P2 - Chương 26
Tác giả: Rafael Sabatini
Tất cả mọi người vội vã lao theo sau viên bác sĩ xuống hầm tàu, Sir Oliver đi sau cùng giữa hai người lính áp giải chàng. Họ tập hợp quanh chiếc đệm nơi Lionel đang nằm, khuôn mặt xám ngắt, hơi thở khó nhọc, đôi mắt lạc thần đờ dại.
Sir John chạy tới bên cậu thanh niên, quỳ một gối xuống, vòng tay xung quanh thân hình kẻ hấp hối mà ông yêu quý, gượng nhẹ nâng cậu ta dậy tựa vào ngực ông.
« Lionel ! » ông kêu lên đau xót. Và như thể nghĩ rằng sự báo thù sẽ an ủi được người bạn trẻ của ông trong phút cuối cùng, ông nói thêm : « Chúng ta đã bắt được tên khốn kiếp rồi. »
Chậm chạp, khó nhọc, Lionel quay đầu sang bên phải, đôi mắt đã đờ đẫn của chàng thanh niên ngước nhìn qua vai Sir John tìm kiếm trong số những người đang vây quanh anh ta.
« Oliver ? » chàng thanh niên thì thầm hốt hoảng. « Oliver đâu rồi ? »
« Không cần phải bận lòng... » Sir John vưà bắt đầu nói, thì Lionel đã ngắt lời ông.
« Đợi đã ! » anh ta nói như ra lệnh bằng một giọng mạch lạc hơn. « Oliver vẫn an toàn chứ ? »
« Tôi đây, » Sir Oliver cất giọng trầm trầm, và những người đứng giữa chàng và người em trai dịch sang bên để khỏi che khuất chàng.
Lionel im lặng nhìn người anh hồi lâu, hơi nhổm dậy. Rồi chàng thanh niên ngả người trở lại tựa vào ngực Sir John.
« Chúa đã thật nhân từ với tôi, một kẻ tội lỗi, » anh ta nói, « vì Người đã cho tôi cơ hội chuộc tội, cho dù đã quá muộn. »
Rồi chàng thanh niên lại cố vật mình gượng dậy, chìa tay về phía Sir Oliver, và giọng nói của cậu ta cất lên khẩn khoản. « Oliver ! Anh trai tôi ! Hãy tha thứ ! »
Oliver bước tới, không bị ai cản trở, hai tay vẫn bị trói giật ra sau lưng, chàng đứng bên người em trai, cao đến mức chiếc turban đội trên đầu cọ cả vào trần. Khuôn mặt của chàng nghiêm nghị u ám.
« Ngươi muốn hỏi ta tha thứ về việc gì ? » chàng hỏi. Lionel gắng gượng định trả lời, rồi vật người xuống trong tay Sir John, thở hổn hển ; từ môi anh ta ứa ra một đám bọt đỏ màu máu.
« Nói ! Nhân danh Chúa, hãy nói đi ! » Rosamund thúc giục chàng thanh niên từ phía đối diện, giọng nói cô gái run rẩy vì lo ngại.
Lionel nhìn nàng, hơi mỉm cười. « Đừng sợ, » anh ta thì thầm, « tôi sẽ nói. Chúa đã để tôi sống đến lúc này vì việc đó. Hãy bỏ tay khỏi người tôi, Killigrew, tôi là ... là kẻ đáng kinh tởm nhất trong nhân loại. Chính...chính tôi đã giết Peter Godolphin. »
« Chúa ơi ! » Sir John rên rỉ, trong khi Lord Henry thở dài buồn bã và vỡ lẽ.
« A, nhưng đó không phải là tội lỗi của tôi, » Lionel tiếp tục. « Đó không phải là tội ác. Chúng tôi quyết đấu, và tôi đã giết anh ta để tự vệ - quyết đấu công bằng. Tội lỗi của tôi tới sau đó. Khi nghi ngờ rơi xuống Oliver, tôi đã nuôi dưỡng nó ... Oliver biết tôi là thủ phạm, và đã giữ im lặng để che chở cho tôi. Tôi sợ rằng sự thật sẽ vỡ lở... và ... và tôi ghen tỵ với anh ấy, và... và tôi đã thuê người bắt cóc anh ấy đem bán... »
Giọng nói nhỏ yếu của chàng thanh niên bặt dần rồi im bặt. Một cơn ho làm cả thân hình anh ta rung lên, đám bọt đỏ sấm trào ra miệng mỗi lúc một nhiều. Nhưng anh ta đã hồi lại, nằm run rẩy, các ngón tay bấu chặt lấy tấm chăn.
