hồi thứ mười chín
Tác giả: Khuyết Danh
Bấy giờ Lưu Khánh vâng lời Mã Ứng Long đằng vân theo Địch Thanh đến Lạc Nhạn Ba thì thấy Địch Thanh ngồi trên lưng ngựa đi chậm rãi, Lưu Khánh liền hạ xuống rút gươm chém Địch Thanh, bất ngờ trên đầu Địch Thanh có vật chi xông lên sáng lòa làm cho Lưu Khánh chóa mắt hoảng sợ không dám chém.
Trương Trung, Lý Nghĩa trông thấy trên đầu Địch Thanh có vật đen lượn qua lượn lại liền gọi Địch Thanh nói:
- Đại ca! Có luồng khói đen như muốn hãm hại đại ca đó.
Địch Thanh ngước mắt lên xem, rồi nói:
- Ấy là loại yêu vân đó. Để ta bắn nó một mũi tên xem sao.
Nói rồi rút tên bắn ra một mũi, làm cho vầng đen hay về hướng đông rồi biến mất.
Bấy giờ trời đã gần tối, Địch Thanh truyền đóng quân nghỉ ngơi, đợi sáng hôm sau sẽ đi tiếp.
Đóng trại xong, Địch Thanh cất bước đi dạo trong thôn xóm, thì thấy nơi ven đường có một quán rượu, liền bước vào giải khuây. Tửu bảo thấy Địch Thanh mặc khôi giáp rạng rỡ thì biết là một vị tướng quân, nên ra rước vào, thưa:
- Chẳng hay lão gia đến đây có việc chi chăng?
Địch Thanh nói:
- Chẳng có việc chi cả. Ta chỉ muốn uống rượu giải khuây mà thôi.
Tửu bảo lật đật bưng rượu ra cho Địch Thanh uống. Trong lúc đang uống rượu, Địch Thanh thấy bên kia có một người đàn bà ước chừng hai mươi tuổi, mặt mày đẹp đẽ, đứng nhìn Địch Thanh rất chăm chú.
Địch Thanh nghĩ thầm:
- Đàn bà thấy đàn ông sao lại nhìn ngó như vậy?
Người đàn bà đứng nhìn Địch Thanh một lúc rồi kêu tửu bảo nói:
- Ngươi hỏi thử vị tướng quân này quê quán ở đâu, tên họ là chi? Được bao nhiêu tuổi?
Tửu bảo nói:
- Đó là người khách qua đường, tôi đâu dám hỏi.
Người đàn bà nói:
- Ngươi cứ hỏi thử, có gì mà sợ.
Tửu bảo không dám trái ý, rón rén bước đến hỏi:
- Xin lão gia rộng lòng cho tôi hỏi một câu.
Địch Thanh nói:
- Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi.
Tửu bảo thưa:
- Chẳng hay lão gia tên họ là chi, quê quán ở đâu và niên kỷ được bao nhiêu?
Địch Thanh nói:
- Ta tên là Địch Thanh, quê ở Sơn Tây, mới có 16 tuổi. Ngươi hỏi làm gì vậy.
Tửu bảo thưa:
- Ấy là tại cô tôi bảo hỏi, xin lão gia chớ giận.
Nói xong liền vào nhà trong thuật lại. Người đàn bà nghe xong tỏ vẻ vui mừng, nói với tửu bảo.
- Ngươi ra hỏi thêm, xem người ấy ở tỉnh Sơn Tây mà thuộc về phủ nào, huyện nào và làng nào?
Tửu bảo không dám trái ý, nhưng lại nghĩ thầm:
- Đàn bà như vậy thật kỳ cục, thấy đàn ông hình dung tuấn tú thì để ý hỏi han.
Tửu bảo đến gần Địch Thanh hỏi:
- Chẳng hay lão gia ở Sơn Tây mà thuộc về phủ nào, huyện nào, làng nào vậy?
Địch Thanh nói:
- Thuộc về phủ Thái Nguyên huyện Tây Hà và làng Tiên Dương.
Tửu bảo trở vào thuật lại. Người đàn bà nghe xong bước ra nhìn Địch Thanh một hồi nữa, rồi trở vào thưa với mẹ nàng:
- Ngoài quán có một vị tướng quân còn nhỏ mà diện mạo giống em con lắm, vậy nên con khiến tửu bảo hỏi rõ họ tên và quê quán thì đúng như vậy.
