P2- Chương 18
Tác giả: Rafael Sabatini
Dưới cái nhìn ngỡ ngàng của cả đám người đứng xung quanh, Rosamund và Sakh el Bahr đứng im lặng nhìn nhau một lát sau khi Basha đã quay đi. Ngay cả đám nô lệ chèo thuyền, bị biến cố quá bất thường lạ lùng thu hút ra khỏi thái độ bàng quan vốn có, cũng ngỏng những chiếc cổ gân guốc lên nhìn chăm chăm vào hai người, những đôi mắt vốn đờ đẫn vô hồn giờ sáng lên tò mò.
Những gì Sakh el Bahr cảm thấy khi chàng ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Rosamund trong ánh hoàng hôn thật đối lập nhau. Sự thất vọng trước những gì đã xảy ra cũng như nỗi lo về hậu quả sắp tới được làm dịu bớt bởi một cảm giác nhẹ nhõm như thể được giải thoát khỏi một gánh nặng.
Chàng hiểu rằng sự trốn tránh của cô thiếu nữ chẳng thể kéo dài mãi được. Nàng đã phải trải qua mười một giờ khủng khiếp trong không gian chật chội và ngột ngạt của chiếc sọt mà chàng chỉ định dùng để đưa nàng lên tàu. Sự bồn chồn đã ám ảnh chàng vì không có cách nào giải thoát cho cô gái khỏi nơi ẩn trốn khi Asad tuyên bố quyết định đi theo họ trong chuyến đi, đã tăng lên từng giờ, và chàng vẫn không thể tìm ra được cách nào để đưa nàng ra khỏi một tình huống mà sớm hay muộn, khi sự chịu đựng của cô gái đạt tới giới hạn, sự có mặt của nàng cũng sẽ bại lộ. Khó khăn mà chàng không giải quyết được này đã được giải quyết hộ chàng bởi sự nghi ngờ ma mãnh của Marzak. Âu cũng là một chút an ủi trước nguy hiểm chết người trước mặt đang đe doạ chàng, điều không khiến chàng băn khoăn chút nào, và cả nàng, điều đang choán hết sự bận tâm của chàng. Những hiểm nghèo từng trải qua đã dạy chàng cần trận trọng những thành quả đạt được cho dù nhỏ bé và sẵn sàng đương đầu với bất lợi cho dù lớn tới đâu. Vậy là chàng cảm thấy phấn chấn trước chút thành quả nhỏ nhoi hiện tại, cả quyết sẵn sàng đối đầu với những gì sắp xảy ra, phát huy tối đa lợi thế có được từ sự do dự mà những lời nói của chàng đã gieo được vào tim Basha. Chàng cũng cảm thấy được động viên bởi ý nghĩ rằng sau sự kiện vừa xảy ra, từ chỗ là nạn nhân và kẻ bắt cóc, Rosamund và chàng đã trở thành bạn đồng hành cùng chung hoạn nạn, giờ đây cùng nhau chia sẻ một nỗi hiểm nguy. Chàng cảm thấy ý nghĩ này thật dễ chịu. Kết quả là chàng cướp biển hơi mỉm cười khi nhìn vào khuôn mặt căng thẳng nhợt nhạt của Rosamund.
Nụ cười đó đã khiến cô gái bật ra lời câu hỏi đang đè nặng lên tâm trí nàng.
« Bây giờ sẽ ra sao đây ? » nàng hấp tấp hỏi, hai tay hướng về phía chàng như cầu xin.
« Bây giờ, » chàng bình thản đáp, « chúng ta hãy cảm thấy nhẹ nhõm là em đã được giải thoát khỏi một xó xỉnh tệ hại cho cả sự tiện nghi lẫn địa vị của em. Để tôi đưa em tới nơi tôi đã chuẩn bị cho em, mà đáng lẽ em đã được sử dụng từ lậu nếu không có sự có mặt không đúng lúc của Asad. Theo tôi. » Và chàng vẫy tay ra hiệu cho nàng đi theo lên boong đuôi.
Cô thiếu nữ vụt lùi lại, vì trên boong đuôi Asad vẫn đang ngồi trên đệm với Marzak, Biskaine và đám sĩ quan hầu cận xung quanh.
« Theo tôi, » chàng lặp lại, « không có gì phải sợ cả nếu em giữ thái độ can đảm. Đây là lúc ra nước đi quyết định - chiếu tướng. »
« Không có gì phải sợ ư ? » nàng lặp lại, mắt mở to nhìn đăm đăm vào chàng.
« Trong lúc này, không gì cả,” chàng trả lời chắc chắn. « Để đương đầu với những gì tương lai dành cho mình, chúng ta cần kiên quyết. Hãy nhớ rằng sợ hãi sẽ không giúp chúng ta có phán đoán sáng suốt. »
Cô thiếu nữ thoáng cứng người lại như thể chàng cướp biển đã đánh giá cô không công bằng.