« Hãy nói cho họ biết, » Rosamund nói, cô gái trong nỗ lực tuyệt vọng nhằm dành giật cuộc sống cho Sir Oliver vẫn giữ đầu óc mình tỉnh táo và hướng tới những chi tiết quan trọng, « nói cho họ biết tên người anh đã thuê bắt cóc anh ấy. »
« Jasper Leigh, thuyền trưởng tàu Chim Én, » chàng thanh niên trả lời, đến đây cô gái ngước lên nhìn Lord Henry với vẻ chiến thắng, bất chấp khuôn mặt cô vẫn tái nhợt, đôi môi run rẩy.
Rồi nàng quay trở lại kẻ hấp hối, gần như tàn nhẫn trong quyết tâm bắt anh ta nói ra hết sự thật cần thiết trước khi im lặng mãi mãi.
« Hãy nói cho họ biết, » nàng thúc giục, « trong hoàn cảnh nào Sir Oliver đã gửi anh tới chiếc Én Bạc tối hôm qua. »
« Không, về việc này không cần phải căn vặn cậu ấy nữa, » Lord Henry can thiệp. « Cậu ấy đã nói đủ rồi. Xin Chúa tha thứ cho sự mù quáng của chúng ta, Killigrew ! »
Sir John im lặng cúi xuống bên Lionel.
« Có phải ngài đấy không, Sir John ? » người hấp hỏi thì thầm. « Sao vậy ? Ngài vẫn ở đây ư ? Ha ! » có vẻ như anh ta khẽ cười, rồi ngừng lại. « Tôi đi đây... » chàng thanh niên lẩm bẩm, và một lần nữa giọng nói của anh ta lại mạnh mẽ hơn, tuân theo lần cuối cùng ý trí đang lụi tắt dần. « Oliver ! Em đi đây ! Em ... em đã chuộc tội ... tất cả những gì em có thể. Đưa... đưa tay cho em ! » Rồi chàng thanh niên chới với giơ tay phải của mình ra.
« Anh đã làm thế rồi nếu anh không bị trói, » Oliver kêu lên xúc động. Rồi dùng hết sức mạnh lực sĩ của mình, chàng bất thần giật bung sợi thừng vẫn trói chặt chàng như thể đó chỉ là một sợi chỉ. Chàng nắm lấy bàn tay đang chìa lại của đứa em trai, và quỳ xuống bên cạnh cậu ta. « Lionel... Cậu bé ! » Chàng kêu lên. Như thể tất cả những gì xảy ra trong năm năm vừa qua đã bị xoá sạch không còn dấu vết. Mối căm thù cháy bỏng dành cho người em cùng cha khác mẹ, cảm giác bất công nung nấu, cơn khát báo thù, tất cả đều tắt ngấm, bị chôn vùi, bị lãng quên. Hơn thế, như thể chúng chưa từng bao giờ tồn tại. Lúc này, Lionel lại trở lại là đứa em trai khôi ngô, yếu đuối thân thiết mà chàng vẫn yêu mến, chăm lo và che chở, vì đứa em ấy khi cần chàng đã sẵn sàng hy sinh tiếng tăm của mình, hy sinh người con gái chàng yêu, và đặt chính cuộc sống của chàng vào nguy hiểm.
« Lionel, cậu bé ! » đó là tất cả những gì chàng có thể nói vào lúc đó. Rồi : « Cậu bé tội nghiệp ! Cậu bé tội nghiệp ! » chàng nói tiếp. « Sự cám dỗ đã quá mạnh với cậu. » và cúi xuống, chàng nắm lấy bàn tay trắng nhợt còn lại vẫn nằm trên đệm, và nắm chặt lấy cả hai bàn tay trong hai bàn tay mình.
Từ một trong các khung cửa, một tia nắng mặt trời chiếu xuống chạy dần lên phía khuôn mặt của người hấp hối. Nhưng ánh sáng đang bừng lên trên khuôn mặt ấy lại xuống phát từ đâu đó bên trong. Đến lượt mình, chàng thanh niên yếu ớt cố nắm lấy hai tay người anh.