Mạnh thị nghe nói liền bước ra xem, rồi lớn tiếng hỏi:
- Địch Thanh! Mẹ đây nè.
Lúc ấy Địch Thanh đang ăn uống nghe kêu liền ngửa mặt lên xem, rồi bỏ đũa quỳ xuống đất khóc lớn:
- Mẹ ơi! Chị ơi! Đây có phải là chiêm bao hay không?
Mạnh thị bước lại đỡ Địch Thanh dậy khóc không ra tiếng, nói không ra lời. Địch Thanh ôm mẹ khóc rống lên.
Hai mẹ con thuật lại sự tình từ ngày xa cách, rồi mở tiệc đoàn viên, vui mừng không ngớt.
Bấy giờ Lưu Khánh đằng vân đi theo chém Địch Thanh không được lại bị Địch Thanh bắn một mũi tên trúng nơi đùi, liền bay qua hướng đông nhổ mũi tên, rồi đi thám thính, biết Địch Thanh đã đóng quân, lại thấy Địch Thanh vào quán rượu của Trương Văn thì nghĩ thầm:
- Trương Văn là người đồng liêu với mình, ta đến đó thương nghị thử xem.
Nghĩ rồi Lưu Khánh thẳng đến nhà Trương Văn. Trương Văn thấy Lưu Khánh liền hỏi:
- Lưu lão gia đi đâu trong đêm tối như vậy?
Lưu Khánh liền đem các việc trong thơ Bàng Hồng thuật lại cho Trương Văn nghe.
Trương Văn nói:
- Nếu vậy thì anh em ta phải rán sức làm cho thành công mà trông cậy về sau. Vậy chớ Địch Thanh hiện giờ ở đâu?
Lưu Khánh đem việc đằng vân theo giết hại bị Địch Thanh bắn bị thương kể lại và báo cho Trương Văn biết nay Địch Thanh đã vào nơi quán rượu rồi.
Trương Văn nói:
- Nếu như vậy thì dễ dàng cho chúng ta lắm. Chúng ta phải làm như vầy thì mới xong.
Trương Văn dặn dò Lưu Khánh xong liền trở về quán rượu đặng phục rượu cho Địch Thanh say mà hãm hại.
Nhưng lúc về đến nhà thì Trương Văn thấy mẹ vợ mình ngồi giữa còn vợ mình ngồi một bên, bèn bước vào thì nghe Kim Loan là vợ mình nói với Địch Thanh:
- Em hãy uống rượu đi chốc nữa thì anh rể em cũng về đến.
Trương Văn vừa bước đến thì Kim Loan thấy chồng về lật đật đứng dậy nói:
- Em tôi là Địch Thanh đó.
Địch Thanh thấy Trương Văn về cũng đứng dậy chào hỏi. Trương Văn nói:
- Không ngờ tướng quân lại là em ruột của vợ tôi. Vậy em đường đi có bị thích khách chăng?
Địch Thanh nói:
- Có! Khi ra khỏi ải có thấy một vầng mây đen bay lượn theo hoài, em không biết là vật chi nên bắn một mũi tên, vật ấy bay đi mất.
Trương Văn nói:
- Ấy là thích khách.
Bèn thuật lại hết sự việc Bàng Hồng gởi thơ khiến Mã Ứng Long sai Lưu Khánh làm thích khách thuật cho Địch Thanh.
Địch Thanh nổi giận nói:
- Để mai em trở lại ải quan mà trừ cho được Mã Ứng Long và Lưu Khánh, kẻo nó nghe theo đảng nịnh hãm hại trung thần.
Trương Văn nói:
- Hiền đệ chớ nóng, Lưu Khánh làm như vầy không phải là thù hiềm chi với em đâu, chẳng qua là nó tham quyền tước mà thôi. Nếu em dùng kế mà thu phục nó để làm vây cánh thì rất có ích vì nó là một tay dũng tướng.
Địch Thanh nói:
- Em sợ nó không phục chăng.
Trương Văn nói:
- Ta với Lưu Khánh thuở nay rất thân thích, nói gì nó cũng nghe theo. Vậy em phải làm theo kế này thì xong việc.
Địch Thanh nghe nói mừng rỡ, xin làm y theo kế.
Trương Văn khiến dọn chỗ cho Địch Thanh nghỉ, rồi đi tìm Lưu Khánh nói:
- Tôi ép Địch Thanh uống rượu đã say mèm, bây giờ đang ngủ mê man, vậy nhơn huynh hãy ra tay đi.
