P1 - Chương 2
Tác giả: Rafael Sabatini
Lúc này, khi ông khách đã rời khỏi, Sir Oliver dần bình tĩnh trở lại. Sau đó, trong tâm trạng tỉnh táo hơn, chàng bắt đầu cân nhắc tình thế hiện tại của minh, và dần dần lại trở nên bực bội khi nghĩ tới cơn tức giận vừa rồi của mình, cơn tức giận đã hoàn toàn làm chủ bản thân chàng, khiến chàng lại tự dựng lên cho mình những chướng ngại vật nữa để thêm vào những trở ngại vốn đã đáng kể đang ngăn cách giữa Rosamund và chàng. Được đà bùng phát, cơn bực dọc của chàng thoả sức bốc lên ngùn ngụt, và lần này Sir John Killigrew trở thành mục tiêu của nó. Chàng cần phải làm cho ra lẽ ngay lập tức với quý ông này. Thề có các vị thánh thần, chàng sẽ làm như vậy!
Chàng xuống nhà gọi Nick lấy đôi ủng.
"Cậu Lionel đâu?" chàng hỏi khi người gia nhân đã mang ủng tới.
"Cậu vừa mới về, thưa ngài Oliver."
"Bảo nó đến đây."
Một lát sau, theo lời gọi của người anh, người em trai cùng cha khác mẹ của Sir Oliver bước vào phòng - một cậu thanh niên mảnh dẻ con người vợ thứ hai của ngài Ralph Tressilian phóng túng. Người em trai này khác hẳn Sir Oliver cả về dáng vẻ lẫn tính cách. Đó là một thanh niên đẹp trai một cách mềm yếu, đến mức gần như nữ tính với làn da trắng mịn, mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh sẫm. Chàng trai toát lên vẻ trẻ trung cuốn hút - vì cậu mới hai mươi mốt tuổi và ăn vận với tất cả sự chăm chút của một quý tộc trong triều đình.
"Cái gã ba hoa Godolphin đó lại đến quấy rầy anh đúng không?" cậu thanh niên lên tiếng hỏi khi bước vào.
"Ừ," Sir Oliver lầm bầm. "Anh ta tới để nói với anh vài chuyện và đổi lại cũng được nghe vài chuyện khác."
"Ha. Em gặp hắn ta đi ra ngay gần cổng, và khi em lên tiếng chào thì hắn ta làm lơ như người điếc ấy. Thật là một kẻ đáng nguyền rủa không thể chịu đựng nổi."
"Cậu có vẻ biết xét người đấy, Lionel." Sir Oliver đứng dậy, đã xỏ ủng chỉnh tề. "Anh đi bây giờ tới Arwenack để nói vài lời khen ngợi với Sir John."
Đôi môi mím chặt và vẻ cả quyết đi kèm câu nói đã hé lộ ý định của chàng rõ đến mức Lionel vội nắm lấy tay chàng.
"Anh không định ... Anh không định..?"
"Có đấy." Và bằng một cử chỉ đầy trìu mến, như muốn trấn an vẻ lo lắng của cậu thanh niên, chàng khẽ vỗ vai cậu. "Sir John," chàng giải thích, "nói quá nhiều. Đó là một thói xấu cần được uốn nắn. Anh sẽ đi dạy cho ông ta biết giá trị của sự im lặng."
"Nhưng sẽ rắc rối đấy, Oliver."
"Đương nhiên - cho ông ta. Nếu một người dám gọi anh là hải tặc, là kẻ buôn nô lệ, là kẻ sát nhân, và có trời biết còn gì khác nữa, thì ông ta cần phải sẵn sàng nhận lấy hậu quả. Nhưng cậu về muộn đấy, Lionel. Em đã đi đâu vậy?"
"Em cưỡi ngựa đi dạo đến Malpas."
"Tới tận Malpas?" Đôi mắt Sir Oliver nheo lại, "Anh đã nghe người ta bàn tán về thứ bùa mê đã kéo cậu đến đó," chàng nói. "Cẩn thận, cậu bé. Em đi tới Malpas hơi nhiều đấy."
"Thế là thế nào?" Lionel hỏi lại với vẻ lạnh lùng.
