Chương 24
Tác giả: Lương Tố Nga
Nhưng rồi cũng tới ngày tôi giết được con quỷ nhỏ trong tôi. Nói đúng hơn, chính cô giáo đã chỉ cho tôi chỗ ẩn nấp của con quỷ. Và tôi đã giết nó, không chần chừ.
Một hôm, 26 Tết, cô giáo cho phép lớp tôi tổ chức liên hoan cuối năm. Tuy chỉ có vài bao kẹo và ít bịch bánh ngọt, nhưng lớp tôi rất vui. Nhất là khi cô giáo đãi chúng tôi một câu chuyện cổ tích được kể trọn vẹn, không hề bị đứt phim.
Bao giờ cũng thế, kết thúc câu chuyện, cô giáo rút ra một vài bài học luân lý cho chúng tôi. Qua chuyện "Mười hai cô công chúa nhảy múa" này, cô dạy chúng tôi rằng: "Ở đời, không thể che dấu bất cứ sự thật nào. Không sớm thì muộn sự thật đó cũng sẽ bị phơi bày. Tốt nhất, không nên dối trá." Riêng tôi, tôi đã bằng lòng với câu chuyện vì ông vua có 12 đứa con gái, vợ ông chết sớm, vậy mà ông đã không cưới vợ khác, chỉ tự mình lo cho con ăn, ngủ và giáo dục con tới nơi tới chốn. Có lẽ trên đời, hiếm có người cha như thế!
Sau buổi liên hoan, cô giáo để mặc chúng tôi được ra ngoài vui đùa thỏa thích.
Bọn con trai chúng tôi cùng ùa xuống nghĩa địa bày trò chơi.
Bọn bạn lớp tôi kể cũng lạ! Hôm trước chúng rất căm ghét tôi vì cái "vụ khoai lang" đã làm cô giáo phải khóc. Sau, chúng thấy thái độ của cô đối với "con quỷ nhỏ" vẫn bình thường tưởng chừng như chưa bao giờ có việc gì quan trọng xảy ra cả, bèn chơi thân lại với tôi. Kể cả con Kim Anh, nó không lườm, nguýt tôi nữa. Ðiều này khiến tôi ấm lòng và thầm biết ơn cô giáo.
Hôm nay tôi bày trò chơi "Cao bồi và mọi da đỏ". Cả bọn con trai cùng hưởng ứng ngay.
Trong lúc núp sau một tấm bia mộ khá cao để rình mấy tên da đỏ, tôi bỗng phát hiện thằng Vũ ngồi trên mộ mẹ tôi, nhúng nhảy như đang cưỡi ngựa. Miệng nó hí hí, tay nó cầm cành tre nhỏ, quất trót trót lên nấm đất mộ mẹ. Nóng mặt, tôi bỏ chỗ nấp, nhảy tới bên thằng Vũ. Không nói không rằng, tôi đấm cho nó một cú vào ngực. Thằng Vũ té ngửa ra đất. Nó ré lên. Vừa lồm cồm bò dậy phủi đũng quần, nó vừa méo xệch miệng lè nhè:
- Tao méc...méc cô...cô cho coi. Khi không đánh...đánh người ta té ngựa à. Ðau vẹo cả lưng rồi nè.
Tôi sừng sộ:
- Khi không được à? Ai cho mày ngồi lên mộ mẹ tao? Mày hỗn láo vậy hả? Mộ mẹ tao chớ bộ cái yên ngựa sao mà mày dám cưỡi hả?
- Tao giả bộ làm cao bồi cưỡi ngựa chớ bô.
- Bộ hết mộ hay sao mà mày chọn mộ mẹ tao làm ngựa hả?
Tôi đưa nắm tay chực tụi cho nó một quả đấm nữa, vì hãy còn tức. Bỗng con Kim Anh, tự nãy vẫn theo các bạn len lỏi giữa những nấm mộ để hái hoa dại, tới trước mặt tôi, nghếch mặt lên làm vẻ đàn chị:
- Trò dám không? Ðánh trò Vũ cái nữa tui coi đi!
- Dám chứ sao?
Nhưng thay vì đánh thằng Vũ, tôi dồn lực vào chân phóng cho con Kim Anh một cước vào ống quyển. Con Kim Anh tuôn ngay nước mắt vì đau, nhưng nó nhịn, vênh mặt lên, cố nói lý sự:
- Tui không sợ trò đầu. Cứ đánh, cứ đá nữa đi. Tui nói cho trò biết, cái mộ này cũng chỉ là nấm đất thôi, có gì đâu mà quan trọng hóa dữ vậy? Trò đánh bạn mà không biết nhục.