Lưu Khánh vội vàng đến nơi thấy trên bàn rượu thịt còn ê hề liền hỏi Trương Văn:
- Rượu thịt có phải Địch Thanh ăn còn dư lại hay không?
Trương Văn nói:
- Phải!
Liền khiến gia nhân đem thêm rượu thịt đến thết đãi Lưu Khánh và nói:
- Bây giờ đang lúc đêm khuya, vậy nhơn huynh cứ ngồi ăn uống cho no nê rồi sẽ tính.
Lưu Khánh vốn là tay bợm rượu, thấy được ăn uống thì còn gì vui thích hơn, nên cứ ngồi ăn uống mãi.
Trương Văn cố ý ép Lưu Khánh uống cho say, nên chỉ được một lúc Lưu Khánh đã say mèm, gục đầu xuống ghế mà ngủ.
Trương Văn kêu gia đinh đem dây đến trói Lưu Khánh lại rồi mò vào lưng lấy Tịch vân phách là báu vật của Lưu Khánh, rồi gọi Địch Thanh ra.
Lưu Khánh giật mình thức dậy thấy mình bị trói biết là mắc kế Trương Văn bèn mắng lớn:
- Trương Văn! Ta với ngươi thân thiết với nhau như ruột thịt sao ngươi đành lập mưu mà hại ta?
Trương Văn nói:
- Không phải tôi muốn hại nhơn huynh đâu, ấy là tôi muốn làm ơn cho nhơn huynh đó. Vả Địch khâm sai đây là cháu của Địch thái hậu, nay vâng lệnh đi giải chinh y cũng là việc trọng, nếu nhơn huynh nghe lời Bàng Hồng làm quấy như vậy, mai sau thánh thượng biết được thì nhơn huynh chạy đằng nào cho khỏi tội. Chi bằng theo phò Địch khâm sai kiến công lập nghiệp thì hay hơn.
Lưu Khánh nói:
- Nếu vậy sao không nói cho tôi biết lại trói tôi lại mà làm gì?
Trương Văn nói:
- Nếu không làm vậy sợ nhơn huynh không chịu nghe.
Địch Thanh nói:
- Lưu tướng quân! Lời xưa có nói: Hễ ăn lộc vua phải đền nợ nước. Lẽ nào nghe lời kẻ nịnh thần hãm hại tôi trung. Chi bằng theo tôi ra Tam Quan mà lập công thì để danh muôn thuở.
Lưu Khánh nói:
- Tôi cũng muốn như vậy, song sợ Mã tổng binh làm hại vợ con tôi. Vậy để tôi về dắt vợ con trốn đi thì mới khỏi lo.
Địch Thanh cả mừng liền khiến t mở trói cho Lưu Khánh để cùng nhau tâm sự.
Lưu Khánh được mở trói lạy tạ Địch Thanh rồi xem lại thấy mất Tịch vân phách bèn kêu Trương Văn bảo phải trả lại.
Trương Văn nói:
- Có lấy bảo vật đó, nhưng không trả đâu, nếu trả thì anh không chịu trở lại.
Lưu Khánh nói:
- Người quân tử chỉ nói một lời, sao anh lại khinh tôi như vậy.
Trương Văn nói:
- Thì anh cứ về đi để tính cho xong việc nhà, không ai làm mất bảo vật của anh đâu mà anh sợ.
Lưu Khánh thấy Trương Văn không chịu trả, túng thế phải từ Địch Thanh mà trở về.
Lời bàn.
Đời nào cũng vậy, trong cuốc sống bạn bè tạo nên sức để giúp đỡ lẫn nhau. Cuộc sống đơn độc không làm nên việc lớn.
Nhưng bạn bè cũng phải là người cùng chung một chí hướng, nếu bạn bè mà không cùng một chí hướng thì đã không giúp ích gì nhau, mà còn tác động vào cuộc sống một đường lối chệch choạc, làm cho Địch Thanh khó đấu tranh để lập thân.
Địch Thanh theo định hướng trung quân ái quốc, trừ khử nịnh thần, khôi phục triều đình, nhưng nếu Lưu Khánh không cùng chung chí hướng ấy thì có kết bạn cũng chẳng ích gì.
Trong đời, bạn thì nhiều nhưng tìm được người bạn tâm đồng ý hiệp thì rất khó. Vì vậy khi kết bạn không phải xem ai cũng như ai. Đó là bài học lẽ sống.
* *
*