watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Chim Ó Biển (The Seahawk)-P1 - Chương 5 - tác giả Rafael Sabatini Rafael Sabatini

Rafael Sabatini

P1 - Chương 5

Tác giả: Rafael Sabatini

Hôm sau, chính ông lão Nicholas là người mang tin tức đến cho hai anh em lúc họ đang ăn sáng.
Lionel rất muốn nằm nghỉ trên giường ngày hôm đó, nhưng không dám vì sợ sẽ gây nghi ngờ. Cậu thanh niên lên cơn sốt nhẹ, kết quả hoàn toàn tự nhiên từ vết thương của cậu cũng như hậu quả của việc mất máu nhiều; thực ra cậu có lý do để cảm ơn cơn sốt này nhiều hơn phàn nàn về nó, vì nhờ lên cơn sốt mà khuôn mặt chàng thanh niên đỏ bừng lên, nếu không nó đã tái mét một cách khác thường.
Vậy là chàng trai trẻ, được người anh dìu, đi xuống dưới nhà ăn sáng với cá trích và bia đen trước khi mặt trời muộn mằn của buổi sáng tháng Chạp kịp mọc.
Nicholas lao vào phòng gặp họ với khuôn mặt trắng bệch hoảng hốt, tứ chi run rẩy. Ông lão hổn hển kể lại những gì đã nghe được bằng một giọng nói đầy kinh hoàng, và cả hai anh em đều ra vẻ bị sốc không thể tin nổi chuyện đáng buồn đã xảy ra. Thế nhưng tin tức tệ hại nhất mà ông lão mang tới, cũng chính là nguyên nhân khiến ông hoảng hốt đến thế, vẫn còn ở phía trước.
"Và họ nói rằng," ông lão kêu lên phẫn nộ pha lẫn sợ hãi, "họ nói rằng chính ngài đã giết cậu ta, Sir Oliver."
"Tôi?" Sir Oliver kinh ngạc bật lên thành tiếng, và bất thần như một cơn lũ trong đầu chàng chợt tuôn ra cả trăm lý do mà chàng vẫn chưa có thời giờ nghĩ đến, mà những lý do này chắc chắn sẽ khiến dư luận dễ dàng nghiêng về một kết luận như vậy, nếu không nói rằng kết luận đó sẽ tỏ ra là khả năng hợp lý duy nhất. "Lão đã nghe những lời vu khống bẩn thỉu đó ở đâu vậy?"
Trong lúc tâm trạng rối bời, chàng chẳng hề để ý xem Nicholas đã trả lời ra sao. Ông lão đã nghe được câu chuyện ở đâu lúc này cũng không còn quan trọng nữa; vì đến lúc này hẳn nó đã thành lời buộc tội trên miệng mọi người rồi. Chỉ còn một cách cứu vãn tình thế, và cách này chàng phải thực hiện lập tức - như chàng đã từng làm một lần trước đây trong tình thế tương tự. Chàng cần đến gặp ngay Rosamund trước khi lời đồn tai hại kia đến tai nàng. Cầu Chúa xin đừng để chàng đến nơi quá muộn.
Chàng chỉ còn kịp xỏ đôi ủng vào chân, vơ lấy mũ đội lên đầu rồi lao xuống chuồng ngựa, và hối hả vượt qua vài dặm đường ngắn ngủi ngăn cách Penarrow với Godolphin Court, cúi rạp mình xuống cổ ngựa, chàng lao qua các trảng cỏ, bụi cây theo đường thẳng dẫn tới đích chuyến đi vội vã của mình. Chàng không gặp ai cho đến khi lao vào sân của Godolphin Court. Tại đây vô số giọng nói đầy kích động đang vang lên ồn ã lúc chàng tới gần. Nhưng vừa nhìn thấy chàng, tất cả đám người có mặt đều im bặt, nhìn chằm chằm thù địch. Khoảng một tá người đang có mặt ở đó, tất cả đều đưa mắt nhìn chàng, lúc đầu với vẻ ngạc nhiên tò mò, rồi nhanh chóng chuyển sang căm giận ngấm ngầm.
Chàng xuống ngựa, đứng một lúc để đợi một trong ba giám mã của nhà Godolphin mà chàng đã nhận ra trong đám người đến để nhận lấy dây cương. Thấy rằng không ai nhúc nhích --
"Chuyện gì nữa đây?" chàng quát lớn. "Không có ai ra tiếp khách sao? Anh kia, lại đây giữ ngựa cho ta."