Tôi trố mắt ngạc nhiên vì cái lối nói lạ đời của con Kim Anh. Tôi tức tối cãi:
- Nhưng trò quên đây là mộ mẹ tôi à? Mẹ tui đang nằm dưới đó, tại sao thằng Vũ dám...
Con Kim Anh ngắt lời:
- Mẹ trò mất 4, 5 năm rồi. Giờ này dưới đó, mẹ trò chỉ là bộ xương thôi...
- Trò nói láo...
- Trò không tin hả? Hỏi cô giáo đi! Người chết dưới đất, lâu ngày, sâu bọ đục khoét, thịt da rã mục, tọc rụng, lộ sọ trắng hếu, bộ răng nhe ra...Trò có nhớ cái hình bộ xương trong sách khoa học lớp bốn không?
Tôi trừng mắt lên nhìn con Kim Anh, thiếu điều muốn nuốt sống nó. Mẹ tôi mà nó dám miêu tả một cách khủng khiếp như vậy à?
Máu tức dồn lên mặt, tôi không kềm chế được, định tộng cho nó một đấm vào mặt. Chợt, tôi nghĩ ra một đòn trả thù. Tôi dịu mặt ngay tức khắc, bỏ đi chổ khác. Con Kim Anh và lũ bạn trai, gái chung quanh chưng hửng vì chiến tranh đã không xảy ra.
Ðợi cho bọn con gái đi theo Kim Anh đi khuất lên trên bờ đất, tôi gọi thằng Thệ lại bảo nhỏ:
- Mày về nhà kiếm một cái cuốc, một cái xẻng, một sợi dây thừng. Chúng mình sẽ chơi trò "phu đào huyệt".
Ba bốn thằng đứng gần đó nghe được, reo lên:
- Cho tao chơi với.
- Tao nữa.
- Tao nữa.
Rồi chúng chạy biến vào xóm.
Chốc sau, các bạn tôi đem ra những thứ tôi cần.
Chúng tôi hăng hái đào một cái hố ở góc khu nghĩa địa, nơi này có khoảng trống, đất sét mềm và xốp. Ðêm rồi mưa lất phất nên đất càng dễ đào. Chỉ 5 phút sau, bọn năm đứa chúng tôi đã có một cái hố.
- Chúng mình đào huyệt xong. Giờ phải có một cái xác chết để vào đó, đặng mình đắp mộ chớ.
Thằng Vũ gãi tai:
- Xác chết à? Xác người thì không thể có rồi. Xác con chuột được không? À, hay là con tắc kè? Quanh đây nhiều lắm, bặt một con, búng nó chết. Thế là có cái xác để chôn.
Mấy đứa kia tỏ ý tán thành. Tôi không chịu:
- Ðã gọi là mộ thì phải chôn xác người chớ. Con tắc kè thì cần gì đào cái lỗ huyệt lớn như thế?
Bọn kia nhao nhao:
- Làm gì có xác người mà chôn giờ? Thằng Hoàng chỉ nói tào lao.
Tôi làm ra vẻ quan trọng:
- Tao đề nghị mình bắt con Kim Anh giả làm xác chết.
Chẳng nghĩ ngợi gì, thằng Vũ đáp:
- Ðúng đó.
Nhưng thằng Mít thắc mắc:
- Tại sao mình không chọn đứa nào mà chọn con Kim Anh?
Tôi trả lời:
- Vì tao không ưa con nhỏ đó. Nó dóc lắm. Cho nó sợ một bữa, bỏ thói dóc đi.
Rồi tôi nhìn vào mặt thằng Mít:
- Mày quên rồi à? Hôm kia con Kim Anh méc cô mày không làm toán ở nhà, cô cho mày một gậy chống chơi đó.
Quay qua thằng Liêm:
- Còn mày. Mày quên mang dép đi học, con Kim Anh bắt mày chạy bộ về nhà lấy dép, mà nhà mày ở tít dưới chùa. Mày quên rồi sao?
Cứ thế, tôi lôi ra mấy cái "tội" của con Kim Anh kể lể, vậy là cả bọn cùng la:
- Ừ, phải đó. Ði bắt con Kim Anh lại đây, dọa cho nó một trận.