« Oliver, Oliver ! » cậu ta thì thầm. « Không có ai như anh ! Em vẫn luôn biết anh cao thượng còn em thật thấp hèn. Liệu em đã nói đủ để đảm bảo an toàn cho anh chưa ? Hãy nói là anh ấy từ nay sẽ được an toàn, » chàng thanh niên van nài những người còn lại, « rằng không... »
« Anh của cậu sẽ an toàn,” Lord Henry trân trọng nói. « Tôi xin hứa danh dự. »
« Tốt rồi. Quá khứ đã thuộc về quá khứ. Tương lai đang nằm trong tay anh, Oliver. Chúa ban phước lành cho anh.” Chàng thanh niên có vẻ suy nhược đi, nhưng lại hồi lại một lần nữa. “Cữ bơi tối qua thật dài- đoạn đường dài nhất em đã từng bơi. Từ Penarrow đến Trefusis – cũng là một cữ bơi dài. Nhưng anh ở cạnh em, Oliver. Nếu em kiệt sức ... em luôn có thể trông đợi vào anh. Em vẫn còn ớn lạnh vì nó, vì trời lạnh ... lạnh ...” chàng thanh niên rùng mình, rồi nằm im.
Sir John nhẹ nhàng đặt người quá cố xuống đệm. Phía đối diện Rosamund quỳ xuống, hai tay ôm lấy mặt, bên cạnh Sir John Oliver vẫn tiếp tục quỳ, nắm trong hai bàn tay mình hai bàn tay đã giá lạnh của người em trai.
Tất cả cùng im lặng hồi lâu. Rồi Sir Oliver thở dài nặng nề xếp hai tay Lionel trên ngực, và chậm chạp, nặng nề đứng dậy.
Những người khác dường như chờ đợi dấu hiệu này. Như thể họ vẫn yên lặng chờ đợi vì tôn trọng Oliver. Lord Henry nhẹ nhàng đến bên Rosamund khẽ đặt tay lên vai nàng. Cô gái đứng dậy đi theo sau những người khác, Lord Henry theo sau nàng, và chỉ còn viên bác sĩ ở lại.
Ra ngoài, họ dừng lại dưới ánh mặt trời. Sir John đứng cúi gằm nhìn xuống sàn tàu. Gần như rụt rè - một thái độ chưa từng có ở nhà quý tộc can đảm này – ông nhìn sang Sir Oliver.
“Cậu ấy là bạn tôi,” ông buồn bã lên tiếng, và như thể để xin lỗi và thanh minh cho mình, “và ... và tôi đã bị lầm lẫn vì tình cảm dành cho cậu ấy.”
“Cậu ấy là em trai tôi, » Sir Oliver nghiêm trang trả lời. “Chúa giúp cậu ấy được an nghỉ!”
Sir John, với vẻ cả quyết, đứng thẳng người dậy trong tư thế sẵn sàng chuẩn bị đón nhận một cách đàng hoàng mọi sự trách cứ nếu có dành cho ngài.
“Ngài có thể rộng lượng tha thứ cho tôi được không, thưa ngài?” Ông hỏi, thái độ gần như thách thức.
Sir Oliver yên lặng chìa tay ra. Sir John gần như hồ hởi bắt tay chàng.
“Xem ra chúng ta sẽ lại là láng giềng,” ông nói, “mà tôi xin hứa danh dự sẽ cố gắng trở thành một người láng giềng thân thiện hơn trong quá khứ.”
“Vậy, thưa các ngài,” Sir Oliver nói, đưa mắt nhìn từ Sir John sang Lord Henry,” tôi có thể hiểu tôi không còn là tù nhân nữa.”
“Ngài không cần e ngại trở về Anh cùng chúng tôi, Sir Oliver,” đức ông trả lời. “Nữ hoàng sẽ được tường trình về trường hợp của ngài, và chúng ta có Jasper Leigh để chứng thực nếu cần thiết, và tôi sẽ đứng ra bảo lãnh cho việc khôi phục lại hoàn toàn địa vị cho ngài. Tôi mong ngài hãy coi tôi là bạn ngài, Sir Oliver.” Cả đức ông cũng đưa tay ra. Rồi ngài quay sang những người còn lại: “Đi thôi, thưa các ngài,” đức ông nói, “tôi nghĩ chúng ta đều có bổn phận đang chờ được thực hiện.”
Họ cùng quay đi, để Oliver và Rosamund lại bên nhau. Hai người nhìn nhau hồi lâu. Có quá nhiều để nói, để hỏi, để giãi bày, đến mức không ai biết nên bắt đầu từ đâu. Rồi Rosamund vụt lao tới chàng, hai tay dang rộng. “Ôi, anh yêu!” nàng nói, và suy cho cùng chỉ từng ấy thôi cũng đủ nói lên nhiều.
Vài thuỷ thủ sùng đạo, lúc đó có mặt trên boong mũi hoặc bên mạn tàu, đều cảm thấy ghê tởm khi chứng kiến cô tiểu thư của Godolphin Court lao vào vòng tay của gã đệ tử chân trần đầu đội turban đó của Mahound.
Hết