P2 - Chương 12
Tác giả: Rafael Sabatini
Oliver ngắm nhìn cô thiếu nữ hồi lâu trong khi nàng đang ngồi ngả người trên chiếc divan, hai bàn tay lồng vào nhau, khuôn mặt vô cảm như tạc bằng đá, đôi mắt nhìn chăm chăm xuống đất. Chàng khẽ thở dài quay người đi. Chàng bước đến bên bờ tường, nhìn xuống phía thành phố đang ngập dưới ánh sáng bàng bạc của đêm trăng tròn. Đây đó vang lên vài tiếng động, như nổi bật lên là tiếng hót của một con sơn ca vọng lại từ đâu đó trong khu vườn và tiếng ếch nhái kêu ồn ào vẳng đến từ chiếc hồ dưới thung lũng.
Giờ đây, khi sự thật đã được phơi ra ánh sáng, và gần như ném xuống trước mặt Rosamund, chàng vẫn chẳng hề cảm thấy sự khoan khoái hả hê mà chàng đã từng nghĩ một giờ phút như thế này sẽ mang đến cho chàng. Mà thực ra tệ hơn nữa, chàng lại cảm thấy buồn bã nặng nề hơn. Chiếc cốc khoái lạc của sự báo thù mà chàng vẫn thường tưởng tượng ra sẽ được uống cạn với bấy nhiêu khao khát đã bị làm cho đắng ngắt bởi phát hiện khiến chàng phải thừa nhận thái độ của nàng đối với chàng có thể hoàn toàn lý giải được, thậm chí thông cảm được, vì nàng đã bị thuyết phục rằng sự biến mất của chàng trước kia là do trốn chạy.
Chàng bị đè nặng bởi linh cảm rằng chàng đã sai ; rằng trong khao khát báo thù chàng đã đi quá xa ; và chàng nhận thấy kết quả của nó, mà chàng vẫn tưởng là một quả ngọt đáng thèm khát, đột nhiên trở nên đắng ngắt như tro trong miệng chàng.
Chàng đứng đó hồi lâu, sự im lặng giữa hai người hoàn toàn không bị phá vỡ. Rồi cuối cùng chàng cũng rời khỏi bờ tường, chậm rãi rảo bước quay lại cho đến khi đứng bên cạnh chiếc divan, nhìn xuống nàng từ chiều cao áp đảo của mình, chàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
« Cuối cùng em cũng đã được nghe sự thật, » chàng nói. Và vì nàng không trả lời chàng lại tiếp tục : « Tôi thấy thật nhẹ nhõm là tôi đã lừa được hắn phải nói ra sự thật trước khi phải dùng đến cực hình, nếu không hẳn em đã nghĩ rằng sự đau đớn đã khiến hắn buộc phải nói dối. » Chàng dừng lại, nhưng nàng vẫn im lặng ; thực ra, nàng không hề tỏ dấu hiệu nào cho thấy nàng đang nghe chàng nói. « Đó, » chàng kết luận, « mà người đàn ông em đã lựa chọn thay vì tôi. Quả thực, em đã không làm tôi thấy tự hào lắm, như em cũng đã thấy. »
Cuối cùng cô gái cũng thoát ra khỏi sự im lặng, và giọng nói của cô vang lên nặng nề mệt mỏi. « Tôi đã thấy rằng chẳng có nhiều khác biệt để lựa chọn giữa hai ngài, » nàng nói. « Cái đó cũng chẳng ngạc nhiên. Tôi đáng ra đã phải biết rằng hai anh em ruột không thể quá khác nhau về bản chất. Ôi, tôi đã học được không ít, và mới nhanh làm sao ! »
Câu trả lời khiến chàng bực bội, và nó đã xua đi hoàn toàn tâm trạng mềm yếu vừa nảy sinh trong chàng.