Người giám mã bị chỉ định ngần ngừ một lúc, rồi, dưới cái nhìn sắc lạnh, đầy uy quyền của Sir Oliver, anh ta lầm lì bước tới làm theo lệnh chàng. Một tràng thì thào rì rầm lan ra trong đám người. Sir Oliver ném một cái nhìn lạnh lùng về phía họ, và cả đám lại im bặt, thầm run sợ.
Trong sự im lặng đó, chàng bước lên bậc thềm và đi vào gian sảnh đang nhốn nháo đầy người. Sau khi đã đi vào trong nhà, chàng nghe thấy tiếng rì rầm giận dữ lại bắt đầu vang lên sau lưng, mỗi lúc một nóng nảy hơn. Nhưng chàng lờ đi không để ý đến.
Cuối cùng chàng thấy trước mặt mình là một gia nhân, anh này bất giác lùi trở lại, trố mắt ra nhìn khi thấy chàng giống như đám người ngoài sân lúc trước. Tim chàng chợt nặng như bị đá đè. Rõ ràng là chàng đã tới hơi muộn; tin đồn đã tới đây trước chàng.
"Cô chủ nhà ngươi đâu?" chàng hỏi.
"Tôi ... tôi sẽ đi báo tiểu thư có ngài chờ ở đây, Sir Oliver," anh hầu trả lời với giọng lạc đi vì hoảng hốt; và anh ta biến mất qua khung cửa bên phía phải. Sir Oliver đứng chờ một chút, sốt ruột gõ roi ngựa vào ủng, khuôn mặt chàng tái xanh, trán cau lại thành nếp. Rồi anh hầu nọ lại xuất hiện, đóng cánh cửa lại sau lưng anh ta.
"Tiểu thư Rosamund xin ngài hãy đi về. Tiểu thư sẽ không tiếp ngài."
Trong khoảnh khắc Sir Oliver nhìn chăm chú vào khuôn mặt người hầu - hoặc ít nhất cũng có vẻ như vậy, vì khó mà tin là chàng lại để mắt chú ý đến sự có mặt của anh chàng nọ. Rồi để đáp lại câu trả lời vừa nhận được, chàng không nói không rằng đi thẳng tới cánh cửa từ đó anh hầu vừa đi ra. Anh hầu đứng chắn trước mặt chàng, tựa lưng vào cửa, khuôn mặt quả quyết.
"Sir Oliver, tiểu thư chúng tôi không muốn gặp ngài."
"Tránh ngay ra cho ta đi!" chàng gầm lên khinh miệt bực bội theo đúng thói quen thường ngày, và bởi vì anh hầu đầy tinh thần trách nhiệm kia vẫn kiên quyết chắn đường, Sir Oliver liền chộp lấy ngựa áo chẽn của anh chàng, nhấc bổng anh ta lên hất sang một bên rồi đẩy cửa đi vào.
Cô thiếu nữ đang đứng giữa phòng, và thật trớ trêu mỉa mai, mặc toàn màu trắng như một cô dâu trong ngày cưới, nhưng bộ trang phục đang mặc cũng không trắng bằng khuôn mặt cô gái. Đôi mắt cô gái trông như hai viên ngọc đen, nghiêm nghị và kiêu hãnh nhìn thẳng vào kẻ xâm nhập không thể từ chối được kia. Đôi môi nàng hơi tách ra, nhưng nàng vẫn không nói lời nào với chàng. Nàng chỉ đứng nhìn trân trối trong vẻ kinh hãi khiến mọi sự táo tợn của chàng đều biến mất, và khiến những bước chân hùng hổ của chàng phải dừng lại. Cuối cùng chàng lên tiếng.
"Anh thấy là em đã được kể lại tất cả," chàng nói," những lời dối trá đang lan truyền khắp vùng. Như thế cũng đã đủ tệ hại rồi. Nhưng anh còn nhận ra rằng em đã tin chúng; như thế còn tồi tệ hơn."
Cô gái vẫn tiếp tục nhìn chàng với cái nhìn giá lạnh, căm hờn, cũng chính người con gái mà mới chỉ hai hôm trước thôi còn ngả đầu vào ngực chàng, ngước mắt lên nhìn chàng đầy tin tưởng và tôn thờ.