« Tôi không sợ, » nàng cam đoan, và nếu khuốn mặt nàng vẫn trắng bệch, đôi mắt cô gái trở nên bình tĩnh, giọng nói kiên quyết.
« Vậy thì theo tôi », chàng lặp lại, và cô gái ngoan ngoãn làm theo như thể để chứng minh rằng cô không hề sợ hãi.
Bên nhau, hai người đi dọc boong giữa và cùng bước lên cầu thang dẫn lên boong đuôi, đám người đang chiếm cứ nơi này quan sát hai người lại gần với cái nhìn vừa ngạc nhiên vừa bực tức.
Đôi mắt sẫm màu đang sáng lên của Asad chỉ chăm chú nhìn cô gái. Chúng dõi theo từng cử chỉ của nàng khi cô thiếu nữ lại gần, không hề rời khỏi cô lấy một khoảnh khắc để nhìn sang người bạn đồng hành của cô.
Bên ngoài, cử chỉ của cô gái đầy vẻ kiêu hãnh không chút bối rối trước cái nhìn thèm thuồng đó ; nhưng bên trong cô thầm thu mình lại trong một cảm giác ngượng ngập pha lẫn nhục nhã mà cô không thể cắt nghĩa rõ được. Về một vài phương diện, Oliver chia sẻ cảm giác của cô, nhưng chàng bừng bừng căm giận ; và bị thúc đẩy bởi chúng, chàng bước lên và đứng chắn giữa cô gái và cái nhìn của Basha để che chở cho nàng như thể trước một vũ khí chết người. Lên tới boong đuôi chàng dừng lại cúi chào Asad.
« Thưa chủ nhân cao quý, xin hãy cho phép vợ thần được sử dụng nơi thần đã chuẩn bị cho nàng trước khi thần biết người ban cho chúng thần vinh hạnh được ra khơi cùng người trong chuyến đi này. »
Hằn học, khinh miệt, Asad phẩy tay ra dấu chấp nhận mà không thèm lên tiếng trả lời. Sakh el Bahr lại cúi người, rồi bước tới trước vén sang một bên chiếc rèm nặng màu đỏ thêu hình trăng lưỡi liềm màu xanh lục. Từ bên trong, ánh sáng vàng của một ngọn đèn toả ra hoà vào nền trời xanh xám của lúc sẩm tối, làm sáng lên thân hình của Rosamund trong bộ y phục màu trắng.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt sắc sảo của Asad mê mẩn nhìn theo cô gái, rồi nàng đi khuất vào trong. Sakh el Bahr theo sau, và tấm rèm che lại buông xuống như cũ.
Khoang hẹp bên trong có kê một chiếc divan phủ thảm lụa, một chiếc bàn thấp kiểu Moor bằng gỗ có vẽ hoạ tiết màu, trên bàn đặt một ngọn đèn mới thắp, và một chiếc hoả lò nhỏ bên trong đang đốt nhựa thơm làm toả ra một mùi hương dễ chịu cho sự tiện nghi của các tín đồ chân giáo.
Đứng im lặng trong bóng tối ở góc xa nhất là hai nô lệ người Nubia của Sakh el Bahr, Abiad va Zal Zer, cúi thấp người chào chủ. Nếu không có những chiếc turban và những chiếc khố trắng tinh mặc trên người, thân hình đen sẫm của chúng hẳn đã chìm lẫn vào bóng tối.
Chàng thuyền trưởng ngắn gọn ra lệnh, và hai gã nô lệ lấy đồ ăn và nước uống từ một ngăn tủ treo trên tường xuống - một bát thịt gà nấu với gạo, quả olive và mận, một đĩa bánh mì, một quả melon, và một bình sành đựng nước. Rồi sau một lời ra lệnh nữa của chàng cướp biển, mỗi gã cầm một thanh scimitar tuốt trần bước ra ngoài đứng gác trước tấm rèm che. Hành động này không hề mang ý nghĩa thách thức hay đe doạ, và Asad cũng không thể coi là vậy. Sự có mặt được thừa nhận của người vợ của Sakh el Bahr trong khoang tàu khiến nơi này trở thành tương đương với harem của chàng, và một người đàn ông bảo vệ harem như chính danh dự của bản thân ; đó là nơi thiêng liêng với anh ta mà không ai được phép xâm phạm, và chuyện anh ta thực hiện những biện pháp đề phòng mọi ý định xâm nhập cũng là điều hợp lẽ.
Rosamund buông mình xuống divan, ngồi đó, đầu cúi gằm, hai tay đan vào nhau đặt trong lòng. Sakh el Bahr im lặng nhìn nàng hồi lâu.