« Em đã học ? » chàng lặp lại. « Em đã học được gì ? »
« Hiểu biết về bản chất đàn ông. »
Chàng mỉm cười chua chát,. « Tôi hy vọng rằng hiểu biết đó cũng đem lại cho em nhiều cay đắng như hiểu biết về đàn bà - về một người đàn bà – đã mang đến cho tôi. Tin rằng tôi là tất cả những gì em đã tin về tôi – tôi, người đàn ông mà em đã tự thú nhận là yêu ! » Có lẽ chàng cảm thấy cần phải lặp lại điều đó để có thể giữ vững sự thù hận của chàng trong đầu.
« Nếu tôi có thể cầu xin ngài điều gì thì đó là mong ngài đừng làm tôi thêm hổ thẹn bằng cách nhắc đến nó nữa. »
« Đến sự thiếu lòng tin của em ? » chàng hỏi. « Đến sự thản nhiên bội bạc của em khi tin tất cả những điều xấu xa ghê tởm nhất về tôi ? »
« Đến việc tôi đã từng tin là yêu ngài. Đó là một ý nghĩ khiến tôi hổ thẹn hơn bất kỳ điều gì khác đã từng xảy đến với tôi trong đời, ngay cả chợ nô lệ hay tất cả sự sỉ nhục ngài đã bắt tôi chịu đựng cũng không thể làm tôi thấy nhục nhã như thế. Ngài trách cứ tôi đã quá dễ dàng tin vào sự xấu xa của ngài... »
« Tôi còn hơn trách cứ em về việc đó, » chàng đáp trả, cơn giận của chàng bùng lên trước những lời mỉa mai tàn nhẫn của nàng. « Tôi buộc tội em vì tất cả quãng đời đã bị phí hoài của tôi, về tất cả những điều tệ hai đã theo sau đó, tất cả những gì tôi phải chịu đựng, tất cả những gì tôi đã mất, tất cả những gì tôi đã trở thành như hiện tại. »
Cô gái khẽ xoay người đi trên divan và quay lưng lại phía chàng.
« Tất cả thật trống rỗng, » nàng nói lạnh lùng. Thế nhưng dường như cảm thấy cần biện hộ cho bản thân nàng nói tiếp : « Cuối cùng thì, nếu tôi đã quá dễ dàng tin vào sự xấu xa ở ngài, đó là do bản năng đã cảnh cáo tôi về sự xấu xa đã luôn nằm trong con người ngài. Tối nay ngài đã chứng minh cho tôi thấy ngài không sát hại Peter ; nhưng để có được bằng chứng đó ngài đã làm một việc thậm chí còn đáng hổ thẹn và bẩn thỉu hơn, một hành động đã lật tẩy toàn bộ trái tim đen tối của ngài. Chẳng phải ngài đã tự chứng minh mình là một con quái vật khao khát báo thù và không có chút từ tâm ? » Nàng đứng dậy và đối diện với chàng trong cơn bộc phát bất ngờ. « Chẳng phải ngài - một người được sinh ra như là một nhà quý tộc Thiên chúa giáo người Cornwall- đã trở thành một tên lưu manh, một tên kẻ cướp, một kẻ bội giáo và một gã hải tặc ? Chẳng phải ngài đã hy sinh ngay cả đức Chúa để thoả mãn khao khát báo thù của ngài ? »
Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, không hề nao núng trước những lời buộc tôi của nàng, và khi cô gái đã nói hết chàng liền đáp trả lại cũng bằng một câu hỏi.
« Và bản năng của em đã cảnh báo trước cho em tất cả ? Có Chúa chứng giám, ôi đàn bà ! Em không bịa đặt ra được gì khá hơn sao ? » Chàng quay sang bên khi hai nô lệ bước vào mang theo một chiếc khay sứ. « Đây là bữa tối của em. Tôi hy vọng khẩu vị của em sắc sảo hơn suy diễn của em. »
Hai người nô lệ đặt chiếc khay bốc mùi thơm ngào ngạt lên chiếc bàn nhỏ kiểu Moor kê bên cạnh chiếc divan. Trên sàn bên cạnh bàn họ đặt một chiếc đĩa sành trên có bày hai ổ bánh mì và một vò nước ngắn cổ màu đỏ cùng chiếc cốc uống úp lên trên làm nắp đậy.
