watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Chim Ó Biển (The Seahawk)-P2 - Chương 21 - tác giả Rafael Sabatini Rafael Sabatini

Rafael Sabatini

P2 - Chương 21

Tác giả: Rafael Sabatini

Chàng rời khỏi sự hiện diện của cô thiếu nữ với trái tim ngập tràn cay đắng, để lại một sự ân hận sâu sắc trong nàng. Cảm giác về sự bất công cuối cùng với chàng cướp biển đã xâm chiếm nàng đến mức nó trở thành thước đo để nàng nhìn nhận lại những bất công trước đây chàng đã phải chịu đựng vì nàng. Cũng có thể tâm trí đang xúc động của cô gái đã làm sai lệch đi sự thực, phóng đại nó lên cho tới khi dường như nàng cảm thấy mọi thống khổ và lận đận liên quan tới câu truyện này đều là kết quả từ tội lỗi thiếu niềm tin của nàng mà ra.
Và bởi mọi sự hối lỗi chân thành đều dẫn tới khao khát cháy bỏng muốn chuộc tội, với cô thiếu nữ cũng không phải là ngoại lệ. Nếu chàng không bỏ đi đột ngột như vậy, rất có thể chàng đã được chứng khiến nàng quỳ xuống xin chàng tha thứ cho những bất công mà nàng đã gây ra cho chàng, thú nhận sự bất xứng và thấp hèn của nàng. Thế nhưng vì cơn bất bình rất phải lẽ đã khiến chàng bỏ đi, cô thiếu nữ chỉ còn biết ngồi nghĩ đến những lời nói cô sẽ dùng để cầu xin sự tha thứ khi chàng quay lại.
Thế nhưng giờ lại giờ trôi qua, và vẫn không có bóng dáng chàng cướp biển. Và rồi, nàng chợt rùng mình choáng váng trước ý nghĩ rằng có lẽ chẳng bao lâu nữa chiếc tàu của Sir John Killigrew sẽ tới tấn công. Trong tâm trạng khổ sở hiện tại, nàng khó mà cảm thấy vui mừng trước ý nghĩ đó. Nàng chợt nhận ra lúc này nàng chỉ bận tâm đến hậu quả sẽ tới với Sir Oliver. Liệu có giao chiến không, liệu chàng có ngã xuống không trong lúc giao tranh, hoặc dưới tay những người Anh, hoặc dưới tay đám hải tặc mà chàng đã phản bội vì nàng, có thể chàng sẽ ngã xuống mà không nghe nàng thú tội, không nói lời tha thứ mà tâm hồn nàng đang khao khát đến thế ?
Vào khoảng nửa đêm, khi không chịu nổi sự ám ảnh lâu hơn được nữa, nàng trở dậy và khẽ bước tới lối ra. Nàng thận trọng khẽ vén tấm rèm che lên, và đúng lúc định bước ra ngoài, nàng đụng phải một thân người nằm ngang qua ngưỡng cửa. Nàng bật lùi lại, suýt kêu lên thành tiếng ; rồi cúi xuống nhìn, và nhờ vào những tia sáng lờ mờ của những ngọn đèn treo trên cột buồm chính và boong đuôi, nàng nhận ra đó là Sir Oliver, và chàng đang ngủ. Nàng không hề để ý đến hai gã Nubia đang đứng im như tượng đứng gác. Cô thiếu nữ cúi xuống bên cạnh chàng cướp biển, rồi từ tốn và rất khẽ khàng quỳ xuống bên cạnh chàng. Đôi mắt cô đẫm lệ - những giọt nước mắt trào ra từ sự ngỡ ngàng và cảm kích trước một sự trung thành đến vậy. Cô không biết chàng đã ngủ như vậy tối hôm trước. Nhưng chỉ cần nàng bắt gặp chàng ở đây lúc này là đủ. Nàng xúc động sâu sắc khi thấy người đàn ông nàng đã luôn nghi ngờ và hiểu lầm ngay cả trong giấc ngủ cũng vẫn dùng thân mình như lá chắn để che chở bảo vệ cho nàng.