"Anh muốn nhắc nhở em rằng em là con trai của cha em. Hãy nhớ lấy điều đó, và tránh đừng lặp lại con đường của ông, nếu không nó sẽ đưa em đến kết cục như ông ấy. Anh cũng vừa được nhắc nhở về những khiếm khuyết của cha chúng ta qua lời quý ngài Peter tốt bụng. Anh khuyên em đừng nên đi quá nhiều đến Malpas. Đừng lui tới đó nữa." Nhưng thật khó tỏ ra nghiêm khắc khi một cánh tay chàng đang khoác lên vai Lionel để ôm chầm lấy đứa em trai mà chàng luôn yêu quý.
Khi người anh đã đi khỏi, Lionel ngồi vào bàn dùng bữa trưa. Cậu thanh niên chỉ ăn qua loa vài miếng, và chẳng nói câu nào với người đầy tớ già trong suốt bữa. Cả tâm trí chàng trai đều đang chăm chú nghĩ đến chuyện khác. Lionel nghĩ tới chuyến đi tới Arwenack để trả nợ danh dự của anh trai. Killigrew chẳng phải là hạng vắt mũi chưa sạch, mà là một tay gươm lành nghề, một người lính, một thuỷ thủ thực sự. Nếu có chuyện không hay xảy ra với Oliver... Cậu thanh niên thầm run rẩy trước ý nghĩ đó; thế rồi, cho dù đã cố gắng tránh không nghĩ đến, đầu óc cậu bắt đầu tính toán đến hậu quả với bản thân mình nếu có chuyện rủi ro xảy ra. Lionel chợt ý thức ra được rằng trong trường hợp đó, số phận của mình sẽ thay đổi hoàn toàn. Gần như kinh hãi, cậu thanh niên cố tìm cách xua đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu, nhưng nó vẫn ương bướng quay trở lại. Không thể nào chối bỏ sự thật hiển nhiên đó. Nó đã buộc Lionel phải tự nhìn lại vị thế hiện tại của mình.
Tất cả những gì chàng trai có đều là nhờ vào sự bao bọc chu cấp của người anh. Người cha phóng túng của họ đã qua đời không khác gì cách mà những người như vậy thường chấm dứt cuộc đời, nghĩa là để lại sau lưng một gia tài đã tan nát cùng một núi nợ ngập đầu; ngay cả ngôi nhà ở Penarrow cũng bị cầm cố, tiền vay được từ cầm nhà thì đã tan biến từ lâu trong quán rượu, trong những cuộc đỏ đen, hay dùng để cung phụng cho vô số mối tình vụng trộm của Ralph Tressilian. Khi đó Oliver đã đem bán bất động sản nhỏ ở gần Helston chàng được thừa kế từ mẹ mình; số tiền thu được chàng đã dùng để chuẩn bị cho một chuyến đi đầy phiêu lưu tới bờ biển Tân Thế Giới thuộc Tây Ban Nha. Chàng đã bỏ tiền trang bị và mộ thuỷ thủ đoàn cho một chiếc tàu, rồi cùng ra khơi với Hawkin thực hiện một trong những chuyến "làm ăn" mạo hiểm mà Sir John Killigrew đã hoàn toàn có lý khi gọi là những vụ ăn cướp của bọn hải tặc. Chàng quay trở về với chiến lợi phẩm gồm đá quý và gia vị, đủ để chuộc lại gia sản của dòng họ Tressilian. Rồi chàng lại tiếp tục ra khơi và ngày càng phát tài hơn mỗi lần trở về. Trong lúc đó, Lionel chỉ ngồi mát ăn bát vàng nhàn nhã ở nhà. Cậu ta ưa thích sự nhàn rỗi. Nói trắng ra thì ông em tốt số này là một kẻ lười nhác, và có đầy đủ những sở thích hoang phí cầu kỳ thường làm bạn đồng hành với sự rỗi rãi thái quá. Cậu ta không được sinh ra để bươn chải và vật lộn vươn lên, hơn nữa cũng chẳng có ai tìm cách sửa chữa những tật xấu bẩm sinh này trong tính cách của chàng thanh niên. Thỉnh thoảng chàng trai cũng tự hỏi tương lai của mình sẽ ra sao nếu Oliver lập gia đình. Anh chàng e ngại thầm rằng cuộc sống rồi sẽ chẳng thoải mái mãi được như hiện tại. Thế nhưng Lionel chưa bao giờ lo lắng thực sự. Những người như anh chàng trẻ tuổi của chúng ta chẳng bao giờ cân nhắc nghiêm túc đến tương lai của chính mình - mà điều này cũng chưa bao giờ thuộc về bản chất của những người thuộc loại này. Mỗi khi thoáng nghĩ đến, chàng thanh niên liền lập tức vội vã gạt phắt những băn khoăn của mình đi, tự trấn an rằng nói cho cùng Oliver luôn yêu quý anh ta, và Oliver sẽ luôn lo chu cấp đầy đủ cho mọi nhu cầu của anh ta.