Họ cúi chào kính cẩn và nhẹ nhàng lui trở ra.
« Ăn, » chàng ra lệnh cộc lốc.
« Tôi không muốn ăn, » nàng đáp lại bướng bỉnh.
Đôi mắt lạnh lùng của chàng nhìn nàng gườm gườm. « Từ giờ trở đi, cô bé, em sẽ không cần quan tâm đến những gì em muốn, mà những gì tôi bảo em làm. Tôi đã bảo em ăn, vậy thì hãy bắt đầu đi. »
« Tôi không muốn. »
« Không muốn ? » chàng chậm rãi lặp lại. « Đó có phải là giọng của nô lệ nói với chủ nhân không ? Ăn ngay, ta ra lệnh. »
« Tôi không thể ! Tôi không thể ! » nàng phản đối.
« Một nô lệ không làm theo lệnh chủ nhân thì không đáng sống. »
« Vậy hãy giết tôi đi, » nàng kiêu hãnh trả lời, đứng đối diện thách thức chàng. « Giết tôi đi. Ngài đã quá quen với việc giết chóc, và ít nhất về việc này tôi có thể biết ơn ngài. »
« Tôi sẽ giết em nếu tôi có hứng thú, » chàng nói với giọng đều đều giá lạnh. « Nhưng không phải để em hài lòng. Em vẫn chưa hiểu ư. Em là nô lệ của tôi, đồ vật của tôi, tài sản của tôi, và tôi sẽ không để em bị sứt mẻ trừ khi chính tôi có hứng làm vậy. Vậy, hãy ăn ngay, nếu không đám Nubia sẽ phạt đòn em để khiến em chóng thèm ăn hơn. »
Trong khoảnh khắc nàng vẫn đứng trước mặt chàng thách thức, trắng nhợt và kiên quyết. Rồi cũng thật bất ngờ, như thể ý chí của nàng đã bị khuất phục và bẻ gãy trước áp lực của chàng, nàng buông người ngồi trở lại xuống divan. Nàng kéo khay thức ăn lại gần một cách chậm chạp, miễn cưỡng. Vừa quan sát cô gái, chàng vừa cười thầm.
Nàng dừng lại, có vẻ như đang tìm kiếm gì đó. Không tìm thấy, nàng ngước mắt lên nhìn chàng lần nữa, nửa mỉa mai nửa đòi hỏi.
« Chẳng lẽ tôi phải xé thịt bằng tay sao ? » nàng hỏi.
Mắt chàng chợt sáng lên như vỡ lẽ, hay ít nhất vì nghi ngờ. Nhưng chàng trả lời khá bình thản – « Luật lệ của đấng tiên tri nghiêm cấm xé thịt hay bánh mì bằng dao. Em buộc phải sử dụng hai bàn tay mà Thượng đế đã ban cho. »
« Ngài định diễu cợt tôi với nhà tiên tri của ngài và luật lệ của ông ta ư ? Luật lệ của ông ta thì có nghĩa lý gì với tôi ? Nếu tôi buộc phải ăn, thì ít nhất tôi cũng sẽ không ăn như một con chó hoang, mà theo cách của người Thiên chúa giáo. »
Như thể để chiều nàng, chàng chậm rãi rút con dao cán chạm trổ lộng lẫy ra khỏi thắt lưng. « Vậy thì hãy dùng cái này, » chàng nói ; và dửng dưng ném nó xuống bên cạnh cô gái.
Vừa hít một hơi thật nhanh nàng vừa chộp ngay lấy con dao. « Cuối cùng, » nàng nói, « ngài đã cho tôi một thứ khiến tôi có thể biết ơn ngài. » Vừa nói đến đây, nàng quay mũi dao chĩa thẳng vào ngực mình.
Nhanh như chớp, chàng quỳ sụp xuống một gối, tay chàng chộp lấy khuỷu tay của nàng mạnh đến mức cả cánh tay nàng rũ ra bất lực. Chàng cười cợt nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, khuôn mặt rám nắng của chàng ghé sát vào mặt nàng.