Cô thiếu nữ bật nức nở, và nghe thấy động, chàng cướp biển, luôn cảnh giác ngay cả trong giấc ngủ, lập tức nhẹ nhàng ngồi bật dậy ; và thế là hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, khuôn mặt diều hâu rám nắng của chàng nằm ngang với khuôn mặt trắng muốt của nàng.
« Có chuyện gì vậy ? » chàng thì thầm.
Cô thiếu nữ lập tức lùi lại, trở nên luống cuống trước câu hỏi. Rồi cô gái trấn tĩnh trở lại, và như mọi phụ nữ khác, tìm cách lảng tránh dấu diếm điều mà cô tới tìm kiếm khi mà cơ hội đã được trao cho cô – « Ngài có nghĩ, » cô gái thở không ra hơi, « rằng Lionel đã tới tàu của Sir John rồi không ? »
Chàng liếc nhanh về hướng chiếc divan dưới mái che nơi Basha đang ngủ. Tất cả vẫn im ắng. Hơn nữa, câu hỏi đã được hỏi bằng tiếng Anh. Chàng đứng dậy, đưa tay ra giúp cô gái đứng lên. Sau đó chàng ra hiệu cho nàng quay vào trong khoang, rồi cùng theo sau nàng vào trong.
« Lo lắng khiến em không ngủ được phải không ? » chàng nói, nửa hỏi, nửa khẳng định.
« Quả có thế, » nàng đáp.
« Không cần lo lắng, » chàng trấn an nàng. « Sir John hẳn sẽ không hành động cho tới khi đã khuya, để có thể chắc chắn khiến chúng ta bất ngờ. Tôi tin chắc rằng Lionel đã tới được chỗ ông ta. Quãng đuờng phải bơi cũng không quá xa. Quả thật, một khi đã qua chỗ ngoặt, cậu ta có thể lên bờ chạy tiếp cho tới khi đến sát chiếc tàu. Hiển nhiên là cậu ta đã tới nơi. »
Cô gái ngồi xuống, cái nhìn của cô lẩn tránh chàng ; nhưng ánh đèn chiếu lên mặt cô cho chàng thấy những vệt nước mắt còn mới.
« Khi Sir John tới sẽ có giao chiến chứ ? » nàng hỏi.
« Có lẽ vậy. Nhưng có gì thay đổi ? Chúng ta sẽ bị tóm chặt – như có kẻ đã nói hôm nay – trong một chiếc bẫy như chiếc bẫy Andrea Doria đã tóm Dragut tại Jerba, chỉ khác ở chỗ trong khi gã Dragut ma lanh đã tìm được đường thoát cho những chiếc galley của gã, ở đây không có đường nào thoát. Vậy hãy can đảm lên, giờ phút giải thoát cho em đã tới gần rồi. »
Chàng ngừng lại, và rồi với giọng nhẹ nhàng hơn, gần như khẩn thiết, « Lời cầu nguyện của tôi, » chàng nói thêm, « là sau này, trong một tương lai đầy hạnh phúc, vài tuần vừa trôi qua sẽ dần chỉ còn là một cơn ác mộng với em. »
Đổi lại lời cầu nguyện đó cô gái không có câu trả lời nào. Nàng ngồi trầm tư, trán hơi cau lại.
« Tôi ước gì việc này có thể thực hiện mà không cần giao chiến, » nàng nói, và thở dài buồn bã.
« Em không cần phải sợ, » chàng trấn an cô gái. « Tôi sẽ đề phòng cẩn thận cho em. Em sẽ ở lại trong này cho tới khi tất cả đã kết thúc và lối vào sẽ được bảo vệ bởi vài người mà tôi có thể tin cậy. »
« Ngài hiểu lầm tôi, » nàng trả lời, và vụt ngước lên nhìn chàng. « Chẳng lẽ ngài nghĩ tôi lo sợ cho mình sao ? » Nàng lại ngừng lại, rồi đột ngột hỏi, « Rồi ngài sẽ ra sao ? »
« Cảm ơn em vì đã nghĩ đến tôi, » chàng nghiêm nghị trả lời. « Hiển nhiên tôi sẽ nhận được những gì xứng đáng. Chỉ mong khi nó đến hãy đến thật nhanh. »
« A, không, không ! » nàng kêu lên. « Không phải như thế ! » Và bật dậy kinh hoàng.
