện thường có ống hút để bỏ thuốc phiện vào hút mỗi ngày vì ghiền đó Vy. Nhưng mà mình đâu có thấy ống thuốc phiện nào ở nhà anh Lê đâu? Chắc người ta thấy ảnh ốm nên nói ảnh hút thuốc phiện sì ke đó Vy.
Con chị dang cánh tay khẳng khiu ra trước mặt nói tiếp:
- Như chị ốm như vầy rồi nói chị sì ke thuốc phiện sao? Mình nghèo không có gì ăn bị ốm hay bị người ta nói sì ke thuốc phiện lắm đó Vy.
Con em, vẫn như bao lần khác, tán đồng ngay những lý luận của chị:
- Đúng rồi! Chị nói đúng đó. Nhưng em chỉ không hiểu anh Lê đi đâu. Buổi trưa chị Tươi thường đi chợ nhưng anh Lê luôn luôn ở nhà mà? Ảnh biết chị em mình đến nên luôn để cửa trước chờ tụi mình. Vậy ảnh đi đâu mà không chờ tụi mình chứ?
Câu hỏi của con em như tiếng chuông bất thình lình đánh thức những nỗi thắc mắc và boăn khoăn của con chị. Tất cả những ý nghĩ đơn thuần mà nó có càng lúc càng bị thay thế bằng sự nghi ngại mơ hồ. Lục lọi trong trí, con chị bàng hoàng khi nhớ lại rằng chưa bao giờ anh Lê hay chị Tươi đóng hay khóa cửa nhà trong thời gian trưa như lúc bấy giờ. Hai người biết chị em nó thường sang nhà họ để nhờ anh Lê dạy kèm vì vậy cả hai thường để cửa mở. Ngay cả những lúc anh Lê phải vật vã với cơn bệnh hoành hành, và hàng xóm có thể chứng kiến anh bị dằn vặt và đau đớn với căn bệnh như thế nào từ ngoài cánh cửa mở rộng nhưng anh vẫn một mực để yên cánh cửa ra vào mở rộng để chúng có thể vào nhà dễ dàng. Có lần hai chị em vào căn nhà mở cửa nhưng chẳng có bóng người, lo lắng lẫn ái ngại, chúng ngồi trông cho đến khi anh Lê trở về. Lúc đó anh nói là anh đi mua thuốc lá ở cái quán nhỏ tại góc đường Hoàng Tử Cảnh và Đào Duy Từ gần đó. Hỏi anh sao để cửa mở, và không sợ nhà bị ăn trộm vào lấy hết đồ sao thì anh cười khì khì và trả lời rằng “Nhà anh đâu có gì mà sợ mất trộm? Anh chỉ sợ hai đứa đứng ngoài nắng chờ thôi. Anh biết hai đứa thường đến nhà anh giờ này mà. Nếu hai đứa đến nhà mà không gặp anh chị, thấy cửa mở thì cứ vào trong nhà ngồi chờ anh một chút, anh sẽ về ngay. Đừng sợ!”
Hy vọng với những điều vừa nhớ ra, con chị vui mừng bảo em vào quán bán lẻ ở góc đường Hoàng Tử Cảnh và Đào Duy Từ. Chen chân giữa những người đứng ngồi quanh quán, con chị thu hết can đảm hỏi bà chủ:
- Dạ thưa dì, anh Lê của con có đến đây không?
Bà chủ quán đang tính tiền cho khách, trà lời nó mà chẳng ngẩng đầu lên hay nhìn vào mặt nó.
- Lê chồng con Tươi hả? Không có.
Hai đứa nhỏ đứng tần ngần, đảo mắt nhìn quanh. Vài thanh niên ngồi uống nước và hút thuốc lá ở chiếc bàn cạnh gốc keo, vài người đàn bà và vài đứa nhỏ ngồi chum hum nướng bắp gần đó. Không một ai trong họ là anh Lê hay chị Tươi. Hai đứa lầm lũi quay ra khỏi quán .
Bất chợt tiếng nói của bà chủ quán làm hai đứa đứng lại.
- Từ sáng đến giờ đâu thấy anh Lê ra đây phải không Hùng?
