Laura Ingalls Wilder
Chương 32
Tác giả: Laura Ingalls Wilder
Sau Giáng sinh chỉ có mấy ngày chủ nhật có tuyết nhưng bố đã đóng một cỗ xe trượt bằng những mảnh liễu chẻ ra và các cô tới buổi học ngày chủ nhật hoàn toàn ấm áp với áo choàng mới, áo da thú, khăn san và khăn trùm.
Một buổi sáng bố nói gió tây đang thổi. Gió tây là gió ấm thổi về từ phía tây bắc. Chỉ trong một ngày, tuyết đã tan chảy và dòng suối Plum đang đầy lên. Rồi mưa tới, xối xả ngày đêm. Suối Plum gầm rú cuồn cuộn ở giữa và cuốn xoáy tràn qua bên kia mé bờ thấp.
Sau đó không khí dịu dần và dòng suối bình thường trở lại. Thình lình mận và liễu trổ bông và những đọt lá mới không còn uốn cong nữa. Cỏ bắt đầu xanh trên đồng và Mary cùng Laura với bé Carrie đã có thể chạy chân trần trên mặt đất mềm.
Mỗi ngày lại ấm hơn ngày hôm trước cho tới lúc cái nóng mùa hè đến. Đây là thời gian Laura và Mary phải tới trường nhưng năm đó các cô nghỉ học vì bố lại phải đi xa nên mẹ muốn các cô ở nhà. Mùa hè rất nóng. Những cơn gió khô hừng hực thổi và không có mưa.
Một bữa, lúc về nhà ăn cơm trưa, bố nói:
- Châu chấu đang nở. Nắng nóng cỡ này sẽ mang chúng ra khỏi trứng và trườn trên mặt đất nhiều như bắp rang.
Laura chạy ra ngoài coi. Cỏ trên đồi đầy những vật màu xanh đang phóng nhảy. Laura bắt giữ một con trong bàn tay và quan sát. Những cái cánh mỏng manh, những cái cẳng li ti, những cái đầu bé xíu và ngay cả những con mắt dều có màu xanh cỏ. Nó hếy sức nhỏ và hết sức hoàn hảo. Laura khó tin nổi có lúc nó lại trở thành một con châu chấu màu nâu kềnh càng và xấu xí.
Bố nói :
- Chúng lớn lên rất nhanh và sẽ ăn hết mọi thứ đang mọc.
Càng ngày châu chấu càng nở nhiều hơn trên mặt đất. Những con châu chấu màu xanh cỏ đủ cỡ họp thành đàn ở khắp nơi và bắt đầu ăn. Gió thổi không đủ lớn để át tiếng động do những cái hàm của chúng cạp nghiến và nhai.
Chúng ăn sạch những luống vườn màu xanh. Ăn mọi chồi ngọn khoai tây màu xanh. Chúng ăn cỏ, ăn lá liễu, ăn những bụi mận màu xanh và ăn cả những búp mận nhỏ màu xanh. Chúng ăn hết mọi thứ và biến cánh đồng thành màu nâu trơ trịu. Và chúng đã lớn.
Chúng lớn lên, đổi thành màu nâu và xấu xí. Những cặp mắt lớn của chúng lồi ra và những cái chân đầy gai của chúng phóng nhảy về mọi phía. Chúng phóng nhảy đầy trên mặt đất nên Laura và Mary ở trong nhà.
Trời không có mưa và ngày nối ngày trôi đi càng lúc càng nóng hơn, càng lúc càng tệ hơn và đầy tiếng động của lũ châu chấu cho tới kh hình như không còn thể nghe được gì khác.
Một buổi sáng, mẹ nói :
- Ôi, Charles. Em khó chịu đựng nổi tình trạng nà thêm một ngày nữa.
Mẹ đổ bệnh. Mặt mẹ hốc hác trắng bệch và mẹ mệt nhọc ngồi xuống trong lúc nói.
Bố không trả lời. Trong nhiều ngày bố ra ngoài rồi trở về với nét mặt lầm lỉ căng thẳng. Bố không hát cũng không huýt gió. Điều tệ nhất là bố không trả lời mẹ. Bố bước tới cửa đứng nhìn ra ngoài.
Ngay cả bé Carrie cũng im lặng. Tất cả đều cảm thấy cái nóng lúc ngày bắt đầu và nghe tiếng châu chấu. Nhưng đám châu chấu đang tạo ra những tiếng động mới. Laura chạy ra nhìn căng thẳng và bố cũng thấy căng thẳng.
Bố gọi :
- Caroline! Ở đây lạ lắm! Ra coi!
Khắp khoảng sân trước nhà, châu chấu đang bò tựa vai nhau và bám sát nối dài đen đặc giống như mặt đất đang chuyể n động. Không một con nào phóng nhảy. Không một con nào quay đầu. Chúng bò đi thật nhanh và dều bò về hướng tây.
Mẹ đứng bên bố ngắm. Mary hỏi :
- Ô, bố, chúng làm gì thế ?
Bố nói :
- Bố không biết.
Bố đưa tay che mắt nhìn ra xa từ tây qua đông.
- Tít ngoài xa kia cũng hệt như thế. Giống như toàn thể mặt đất đang trườn về phía tây.
Mẹ thì thào :
- Ô, mong là chúng sẽ đi hết.
Tất cả đều đứng nhìn cái quang cảnh lạ lùng đang diễn ra. Chỉ một mình bé Carrie ngồi trên chiếc ghế cao và đập chiếc muỗng lên mặt bàn.
Mẹ nói :
- Chờ một chút, Carrie.