Về việc này thì anh chàng hoàn toàn có thể yên tâm. Với em trai mình, Oliver giống một người cha hơn một người anh. Khi cha họ được đưa về nhà trong cơn hấp hối vì vết thương do một người chồng bị cắm sừng gây ra, ông đã phó thác Lionel cho người con trai lớn chăm sóc. Lúc đó Oliver mới mười bảy tuổi, còn Lionel mười hai. Nhưng Oliver đã trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi của mình, và người đàn ông hai lần goá vợ Ralph cũng đã phải nhờ rất nhiều đến cậu con trai cứng rắn, quyết đoán và đầy uy quyền mà ông có được từ cuộc hôn nhân thứ nhất. Cũng chính với đôi tai người con trai cả mà người đàn ông hấp hối đã nói những lời trăng trối đầy ân hận về cuộc đời tội lỗi vô nghĩa ông đã sống, về tình cảnh thê thảm của công việc làm ăn của ông cũng như nguồn sống eo hẹp mà ông để lại cho hai đứa con trai. Với Oliver người cha không sợ nói ra sự thật. Như thể được trang bị thứ linh cảm đặc biệt của những người sắp từ giã cõi đời, người cha đã nhận ra Oliver thuộc về loại người luôn biết cách chiến thắng, một người sinh ra để bắt thế giới phải khuất phục mình. Tất cả nỗi lo lắng của ông đều về Lionel, đứa con út mà ông cũng nhìn thấu tính cách bên trong với cùng cái nhìn sáng suốt của một kẻ đang sống những khoảnh khắc cuối cùng của đời mình. Do đó ông đã khẩn khoản phó thác Lionel cho Oliver, và Oliver đã hứa sẽ vừa là anh trai, vừa là người thay thế cha mẹ cho cậu thiếu niên.
Tất cả lướt nhanh trong đầu Lionel khi chàng trai ngồi tư lự bên bàn ăn, và một lần nữa cậu lại phải vật lộn chiến đấu với ý nghĩ tệ hai luôn ám ảnh rằng nếu có chuyện không hay xảy tới với anh trai cậu ở Arwenack, cậu ta sẽ được lợi lớn; rằng khi đó tất cả những thứ mà hiện nay chàng thanh niên chỉ có được nhờ lòng thương hại của người khác sẽ đương nhiên trở thành sở hữu của chàng. Dường như đang có một con quỷ bỡn cợt chàng trai bằng những lời thì thầm mỉa mai rằng cho dù Oliver có chết thì anh chàng cũng sẽ chẳng mất công buồn rầu lâu. Rồi sau đó, phẫn nộ trước giọng nói của sự ích kỷ đáng khinh bỉ mà chính bản thân chàng trai cũng thấy rùng mình ghê sợ mỗi khi nghĩ đến trong những giây phút sống có lương tâm hơn, cậu thanh niên nhắc mình nhớ đến sự quan tâm trước sau như một, không chút toan tính vụ lợi của Oliver, cậu nhớ lại tất cả tình thương yêu và lòng tốt mà trong bao năm qua Oliver đã luôn thể hiện với cậu; và chàng trai thầm nguyền rủa sự tha hoá của một tâm địa có thể nảy sinh ra được những ý nghĩ mà cậu đã nuôi dưỡng trong đầu. Những tình cảm mâu thuẫn cũng như cuộc vật lộn căng thẳng giữa lương tâm và lòng vị kỷ đang diễn ra trong đầu đã làm chàng thanh niên bị xúc động đến mức cậu vụt đứng bật dậy, bật kêu.
"Cút đi, đồ quỷ dữ!"