« Ăn đi, » cuối cùng chàng lên tiếng giục cô gái. « Em sẽ cần đến sức mạnh và sự can đảm, mà với một thân hình đã đói lả thì chẳng thể có được những thứ này. »
Cô thiếu nữ lắc đầu. Cho dù đã phải nhịn đói khá lâu, thức ăn lúc này với cô thật khó nuốt. Sự lo lắng đã khiến trái tim cô như trồi lên cổ họng khiến cô thấy nôn nao.
« Tôi không thể ăn được, » nàng trả lời. « Để làm gì cơ chứ ? Sức lực và sự can đảm cũng chẳng có ích gì cho tôi lúc này nữa. »
« Đừng bao giờ nghĩ vậy, » chàng đáp. « Tôi đã hứa giúp em an toàn thoát khỏi hiểm nguy tôi đã lôi em vào, và tôi sẽ giữ lời. »
Giọng nói của chàng cả quyết đến mức khiến cô thiếu nữ bất giác ngước lên nhìn chàng, và thấy thái độ của chàng cũng quyết tâm và tự tin không kém.
« Hiển nhiên tôi không còn cơ hội nào để trốn thoát nữa, » nàng kêu lên.
« Đừng bao giờ coi mọi cơ hội đã mất chừng nào tôi còn sống, » chàng trả lời. Nàng nhìn chàng một lát, trên môi khẽ mỉm cười.
« Bây giờ ngài nghĩ ngài sẽ còn sống được lâu sao ? » nàng hỏi.
« Lâu như Chúa muốn, » chàng bình thản trả lời. « Cái gì phải đến sẽ đến. Chỉ cần tôi sống đủ lâu để giải thoát cho em, thế thì... sao chứ, quả thực nếu vậy tôi đã sống quá đủ rồi. »
Cô gái cúi đầu. Hai bàn tay cô hết nắm lại lại xoè ra trong lòng. Nàng khẽ rùng mình.
« Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều bị kết án rồi, » nàng nói với giọng u ám. « Vì nếu ngài chết, hãy nhớ tôi vẫn còn con dao của ngài. Tôi sẽ không sống một mình. »
Chàng bất giác bước một bước về phía trước, đôi mắt sáng lên, đôi má rám nắng của chàng hơi ửng lên. Rồi chàng dừng lại. Ngu ngốc làm sao ! Chẳng lẽ chàng lại có thể hiểu lầm ý nàng trong một hoàn cảnh như lúc này ? Chẳng lẽ giới hạn chính xác của chúng đã không quá rõ ràng rồi sao, ngay cả khi không có những lời nàng nói thêm một lát sau ?
« Chúa sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi buộc phải làm vậy--nếu tôi chọn con đường dễ dàng hơn của danh dự ; vì danh dự, ngài thấy đấy, » nàng nói thêm, hiển nhiên dành cho chàng, « luôn là con đường dễ dàng nhất, hãy tin tôi. »
« Tôi biết, » chàng nặng nề đáp. « Có Chúa biết ước gì tôi đã theo con đường đó. »
Chàng ngừng lời, như thể hy vọng lời thổ lộ đầy ân hận ăn năn có thể giúp chàng nhận được một câu trả lời của cô thiếu nữ, có thể khiến nàng nói với chàng vài lời tha thứ. Thấy cô gái vẫn tiếp tục trầm ngâm im lặng, chàng thở dài nặng nề, và nói sang chuyện khác.
« Ở đây em sẽ tìm thấy những gì em cần, » chàng nói. « Nếu em cần thứ gì chỉ cần vỗ tay, một trong hai nô lệ của tôi sẽ có mặt. Nếu em nói tiếng Pháp chúng sẽ hiểu em. Tôi những muốn có thể mang theo một người hầu gái để phục vụ em, nhưng em cũng có thể nhận thấy điều đó là không thể. » Chàng bước lại phía cửa ra vào ;
« Ngài để tôi lại đây một mình ư ? » cô thiếu nữ hỏi, bất giác cảm thấy hoảng hốt.
« Phải. Nhưng yên tâm, tôi sẽ luôn ở gần thôi. Và đừng nghi ngờ rằng lúc này em không có lý do gì để sợ cả. Ít nhất, không gì có thể tệ hơn lúc em vẫn còn trong chiếc sọt. Nói cho đúng là mọi chuyện lúc này tốt hơn nhiều, vì ít nhất em có thể nghỉ ngơi một cách tiện nghi. Vậy hãy phấn chấn lên, ăn một chút và nghỉ ngơi. Chúa che chở cho em ! Tôi sẽ quay lại sau khi mặt trời lặn. »
Bên ngoài boong đuôi, chàng thấy Asad đang ở một mình cùng Marzak dưới mái che. Màn đêm đã buông xuống, những chiếc đèn lớn hình trăng lưỡi liềm ở đuôi tàu đã được thắp sáng, hắt một quầng sáng dọc theo thân tàu, làm nổi lên mờ mờ khỏi bóng đêm những bóng người, phản chiếu trên những tấm lưng trần của đám nô lệ đang ngồi thành hàng trên băng ghế. Một cây đèn nữa toả sáng từ đỉnh cột buồm chính, và một chiếc nữa đặt trên lan can boong đuôi dành cho Basha. Trên cao, những chòm sao sáng lấp lánh trên nền trời tím sẫm không một gợn mây. Gió đã ngừng hẳn, và cả không gian chìm trong sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng sóng vỗ bờ rì rào.
