P2 - Chương 10
Tác giả: Rafael Sabatini
Tại sok – el Abeed đã đến giờ bắt đầu phiên bán đấu giá, được báo hiệu bằng một hồi kèn hiệu và tiếng trống thì thùng. Những người bán hàng vẫn được phép buôn bán cho đến lúc đó bên trong khu tường bao lúc này đang gói ghém hàng hoá. Lão Do thái bán đá quý đóng chiếc khay của lão lại và rút lui, nhường lại những bậc cấp gần vòi phun cho những lái buôn quyền thế nhất của khu chợ. Những người này đang khẩn trương tập hợp ở đó, cũng như xung quanh và phía trước mặt, trong khi phần còn lại của đám đông đứng dàn ra theo bờ tường phía nam và phía tây của khu chợ.
Những người da đen chở nước cầm trong tay những cành lá cọ rảy nước xuống đất cho bớt bụi. Tiếng kèn ngừng trong giây lát, rồi vang lên thêm một hồi lảnh lót trước khi yên hẳn. Đám đông gần cổng vào dạt sang hai bên, và ba viên dalal, ăn vận từ đầu đến chân toàn màu trắng với những chiếc turban lớn quấn trên đầu, thong thả và nghiêm trang tiến vào qua khoảng trống. Họ dừng lại ở đầu phía tây của bức tường dài, viên chánh dalal đứng phía trước hai người còn lại.
Tiếng nói năng ồn ã lắng xuống khi ba người này đi vào, rồi dần dần chỉ còn như những tiếng nói thầm, sau đó không lớn hơn tiếng vo ve của một bầy ong trước khi im hẳn. Trong bộ dạng nghiêm nghị và trang trọng của các dalal có cái gì đó thiêng liêng, thành thử sự im lặng bao trùm đám đông có vẻ khá là thành kính.
Viên chánh dalal đứng lên phía trước một lúc như người xuất thần, đôi mắt cúi xuống ; sau đó ông ta dang rộng hai cánh tay ra cất giọng cầu nguyện đều đều :
« Nhân danh Allah đấng nhân từ đấng bao dung, người đã tạo ra con người từ hòn máu ! Tất cả trên thiên đường và dưới hạ giới ngợi ca Allah, đấng hùng mạnh, đấng sáng suốt ! Vương quốc của thiên đường và hạ giới thuộc về người. Người là khởi đầu và kết thúc, là hữu hình và vô hình, và người biết tất cả. »
« Ameen », đám đông cất giọng đáp.
« Hãy tạ ơn người đã gửi tới chúng con Mahomet đấng tiên tri của người để dạy chân giáo cho thế gian, và hãy nguyền rủa Shaitan kẻ bị ném đá kẻ đã dám chống lại Allah và con dân của người. »
« Ameen »
« Ân phước của Allah và đức Mahomet ở cùng khu chợ này và tất cả những ai sẽ bán và sẽ mua sau đây, xin Allah hãy gia tăng sự thịnh vượng và tuổi thọ của họ để vinh danh người. »
« Ameen ,» đám đông đáp lại, và trong tiếng sột soạt đám đông đứng yên cầu nguyện bắt đầu xoay xở để tìm chỗ ngồi.
Viên dalal vỗ tay, lập tức những tấm rèm được kéo lên để lộ ra các nô lệ - có chừng 300 người, được chia thành ba lô riêng biệt.
Đứng ở hàng đầu của lô giữa – cùng một lô với Rosamund và Lionel – có hai người Nubia trẻ tuổi lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, thái độ hoàn toàn dửng dưng, không có vẻ gì quan ngại đến số phận đang chờ đợi. Hai người lọt vào mắt dalal, và cho dù thông thường việc đấu giá bắt đầu khi một người mua chọn một nô lệ anh ta quan tâm để mua, nhưng để bắt đầu bằng những món tốt nhất, viên dalal đích thân chỉ vào hai người nọ ra hiệu cho đám cướp biển đứng gác. Lập tức hai người da đen bị đưa lên trước.
« Đây là một đôi tuyệt đẹp, » viên dalal chào hàng, « cơ bắp mạnh mẽ, tứ chi dài, như mọi người đều thấy, và thật không phải nếu tách riêng ra. Những ai cần hai nô lệ như những người này cho những công việc nặng nhọc hãy ra giá. » Ông ta bắt đầu đi một vòng quanh vòi phun, đám cướp biển thúc hai nô lệ theo sau để người mua có thể xem xét họ.