Ông lão Nicholas giật mình ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt cậu thanh niên tái nhợt đi như làm bằng sáp, vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
"Cậu Lionel! Cậu Lionel!" ông lão kêu lên, đôi mắt nhỏ bé tinh anh lo lắng quan sát khuôn mặt cậu chủ trẻ. "Có chuyện gì thế?"
Lionel đưa tay lên bóp trán. "Sir Oliver đã đi tới Arwenack để giải quyết một khúc mắc danh dự," chàng trai đáp.
"Thế thì sao hả cậu?" Nicholas hỏi lại.
"Anh ấy đã đi trừng trị Sir John vì đã vu khống anh ấy."
Một nụ cười nở rộng trên huôn mặt dãi dầu sương gió của Nicholas.
"Thật thế sao? Hay quá, đã đến lúc rồi. Sir John luôn có cái lưỡi quá dài."
Lionel đứng ngẩn ra ngạc nhiên trước vẻ tự tin thoải mái của ông già cũng như sự tin tưởng chắc chắn của người gia nhân rằng ông chủ sẽ đạt được mục đích.
"Lão ... lão không sợ rằng, Nicholas..." chàng thanh niên không dám nói nốt nguyên cớ để sợ hãi. Nhưng người gia nhân đã hiểu, và càng cười thoải mái hơn.
"Sợ ấy à? Không đời nào! Tôi chẳng lo sợ cho Sir Oliver đâu, và cậu chủ cũng đừng lo. Sir Oliver sẽ quay về ăn tối với cái bụng đói ngấu - đó là sự khác biệt duy nhất mà các cuộc quyết đấu gây ra cho ông chủ từ trước đến giờ."
Ông lão hoàn toàn có ý khi tin chắc vào diễn biến của các sự kiện, trừ một sai lệch nhỏ: Sir Oliver đã không thực sự hoàn tất những gì chàng tự hứa với mình và dự định thực hiện. Trong lúc nóng đầu, và những khi chàng tự cho rằng bản thân bị gây hấn, nhà quý tộc của chúng ta - như tác giả đã tường thuật lại chuyện đời chàng đã không mệt mỏi nhắc đi nhắc lại, và bản thân bạn đọc cũng sẽ có dịp tự mình phán xét trước khi chúng ta đi đến đoạn kết của câu chuyện này - là một con hổ khát máu. Chàng thúc ngựa phi nước đại tới Arwenack với quyết định sẽ giết chết kẻ đặt điều nói xấu chàng. Chỉ có như thế chàng mới cảm thấy thoả mãn. Cuối cùng, khi đã tới trước toà lâu đài tuyệt đẹp của dòng họ Killigrew nằm ở một vị trí hoàn hảo khống chế lối vào mũi Fal, và từ trên lâu đài có thể bao quát cả một vùng đồng quê rộng lớn chạy dài tới tận Lizard, chàng nhìn thấy Peter Godolphin đang ở trước mặt; và sự có mặt của Peter khiến Sir Oliver trở nên thận trọng và chừng mực hơn trong việc buộc tội Sir John so với ý định ban đầu của chàng. Chàng mong muốn trừng phạt Sir John, đồng thời cũng cải thiện hình ảnh của chàng trong mắt người anh của Rosamund, để khiến anh chàng nhận ra những chuyện thị phi Sir John đã tự cho phép mình tung ra bỉ ổi đến thế nào, và có dụng ý hèn hạ ra sao.
Đúng lúc đó, Sir John đi tới để đón chào kẻ thách đấu. Mối hận của ông ta với tay cướp biển ở Penarrow - như ông đã quen gọi Sir Oliver - cũng khiến ông chủ nhà cũng sẵn sàng cho cuộc quyết đấu chẳng kém gì người khách.
Họ chọn một góc khuất nẻo trong khu công viên của lâu đài để giải quyết mâu thuẫn, và tại đó Sir John - một nhà quý tộc mảnh dẻ, dẻo dai chừng ba mươi tuổi - bắt đầu dùng kiếm và dao găm để mở một cuộc công kích mới nhằm vào Sir Oliver, và lần này cũng không kém phần dữ dội nếu so sánh với cuộc công kích trước đó bằng miệng của ngài. Nhưng sự bốc đồng của ngài đã chẳng đem lại kết quả khả quan nào. Sir Oliver đã tới với một mục đích chính xác, và chàng không bao giờ thất bại trong việc đạt được điều mà chàng muốn thực hiện.