Sakh el Bahr đến bên Asad, ngỏ ý muốn nói riêng vài lời với đức ông.
« Ta chỉ có một mình, » Basha cau có đáp.
« Vậy là Marzak không là gì cả, » Sakh el Bahr nói. « Thần đã nghi ngờ điều này từ lâu. »
Marzak nhe răng ra hầm hừ, trong khi Basha, tựa người vào đệm ngồi nghiền ngầm những lời nói mỉa mai bất cẩn của viên thuyền trưởng, nhưng cũng chỉ biết trích dẫn một câu kinh Koran mà trước đây cứ mỗi lần Fenzileh dẫn ra là lại khiến ngài lộn ruột.
« Con trai của một người đàn ông là một phần linh hồn của anh ta. Ta không có bí mật nào với Marzak. Vậy hãy nói đi, trước mặt con trai ta, hoặc im lặng cuốn xéo đi. »
« Cậu ta có thể là một phần linh hồn của ngài, ôi Asad, » chàng cướp biển đáp lại châm biếm một cách ngạo nghễ, « nhưng thần tạ ơn Allah rằng cậu ta không phải là một phần của linh hồn thần. Và những gì thần cần nói có thể coi là liên quan đến linh hồn của thần. »
« Ta cảm ơn ngươi, » Marzak chêm vào, « vì sự đúng đắn của lời ngươi nói. Phải làm một phần linh hồn của người cũng có nghĩa là trở thành một con chó tà giáo vô đạo. »
« Cái lưỡi của ngươi, ôi Marzak, cũng chẳng khác gì tài bắn nỏ của ngươi, » Sakh el Bahr đáp.
« Phải – vì chúng đều xuyên thủng sự trí trá, » câu trả đòn cũng nhanh không kém.
« Không phải vậy – vì chúng đều ngắm tới những cái đích mà chúng không thể đạt được. Mà xin Allah thứ lỗi cho con ! Tại sao ta lại phải bực bội trước lời lẽ của ngươi ? Chẳng phải đấng duy nhất đã chứng tỏ không biết bao nhiêu lần rằng kẻ dám gọi ta là đồ chó tà đạo chỉ là một tên dối trá sẽ bị đày đoạ dưới hoả ngục sao ? Không lẽ những chiến thắng như ta đã có được trước quân vô đạo Allah lại dành cho một kẻ tà giáo ? Kẻ báng bổ ngu ngốc kia, hãy dạy cái lưỡi của mi biết đường ăn nói khéo léo hơn kẻo đấng toàn năng sẽ trút cơn giận dữ xuống đầu ngươi đấy. »
« Đủ rồi ! » Asad gầm lên. « Sự ngạo mạn của ngươi không còn hợp thời nữa rồi. »
« Có lẽ thế, » Sakh el Bahr phá lên cười đáp. « Và xem ra cả sự biết điều của thần nữa. Vì đức ông muốn giữ bên người mảnh linh hồn này của mình, thần đành nói trước mặt cậu ta vậy. Chúa công cho phép thần ngồi chứ ? »
Không đợi để có thể bị từ chối, chàng ngồi luôn xuống chỗ trống bên cạnh Asad.