« Còn gì khác nữa ? » chàng hỏi, và mỉm cười. « Liệu người ta có thể dành cho tôi kết cục nào khá hơn không ? »
« Ngài sẽ sống để trở về nước Anh, » câu nói của cô gái khiến chàng kinh ngạc. « Sự thật phải được sáng tỏ, và công lý được thực hiện cho ngài. »
Chàng nhìn nàng với cái nhìn chăm chú và tìm kiếm khiến nàng quay đi né tránh. Rồi chàng phá lên cười gằn.
« Chỉ có một thứ công lý duy nhất dành cho tôi ở nước Anh thôi, » chàng nói. « Đó là thứ công lý thực hiện bằng dây thừng. Hãy tin tôi, thưa tiểu thư, tôi đã quá tiếng tăm để có thể hy vọng khoan hồng. Tốt nhất là kết thúc ngay tại đây, ngay đêm nay. Hơn nữa, » chàng nói thêm, vẻ diễu cợt biến mất khỏi chàng, giọng nói của chàng trở nên u ám, « em hãy nghĩ tới hành động phản trắc của tôi lúc này với thuộc hạ của mình, những người, cho dù họ có là thế nào đi nữa, đã cùng tôi vào sinh ra tử hàng chục lần và ngay hôm nay thôi đã thể hiện sự yêu mến và trung thành dành cho tôi còn lớn hơn sự phục tùng dành cho Basha. Rất có thể tôi đã đẩy họ vào chỗ chết. Liệu tôi có thể sống mà còn danh dự không ? Họ có thể chỉ là những kẻ đê tiện khốn kiếp với em và người của em, nhưng với tôi họ là những con ó biển của tôi, chiến binh của tôi, những người bạn đồng hành trung thành can trường của tôi, và tôi tôi sẽ chỉ là một con chó bẩn thỉu nếu tôi sống sót cái chết mà tôi đã đẩy họ vào. »
Trong lúc cô gái lắng nghe và ý thức được từ những lời chàng nói một điều cho đến lúc đó cô vẫn chưa hề nhận ra, đôi mắt nàng bất thần mở to ghê sợ.
« Chẳng lẽ đó là cái giá phải trả cho tự do của tôi sao ? » nàng kinh hãi hỏi chàng.
« Tôi tin là không, » chàng đáp. « Tôi đã có một ý tưởng rất có thể sẽ giúp tránh được nó. »
« Và cứu cả tính mạng của ngài nữa ? » nàng hấp tấp hỏi.
« Tại sao lại phí công bận tâm đến một thứ vô dụng như thế ? Tính mạng của tôi coi như đã hết rồi. Nếu tôi quay về Algiers chắc chắn người ta sẽ treo cổ tôi lên. Asad sẽ lưu tâm đến việc này, và ngay cả những con ó biển của tôi cũng không thể cứu tôi khỏi số mệnh của mình. »
Cô gái lại gieo mình ngồi xuống divan, và ngồi đó vặn vẹo hai tay trong một cử chỉ tuyệt vọng.