Chỉ sau ba phút ngắn ngủi mọi sự đã xong xuôi và Sir Oliver lúc này đang cẩn thận lau chùi lưỡi kiếm của mình, trong khi Sir John nằm dài dưới đất ho sặc sụa, đang được chăm sóc bởi một quý ngài Peter Godolphin với khuôn mặt đang trắng bệch ra và một gã giám mã run như cầy sấy, gã này đã bị lôi đến đó làm nhân chứng cho đủ lệ bộ.
Sir Oliver tra kiếm vào bao, nhặt chiếc áo khoác của mình lên rồi đi tới bên đối thủ đã bị đánh ngã của chàng, nghiêm nghị nhìn đối phương.
"Tôi nghĩ tôi đã chỉ làm ông ta im lặng được một thời gian ngắn," chàng nói. "Và phải thừa nhận là tôi đã định làm khá hơn thế nhiều. Dù sao thì tôi cũng hy vọng rằng bài học này là đủ và ông ta sẽ không tiếp tục nói láo nữa - ít nhất là về tôi."
"Ngài diễu cợt một người đã sa cơ sao?" Quý ngài Godolphin giận dữ phản đối.
"Có Chúa chứng dám!" Sir Oliver nghiêm trang đáp. "Tôi chẳng hề có ý diễu cợt. Hãy tin tôi đi, lúc này tôi chỉ cảm thấy nuối tiếc - tiếc là đã không hoàn thành dự định của mình chu đáo hơn. Tôi sẽ ghé qua lâu đài nhắn người tới giúp trước khi rời khỏi đây. Chúc ngài một ngày tốt lành, ngài Peter."
Từ Arwenack chàng cưỡi ngựa vòng qua Penryn trên đường trở về nhà. Nhưng chàng không đi thẳng về nhà. Chàng dừng lại trước cửa Godolphin Court, khu dinh thự nằm phía trên mũi Trefusis nhìn xuống con đường đi Carrick. Chàng đi qua dưới chiếc cổng cổ kính vào sân. Xuống ngựa, đặt chân lên khoảng sân rải sỏi, chàng lên tiếng thông báo mình là một người khách muốn đến thăm tiểu thư Rosamund.
Chàng tìm thấy nàng trong phòng riêng của nàng - một căn phòng tràn ngập ánh sáng nằm ở toà tháp phía đông ngôi biệt thự, với khung cửa sổ nhìn xuống dòng sông hiền hoà và sườn đồi dốc phủ đầy cây xanh. Cô thiếu nữ đang ngồi bên cửa sổ đọc sách khi chàng bước vào, đi phía trước để thông báo chuyến đến thăm của chàng là Sally Pentreath, trước kia là nhũ mẫu của nàng và giờ đây là người hầu của cô gái trẻ.
Nàng đứng dậy, khẽ kêu lên vui mừng khi chàng xuất hiện trên khung cửa- chỉ vừa đủ cao để chàng đi qua mà không phải cúi đầu - rồi đứng nhìn chàng đi tới với đôi mắt long lanh và hai gò má ửng hồng.
Có cần thiết phải tả lại nàng không? Trong câu chuyện nổi tiếng mà chẳng bao lâu nữa Sir Oliver Tressilian sẽ kéo nàng vào, hiếm có thi sĩ nào ở nước Anh lại không ca ngợi sắc đẹp và sự duyên dáng của Rosamund Godolphin, và không ít bài thơ như vậy vẫn còn lưu lại tới ngày nay. Giống như người anh trai, nàng có một thân hình cao, cân đối đến hoàn hảo, cho dù những đường nét còn non trẻ của cô thiếu nữ có vẻ quá mảnh mai so với chiều cao của nàng.
"Em không trông đợi anh tới sớm như vậy..." nàng đang bắt đầu nói khi nàng nhận ra khuôn mặt chàng nghiêm trọng một cách khác thường.
"Tại sao... Có chuyện gì xảy ra vậy?" nàng kêu lên, linh tính mách bảo nàng đã có chuyện không hay nào đó xảy ra.