« Chủ nhân, » chàng nói, « đang có sự nghi kỵ chia rẽ chúng ta, những người đáng ra phải hợp sức với nhau vì vinh quang của Hồi giáo. »
« Đó là lỗi tại ngươi, Sakh el Bahr, » câu trả lời vang lên bực dọc, « và chính ngươi có bổn phận sửa chữa nó. »
« Vì vậy thần muốn nói chuyện với chúa công. Nguyên nhân của sự nghi kỵ đó đang ở trong kia. » Và chàng hất ngón tay cái về phía sau, chỉ qua vai về phía khoang đuôi tàu. « Nếu chúng ta dẹp bỏ nguyên nhân đó đi, chắc chắn sự nghikỵ sẽ biến mất, và mọi chuyện sẽ trở lại tốt đẹp giữa chúng ta. »
Chàng biết quá rõ rằng chẳng gì có thể trở lại tốt đẹp giữa chàng và Asad. Chàng biết quá rõ rằng chàng đã bị kết án một cách chắc chắn vì hành động thách thức của mình, và rằng Asad một khi đã cảm thấy e ngại chàng, đã chứng kiến chàng dùng sức mạnh của mình thách thức thành công trước mặt ông ta, khuất phục ý chí của ông ta, sẽ chú ý để chàng không bao giờ có cơ hội làm vậy thêm lần nữa. Chàng biết nếu quay về Algiers đoạn kết của chàng sẽ tới không chậm trễ. Quả thật, cơ hội sống sót duy nhất của chàng là khuấy động một cuộc binh biến trên tàu và ra tay một cách nhanh chóng, đặt cược tất cả vào một canh bạc liều lĩnh. Và chàng cũng hiểu đó chính là điều Asad e ngại. Từ sự đảm bảo này chàng đã phác ra kế hoạch hiện tại của mình, cho rằng nếu chàng làm ra vẻ muốn xuống nước làm lành, Asad cũng sẽ ra bộ chấp thuận để tránh nguy hiểm trước mắt, đảm bảo chắc chắn hơn cơ hội báo thù của ông ta bằng cách chờ đợi đến khi họ đã quay trở về nhà.
Đôi mắt gườm gườm của Asad im lặng quan sát chàng một lát.
« Dẹp bỏ nguyên nhân đó bằng cách nào ? » ông ta hỏi. « Ngươi sẽ sám hối về trò hôn nhân bịp bợm của mình, tuyên bố li dị và từ bỏ cô ta ? »
« Không chỉ là việc thần từ bỏ cô ta, » Sakh el Bahr đáp. « Asad, hãy cân nhắc kỹ lưỡng bổn phận của người với chân giáo. Hãy nhớ rằng vinh quang của Hồi giáo phụ thuộc vào sự đoàn kết của chúng ta. Vậy thì tiếp tục chịu đựng kẻ xa lạ đã làm tổn hại sự đoàn kết đó chẳng phải là tội lỗi sao ? Không, không, những gi thần để nghị là thần được phép thực hiện dự định của thần, dự định thần đã thẳng thắn trình bày. Chúng ta hãy ra khơi vào lúc rạng sáng – hay ngay tối nay nếu ngài muốn - hướng về phía bờ biển nước Pháp, và tại đó đưa cô ta lên bờ để cô ta có thể quay trở lại với người của mình, và chúng ta sẽ được giải thoát khỏi sự có mặt của cô ta. Sau đó chúng ta sẽ quay trở lại - vẫn còn thứa đủ thời gian để làm vậy – và phục kích chờ chiếc tàu Tây Ban Nha chở vàng tại đây hoặc một nơi khác, chiếm lấy chiến quả và cùng quay về Algiers trong hoà hợp, để lại phía sau rắc rối nhỏ này như thể nó chưa từng xảy ra. Ngài có chấp nhận như vậy không, Asad- vì vinh quang của giới luật của đấng tiên tri ? »
Miếng mồi nhử được đưa ra một cách thật khéo léo, khéo léo đến mức không khi nào Asad hay ngay cả Marzak ma mãnh nghi ngờ rằng đó chỉ là màn kịch. Sakh el Bahr, người đã trở thành mối đe doạ với Asad, đã tình nguyện giao nộp mạng sống của mình để đổi lấy cuộc sống và tự do cho cô gái nô lệ người Âu, nhưng chàng đã làm vậy với vẻ vờ như không ý thức được hậu quả việc mình làm.
Asad trầm ngâm, sự cám dỗ siết chặt lấy tâm trí. Sự thận trọng thúc giục ông ta đồng ý, như thế sẽ xoa dịu được rạn nứt nguy hiểm lúc này để có thể đưa Sakh el Bahr trở lại Algiers, và hành quyết chàng tại đây, một khi chàng cướp biển đã nằm ngoài sự trợ giúp của bất kỳ cuộc binh biến nào. Đó hiển nhiên là giải pháp cần chọn trong một tình thế như hiện tại, một giải pháp khôn ngoan và tỉnh táo sẽ đảm bảo việc tiêu diệt kẻ từ chỗ là một phó tướng trung thành và tuân phục đã bất thần trở thành một đối thủ nguy hiểm đáng gờm.
Sakh el Bahr quan sát đôi mắt Basha đang quay đi lảng tránh dưới đôi lông mày cau lại vì suy tính, chàng trông thấy khuôn mặt Marzak trắng bệch ra, căng thẳng, hăm hở trong lo lắng chờ đợi cha đồng ý. Và vì cha cậu ta tiếp tục im lặng, Marzak, không kìm mình lâu hơn được nữa, vụt lên tiếng.
