Laura Ingalls Wilder
Chương 28
Tác giả: Laura Ingalls Wilder
Suốt ngày, Laura luôn nhớ bố và về đêm cô cảm thấy trống rỗng, dau nhức khi nghe tiếng gió thổi đơn độc qua vùng đất tối đen.
Lúc đầu, cô hay nói về bố. Cô hỏi lúc này bố đang ở cách xa nhà khoảng bao nhiêu, rồi cô mong là những đôi ủng của bố còn chịu đựng được và cô hỏi tối nay bố đựng trại ở đâu.
Về sau cô không nhắc tới bố với mẹ nữa. Mẹ đang nghĩ không ngừng về bố nhưng mẹ không thích nhắc đến điều này. Mẹ không thích ngay cả việc tính ngày cho đến ngày thứ bảy.
Mẹ nói :
- Thời gian trôi nhanh hơn khi người ta không nghĩ về nó.
Suốt ngày thứ bảy, tất cả dều hy vọng ông Nelson nhận được một lá thư của bố gửi qua bưu điện trong thị trấn. Laura và Jack ra tận con đường lớn trên đồng cỏ để ngóng cỗ xe của ông Nelson. Lũ châu chấu đã ăn hết mọi thứ và lúc này đang bay đi xa không thành một đám mây lớn như khi chúng tới mà là nhiều đám mây nhỏ bay từng đoạn ngắn. Dù vậy, vẫn còn hàng triệu con châu chấu ở lại.
Lại không có thư của bố.
Mẹ nói :
- Đừng nghĩ ngợi gì. Rồi thư sẽ tới.
Mỗi lần Laura chậm chậm bước ngược lên ngọn đồi mà không có một lá thư, cô đều nghĩ :
- Có khi nào không bao giờ có thư không ?
Cô cố xua đuổi ý nghĩ đó nhưng không làm nổi. Một hôm, cô nhìn Mary và biết rằng Mary cũng đang có cùng ý nghĩ.
Đêm đó Laura không thể chịu đựng thêm nổi nữa. Cô hỏi mẹ :
- Bố sẽ quay về nhà, phải không mẹ ?
Mẹ kêu lên :
- Dĩ nhiên bố sẽ trở về chứ !
Lúc đó, Laura và Mary đều biết mẹ đang sợ có một điều gì đã xảy ra với bố.
Có lẽ đôi ủng của bố đã rã ra từng mảnh và bố đang lê khập khễnh những bàn chân trần. Có thể bầy bò đã khiến bố bị đau. Có thể một toa xe lửa đã đụng phải bố. Có thể bố đã gặp nạn với bầy sói vì bố không có súng. Cũng có thể trong rừng đêm tăm tối, một con báo từ ngọn cây đã phóng lên người bố.
Chiều thứ bảy kế tiếp, khi Laura dắt Jack ra ngóng ông Nelson, cô thấy ông băng qua cây cầu nhỏ đi tới. Trong tay ông có một cái gì màu trắng. Laura bay thẳng xuống đồi. Vật màu trắng là một lá thư.
Laura nói :
- Ôi, cảm ơn ông ! Cảm ơn ông !
Cô chạy không kịp thở vào trong nhà. Mẹ đang lau mặt cho bé Carrie. Mẹ cầm lá thư bằng bàn tay ướt đẫm lóng ngóng và ngồi xuống.
Mẹ nói :
- Thư của bố.
Tay mẹ run đến mức mẹ không lấy nổi chiếc kẹp ra khỏi mái tóc. Mẹ mở bao bì và lôi lá thư ra. Mẹ mở thư và trong đó có một tờ giấy bạc.
Mẹ nói :
- Bố ổn rồi.
Mẹ chụp chiếc tạp dề lên mặt và khóc.
Nhưng khuôn mặt đẫm nước của mẹ hiện ra sau chiếc tạp dề sáng rỡ niềm vui. Mẹ lau nước mắt trong lúc đọc thư cho Mary và Laura nghe.
Bố phải đi bộ ba trăm dặm trước khi kiếm được một việc làm. Lúc này bó đang làm việc trong đồng lúa mì với số tiền công một đôla một ngày. Bố gửi về cho mẹ năm đôla và giữ lại ba đôla để mua đôi ủng mới. Mùa lúa ở đó rất tốt và nếu mẹ cùng các cô bé xoay sở được ổn thỏa thì bố sẽ ở lại đó làm việc lâu hơn.
Cả nhà đều nhớ bố và mong bố trở về. Nhưng bố bình an và đã có đôi ủng mới. Tất cả đều sung sướng trong ngày hôm đó.