Thằng bé trạc tuổi con chị, hít hà với trái bắp nóng trên tay, trả lời:
- Dạ không má. Tối hôm qua chỉ có vợ ảnh ra trả tiền nợ hôm trước ảnh mua thuốc lá thôi à.
Hất cằm về hướng nhà anh Lê và chị Tươi, nó nói:
- Nhà ảnh ở đàng kia kìa. Chỗ cái cửa xanh lá cây đó. Hai đứa mày tới đó gõ cửa là gặp ngay.
Nhìn theo hướng thằng bé nói, con chị gật đầu:
- Cảm ơn. Biết rồi.
Ra khỏi quán, con chị kéo tay em đi chậm để nghe những lời đối thoại sau lưng:
- Nghe nói sáng nay hai đứa đó dọn đi rồi mà!
- Hai đứa nhỏ này là em bà con của tụi nó ở khu biệt thự họ Hoàng đó! Sao tụi nó đi mà không báo cho gia đình tụi nó biết để tụi này đi tìm vậy chớ?
- Ai không biết tụi nó có quan hệ bà con với cái khu biệt thự nhà họ Hoàng! Nghe nói là bà cụ Hoàng hỏi bà Cần cho tụi nó thuê nhà đó mà! Nhưng mà tụi nó đi hay ở ai mà biết tụi nó có báo cho gia đình giòng họ của tụi nó hay không? Mấy đứa nhỏ đó mà! Muốn kiếm ai thì kiếm chứ đâu có phải là chúng đi kiếm vợ chồng tụi nó như vậy là mấy người họ hàng của tụi nó không biết tụi nó đã đi rồi đâu!
Buồn lo với những lời vừa nghe được, hai đứa nhỏ bước nhanh về nhà.
Mọi người trong nhà tụ tập đông đúc nhiều hơn lúc chúng ra đi. Ngoài bà nội và chị Cựu đang ở trong nhà bếp, bác Cả gái, và cô Út đứng trên sân gạch dưới tàn cây khế chua, cô Bảy Mỹ và cô Sáu đang đứng trước hiên nhà cô Sáu. Hai đứa nhỏ chưa biết chào ai trước ai sau, mọi người đã xúm xít hỏi han chúng không ngừng.
- Tụi hắn mô rồi? Hai đứa mi có gặp hắn không?
- Tụi hắn nói răng?
- Tụi hắn có qua đây không?.
Con em lắc đầu và trả lời gọn lỏn:
- Dạ không.
Con chị đỡ lời em:
- Tụi con không gặp ai cả. Tụi con gọi hoài mà không ai mở cửa.
Con em nói tiếp:
- Bà hàng xóm ở bên cạnh nhà ảnh chỉ nói anh chỉ đã dọn đi luôn rồi.
Cô Út đang chăm chú lắng nghe từng lời nói của hai chị em con nhỏ bỗng quay ngoay ngoắt vào nhà bếp, rú lên trong nức nở:
- Đó thấy chưa! Thấy chưa! Hắn ăn cắp đồ của tui nên mới lo trốn đi mất rồi. Coi mạ còn binh tụi hắn nữa không.
Cô Bảy Mỹ đi theo cô, vỗ về:
- Em bình tĩnh coi nờ. Nói chi cho nhiều để mạ buồn rứa?
Cô Út rưng rưng khóc:
- Rứa bây chừ em mất của ai buồn cho em nì? Thứ vô hậu! Lấy hết của của tui! Con cháu chi mờ ác độc như phù thủy!
Bà nội đang ngồi trên cái phản, đưa ánh mắt van lơn nhìn chị Cựu:
- Con đi tới nhà mụ Cần kêu mụ sang đây cho mệ gặp một chút hỉ?
Chị Cựu, đang tựa đầu vào chiếc vách và đứng im như pho tượng, gật đầu nhanh, đội nón vội và bước thật mau ra khỏi nhà bếp.
Mặc cho chị Cựu sốt sắng và vội vã đáp lại lời yêu cầu của bà nội bao nhiêu, cử chỉ nhanh nhảu và khẩn cấp của chị không chế ngự nổi lo lắng và bồn chồn của cô Út. Cô rưng rức khóc lóc với những lời kể lể dài dòng:
- Trời ơi! Làm sao mà tui lấy lại được của cải của tui đây trời? Toàn bộ của cải chứ có phải một hai cái đâu nờ! Cái dây chuyền thánh gíá có hột soàn kỷ nộiệm mà tui chưa bao giờ đeo, rồi mấy chiếc vòng cẩm thạch, dây chuyền ngọc trai, xuyến vàng tây, mấy chiếc nhẫn vàng y và cái lắc năm chỉ vàng y nữa trời ơi là trời!