« Anh ta có lý, thưa cha ! » cậu ta khẩn khoản. « Vinh quang của Hồi giáo trên tất cả ! Hãy để anh ta làm theo ý mình, và để ả đàn bà vô đạo rời khỏi chúng ta. Như thế tất cả sẽ trở lại tốt đẹp giữa chúng ta và Sakh el Bahr ! » Cậu ta nhấn giọng vào những từ cuối cùng với dụng ý hiển nhiên thầm ám chỉ đến một nghĩa bóng thứ hai.
Asad lắng nghe và hiểu rằng cả Marzak cũng đã nhận ra cần làm gì ; sự cám dỗ siết chặt hơn lấy ông ta ; thế nhưng, còn ghì chặt hơn nữa là một cám dỗ khác hẳn. Trước đôi mắt sắc sảo của ông ta chợt hiện lên hình ảnh một người thiếu nữ cao ráo với khuôn ngực tròn trịa, một hình ảnh quá đáng yêu, quá quyến rũ đã hoàn toàn khống chế ông. Và đức ông thấy mình bị lôi kéo về hai phía trái ngược cùng một lúc. Một mặt, nếu chấp nhận từ bỏ cô gái, ông có thể đảm bảo chắc chắn được sự trả thù dành cho Sakh el Bahr. Mặt khác, nếu ông ta quyết định nghe theo đam mê của mình và để chúng chỉ huy, ông sẽ phải chuẩn bị đối phó với nguy cơ của một cuộc binh biến ngay trên chiếc galease, chuẩn bị chấp nhận chiến đấu và có thể cả thất bại. Đó là một sự mạo hiểm mà không Basha sáng suốt nào có thể chấp nhận để xảy ra trên boong tàu của mình. Nhưng kể từ khi đôi mắt đức ông lại được ngắm nhìn Rosamund, Asad không còn sáng suốt được nữa. Đam mê bị tước đoạt của ngày hôm qua đã che mờ lý trí đức ông.
Đức ông cúi người về phía trước, nhìn xoáy vào đôi mắt của Sakh el Bahr.
« Vì chính ngươi không muốn cô ta nữa, tại sao lại đoạt mất nàng của ta ? » ông ta hỏi, giọng run lên vì cố nén xúc động. « Chừng nào ta còn cho rằng ngươi thực sự muốn cưới nàng làm vợ, ta tôn trọng hôn ước như một người Hồi giáo ngoan đạo ; nhưng vì rõ ràng đó chỉ là một cái cớ, một màn kịch nhằm chống lại ta, một sự xúc phạm tới giới luật của đấng tiên tri, ta, người đã chứng kiến hôn lễ giả mạo đó, tuyên bố rằng đó không phải là hôn lễ. Vì vậy cũng không cần ngươi phải ly dị nàng. Nàng không còn là của ngươi nữa mà thuộc về bất cứ người Hồi giáo nào có thể chiếm được nàng. »
Sakh el Bahr cười khẩy. « Người Hồi giáo đó, » chàng tuyên bố, « sẽ ở gần lưỡi gươm của tôi hơn thiên đường của Mahomet. » Nói xong, chàng đứng dậy như để thể hiện sự cương quyết của mình.
Asad đứng bật dậy một cách mạnh mẽ đến khó tin ở một người vào tuổi của đức ông.
« Ngươi đe doạ ư ? » ông ta hét lớn, mắt long lên.
« Đe doạ ? » Sakh el Bahr bĩu môi. « Tôi chỉ tiên tri thôi. » Dứt lời chàng quay lưng đi xuống dưới boong giữa chiếc tài. Chàng bỏ đi không có mục đích nào khác ngoài việc đã nhận ra rằng tiếp tục cuộc đối thoại sẽ còn tệ hơn vô ích, và khôn ngoan hơn nên lập tức rút lui, tránh làm sự tình tệ thêm và cho phép những lời đe doạ mập mờ của chàng có thời gian gây hiệu quả với Basha.
Asad nhìn chàng bỏ đi, run lên vì bực tức. Đức ông định quát gọi chàng trở lại nhưng lại thôi, sợ rằng trong tâm trạng hiện tại Sakh el Bahr rất có thể sẽ tảng lờ quyền lực của ngài mà từ chối tuân lệnh trước mặt mọi người. Ông ta hiểu quá rõ không nên ra lệnh khi không chắc được tuân theo hoặc không chắc có thể ép buộc được người khác tuân lệnh, và một quyền lực bị thách thức thành công một lần bản thân nó cũng đã mất đi nửa hiệu lực.
Trong lúc đức ông còn đang chần chừ, Marzak, cũng đã đứng dậy, nắm lấy tay cha và thì thầm vào tai ngài những lời thuyết phục khẩn khoản, xin đức ông nhượng bộ yêu cầu của Sakh el Bahr.