"Rosamund!" chàng kêu lên, tiến thêm một bước về phía nàng. "Rosamund! Anh đến đây để nói với em rằng đó chỉ là sự dối trá."
"Tốt nhất xin ngài hãy đi đi," cô gái đáp, và bản thân giọng nói của nàng khiến chàng bất chợt rùng mình.
"Đi đi?" chàng ngơ ngẩn lặp lại. "Em xua đuổi anh? Em không muốn nghe anh nói?"
"Trước đây, hơn một lần tôi đã tự cho phép mình nghe lời ngài và từ chối không chịu nghe lời những người hiểu biết hơn tôi, và coi thường tất cả những lời cảnh cáo của họ. Giờ đây giữa chúng ta không còn gì để nói nữa. Tôi cầu Chúa họ sẽ bắt ngài và treo cổ ngài lên."
Chàng trắng bệch ra đến tận môi, và lần đầu tiên trong đời mình chàng biết thế nào là sợ hãi và cảm thấy đôi chân vạm vỡ của chàng đang run rẩy.
"Họ có thể treo cổ tôi và tôi sẽ sẵn sàng vì em đã tin vào điều đó. Họ sẽ không thể làm tôi tổn thương nhiều hơn những gì em đang làm, và kể cả khi treo cổ tôi lên họ cũng không thể lấy đi được gì còn giá trị đối với tôi nữa, vì lòng tin của em dành cho tôi cũng chỉ là một thứ dễ dàng bị sụp đổ ngay với lời đồn đại đầu tiên."
Chàng trông thấy một nụ cười cay đắng hiện lên trên đôi môi tái nhợt đang mím chặt. "Tôi nghĩ không chỉ là lời đồn đại
đâu," nàng trả lời. "Còn có những thứ mà tất cả những lời dối trá của ngài cũng không tài nào che đậy được."
"Những lời dối trá của tôi?" chàng kêu lên. "Rosamund, tôi lấy danh dự ra thề với em rằng tôi không liên quan gì đến cái chết của Peter. Xin Chúa hãy đánh chết tôi ngay ở nơi tôi đang đứng lúc này nếu đó không phải là sự thật!"
"Xem ra," một giọng nói gay gắt vang lên sau lưng chàng, "ngài sợ Chúa cũng ít như những thứ khác vậy."
Chàng quay phắt lại và thấy mình đang đối mặt với Sir John Killigrew, vừa đi vào phòng sau chàng.
"Vậy hoá ra đây lại là kiệt tác của ngài," chàng chậm rãi nói, ánh mắt sáng lên sắc lạnh. Và chàng đưa một tay chỉ về phía Rosamund. Ẩn ý của chàng thật rõ ràng.
"Kiệt tác của tôi?" Sir John lẩm bẩm lặp lại. Ông khép cửa lại đi vào trong phòng. " Thưa ngài, xem ra sự trơ trẽn vô liêm sỉ của ngài đã vượt quá mọi giới hạn. Ngài ..."
"Đủ rồi," Sir Oliver ngắt lời ông, đấm mạnh nắm tay gân guốc xuống mặt bàn. Chàng bất thần bùng nổ trong cơn nóng giận. "Hãy để dành lời nói cho những kẻ ngốc, Sir John, và những lời chỉ trích cho những kẻ có thể tự bảo vệ mình tốt hơn."
"À, ngài nói cứ như thể một người đầy danh dự vậy. Ngài hùng hổ xông vào đây, ngôi nhà của nạn nhân - vào chính ngôi nhà ngài đã nhấn chìm vào tang tóc, bất hạnh..."
"Đủ rồi, tôi nhắc lại, nếu không chắc chắn lần này sẽ có án mạng đấy!"