Đứng trên hàng đầu ở gần cổng là Ali, được Othmani cử tới đó để mua hai mươi nô lệ khoẻ mạnh cho các mái chèo của chiếc galeasse của Sakh el Bahr. Gã đã được nghiêm lệnh là chỉ mua những người khoẻ mạnh nhất có ở chợ, trừ một ngoại lệ. Trên boong chiếc galeasse người ta không cần những kẻ oặt oẹo chỉ làm mất thì giờ quản nô bằng việc lăn ra ngất xỉu. Ali liền lên tiếng hỏi mua.
« Ta cần hai gã như thế này cho những mái chèo của Sakh el Bahr, » gã lớn tiếng với vẻ quan trọng, khiến cả đám đông đều quay lại nhìn, và lấy làm đắc chí trước vẻ ngưỡng mộ dành cho một sĩ quan của Oliver Reis, tay cướp biển được coi là vinh quang của Hồi giáo và đao phủ của bọn tà đạo.
« Chúng được sinh ra để chèo không ngơi nghỉ, ôi Ali Reis, » viên dalal nghiêm trang đáp. « Ngài sẽ trả cho chúng bao nhiêu ? »
« Hai trăm philip cho cả hai. »
Viên dalal tiếp tục nghiêm trang bước đi, hai nô lệ theo sau.
« Ta đã được trả hai trăm philip cho hai nô lệ lực lưỡng nhất mà ân phước của Allah đã từng mang tới khu chợ này. Hai sẽ trả thêm năm mươi philip nữa ? »
Một người Moor bệ vệ trong chiếc áo lùng thùng màu xanh da trời đứng lên khỏi chỗ ngồi bên bờ vòi phun khi viên dalal đi tới trước mặt ông ta, và hai nô lệ, thấy có người tỏ ý quan tâm, và ưa làm bất cứ việc gì hơn là bị đe doạ phải đẩy mái chèo trên những chiếc galley, liền tới hôn tay ông ta và quỳ phục xuống trước mặt thiên hạ như thể hai con chó.
Bình thản, nghiêm nghị, ông ta sờ nắn xem xét cơ bắp hai người, sau đó vạch môi họ ra xem miệng và răng.
« Hai trăm hai mươi cho cả hai, » ông ta nói, và viên dalal tiếp tục đi chào hàng, nói lớn tiếng giá mới ông ta vừa nhận được.
Sau khi đi đúng một vòng ông ta quay lại trước mặt Ali.
« Giá lúc này là hai trăm hai mươi, hỡi Ali ! Thề có Koran, chúng đáng giá ít nhất ba trăm. Ngài có trả ba trăm không ? »
« Hai trăm và ba chục, » là câu trả lời.
Viên dalal quay về phía người Moor. « Hỡi Hamet, lúc này ta được trả giá hai trăm và ba chục. Ngài sẽ trả thêm hai chục nữa chăng ? »
« Không phải tôi, có Allah chứng dám ! » Hamet nói, và ngồi xuống. « Hãy để ông ta mua chúng. »
« Thêm mười philip nữa vậy ? » viên dalal nài nỉ.
« Một xu cũng không. »
« Vậy chúng thuộc về ngài, hỡi Ali, với giá hai trăm và ba chục. Hãy tạ ơn Allah vì một món quá hời như vậy. »
Hai người Nubia được trao cho thuộc hạ của Ali, trong khi hai trợ lý của viên dalal đi tới thanh toán việc mua bán với gã cướp biển.
« Đợi đã, » gã nói, « tên của Sakh el Bahr chưa đủ làm đảm bảo sao ? »
« Luật lệ không thể bị vi phạm quy định rằng tiền mua phải được trả trước khi nô lệ dời chợ, hỡi Ali dũng mãnh. »
« Sẽ như vậy, » gã cướp biển bực mình trả lời, « ta sẽ trả trước khi ra về. Nhưng ta cần mua thêm nô lệ, và chúng ta sẽ trả cả một thể nếu các vị chấp nhận. Bây giờ đến gã ở đằng kia. Ta được lệnh mua gã cho thuyền trưởng của ta. » Và gã chỉ vào Lionel, đang đứng cạnh Rosamund, hiện thân của sự sợ hãi tuyệt vọng.
Trong mắt viên dalal chợt loé lên vẻ coi thường trong giây lát. Nhưng ông ta lập tức tìm cách che dấu thái độ của mình.