Bà nội không nói gì, chỉ chép miệng liên tiếp cho đỡ bối rối rồi kéo cái rổ tre con con để lấy miếng trầu đã têm đưa vào miệng. Nhai trầu một cách chậm rãi và nhìn mông lung trên sân nắng, bà không có vẻ để ý nghe những món nữ trang bị lấy cắp do cô Út cằn nhằn dai dẳng bên tai. Bà đang lo lắng nột điều gì rất mơ hồ.
Trên sân, cô Sáu phân trần với bà bác Cả:
- Hôm ni em định về sớm đi thăm mộ ba và ôn mệ với con Bảy nào ngờ nghe chuyện như ri.
Bà bác Cả gái không trả lời. Bà chép miệng, lắc đầu rồi quay lưng đi về phía cánh cửa sau của ngôi nhà lớn. Cô Sáu tảng lờ nhìn hai đứa nhỏ:
- Răng không vào trong nhà mà đứng ngoài sân nắng như ri?
Con chị cúi đầu:
- Thôi để tụi con đi về.
Quay sang con em, con chị hỏi gặn:
- Vy hối về nhà cho nhanh để uống nước sao chưa đi uống nước đi?
Con em nuốt nước bọt:
- Bởi vì em chờ chị đi về với em.
Con chị không nói gì. Nó đi trước, con em đi theo sau. Hai đứa nhỏ đi đến hàng hoa bụt thì gặp chị Cựu tất tả đi vào và chúng lại quay theo chị trở lại căn nhà bếp của bà nội.
Chưa kịp lấy chiếc nón trên đầu xuống, Chị Cựu vội vã nói ngay:
- Thưa mệ, nhà bà Cần có đám giỗ nên bà không đi sang nhà mình được nhưng bà có nói là chị Tươi đã trả chìa khóa nhà cho bà và dọn đi rồi.
Mọi người há hốc kinh ngạc đến độ không đáp lại chị Cựu một lời nào và chị Cựu bối rối nói tiếp:
- Bà Cần còn nói là chị Tươi đã thanh toán tiền thuê nhà mệ không cần phải lo chi cả.
Cô Út òa khóc nức nở:
- Rứa thì mần răng mờ mạ lấy lại của cho tui? Tụi nó ăn cướp sạch của cải của tui rồi!Tụi nó có còn ở đây nữa mô mờ tìm.
Con chị lặng người, nhìn trân trân vào những cuốn vở và sách đang ôm trên tay. Anh Lê và chị Tươi mới còn ăn cơm với chị em chúng hôm qua mà lẽ nào? Nó chợt ngửng đầu lên, đưa ánh nhìn biết ơn cô Sáu khi cô hỏi chị Cựu những điều nó muốn tìm hiểu:
- Rứa thì đồ đạc trong nhà của hắn mần răng? Bà Cần có nói tụi hắn đi mô không? Bà có biết tụi hắn dấu nhà mình không rứa?
Chị Cựu trả lời:
- Bà nói chị Tươi đã cho bà tất cả xoong, nồi, thau, chén bởi vì chỉ phải đi gấp. Nghe mô chỉ được tin ba chị bị bệnh nặng ở Sài Gòn.
Bà nội cau mày, lo lắng hỏi:
- Ba hắn bị bệnh chi mờ hắn không nói cho tau hay?
Cô Bảy lắc đầu:
- Hắn nói như rứa để kiếm cớ trả nhà đó mờ. Hơi mô mờ mạ tin!
Quay sang chị Cựu, cô Bảy Mỹ hỏi:
- Rứa bà Cần còn nói chi nữa không?
Chị Cựu ngập ngừng:
- Bà nói là anh Lê thường lên cơn ghiền sì ke ai trong xóm nhà thuê của bà cũng biết. Bà cũng lo là anh chỉ quỵt tiền thuê nhà nhưng may mắn là ảnh chỉ đã thanh toán đầy đủ nên mệ đừng lo chi nữa.