Giọng nói của chàng có thể gọi được là một tiếng gầm, khuôn mặt cử chỉ của chàng đầy đe doạ. Cho dù là người can đảm, Sir John cũng phải bất giác lùi lại. Ngay lập tức Sir Oliver đã lại làm chủ được mình trở lại. Chàng vùng quay sang Rosamund. "A, tha lỗi cho anh!" chàng van nài. "Anh giống như một kẻ điên vậy - phát điên vì lo lắng trước những gì người ta vu oan cho mình. Đúng là anh đã không bao giờ quý mến anh trai em. Nhưng những gì anh đã thề với em, anh luôn giữ lời. Anh đã nhận được sự khiêu khích, sỉ nhục từ anh ta, và mỉm cười đáp lại; nhưng ngày hôm qua, ở nơi công cộng anh ta lại làm nhục anh, lấy roi ngựa quật vào mặt anh, vết roi đó anh vẫn còn mang trên mặt đây. Kẻ nào nói anh không thể tự biện hộ được cho mình vì đã giết anh ta chỉ là một kẻ dối trá, đạo đức giả. Nhưng chỉ cần nghĩ tới em, Rosamund, chỉ cần ý nghĩ anh ta là anh trai em đã đủ để dập tắt cơn giận sau khi anh ta đã bỏ đi. Và bây giờ, vì một rủi ro nào đó anh ta bị sát hại, tất cả những gì anh nhận được từ tất cả sự kiên nhẫn của mình, từ tất cả sự quan tâm đến em chỉ là việc bị cáo buộc đã ám hại anh trai em, và em đã tin vào lời buộc tội đó."
"Nó không có sự lựa chọn nào khác," Killigrew gằn giọng.
"Sir John," chàng kêu lên, " tôi xin ngài đừng xen vào quyết định của nàng. Chỉ nguyên chuyện ngài tin vào tin đồn vô lý đó cũng đủ cho thấy ngài là một gã ngốc, và lời khuyên của một gã ngốc thì chẳng bao giờ là một chỗ dựa chắc chắn đáng tin cậy cả. Lạy Chúa lòng lành! Cứ cho là tôi muốn trừng trị anh ta vì đã sỉ nhục tôi, chẳng lẽ ngài kém cỏi trong chuyện nhìn người đến thế, nhất là đối với tôi, đến mức cho rằng tôi sẽ trả thù theo kiểu lén lút vụng trộm để rồi bị đao phủ quàng dây thừng vào cổ sao? Thật là một kiểu báo thù khôn ngoan làm sao, có Chúa chứng giám! Có phải đó là cách mà tôi đã tính sổ với ngài, Sir John, khi ngài cho phép cái lưỡi của mình múa may hơi quá trớn không? Quý ngài, hãy mở mắt ra, hãy cân nhắc mọi việc bình tĩnh mà xem. Tôi luôn cho rằng ngài là đối thủ đáng ngại hơn nhiều so với anh chàng Peter Godolphin đáng thương, thế nhưng khi tôi trừng phạt ngài tôi đã thách thức ngài công khai đàng hoàng, như cách tôi vẫn luôn hành xử. Khi chúng ta quyết đấu trong tư viên của ngài ở Arwenack, chúng ta đã quyết đấu trong sự có mặt của nhân chứng theo đúng thông lệ, để người sống sót sẽ không bao giờ gặp rắc rối với pháp luật. Ngài biết tôi quá rõ, và tôi là đối thủ thế nào với vũ khí trong tay. Chẳng lẽ tôi không thể hành động tương tự với Peter nếu tôi muốn lấy tính mạng anh ta? Chẳng lẽ tôi sẽ không làm chuyện đó một cách công khai, và thoải mái giết chết anh ta một cách nhàn nhã, lại chẳng phải chịu hậu quả hay trách cứ từ bất cứ ai?"
Sir John trông có vẻ băn khoăn nghĩ ngợi. Lý lẽ ông vừa được nghe quả thật vững chắc và rõ ràng; và nhà quý tộc chủ nhân của Arwenack còn xa mới là đồ ngốc. Nhưng trong khi ngài đứng đó cau mặt trầm ngâm, thì chính Rosamund lại là người cho Sir Oliver câu trả lời.
"Ngài sẽ chẳng có nguy cơ bị ai trách cứ, ngài nói thế đúng không?"
Chàng quay lại, khuôn mặt buồn rười rượi. Chàng hiểu rõ những ý nghĩ trong đầu cô gái.
"Em muốn nói," chàng nói, chậm rãi, dịu dàng, giọng đầy trách móc, "rằng anh hèn hạ và thất tín đến mức sẵn sàng dùng thủ đoạn lén lút để làm chuyện mà vì em anh không dám làm công khai? Đó là những gì em muốn nói, Rosamund! Tôi thật xấu hổ cho em vì có thể nghĩ như thế về một người mà ... một người mà em đã từng thừa nhận là yêu."
Sự lạnh lùng rời lập tức khỏi cô gái. Trước những lời trách cứ chua chát, mỉa mai của chàng, cơn phẫn nộ của cô bùng lên, trong khoảnh khắc đã làm cô quên đi sự đau khổ trước cái chết của người anh yêu quý.