« Chẳng lẽ em thực sự cho rằng tôi tin em sao ? Chẳng lẽ em tin rằng tôi để mình bị lừa bởi sự ngoan ngoãn bất ngờ vờ vịt của em chăng ? Đến khi nào em mới học được rằng tôi không phải là thằng ngốc ? Tôi chỉ muốn thử em một chút mà thôi. »
« Vậy thì bây giờ ngài đã biết thái độ của tôi rồi, » nàng đáp. « Ngài biết ý định của tôi. »
« Biết trước cũng có nghĩa là được vũ trang trước, » chàng đáp ;
Nàng nhìn chàng, với vẻ gì đó mà ta có thể gọi là diễu cợt nếu không có sự khinh bỉ hiện lên quá đậm nét. « Chẳng lẽ cắt đứt sợi chỉ mong manh của cuộc đời lại khó khăn đến thế sao ? Chẳng lẽ không có cách nào khác để tự kết liễu đời mình ngoài một con dao sao ? Ngài huênh hoang rằng ngài là chủ nhân của tôi, rằng tôi là nô lệ của ngài ; rằng sau khi đã mua tôi từ chợ nô lệ, tôi thuộc về ngài cả phần xác lẫn phần hồn... Sự huênh hoang mới trống rỗng làm sao. Ngài có thể giam hãm hành hạ thể xác tôi ; nhưng linh hồn tôi... Hãy tin chắc rằng ngài sẽ thua cuộc. Ngài huênh hoang cho mình là chúa tể của sự sống và cái chết. Dối trá ! Cái chết là tất cả những gì ngài có thể khống chế. »
Có tiếng bước chân vội vã đi lên cầu thang, và trước khi chàng kịp trả lời nàng, trước khi chàng kịp suy nghĩ sẽ dùng những từ nào để trả lời, Ali đã xuất hiện trước mặt chàng với thông báo đáng kinh ngạc là có một phụ nữ ở dưới nhà đang đòi nói chuyện gấp với chàng có việc khẩn cấp.
« Một phụ nữ ? » chàng hỏi lại, cau mày. « Một người đàn bà dị giáo, mi muốn nói vậy chăng ? »
« Không, thưa chủ nhân. Một phụ nữ Hồi giáo. » câu trả lời đem đến một thông tin còn đáng kinh ngạc hơn nữa.
« Một phụ nữ Hồi giáo ở đây ? Không thể nào ! »
Thế nhưng chàng còn chưa dứt lời thì một bóng người sẫm màu lướt qua khung cửa như một bóng ma lên sân thượng. Người phụ nữ này mặc toàn màu đen từ đầu đến chân, kể cả chiếc mạng trùm đầu, một chiếc mạng rộng như một chiếc áo choàng, giúp dấu kín cả vóc dáng của người khách lạ.
Ali quay lại quát người phụ nữ. « Chẳng phải ta đã bảo mụ đợi dưới kia sao, đồ đàn bà vô hạnh? » gã gầm lên. « Mụ ta đã lén theo con lên đây, thưa chủ nhân, để đột nhập vào đây. Liệu con có cần đuổi mụ đi không ? »
« Hãy mặc bà ta, » Sakh el Bahr đáp. Rồi chàng phẩy tay ra hiệu cho Ali. “Hãy để chúng ta lại!”
Có cái gì đó ở bóng người mặc đồ đen đang đứng bất động này thu hút sự chú ý của chàng và khiến chàng nảy ý nghi ngờ. Một cách vô thức chàng chợt nhớ đến Ayoub el Samin và vụ đấu giá dành giật Rosamund ở chợ.
Chàng đứng đợi người khách lạ lùng lên tiếng và lộ mặt. Người phụ nữ, về phía mình, tiếp tục đứng im cho đến khi tiếng bước chân của Ali đã im hẳn. Rồi sau đó, với sự táo tợn hết sức đặc trưng, với sự dạn dĩ làm lộ nguồn gốc châu Âu của bà ta, bất chấp sự cấm đoán ngặt nghèo của Hồi giáo áp đặt lên những người thuộc giới tính của bà ta, người phụ nữ này làm việc mà không phụ nữ chân giáo nào dám làm. Bà ta hất tấm mạng ra phía sau và để lộ khuôn mặt trắng muốt và đôi mắt sáng long lanh của Fenzileh.