« Đó là cách chắc chắn, » cậu ta khăng khăng. « Chẳng lẽ cha lại đánh liều tất cả chỉ vì đứa con gái mặt trắng của địa ngục đó ? Thề có Shaitan, hãy để ả đi cho khuất mắt chúng ta, hãy đưa ả lên bờ như hắn muốn, như cái giá để lập lại hoà bình giữa hắn và chúng ta, và nhờ vào sự hoãn binh đó mà giết chết hắn khi chúng ta đã quay trở lại Algiers. Đó là cách chắc chắn - chắc chắn nhất. »
Asad cuối cùng cũng quay lại nhìn vào khuôn mặt khôi ngô đang hăm hở. Lúc đầu đức ông lúng túng không biết phản ứng ra sao ; sau đó ông đành lên giọng trấn áp. « Liệu ta có phải là kẻ hèn nhát không khi từ chối những khả năng khác mà chỉ làm những gì chắc chắn ? » đức ông vặn hỏi. « Hay mi chỉ là kẻ hèn nhát không thể đưa ra được lời khuyên nào khác ? »
« Mọi sự lo lắng của con đều vì cha, thưa cha ? » Marzak bất bình bào chữa. « Con không biết chúng ta có thể yên tâm nhắm mắt ngủ hay không, vì có thể hắn sẽ khơi mào nổi loạn vào ban đêm. »
« Đừng sợ, » Asad trả lời. « Chính ta đã cắt đặt các phiên gác, và các sĩ quan đều đáng tin cậy. Ngay lúc này đây Biskaine đang ở phía mũi tàu thăm dò thái độ binh lính. Chúng ta sẽ sớm biết vị thế hiện tại của mình. »
« Ở địa vị của cha con sẽ hành động một cách chắc chắn. Con sẽ chấm dứt nguy cơ binh biến. Con sẽ nhượng bộ yêu cầu của hắn với cô gái, rồi sau đó tính sổ với hắn. »
« Từ bỏ viên ngọc trai Âu châu đó ? » Asad lặp lại. Đức ông chầm chậm lắc đầu. « Không, không ! Nàng là khu vườn sẽ cho ta những bông hồng. Cùng nhau chúng ta sẽ hưởng khoái lạc ngọt ngào, và nàng sẽ cảm ơn ta vì đã dẫn dắt nàng tới thiên đường. Từ bỏ vẻ đẹp tuyệt trần đó ! » Đức ông cười khoan khoái, trong lúc Marzak sầm mặt lại, nghĩ thầm tới Fenzileh.
« Ả ta là một kẻ vô đạo, » con trai ngài khăng khăng nhắc lại, « như vậy là cấm kỵ với cha theo lời dạy của đấng tiên tri. Chẳng lẽ cha lại mù quáng với chính sự sống còn của mình như vậy ? » Rồi giọng cậu thiếu niên trở nên phẫn nộ trách móc khi cậu ta nói tiếp : « Ả ta đã diễu mặt trần qua khắp phố xá Algiers ; ả ta đã bị xăm xoi bởi đám ăn mày ở chợ ; nhan sắc của ả đã vấy bẩn bởi cái nhìn thèm thuồng của đám Do thái, đám người Moor và người Thổ ; cả đám nô lệ chèo thuyền và bọn da đen cũng đã ngắm nghía ả ta no nê thoả thích khi ả không đep mạng ; một thuyền trưởng dưới quyền cha đã cưới ả làm vợ. » Cậu ta bật cười. « Có Allah chứng dám, con không nhận ra người nữa, ôi cha yêu quý ! Chẳng lẽ một người đàn bà như vậy cha cũng muốn sở hữu cho mình sao ? Để chiếm đoạt được một ả đàn bà như thế mà cha sẵn sàng đánh liều cả tính mạng và chức Basha của mình ! »
Asad siết chặt hai nắm tay lại cho đến khi móng tay bấm cả vào thịt. Mỗi lời nói của đứa con chẳng khác gì một nhát roi quất vào tâm hồn ngài. Sự đúng đắn của chúng là không thể chối cãi. Đức ông cảm thấy ngượng ngập hổ thẹn. Thế nhưng ngài vẫn không thể khuất phục được sự điên rồ của mình, cũng không thể thay đổi quyết định ngài sẽ làm theo. Trước khi đức ông kịp trả lời, thân hình vạm vỡ của Biskaine đã tiến lại gần hai cha con.
« Thế nào ? » Basha hối hả hỏi, mừng thầm vì có cơ hội để lảng sang chủ đề khác.
Biskaine có vẻ bi quan. Tin tức gã mang lại đã ghi rõ trên vẻ mặt. “Việc chủ nhân sai thần làm quả là khó khăn,” gã nói. “Thần đã cố làm tốt nhất có thể. Thế nhưng thần cũng không thể có được kết luận chính xác. Nhưng thưa chủ nhân, thần biết chắc rằng sẽ rất mạo hiểm cho hắn ta nếu dám công khai ra tay chống lại người và thách thức quyền lực của người. Thần ít nhất tự cho phép mình đảm bảo đến vậy.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Asad hỏi. “Và nếu chúng ta ra tay dùng vũ lực chống lại hắn, và giải quyết mọi chuyện lập tức?”