« Tôi thấy rồi, » nàng nói. « Tôi thấy rồi. Tôi đã mang đến số phận này cho ngài. Khi ngài gửi Lionel đi báo tin ngài đã tự nguyện đánh đổi tính mạng của ngài để trả tôi về với người của mình. Ngài không có quyền làm thế mà không hỏi ý kiến tôi trước. Ngài không có quyền có rằng tôi sẽ chấp nhận một giải pháp như thế. Tôi sẽ không chấp nhận sự hy sinh này. Tôi không chấp nhận, Sir Oliver. »
« Quả thật, em không có sự lựa chọn, tạ ơn Chúa ! » chàng trả lời. « Nhưng em đã nhầm trong kết luận của mình. Chính tôi và chỉ mình tôi đã quàng số phận này lên cổ mình. Đó là kết quả của chính những hành động của tôi. Nó quay lại chống lại tôi như cái ác luôn quay lại rơi xuống đầu những kẻ gây ra cái ác. » Chàng nhún vai như để chấm dứt cuộc tranh luận. Rồi với một giọng khác hẳn, một giọng nhẹ nhàng, rụt rè, « có lẽ sẽ là quá nhiều khi hỏi, » chàng nói, « liệu em có thể tha thứ cho tôi những khổ ải tôi đã mang đến cho em không ? »
« Tôi nghĩ, » cô gái trả lời chàng, « chính tôi mới là người cần cầu xin sự tha thứ của ngài. »
« Của tôi ? »
« Vì sự thiếu lòng tin của tôi, nguồn gốc gây ra tất cả. Vì tôi đã quá sẵn lòng nghĩ xấu về ngài năm năm trước, vì đã đốt mà không đọc lá thư của ngài cũng như bằng chứng về sự vô tội của ngài đi cùng nó. »
Chàng mỉm cười trìu mến với nàng. « Tôi nghĩ rằng bản năng của em đã dẫn dắt em. Cho dù tôi đã không gây ra tội ác đã bị gán cho tôi, bản năng của em biết tôi là kẻ xấu xa ; và bản năng của em đã có lý, vì tôi là kẻ xấu xa – tôi hẳn là vậy. Đó là những lời em đã nói. Nhưng đừng nghĩ rằng tôi diễu cợt em bằng chúng. Tôi đã đi đến chỗ nhận ra sự đúng đắn của chúng. »
Nàng đưa hai tay về phía chàng. « Nếu ... nếu tôi nói rằng tôi đã nhận ra sự sai lầm của chúng ? »
« Tôi phải hiểu rằng đó là sự thương hại mà trái tim thánh thiện của em dành cho một kẻ trong bước đường cùng như tôi. Bản năng của em không hề sai lầm. »
« Có đấy ! Có đấy ! »
Nhưng chàng không để bị lay chuyển khỏi kết luận của mình. Chàng lắc đầu, khuôn mặt tối sầm. « Không người đàn ông nào không xấu xa lại có thể cư xử với em như tôi đã làm, cho dù bị khiêu khích đến thế nào. Lúc này tôi đã nhận ra rõ rằng – như những người đang sống những khoảnh khắc cuối cùng của đời mình nhận ra những thứ vẫn bị che phủ trước đó. »
« Ôi, tại sao ngài cứ luôn nhắc tới cái chết vậy ? » nàng kêu lên tuyệt vọng.
« Đâu có, » chàng trả lời, vụt quay trở lại với phong thái bình thường của mình. « Đó là cái chết luôn khăng khăng bám lấy tôi. Nhưng ít nhất tôi sẽ đi gặp nó mà không hề sợ hãi hay hối tiếc. Tôi đối mặt với nó như tất cả chúng ta đều phải đối mặt với điều không thể tránh khỏi – quà tặng trong tay số phận. Và tôi thật thanh thản - gần như vui vẻ - vì sự tha thứ của em. »
Cô thiếu nữ đột ngột đứng dậy, đến bên chàng. Nàng nắm lấy tay chàng, và đứng sát vào người chàng, ngước nhìn lên khuôn mặt chàng.
« Chúng mình cần tha thứ cho nhau, anh và em, Oliver, » nàng nói. « Và vì sự tha thứ xoá đi tất cả, hãy... hãy để những gì chắn giữa chúng mình trong năm năm qua được xoá đi. »
Chàng nín thở trong lúc nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch, căng thẳng của nàng.
« Chẳng lẽ chúng mình không thể quay trở lại năm năm sao ? Chẳng lẽ chúng mình không thể quay trở về nơi chúng mình đã đứng ngày nào ở Godolphin Court sao ? »
Khuôn mặt vừa vụt sáng bừng lên của chàng dần dần trở lại tối sầm. Đôi mắt chàng u uất vì buồn bã và tuyệt vọng.