"Không có gì khiến em phải lo sợ, em yêu; nhưng có vài chuyện có thể khiến em bị tổn thương." Chàng đưa một tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng đưa nàng ngồi lại xuống ghế, rồi buông mình ngồi xuống bậu cửa sổ bên cạnh nàng. "Em rất quý Sir John Killigrew đúng không?" chàng nói nửa khẳng định nửa dò hỏi.
"Vâng. Ông ấy là người bảo trợ cho chúng em cho đến khi anh em tới tuổi trưởng thành."
Sir Oliver cau mặt. "Ấy,rắc rối là ở chỗ đó đấy. Sự thực là chỉ thiếu chút nữa là anh đã giết chết ông ta."
Cô gái lùi lại trên chiếc ghế, thu mình ra xa chàng, và chàng nhận ra sự kinh hoàng hiện rõ mồn một trong đôi mắt cô và làm khuôn mặt cô tái đi. Chàng vội vã giải thích nguyên nhân đã dẫn tới cuộc quyết đấu, kể lại cho nàng biết một cách ngắn gọn những lời đồn đại tệ hại về chàng mà Sir John đã rêu rao khắp nơi như là một cách để trút giận sau khi bị chàng nẫng mất giấy phép xây dựng tại Smithick mà quý ông vẫn thèm muốn.
"Nếu chỉ vậy thì cũng chẳng đáng kể," chàng kết luận. "Anh không lạ gì những lời đồn đại về mình trong thiên hạ, và anh coi khinh chúng cũng như anh đã luôn khinh thường những kẻ đơm đặt ra chúng. Nhưng Rose, ông ta còn đi xa hơn thế; ông ta đã đầu độc suy nghĩ của anh trai em chống lại anh, ông ta khuấy động lại trong anh trai em mối bất hoà giữa hai gia đình chúng ta từ thời cha anh và cha em. Mới hôm nay thôi Peter đã đến nhà anh với ý định hiển nhiên là kiếm mọi cớ để sinh sự. Cậu ta đã thách thức anh bằng một thái độ mà chưa ai dám từ trước đến giờ."
Nghe đến đây, cô gái kêu lên hốt hoảng, nỗi lo sợ như nhân lên gấp đôi. Chàng mỉm cười.
"Đừng nghĩ rằng anh có thể làm gì hại đến anh trai em. Cậu ấy là anh trai em, nên với anh, cậu ấy là thiêng liêng. Anh trai em đã tới để nói với anh rằng không thể có chuyện cưới xin gì giữa chúng mình, cấm anh không bao giờ được đặt chân đến Godolphin Court một lần nữa, gọi anh là đồ cướp biển, đồ hút máu người ngay trong nhà anh, rồi xúc phạm đến người cha đã khuất của anh. Anh đã nhận ra nguồn gốc của tất cả sự thù hận đó là từ Killigrew, và anh đã tới thẳng Arwenack để làm câm lặng vĩnh viễn nguồn gốc của sự dối trá đó. Anh đã không hoàn toàn thành công như anh đã dự định. Có lẽ là Sir John sẽ bình phục trở lại; nếu thế anh hy vọng ông ta sẽ rút ra được bài học cho bản thân. Anh đã đi thẳng từ đó về gặp em," chàng nói, "để em có thể được nghe đầu đuôi câu chuyện do chính anh thuật lại trước khi có người khác tới bôi nhọ anh bằng cách xuyên tạc những gì đã xảy ra."
"Anh ... anh muốn nói đến Peter?" Nàng kêu lên.
"Than ôi!" chàng thở dài.
Nàng ngồi im lặng, nhợt nhạt, đôi mắt nhìn đăm đăm về phía trước không hề quay về phía Sir Oliver. Cuối cùng nàng lên tiếng.
"Em không khéo léo trong việc xét đoán đàn ông," nàng nói bằng giọng nhỏ nhẹ buồn bã. "Có thể nào khác được, khi em chỉ là một cô gái sống khép mình giữa bốn bức tường. Em đã được nghe kể rằng anh là một người nóng nảy và hung tợn, một người tính tình cay độc, dễ dàng mang lòng thù hận, tàn bạo và bất chấp thủ đoạn để báo thù."
"Cả em nữa cũng đã nghe những lời dối trá của Sir John," chàng thì thầm, rồi bật cười cay đắng.