Biskaine ngần ngừ giây lát trước khi trả lời. “Thần không thể có ý nghĩ nào khác ngoài tin rằng Allah sẽ ban cho người chiến thắng,” gã nói. Nhưng lời nói của gã cũng không làm Basha hiểu lầm. Đức ông nhận ra đó chỉ là câu trả lời do sự tôn trọng gã thủ hạ dành cho ngài. “Thế nhưng,” Biskaine nói tiếp, “thưa chủ nhân, thần cũng cho rằng người sẽ bất cẩn nếu làm vậy, bất cẩn không kém gì hắn trong cùng hoàn cảnh.”
“Ta hiểu rồi,” Asad nói. “Tình thế cân bằng đến mức không ai trong chúng ta dám mạo hiểm.”
“Chính chủ nhân đã nói vậy.”
“Vậy thì những gì cha cần làm lúc này đã quá rõ ràng rồi!” Marzak kêu lên, hăm hở nối lại lý lẽ của mình. “Hãy chấp nhận điều kiện của hắn, và...”
Nhưng Asad sốt ruột cắt ngang. “Mọi thứ sẽ đến vào lúc của nó và những gì phải đến đã được tiên định. Ta sẽ cân nhắc những gì cần làm.”
Phía dưới, ở boong giữa, Sakh el Bahr đang đi bên Vigitello, và những gì Vigitello cho chàng hay cũng không khác bao nhiêu tin tức Biskaine mang tới cho Basha.
“Tôi không dám đoan chắc,” gã cải đạo người Ý nói. “Nhưng tôi nghĩ rằng sẽ không khôn ngoan cả từ phía ngài lẫn Asad nếu đi bước đầu tiên chống lại đối phương.”
“Vậy là cán cân giữa hai chúng tôi cân bằng đến vậy sao?”
“Tôi e rằng, về số lượng,” Vigitello đáp, “lợi thế nghiêng về phía Basha. Không tín đồ Hồi giáo thực sự mộ đạo nào chống lại Basha, đại diện của thống lĩnh các tín đồ, đối với ông ta lòng trung thành là do tôn giáo. Thế nhưng chúng đã quen tuân lệnh ngài, làm theo sự chỉ huy của ngài, và Asad sẽ bất cẩn nếu dám thử đánh liều.”
“Phải... suy luận có lý lắm,” Sakh el Bahr nói. “Tôi cũng đã nghĩ vậy”.
Sau đó chàng rời khỏi Vigitello, và chậm rãi, đăm chiêu quay về boong đuôi. Hy vọng, hy vọng duy nhất của chàng lúc này, là Asad có thể sẽ chấp nhận đề nghị chàng đã đưa ra. Để trả giá cho đề nghị đó chàng đã sẵn sàng chuẩn bị để hy sinh tính mạng của mình, điều tất yếu sẽ xảy ra sau đó. Nhưng, không có chuyện tiếp cận Asad lần nữa; làm vậy chỉ làm ông ta nghi ngờ và từ đó từ chối đề nghị của chàng. Chàng cần phải kiên nhẫn kiềm chế. Nếu Asad vẫn khăng khăng từ chối, không nhượng bộ trước nguy cơ binh biến, đến lúc đó Sakh el Bahr không biết chàng sẽ phải làm sao để giải thoát cho Rosamund. Dấy động một vụ binh biến thì chàng không dám. Giải pháp đó quá tuyệt vọng. Chàng tự nhận thấy nó sẽ không cho chàng cơ hội thành công nào dù nhỏ nhất, và nếu thất bại, thì tất cả sẽ chấm hết, bản thân chàng bị huỷ diệt, và Rosamund sẽ nằm trong tay Asad. Lúc này chàng như người đi trên lưỡi kiếm. Điều duy nhất đảm bảo an toàn cho chàng và Rosamund hiện tại là sự tin tưởng rằng Asad sẽ không dám khởi đầu sự thù địch. Thế nhưng tình huống này cũng chỉ là tạm thời, và bất cứ lúc nào Asad cũng có thể ra lệnh ra khơi quay trở về Barbary; dù thế nào chăng nữa sự trì hoãn cũng không thế kéo dài sau cuộc tấn công chiếc tàu Tây Ban Nha. Chàng thầm nuôi một hy vọng mỏng manh rằng trong trận đánh sắp tới - nếu quả thực đám Tây Ban Nha sẽ giao chiến - rất có thể sẽ có một cơ hội nào đó xuất hiện, một con đường không ngờ tới nào đó để thoát ra khỏi tình thế hiện tại.