"Đồ dối trá!" nàng hét lên. " Đã có nhiều người nghe thấy ngài thề giết chết anh ấy. Người ta đã nói lại cho tôi biết từng lời ngài nói. Và từ nơi anh ấy bị sát hại, người ta đã tìm thấy một vết máu trên tuyết chạy thẳng đến chính cửa nhà ngài. Ngài vẫn còn dối trá được sao?"
Mọi người đều thấy khuôn mặt Sir Oliver đột ngột không còn huyết sắc. Họ nhìn thấy hai tay chàng thẫn thờ buông thõng xuống hai bên sườn, đôi mắt chàng đột ngột kinh hoàng mở lớn hết cỡ.
"Hả ... một vệt máu?" chàng ngơ ngẩn lẩm bẩm.
"Phải, trả lời xem!" Sir John xen vào, đột ngột được dứt bỏ khỏi sự nghi ngờ đang hành hạ ngài.
Sir Oliver lại quay về phía Killigrew một lần nữa. Những lời nói của ông hiệp sĩ đã giúp chàng lâý lại sự can đảm đã bị Rosamund làm chao đảo. Với một người đàn ông chàng có thể thẳng thắn đối đầu; với một người đàn ông chàng chẳng cần phải dè dặt cân nhắc trong lời nói.
"Tôi không thể trả lời được việc này," chàng nói, nhưng đầy quả quyết tin tưởng, bằng một giọng nói khiến người nghe không thể ngờ vực. "Nếu các vị đã khẳng định, vậy thì điều đó hẳn là đúng. Thế nhưng nói cho cùng, nó chứng minh được gì đây? Liệu nó có thể khẳng định không còn chút nghi ngờ nào rằng tôi đã giết anh ta? Liệu nó có thể đủ để người phụ nữ yêu tôi tin rằng tôi là một tên sát nhân và còn là gì đó thậm chí tệ hơn nhiều?" Chàng ngừng lời, rồi lại đưa mắt nhìn nàng, cái nhìn đầy oán trách. Nàng đã mệt mỏi gieo mình xuống một chiếc ghế, ngồi đó im lìm, những ngón tay đan vào nhau vặn vẹo, khuôn mặt hằn lên một nỗi đau không thể nói thành lời.
"Ngài thử nói xem có khả năng nào khác để giải thích về vết máu đó không, thưa ngài?" Sir John lên tiếng, trong giọng nói của ông không dấu được sự hoài nghi.
Sir Oliver đã nhận ra được sự hoài nghi đó, và chàng nấc lên.
"Ôi Chúa hãy rủ lòng thương đến con!" chàng kêu lên. " Trong giọng nói của ngài còn có sự hoài nghi, còn nàng thì không. Ngài đã từng là kẻ thù của tôi, rồi sau đó luôn dè chừng tôi, vậy mà ngài vẫn còn băn khoăn tự hỏi liệu có phải tôi đã gây ra tội ác. Nhưng nàng... nàng người đã yêu tôi đến thế thì không hề có chút nghi ngờ nào!"
"Sir Oliver," cô thiếu nữ trả lời chàng, "ngài đã làm một việc khiến trái tim tôi tan nát. Nhưng biết rõ sự khiêu khích nặng nề đã đẩy ngài đến chỗ hành động tàn nhẫn như vậy tôi nghĩ thậm chí tôi đã có thể tha thứ cho ngài, cho dù tôi không thể chấp nhận làm vợ ngài được nữa; tôi nói tôi đã có thể tha thứ cho ngài, nếu không có sự chối cãi hèn hạ của ngài lúc này."
Chàng nhìn chăm chăm vào nàng, khuôn mặt chàng tái đi trong khoảnh khắc, rồi quay người đi ra cửa. Đến bên cánh cửa chàng dừng lại.
"Ý của các vị đã hoàn toàn rõ ràng," chàng nói. "Các vị đều muốn tôi bị truy tố ra toà về vụ án mạng này." Chàng bật cười. "Ai sẽ đâm đơn kiện tôi đây? Ngài chăng, Sir John?"
"Nếu tiểu thư Rosamund có ý uỷ thác cho tôi," ông hiệp sĩ trả lời.