Cho dù chàng đã đoán trước ra được chuyện này, thế nhưng khi nhìn thấy người thiếu phụ - khuôn mặt để trần trước mặt chàng – chàng bất giác bật lùi lại một bước.
“Fenzileh!” chàng kêu lên. “Chuyện điên rồ gì thế này?”
Sau khi đã thông báo danh tính của mình một cách ngoạn mục như vậy, bà ta cẩn thận sửa sang lại tấm mạng của mình để khuôn mặt của bà một lần nữa lại được che kín một cách nghiêm chỉnh.
“Đến đây, tới tận nhà tôi, và như thế này!” chàng phản đối. Nếu chuyện này đến tai chúa công, thì chuyện gì sẽ tới với bà và tôi? Đi khỏi đây, người đàn bà kia, và lập tức!” chàng ra lệnh.
“Không cần phải lo ông ta biết chuyện, trừ khi bản thân ngươi nói cho ông ta,” người thiếu phụ trả lời. “Với ngươi ta không cần phải thanh minh nếu ngươi chỉ cần nhớ rằng ta cũng như ngươi đều không sinh ra là người Hồi giáo.”
“Nhưng Algiers không phải là xứ Sicily quê bà, và cho dù bà đã được sinh ra như thế nào cũng cần nhớ bà đã trở thành cái gì.”
Chàng tiếp tục nói cho người đàn bà thấy mức độ chính xác của sự điên rồ của bà ta, nhưng bà ta đã cắt ngang.
“Những lời lẽ vô nghĩa này chỉ làm ta chậm trễ.”
“Vậy thì hãy nói ngay bà muốn gì, vì Allah, để bà có thể đi khỏi đây sớm nhất.”
Trước lời yêu cầu thẳng thắn này người thiếu phụ cũng đáp lại thẳng thắn không kém. Bà ta chỉ vào Rosamund. “Việc này liên quan đến ả nô lệ kia,” bà ta nói. “Ta đã cử gã tổng quản của ta đến chợ ngày hôm nay để mua cô ả cho ta.”
“Tôi cũng đoán thế,” chàng nói.
“Nhưng xem ra con bé cũng vừa ý ngươi, và gã ngốc đó đã để bị qua mặt.”
“Thế thì sao?”
“Ngươi sẽ nhường lại con bé cho ta với giá ngươi đã trả cho cô ta chứ?”Giọng người thiếu phụ hơi run lên thoáng chút lo lắng.
“Tôi rất tiếc phải từ chối bà, Fenzileh. Đứa con gái nô lệ này không phải để bán.”
“A, đợi đã,” bà ta kêu lên. « Giá ngươi trả quả là cao – cao hơn nhiều lần những gì ta đã từng nghe được trả cho một nô lệ, cho dù xinh đẹp đến đâu. Nhưng ta muốn có cô ta. Đây là một hứng thú của ta, và ta không muốn bị mất hứng. Để thoả mãn hứng thú của mình ta sẽ trả ngươi ba ngàn philip. »
Chàng nhìn người đàn bà và tự hỏi không biết ý nghĩ thâm độc nào đang lẩn khuất trong đầu óc bà ta, mục đích ma mãnh nào bà ta đang hướng tới.
« Bà sẽ trả ba ngàn philip ? » chàng đáp chậm rãi. Rồi bất thần hỏi : « Tại sao ? »
« Để thoả mãn một hứng thú bất chợt. »
« Bản chất của cái hứng thú tốn kém này là gì vậy ? » chàng căn vặn.
« Mong muốn được sở hữu cô ta cho riêng mình, » người đàn bà trả lời lảng tránh.
« Và mong muốn được sở hữu cô ta này từ đâu mà ra vậy ? » chàng vặn lại.