« Kẻ nào đã sai lầm cần chịu hậu quả sai lầm của mình- và cả những thế hệ tiếp sau anh ta cũng vậy. Không thể nào quay trở lại quá khứ được. Cánh cổng của nó đã bị khoá chặt với chúng ta. »
« Thế thì cứ để nó như vậy. Hãy cùng quay lưng lại với quá khứ đó, anh và em, và hãy cùng nhau làm lại từ đầu, và như thế bù đắp cho nhau những gì sự điên rồ của chúng ta đã khiến chúng ta mất đi trong những năm qua. »
Chàng đặt hai tay lên hai vai nàng, giữ nàng như vậy cách một tầm cánh tay, ngắm nhìn nàng với cái nhìn thật dịu dàng.
« Cô bé đáng yêu ! » chàng thì thầm, và thở dài nặng nề. « Chúa ơi ! Chúng ta đã có thể hạnh phúc biết bao nếu không có định mệnh trớ trêu đó... » Chàng vụt ngừng lại. Hai tay chàng rời khỏi vai cô gái buông rơi xuống hai bên sườn, chàng quay người đi, giọng nói và điệu bộ đầy bực bội. « Tôi đa cảm quá. Sự thương hại ngọt ngào của em đã làm tôi mềm lòng đến mức tôi đã gần như nói đến tình yêu ; và tôi biết làm gì với tình yêu ? Tình yêu thuộc về cuộc sống, tình yêu là cuộc sống ; trong khi tôi ... Tử thần đón chào ngươi ! »
« A, không, không ! » nàng lại níu lấy chàng bằng đôi tay run rẩy, đôi mắt lạc đi.
« Quá muộn rồi, » chàng trả lời cô gái. « Không cây cầu nào có thể bắc qua được vực thẳm tôi đã đào cho mình. Tôi cần đi xuống nó một cách vui vẻ như ý Chúa. »
« Vậy thì, » nàng kêu lên như mê sảng, « em sẽ xuống cùng anh. Cuối cùng, ít nhất chúng mình sẽ được ở bên nhau. »
« Lại là một cơn mê sảng đêm hè rồi ! » chàng phản đối, thế nhưng ngay cả giọng nói pha lẫn trách móc của chàng vẫn thật dịu dàng. Chàng vuốt ve mái tóc vàng óng đang ngả vào vai mình. « Làm thế sẽ giúp gì được cho tôi ? » chàng hỏi nàng. « Không lẽ em muốn làm hỏng nốt những giây phút cuối cùng của tôi sao - tước mất của cái chết sự oai hùng của nó ? Không, Rosamund, bằng cách tiếp tục sống em sẽ giúp được tôi nhiều hơn. Hãy trở về nước Anh, và hãy công bố rộng rãi sự thật về những gì em đã biết. Hãy nhận lấy trách nhiệm giúp tôi gột rửa danh dự của mình khỏi vết nhơ đã làm hoen ố nó, hãy công bố sự thật về hoàn cảnh đã đẩy tôi tới chỗ trở thành một kẻ bội giáo và một tên hải tặc. » Chàng buông nàng ra. « Yên nào ! Có chuyện gì vậy ? »
Từ bên ngoài một tiếng hét lớn bất thần vang lên, « Dậy ! Chuẩn bị chiến đấu ! Hola ! Balâk ! Balâk ! »
« Đã tới lúc rồi, » chàng nói, và đột ngột rời khỏi cô thiếu nữ lao tới cửa ra vào gạt phăng tấm rèm che sang một bên.
Chim Ó Biển (The Seahawk)
P1 - Chương 1
P1 - Chương 2
P1 - Chương 3
P1 - Chương 4
P1 - Chương 5
P1 - Chương 6
P1 - Chương 7
P1 - Chương 8
P2 - Chương 1
P2 - Chương 2
P2 - Chương 3
P2 - Chương 4
P2 - Chương 5
P2 - Chương 6
P2 - Chương 7
P2 - Chương 8
P2 - Chương 9
P2 - Chương 10
P2 - Chương 11
P2 - Chương 12
P2 - Chương 13
P2- Chương 14
P2- Chương 15
P2- Chương 16
P2- Chương 17
P2- Chương 18
P2 -Chương 19
P2 -Chương 20
P2 - Chương 21
P2-Chương 22
P2- Chương 23
P2- Chương 24
P2 -Chương 25
P2 - Chương 26