"Ha! Thế cũng được. Nhưng đừng nghĩ rằng tôi là người thụ động chấp nhận để bị lôi lên giá treo cổ chỉ với những bằng chứng chung chung đã thoả mãn quý tiểu thư kia. Nếu có kẻ nào dám cáo buộc tôi vì vết máu chạy đến trước cửa nhà tôi, hay vì vài câu nói trong lúc nóng nảy của tôi ngày hôm qua, thì tôi sẽ chấp nhận đối đầu với kẻ đó - có điều bản án sẽ được thi hành trên chính cơ thể của kẻ cáo buộc tôi. Đó là quyền của tôi, và tôi sẽ sử dụng nó triệt để. Liệu đến lúc đó các vị còn nghi ngờ về phán quyết của Chúa nữa không? Tôi sẽ nghiêm chỉnh cầu xin Người phán xét giữa tôi và một kẻ cáo buộc như vậy. Nếu tôi phạm tội sát nhân xin Người hãy làm tê liệt cánh tay tôi khi tôi bước vào quyết đấu."
"Chính tôi sẽ tố cáo ngài," giọng nói nặng nề của Rosamund vọng tới. "Và nếu ngài muốn, ngài có thể sử dụng quyền của ngài chống lại tôi và ra tay giết tôi như ngài đã làm với anh trai tôi."
"Cầu Chúa tha thứ cho tiểu thư, Rosamund!" Sir Oliver đáp, rồi đi ra ngoài.
Chàng quay về nhà với trái tim nặng trĩu. Chàng không biết tương lai rồi sẽ còn dành cho chàng thêm gì nữa; nhưng sự oán hận đang trào lên chống lại Rosamund khiến chàng chẳng còn tâm trí đâu mà tuyệt vọng nữa. Đừng hòng kẻ nào mong treo cổ chàng lên. Chàng sẽ cẩn thận đề phòng. Và đến khi chàng nghĩ đến Lionel tâm trạng của chàng thay đổi chút ít. Nếu chàng muốn, chàng đã có thể dễ dàng biết bao xoá tan lời cáo buộc của bọn họ, và khiến nàng phải quỳ xuống xin chàng tha thứ! Chỉ cần một lời nói là chàng có thể làm được tất cả những điều đó, nhưng chàng e sợ rất có thể lời nói đó sẽ làm hại em trai chàng.
Trong màn đêm yên tĩnh của buổi tối hôm đó, khi chàng nằm thao thức trên giường xem xét lại mọi việc một cách bình tĩnh, một sự thay đổi dần dần len lỏi vào suy nghĩ của chàng. Chàng mường tượng lại tất cả những bằng chứng đã khiến nàng đi đến những kết luận như thế, và chàng buộc phải thừa nhận rằng ít nhiều những phản ứng của nàng là có thể biện hộ được. Nếu nàng đã làm chàng đau khổ, thì thực ra chàng đã làm khổ nàng còn nhiều hơn. Trong hàng năm trời nàng đã phải nghe tất cả những điều độc địa về chàng qua miệng những kẻ thù của chàng - mà thói kiêu ngạo đã tạo cho chàng không ít kẻ thù. Nàng đã bỏ ngoài tai tất cả vì nàng yêu chàng; cũng vì thế mà quan hệ của nàng với người anh trai đã trở nên tồi tệ, và đến bây giờ, tất cả quay lại đánh quỵ nàng; sự ân hận cũng góp phần vào niềm tin tàn nhẫn của nàng rằng Peter Godolphin đã ngã xuống bởi tay chàng. Nàng hẳn phải cảm thấy về mặt nào đó có một phần tội lỗi trước cái chết của anh trai vì đã bướng bỉnh nhất quyết yêu người đàn ông mà anh nàng căm ghét.
Lúc này, chàng đã nhìn ra tất cả, và trở nên độ lượng hơn với nàng. Nàng hẳn sẽ không phải là một người bình thường nếu nàng không cảm thấy những gì mà lúc này chàng đã nhận ra nàng chắc chắn sẽ phải cảm thấy, và vì những phản ứng của nàng cần được xem xét dưới ảnh hưởng của những tâm trạng bị kích động đến cực điểm đã sinh ra chúng, cũng là lẽ tự nhiên nếu giờ đây nàng căm hận chàng cũng sâu sắc như trước đây nàng đã yêu chàng.