« Ngươi hỏi quá nhiều, » người thiếu phụ bực bội đáp.
Chàng nhún vai mỉm cười. « Bà trả lời quá ít. »
Người thiếu phụ chống hai tay vào mạn sườn đứng nhìn thẳng vào mặt chàng. Chàng thoáng bắt gặp ánh mắt bà ta qua lần mạng che, và chàng rủa thầm lợi thế bà ta có được vì khuôn mặt đã được che khuất khỏi sự quan sát của chàng.
« Chỉ một lời thôi, Oliver Reis,” bà ta nói, « ngươi có bán cô ta cho ta để lấy ba ngàn philip hay không ? »
« Chỉ một lời – không, » chàng trả lời.
« Không ư ? Kể cả với ba ngàn philip ? » Giọng nói của người thiếu phụ đầy vẻ ngạc nhiên, và chàng thầm tự hỏi vẻ ngạc nhiên này là thực hay giả tạo.
« Kể cả đổi lấy ba mươi ngàn philip cũng không, » chàng trả lời. « Cô ta là của tôi, và tôi không nhượng lại cô ta. Và vì tôi đã nói rõ ý định của mình, và vì sự có mặt của bà ở đây nguy hiểm cho cả hai chúng ta, tôi mời bà hãy về ngay cho. »
Sau đó cả hai đều ngừng lời, và không ai trong hai người để ý đến vẻ quan tâm chú ý trên khuôn mặt Rosamund. Không ai trong hai người ngờ rằng vốn tiếng Pháp của cô gái đã giúp nàng hiểu được gần hết cuộc trao đổi được nói bằng thứ tiếng lingua franca mà hai người sử dụng.
Fenzileh bước đến gần chàng cướp biển hơn. « Ngươi sẽ không nhượng lại cô ta phải không ? » bà ta hỏi, và chàng thấy rõ là bà ta đang mỉa mai. « Chớ vội tự tin như vậy. Ngươi sẽ bị buộc phải làm thế, anh bạn thân mến - nếu không với ta, thì sẽ với Asad. Ông ta đang tới đây tìm cô nàng, đích thân ông ta. »
« Asad ? » chàng kêu lên, sững sờ.
« Asad ed Din, » người thiếu phụ trả lời, và sau đó quay lại lời đề nghị của mình. « Hãy nghĩ xem ! Hẳn là một vụ mua bán hời với ta sẽ tốt hơn nhiều một vụ mua bán chẳng ra gì với Basha. »
Chàng lắc đầu kiên quyết. « Tôi không có ý định mua bán với bất cứ ai trong hai vị. Đứa con gái nô lệ này không phải để bán. »
« Vậy ngươi dám chống lại Asad ư ? Ta nói để ngươi hay ông ta sẽ bắt cô ta đi cho dù cô ta có phải để bán hay không. »
« Ta thấy rồi, » chàng nói, mắt nheo lại. « Và sự sợ hãi điều đó xảy ra chính là nguồn gốc cho hứng thú của bà muốn chiếm lấy cô ta cho mình. Bà đã không khôn khéo chút nào cả, ôi Fenzileh. Ý thức rằng sự quyến rũ của chính bà đang phai nhạt dần đã khiến bà run sợ rằng một sắc đẹp như thế có thể gạt bỏ bà khỏi mắt chúa công, đúng không ? »
Nếu chàng không thể trông thấy mặt người đàn bà để quan sát hiệu quả của đòn công kích của chàng, ít nhất chàng cũng có thể thấy bà ta thoáng rùng mình, cũng như nhận ra sự bực tức trong câu trả lời của bà ta – « Nếu thế thì sao, có liên quan gì tới ngươi ? »
« Có thể chẳng liên quan gì mà cũng có thể liên quan rất nhiều, » chàng đáp với vẻ nghĩ ngợi.