Mẹ vẫn ngắm những con châu chấu đang bò ngay bên cạnh. Chúng đi sát nhau không còn chừa một chỗ trống và kéo dài vô tận.
Bé Carrie hô lớn :
- Con muốn ăn !
Không một ai rời chỗ. Cuối cùng bé Carrie gần như phát khóc lên :
- Mẹ ! Mẹ !
- Cứ ở đó, con được ăn ngay mà !
Mẹ nói và quay lại nhìn. Bỗng mẹ kêu lên :
- Chúa ơi !
Châu chấu đang bò tới Carrie. Chúng tuôn vào từ ô cửa sổ phía đông, chen chúc vô tận qua thành cửa xuống vách và bò trên nền sàn. Chúng leo lên các chân bàn, chân ghế và lên cả chiếc ghế cao của Carrie. Khắp gầm bàn, gầm ghế và trên mặt bàn, mặt ghế và thậm chí trên cả người Carrie đều tràn ngập châu chấu đang bò về hướng tây.
Mẹ quát :
- Đóng cửa sổ lại.
Laura chạy xéo trên đám châu chấu tới đóng cửa sổ. Bố bọc phía ngoài chạy nhanh vào nhà. Bố quay vào nói :
- Đóng ngay các cửa sổ tầng trên lại. Châu chấu đang bò đầy trên vách phía đông hệt như ở dưới đất và sắp tới cửa sổ gác xếp rồi. Chúng sẽ bò thẳng qua đó bây giờ.
khắp bức vách và mái nhà rào rào tiếng cào trườn của những gai chân. Căn nhà gần như tràn ngập châu chấu. Mẹ và Laura quét chúng rơi xuống và quét ra ngoài cửa sổ về phía tây. Không một con nào bò từ phía tây vào nhà dù khắp mé tây nhà đen đặc châu chấu bò từ mái nhà xuống đất và tất cả đều theo nhau bò đi về phía tây.
Trọn một ngày dài châu chấu bò về phía tây. Trọn ngày hôm sau chúng vẫn bò về phía tây. Và trọn ngày thứ ba chúng vẫn bò như thế không ngừng nghỉ.
Không một con châu chấu nào đổi hướng đi vì bất cứ lí do nào.
Chúng bò đều đặn qua căn nhà. Chúng bò qua chuồng ngựa. Chúng bó qua người Spot cho tới khi bố nhốt Spot vào trong chuồng đóng cửa lại. Chúng bò thẳng xuống suối Plum và chìm xuống trong khi những con phía sau vẫn bò tới để chìm xuống theo cho tới khi xác châu chấu chồng chất kín mặt suối làm thành đường cho những con còn sống vượt qua.
Suốt ngày nắng thiêu đốt căn nhà. Suốt ngày tiếng chân châu chấu cào trườn trên vách qua mái rồi xuống vách. Suốt ngày những chiếc đầu châu chấu với những con mắt lộ ra và những chiếc chân châu chấu bám đầy dọc các kẽ cửa sổ. Suốt ngày chúng cố leo lên mặt kính trơn trượt và rơi xuống trong lúc hàng ngàn con khác ùa lên và lại rớt xuống.
Mẹ xanh nhợt và căng thẳng. Bố im lặng và mắt bố không lóe sáng. Laura không thể ngăn tiếng chân trướn bò dội vào tai và rũ bỏ được cảm giác đang bị cào trên da.
Ngaỳ thứ tư tới và châu chấu tiếp tục bò. Trời nóng hơn bao giờ hết trong ánh nắng chói chang khủng khiếp.
Gần tới trưa bố từ khu chuồng quay về hô lớn :
- Caroline ! Caroline ! Nhìn ra ngoài coi ! Châu chấu đang bay !
Laura và Mary chạy vội tới cửa. Khắp nơi châu chấu đang xéo rộng cánh bay lên khỏi mặt đất. Càng lúc chúng bay lên càng nhiều và bốc lên cao mãi cho tới khi nắng mờ hẳn đi rồi tối lại và tắt hẳn hệt y như khi những đám châu chấu bay đến.
Laura bước hẳn ra ngoài. Cô nhìn thẳng lên mặt trời qua đám mây gần như những cụm tuyết. Đó là một đám mây tối sẫm le lói sáng lấp lánh, toả rạng và trắng hơn khi khi cô nhìn nó bay cao, xa hơn. Và nó đang bay lên thay vì hạ xuống.
Đám mây bay ngang qua mặt trời về phía tây cho tới khi vượt hẳn khỏi tầm mắt.
Không còn một con chấu chấu nào ở trên trời hay dưới đất, ngoại trừ những con què quặt không bay nổi nằm lại rải rác nhưng vẫn cố lết về phía tây.
Sự im lìm giống như sự im lìm sau một cơn bão.
Mẹ bước vào nhà lịêng mình xúông chiếc ghế đu. Mẹ nói :
- Lạy Chúa ! Lạy Chúa !
Đó là những lời cầu nguyện nhưng lại vang lên giống như tiếng « Cảm ơn ».
Laura và Mary ngồi trên bậc cửa ra vào. Bây giờ các cô có thể ngồi đây vì không còn châu chấu nữa. Mary nói :
- Im lặng quá sức !
Bố nghiêng người vào phía trong cửa và nói một cách nghiêm chỉnh :
- Anh mong có ai nói cho biết tại sao chúng biết tức khắc lúc nào cần phải ra đi và do đâu chúng biết rõ con đường đi về phía tây và về quê cha đất tổ của chúng.
Nhưng không ai có thể nói với bố.