Cô Út đột nhiên hét lớn:
- Mần răng tụi nó có tiền trả tiền thuê nhà? Ăn cắp của tui bán để lấy tiền trả tiền nhà chứ mô mờ có?
Không được ai đối đáp những câu hỏi trống không, cô Út đập đầu liên tiếp trên đầu gối rên rỉ những lời khóc than ai oán:
-Trời ơi là trời! Mần răng mà tui lấy lại của của tôi đây hở trời! Bao nhiêu năm tui dành dụm, chắt mót cực khổ mà quân vô hậu lấy một lúc sạch trơn.
Ngẩng đầu bất thình lình về phía bà nội, cô nói với giọng như thể cưa nghiến rin rít trong gỗ cứng:
- Tại mạ mờ ra như rứa. Mạ không liên lạc với hắn mần răng mờ hắn ăn trộm đồ của tui được? Con con, cháu cháu! Như rứa cho vừa dạ mạ chưa nờ?
Cô Sáu chạy vào nhà cô một lúc rồi chạy sang nhà bếp với hộp khảm xà cừ:
- Đây nì! Tau cho mi hết hộp nữ trang của tau nì, muốn lấy chi thì lấy hết đi đừng đay nghiến mạ chi mờ tội nghiệp. Mạ già rồi để mạ yên!
Cô bảy Mỹ cũng mở bóp lấy một xấp tiền thật dày:
- Còn ni nữa nì. Chị cho em để bù số tiền em đã mất. Còn dư, em muốn mua vàng vòng chi thêm thì mua. Nếu thiếu thì chị cho thêm.
Cô Út nhận hộp nữ trang và tiền xong, nín bặt. Một lúc, cô khóc thút thít:
- Nếu mờ hắn không lấy trộm của tui thì giờ nội vốn tui lên gấp đôi rồi chứ mô mà có chừng nội thôi?
Nước mắt con chị chảy dài trên đôi má. Nó quay người bước nhanh về phía vườn cây. Đến gốc vú sữa nó ngồi bệt trên nột gốc lồi khóc rưng rức.
Con em lặng lẽ bước đi theo chị, đứng sau lưng im lặng nghe chị khóc. Một lúc, nó hỏi nho nhỏ:
- Chị Hạ buồn vì không còn có anh Lê bày chị làm bài nữa phải không?
Con chị vừa gạt nước mắt vừa mếu máo:
- Chị mất anh Lê rồi! Chị không còn ai trên đời này bày chị làm bài nữa rồi!
Con em rưng rưng:
- Ước gì cô Út không bị mất tiền để chị không bị mất anh Lê.
Con chị vùi đầu trong tuyệt vọng:
- Chị không còn có anh Lê nữa rồi! Chị không còn có ai giúp chị làm bài nữa. Hết người rồi!
Con em nín thinh, lặng lẽ ngồi cạnh bên chị rất lâu mà không biết nói gì để an ủi. Đến khi nó nghe cô Sáu và cô Bảy Mỹ bàn tán chuyện đón xe đến nghĩa trang thăm mộ ông bà trong lúc hai người dắt nhau đi trên lối sỏi hướng về phía cổng trước, và tiếng nói của bà nội, cô Út cùng chị Cựu râm ran từ trong sân gạch, nó hiểu là chuyện mất cắp của cô Út đã hoàn toàn được giải quyết. Trong khi đó, tiếng khóc nức nở của con chị còn văng vẳng mãi bên tai khiến nó thấu hiểu rằng chuyện anh Lê bỏ đi làm chị nó đau khổ hơn vạn lần chuyện cô Út mất của. Quên khát, nó im lặng ngồi chờ chị một cách kiên nhẫn.
Con chị nhắm mắt trong thổn thức. Nó thấy nó đang ngồi trong căn nhà trọ. Nó thấy cái bàn nhỏ, cái ghế nhỏ, cái vách tường, cái giường và anh Lê. Nó nghe giọng nói Sài Gòn của anh Lê văng vẳng bên tai. Hình ảnh của ngày hôm qua và những ngày trước đó trong căn nhà trọ của anh Lê và chị Tươi ào ạt hiện ra trong tâm trí của nó.