« Quả là sẽ liên can đến ngươi rất nhiều, » người thiếu phụ hối hả trả lời, gần như không kịp thở. « Ta đã chẳng phải luôn là bạn ngươi sao ? Chẳng phải ta đã luôn nhắc nhở nói tốt cho ngươi với chúa công và lo lắng như một người bạn chân thành cho sự thăng tiến của ngươi sao, Sakh el Bahr ? »
Chàng phá lên cười. « Bà làm thế thực sao ? » chàng hỏi.
« Cứ cười đi nếu ngươi muốn, nhưng đó là sự thật, » người thiếu phụ khăng khăng khẳng định. « Để mất ta và ngươi sẽ mất đi đồng minh đáng giá nhất của mình - một người luôn đồng nghĩa với cái tai và ân sủng của chúa công. Hãy thử hình dung xem, Sakh el Bahr, nếu có người khác thế chỗ ta, một kẻ rất có thể sẽ đầu độc đầu óc Asad bằng những lời dối trá chống lại ngươi – vì hiển nhiên cô ta không thể yêu quý ngươi, đứa con gái người Âu mà ngươi đã bắt cóc khỏi mái nhà của cô ta ! »
« Đừng bận tâm đến chuyện đó, » chàng thản nhiên trả lời, trí óc chàng băn khoăn một cách vô vọng để cố đoán ra mục đích sâu xa của người đàn bà này. « Đứa con gái nô lệ của ta sẽ không bao giờ chiếm mất vị trí của bà bên Asad đâu. »
« Ôi đồ ngốc, Asad sẽ cướp lấy cô ta cho dù cô ta có phải để bán hay không. »
Chàng đưa mắt xuống nhìn thẳng vào người đàn bà, đầu hơi ngả sang một bên, hai tay chống nạnh. « Nếu chúa công có thể đoạt cô ta khỏi tay ta, ông ta có thể làm vậy dễ dàng hơn với bà. Hẳn nhiên là bà đã cân nhắc đến điều này, và bằng một cách thức Silicy mờ ám nào đó đã dự liệu chống lại nó. Nhưng cái giá phải trả - bà đã nghĩ đến nó chưa ? Asad sẽ nói gì khi ông ta biết được bà đã qua mặt ông ta ? »
« Cái đó thì có gì đáng bận tâm với ta ? » người thiếu phụ bật kêu lên trong cơn bực bội bất thần, cử chỉ của bà ta trở nên hơi mất kiềm chế. « Con bé lúc đó đã nằm yên dưới đáy vịnh với một tảng đá tròng vào cổ rồi. Ông ta có thể sẽ ra lệnh phạt đòn ta. Không nghi ngờ gì ông ta sẽ làm thế. Nhưng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Ông ta sẽ lại yêu cầu ta an ủi mất mát của ông ta, và thế là tất cả sẽ lại tốt đẹp. »
Cuối cùng chàng đã buộc được người đàn bà phải nói ra toan tính của mình. Quả thực, chàng đã có lý khi nói rằng bà ta đã hành xử chẳng được khôn ngoan cho lắm. Chàng quả là một gã ngốc nếu tự cho phép mình bị qua mặt một cách quá hiển nhiên, nông cạn như vậy. Chàng nhún vai quay đi.
« Hãy yên tâm đi về đi, Fenzileh, » chàng nói. « Ta sẽ không nhượng lại ả nô lệ này cho ai hết – cho dù tên người đó có là Asad hay Shaitan. »
Giọng chàng đầy vẻ cả quyết, và câu trả lời của người thiếu phụ có vẻ cuối cùng cũng chấp nhận sự kiên quyết của chàng. Tuy vậy bà ta trả lời rất nhanh, quá nhanh khiến chàng có thể nghi ngờ nó đã được sắp sẵn từ trước.