"Tất cả những điều đó em đã được nghe kể," nàng tiếp tục như không để ý đến câu nhận xét của chàng, "và em đã từ chối tin vào chúng vì trái tim em đã thuộc về anh. Thế nhưng... thế nhưng hôm nay anh đã cho em bằng chứng về điều gì đây?"
"Về sự chịu đựng nhún nhường," chàng đáp ngắn gọn.
"Chịu đựng nhún nhường?" nàng lặp lại, một nụ cười chán nản pha lẫn diễu cợt trên môi. "Hiển nhiên anh đang đùa bỡn với em!"
Chàng bắt đầu giải thích.
"Anh đã cho em biết những gì Sir John đã làm. Anh đã cho em biết rằng phần lớn những việc đó - đều là những việc đụng chạm đến danh dự của anh - anh biết Sir John đã làm từ lâu. Nhưng anh chỉ chịu đựng trong im lặng và khinh thường. Chẳng lẽ điều đó cho em thấy anh dễ dàng bị cuốn vào những hành vi bạo lực? Điều đó là gì nếu không phải là sự nhẫn nhục? Tuy thế, khi ông ta đẩy sự thù hằn nhỏ nhen của mình đi xa đến mức tìm cách tước đoạt nguồn hạnh phúc của đời anh, đẩy anh trai em đối đầu với anh, anh vẫn cố nhẫn nhịn và luôn tâm niệm rằng anh trai em chỉ là một công cụ, một người bị lợi dụng, và anh đã đi thẳng tới trừng phạt bàn tay đã giật dây anh trai em. Vì anh biết tình cảm của em đối với Sir John nên anh đã cư xử với ông ta một cách kiềm chế trong hoàn cảnh mà bất kỳ người đàn ông có danh dự nào ở nước Anh cũng không thể để cho ông ta được yên."
Nhận thấy cô gái vẫn tiếp tục lẩn tránh cái nhìn của mình, vẫn ngồi im lặng kinh hoàng như hoá đá khi biết rằng người đàn ông cô yêu đã để tay mình nhuộm máu của một người khác mà cô cũng yêu mến, những lời thanh minh của chàng nhanh chóng trở nên khẩn thiết hơn. Chàng quỳ xuống bên chiếc ghế nàng đang ngồi, giữa hai bàn tay chai sạn của chàng là những ngón tay mảnh dẻ mà nàng yên lặng chấp thuận để chàng nắm lấy. "Rose," chàng kêu lên, giọng nói trầm trầm của chàng như nghẹn lại vì xúc động, "hãy quên đi tất cả những gì em đã được nghe. Hãy chỉ xem xét những gì đã xảy ra. Hãy thử tưởng tượng rằng Lionel em trai anh đến gặp em, và, có trong tay chút quyền lực và ảnh hưởng, cậu ta thề với em là không bao giờ em có thể trở thành vợ anh, thề rằng cậu ta sẽ ngăn trở đám cưới của chúng mình vì cậu ta cho rằng em là một người phụ nữ không thể mang họ của gia đình anh một cách xứng đáng; và hãy thử cho rằng thêm vào đó cậu ta còn xúc phạm người cha đã khuất của em, em sẽ trả lời cậu ta ra sao? Nói đi, Rose! Hãy thành thật với anh và với chính bản thân mình. Thử đặt mình vào vị trí của anh, và hãy nói một cách trung thực xem liệu em còn có thể trách móc anh về những gì anh đã làm. Thử nói xem liệu phản ứng của anh có khác nhiều so với những gì em sẽ làm trong tình huống tương tự."
Đôi mắt cô gái lúc này nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đang ngẩng lên của chàng, từng nét mặt đều thầm cầu khẩn nàng hãy phán xét một cách công bằng. Nàng đặt hai bàn tay lên vai chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng.
"Anh hãy thề với em, Oliver, rằng tất cả đều như anh đã kể với em - anh đã không thêm gì, không bớt gì để thay đổi sự việc có lợi cho anh?"
"Chẳng lẽ em cần anh phải thề sao?" chàng hỏi, và nàng nhìn thấy nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt chàng.
"Nếu thế em đã không yêu anh, Oliver. Nhưng vào một giờ phút như hiện nay em cần sự bảo đảm của anh. Chẳng lẽ anh không thể rộng lượng với em, giúp em có thêm sức lực để chịu đựng tất cả những gì sẽ được nói với em sau này?"