Đó sẽ là một cây thập tự nặng nề mà chàng phải mang. Thế nhưng chàng cần phải chấp nhận gánh lấy nó vì lợi ích của Lionel với tất cả nghị lực mà chàng có. Lionel không thể bị hy sinh cho sự ích kỷ của chàng chỉ vì một hành động mà ở Lionel chàng thấy hoàn toàn có thể thông cảm được. Chàng tự thấy mình thật thấp hèn nếu tìm lối thoát cho bản thân bằng cách đó.
Thế nhưng nếu chàng không hề cân nhắc đến khả năng này, thì Lionel lại có nghĩ đến, và bị nỗi kinh hoàng ám ảnh suốt trong những ngày đó, một nỗi kinh hoàng khiến cậu ta mất ngủ và phát sốt đến mức chỉ hai ngày sau khi vụ án mạng xảy ra trông cậu thanh niên đã chẳng khác gì một bóng ma với khuôn mặt gầy guộc xanh xao, đôi mắt trũng sâu. Sir Oliver động viên cậu ta với những lời lẽ khiến chàng trai dần dần hoàn hồn trở lại. Hơn nữa, ngày hôm đó lại đem đến một tin mới nữa khiến nỗi lo lắng của cậu ta càng được vợi bớt: các quan toà ở Truno đã được thông báo về sự việc và thậm chí cũng nhận được cả đơn tố cáo; song họ đã từ chối thẳng thừng không mở điều tra. Lý do là vì một trong số họ lại cũng chính là ngài thẩm phán Anthony Baine người đã chứng kiến Sir Oliver bị sỉ nhục ra sao. Ngài đã tuyên bố rằng cho dù hậu quả đến với quý ông Godolphin có là thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ là những gì quý ông xứng đáng phải nhận, không tệ hơn những gì quý ông đã tự chuốc lấy cho mình, và ngài quyết định rằng lương tâm của một người có danh dự không cho phép ngài ra lệnh mở cuộc điều tra.
Sir Oliver biết tin này qua nhân chứng thứ hai, ông mục sư, người cũng đã từng bị Godolphin đối xử nặng tay, và cho dù là một người của Nhà Chung và của hoà bình, ông cũng hoàn toàn ủng hộ quyết định của ngài thẩm phán - hay ít nhất đó cũng là tuyên bố của ông.
Sir Oliver cảm ơn ông mục sư, nói rằng quý ông và ngài thẩm phán đã thật tốt bụng khi có thái độ như vậy, nhưng đồng thời chàng cũng thừa nhận rằng về phần còn lại, chàng chẳng hề dính dáng gì đến vụ án mạng, cho dù bề ngoài mọi diễn biến liên quan đến nó đều dễ làm người ta cho rằng chàng là thủ phạm.
Tuy vậy, khi hai ngày sau chàng được biết rằng cả vùng đều đang sôi lên phẫn nộ chống lại thẩm phán Baine do thái độ của ông này, Sir Oliver đã đi gặp ông mục sư và cả hai người đã phi ngựa đến thẳng nhà ngài thẩm phán ở Truno, để cung cấp một bằng chứng không thể chối cãi mà chàng đã im lặng không đả động đến trước mặt Rosamund và Sir John Killigrew.
"Ngài Baine," chàng nói, khi cả ba người đã kín đáo lui vào trong thư viện của ngài thẩm phán, "tôi đã được biết phán quyết công minh và cao thượng của ngài, và tôi đến đây để cảm ơn ngài cũng như bày tỏ lòng ngưỡng mộ trước sự can đảm của ngài."
Ngài Baine nghiêm trang cúi người đáp lễ. Ngài thẩm phán là một người vốn có bản tính nghiêm trang.
"Nhưng vì tôi không muốn có hậu quả xấu nào xảy ra do phán quyết của ngài, tôi đến đây để cung cấp cho ngài một bằng chứng chứng tỏ rằng ngài đã hành động đúng đắn hơn nhiều so với ngài hình dung, và rằng tôi không phải là thủ phạm."
"Không phải là ngài?" Ngài Baine ngạc nhiên bật hỏi.
"Ồ, tôi xin cam đoan với ngài tôi không hề hồ đồ, như ngài sẽ tự phán xét. Tôi có bằng chứng để cung cấp cho ngài như tôi vừa nói; và tôi có mặt ở đây để cung cấp nó trước khi thời gian sẽ làm việc đó trở thành không thể. Tôi không muốn chuyện này được công bố công khai ngay lập tức, ngài Baine; nhưng tôi muốn ngài thảo một văn bản có thể được toà án chấp nhận làm bằng chứng nếu trong tương lai vụ việc này tiếp tục bị điều tra."