« Vậy thì hẳn là ngươi định cưới cô ta làm vợ. » Chẳng giọng nói nào lại có thể ngây thơ ngay thật hơn giọng của bà vợ Asad lúc này. « Nếu thế, » bà ta tiếp tục, « tốt nhất đám cưới cần được tiến hành thật nhanh, vì hôn nhân là chướng ngại duy nhất Asad không dám vượt qua. Ông ta là người sùng đạo, và từ sự trân trọng giới luật của đấng tiên tri ông ta hẳn sẽ tôn trọng một mối liên hệ như vậy. Nhưng hãy tin chắc rằng ông ta sẽ chẳng tôn trọng gì ngoài điều đó ra. »
Thế nhưng bất chấp vẻ ngay thẳng vô tình của bà ta – mà có lẽ cũng chính vì nó – chàng cướp biển đã đọc thấu tim đen người đàn bà ; lúc này thì việc khuôn mặt bà ta đã được che mạng kín cũng không gây khó dễ cho chàng chút nào.
« Và mục đích của bà cũng được hoàn tất chu đáo không kém, đúng không nào ? » chàng hỏi lại cũng với giọng bâng quơ.
« Đúng thế, » người thiếu phụ xác nhận.
« Hãy nói là « tốt hơn », Fenzileh, » chàng trả lời. « Ta đã nói là bà không khôn khéo cho lắm. Nhưng thề có Koran, ta đã nói dối. Bà cũng nham hiểm như một con rắn độc vậy. Thế nhưng ta vẫn nhận ra bà định đi đến đâu. Nếu ta làm theo lời bà thì bà sẽ hưởng lợi hai lần. Thứ nhất, ta sẽ đặt cô gái người Âu khỏi tầm với của Asad, và thứ hai, ta sẽ thất sủng với ông ta vì đã làm vậy. Còn có gì khiến bà hài lòng hơn đúng không ? »
« Ngươi hiểu lầm ta, » người đàn bà phản đối. « Ta đã luôn là bạn ngươi. Ta những muốn ... » Bà ta chợt ngừng bặt và lắng nghe. Màn đêm yên tĩnh bị khuấy động bởi những tiếng hò la từ hướng Bab el Oueb. Người thiếu phụ chạy vội đến bên bờ tường nơi có thể nhìn thấy cổng vào và ngoái người ra phía ngoài.
« Nhìn xem, nhìn xem ! » bà ta kêu lên, và giọng bà thoáng vẻ lo sợ. « Đó là ông ta – Asad ed Din. »
Sakh el Bahr bước đến bên bà ta và dưới ánh đuốc chàng nhìn thấy một toán người đang nhô ra từ mái vòm tối đen của chiếc cổng.
« Xem ra, trái với thói quen thường ngày, lần này bà đã nói thật, ôi Fenzileh. »
Người đàn bà quay lại nhìn thẳng vào mặt chàng, và chàng cảm thấy hai cái nhìn sắc như dao gườm gườm nhìn chàng qua tấm mạng. Nhưng giọng nói của người đàn bà vẫn lạnh lùng khi bà ta lên tiếng. « Trong chốc lát nữa thôi ngươi sẽ không còn có thể nghi ngờ điều đó nữa. Nhưng ta sẽ làm sao đây ? » Câu hỏi được nối tiếp với một giọng luống cuống. « Ông ta không được tìm thấy ta ở đây. Ta nghĩ ông ta sẽ giết ta mất. »
« Tôi tin chắc ông ta sẽ làm thế, » Sakh el Bahr đồng ý. « Nhưng che kín người như vậy, ai có thể nhận ra bà được ? Đi ngay đi, ông ta đang tới kìa. Hãy nấp vào vườn cho đến khi ông ta đã đi qua. Bà tới đây một mình chứ ? »
« Liệu ta có thể tin tưởng để ai biết được rằng ta đến nhà ngươi ? bà ta hỏi, và chàng cướp biển thầm thán phục tâm hồn Sicily mạnh mẽ của bà ta mà ngay cả bấy nhiêu năm trời trong harem của Basha cũng không dập tắt được.
Người thiếu phụ hối hả bước nhanh tới bên cửa, rồi chợt ngừng lại trên ngưỡng cửa.
« Ngươi sẽ không nhượng lại cô ta chứ ? Ngươi không thể... »
« Yên tâm, » chàng trả lời, với giọng chắc chắn khiến người đàn bà rút lui hoàn toàn hài lòng.