"Có Chúa làm chứng, anh đã kể cho em tất cả sự thật," chàng nghiêm trang trả lời.
Nàng gục đầu vào vai chàng. Nàng khóc lặng lẽ, kiệt quệ trước câu chuyện không hay mới đã khiến gánh nặng mà nàng đã âm thầm chịu đựng kể từ khi chàng bắt đầu theo đuổi nàng trở nên quá sức.
"Nếu thế," nàng nói," em tin anh đã hành động đúng. Em tin rằng không một người đàn ông có danh dự nào có thể hành động khác những gì anh đã làm. Em cần phải tin anh, nếu không em chẳng còn có thể tin vào bất cứ điều gì và chẳng còn gì để hy vọng nữa. Anh giống như một ngọn lửa xâm chiếm lấy những gì tốt đẹp nhất trong em để đặt chúng vào trong tim anh. Em rất vui vì anh đã cư xử một cách chân thực."
"Và anh sẽ luôn như vậy, em yêu," chàng thì thầm say đắm. "Anh làm sao có thể khác được từ khi em đến để biến anh thành như vậy?"
Nàng cúi xuống nhìn chàng, mỉm cười buồn qua làn nước mắt.
"Và anh sẽ kiềm chế với Peter chứ?" nàng van nài.
"Cậu ấy chẳng thể nào khiến anh nổi giận được," chàng trả lời. "Anh xin thề. Em có biết là sáng nay cậu ấy đã đánh anh không?"
"Đánh anh? Anh đã không nói với em chuyện đó!"
"Anh không bực cậu ấy mà chỉ khó chịu tay hèn hạ đã xúi giục cậu ấy. Anh đã cười để đáp lại sự xúc phạm. Anh đã chẳng nói cậu ấy thiêng liêng đối với anh sao?"
"Thực ra anh ấy là người có trái tim nhân hậu," cô gái nói tiếp. "Theo thời gian anh ấy sẽ hiểu và quý mến anh như anh xứng đáng, và rồi anh cũng sẽ thấy anh ấy xứng đáng được anh quý trọng."
"Cậu ấy đã xứng đáng rồi, vì tình cảm chân thành của cậu ấy dành cho em."
"Và anh sẽ luôn nghĩ như vậy trong suốt quãng thời gian ngắn ngủi còn lại mà chúng mình buộc phải chờ đợi chứ?"
"Sẽ luôn như thế, em yêu. Từ giờ đến lúc đó anh sẽ cố tránh gặp cậu ấy, và để không chuyện gì không hay có thể xảy ra, nếu cậu ấy cấm anh không được tới Godolphin Court anh sẵn sàng tránh không đến đây nữa. Chỉ chưa đến một năm nữa em sẽ đến tuổi trưởng thành,và không ai có thể ngăn trở cấm đoán em được nữa. Một năm thì có nghĩa lý gì, khi người ta có một hy vọng như của anh ?"
Cô thiếu nữ âu yếm vuốt ve khuôn mặt chàng. "Anh luôn dịu dàng với em, Oliver,"nàng thì thầm trìu mến. "Em không thể tin anh đã từng thô bạo với ai đó như người ta kể."
"Đừng để ý đến họ," chàng trả lời. "Có thể trước kia anh đã có một chút của tất cả những gì họ nói, nhưng em đã làm cho anh trong sạch hơn, Rose. Người đàn ông nào yêu em mà không trở nên dịu dàng." Chàng hôn nàng, rồi đứng dậy. "Có lẽ tốt hơn anh nên đi ngay," chàng nói. "Anh sẽ đi dạo dọc bờ biển tới mũi Trefusis sáng mai. Nếu em tình cờ cũng có cùng dự định..."
Cô thiếu nữ bật cười, và đến lượt mình cũng đứng dậy. "Em sẽ tới, Oliver yêu quý."
"Từ giờ tốt nhất chúng mình sẽ gặp nhau ở đó," chàng trấn an nàng, mỉm cười và ra về.
Nàng tiễn chân chàng đến đầu cầu thang, rồi đứng ở đó nhìn chàng đi xuống với đôi mắt đầy tự hào dõi theo những bước đi kiêu hãnh, vững chãi của của người đàn ông rắn rỏi, mạnh mẽ mà nàng yêu.