Đó là một ý tưởng khôn ngoan. Bằng chứng không nằm trên người chàng đang nằm trên người Lionel; nhưng thời gian sẽ xoá nhoà nó, và nếu sau này có lúc nào đó bằng chứng mà chàng sắp sửa cung cấp được công bố công khai, lúc đó sẽ đã là quá muộn để đi tìm kiếm ở nơi khác.
"Tôi xin cam đoan với ngài, Sir Oliver, rằng cho dù ngài đã giết hắn ta sau những gì đã xảy ra tôi cũng không thể coi ngài là phạm tội chỉ vì đã trừng trị một cách xứng đáng một kẻ khiêu khích ngạo mạn điên rồ."
"Tôi biết, thưa ngài. Nhưng sự thật không phải vậy. Một trong những bằng chứng chống lại tôi - thực ra là bằng chứng chính - là vết máu chạy từ thi thể của Godolphin tới nhà tôi."
Hai người kia có vẻ cực kỳ quan tâm. Ông mục sư nhìn chàng không chớp mắt.
"Vậy thì có thể suy ra một cách hợp lý, mà tôi nghĩ thậm chí là không thể tránh khỏi, rằng kẻ sát nhân đã bị thương trong lúc đánh nhau. Vết máu đó hiển nhiên không thể là của nạn nhân, vì thế chắc chắn đó là máu của thủ phạm. Mà thực ra chúng ta cũng đã biết rằng thủ phạm bị thương, vì thanh gươm của Godolphin cũng dính máu. Bây giờ, ngài Baine, và ngài, Sir Andrew, hai ngài sẽ là nhân chứng khẳng định rằng trên người tôi không hề bị vết thương nào mới. Tôi sẽ đứng trước mặt các ngài hoàn toàn trần trụi như ngày đầu tiên tôi đã không may bị đẩy vào thế giới này, và các ngài hãy tự kiểm tra lấy điều tôi vừa khẳng định. Sau đó, tôi mong ngài, thưa ngài Baine, hãy thảo biên bản mà tôi đã nói tới." Rồi chàng vừa cởi chiếc áo chẽn ra vừa nói tiếp. "Nhưng vì tôi không muốn những kẻ đã vu cáo tôi có được sự hả dạ khi cho rằng tôi đến đây vì sợ, tôi mong các ngài hãy giữ bí mật hoàn toàn chuyện này cho đến khi xảy ra những sự kiện khiến cho việc công bố biên bản là không thể tránh khỏi."
Cả hai người đều thấy đề nghị của chàng là hợp lý, và họ chấp nhận, tuy vẫn còn hoài nghi. Thế nhưng sau khi đã thực hiện xong cuộc kiểm tra, cả hai đều ngỡ ngàng nhận thấy mọi giả thiết họ thầm đặt ra đều hoàn toàn sai lầm. Ngài Baine, tất nhiên, thảo biên bản đúng như yêu cầu, ký tên và đóng dấu vào đó, bên cạnh đó Sir Andrew cũng ký tên với tư cách người làm chứng.
Cùng với biên bản sẽ làm lá chắn che chở cho chàng khi cần thiết sau này, Sir Oliver nhẹ nhõm quay về nhà. Vì ngay khi có thể làm như vậy mà không ảnh hưởng đến an toàn của em trai chàng, biên bản này sẽ được trải ra dưới mắt Sir John và Rosamund, và đến lúc đó mọi việc vẫn có thể trở lại tốt đẹp.
Chim Ó Biển (The Seahawk)
P1 - Chương 1
P1 - Chương 2
P1 - Chương 3
P1 - Chương 4
P1 - Chương 5
P1 - Chương 6
P1 - Chương 7
P1 - Chương 8
P2 - Chương 1
P2 - Chương 2
P2 - Chương 3
P2 - Chương 4
P2 - Chương 5
P2 - Chương 6
P2 - Chương 7
P2 - Chương 8
P2 - Chương 9
P2 - Chương 10
P2 - Chương 11
P2 - Chương 12
P2 - Chương 13
P2- Chương 14
P2- Chương 15
P2- Chương 16
P2- Chương 17
P2- Chương 18
P2 -Chương 19
P2 -Chương 20
P2 - Chương 21
P2-Chương 22
P2- Chương 23
P2- Chương 24
P2 -Chương 25
P2 - Chương 26