« Hãy mang gã tà đạo tóc sáng đó lại đây, »
Đám cướp biển chộp lấy Lionel. Anh ta cố vùng vẫy chống cự một cách vô ích, nhưng sau đó người phụ nữ cúi xuống anh ta nói nhanh gì đó, lập tức anh chàng thôi giãy dụa và chấp nhận để bị lôi xềnh xệch ra giữa chợ.
« Ngài muốn hắn cho các mái chèo ư, Ali » Ayoub el Samin hét tướng lên từ phía đối diện, câu pha trò được tưởng thưởng bằng một tràng cười.
« Chứ sao nữa ? » Ali đáp. « Ít nhất thì hắn cũng rẻ. »
« Rẻ ? » viên dalal ra bộ ngạc nhiên. « Không đâu. Đây là một gã trai trẻ khôi ngô. Ngài trả bao nhiêu ? Một trăm philip ? »
« Một trăm philip ! » Ali kêu lên. «Một trăm philip cho cái túi da đựng xuơng này ! Allah chứng dám ! Giá của ta là năm philip, hỡi dalal. »
Lập tức một tràng cười rung chợ nữa vang lên. Nhưng viên dalal vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Một số tiếng cười chế diễu nhằm vào chính ông ta, và ông ta là người không cho phép người khác coi thường.
« Ngài lại khéo đùa rồi, » ông ta nói, với một cái phẩy tay ra vẻ tha thứ chen lẫn coi thường. « Hãy xem hắn ta mới sạch sẽ khoẻ mạnh làm sao. » Ông ra lệnh cho một tên cướp biển, lập tức chiếc áo chẽn của Lionel bị lột phăng ra, và anh chàng phơi trần ra đến tận thắt lưng, cho thấy một thân hình cân đối hơn nhiều so với dự đoán của đám đông. Phẫn nộ vì bị nhục nhã như vậy, Lionel vùng vẫy trong tay bọn lính gác, cho đến khi một tên cướp biển quất cho anh ta một roi để cảnh cáo cái gì sẽ đến nếu anh chàng tiếp tục quấy phá. « Hãy xem hắn xem, » viên dalal lên tiếng, chỉ vào thân hình trắng trẻo. « Hãy xem hắn mới khoẻ khoắn làm sao. Hãy xem hàm răng khoẻ mạnh của hắn. » Ông ta nắm lấy đầu Lionel buộc anh chàng phải há mồm ra.
« Phải, » Ali đáp, « những hãy nhìn hộ tôi cặp giò que sậy và hai cánh tay đàn bà kia. »
« Khiếm khuyết đó mái chèo sẽ sửa được, » viên dalal lấp liếm.
« Đồ man rợ bẩn thỉu ! » Lionel bật rủa vì phẫn uất.
“Hắn đang chửi rủa bằng thứ tiếng tà đạo của hắn,” Ali nói. “Tính tình của hắn chẳng hay ho gì, các vị cũng thấy đấy. Ta đã nói là năm philip. Ta sẽ không trả hơn. »
Viên dalal nhún vai bắt đầu vòng chào hàng quanh vòi phun, bọn cướp biển giải Lionel theo sau. Chỗ này một người đứng dậy xem xét chàng thanh niên, chỗ kia lại một người khác, nhưng không ai có vẻ muốn mua.
« Năm philip là cái giá ngu ngốc người ta trả tôi cho gã tà đạo khôi ngô này, » dalal lớn tiếng. « Chẳng lẽ không người chân giáo nào trả mười philip cho một nô lệ như vậy ? Ngài thì sao, Ayoub ? Ngài, Hamet - chỉ mười philip ? »
Nhưng cả hai đều lắc đầu. Khuôn mặt hốc hác của Lionel trông chẳng hứa hẹn chút nào. Họ đã biết những nô lệ với cái nhìn như thế trước đây, và kinh nghiệm đã dạy họ rằng những gã như vậy sẽ chẳng làm được gì ra hồn. Hơn nữa, mặc dù điển trai thật đấy, nhưng anh chàng này ẻo lả quá, da thịt quá mềm mại. Một nô lệ còn phải tẩm bổ cho lại sức thì đáng gì, ấy là chưa kể hắn ta có thể lăn ra chết trước khi trở nên hữu dụng ? Ngay cả năm philip cũng là quá đắt. Viên dalal cay cú quay lại Ali.
« Hắn thuộc về ngươi, với năm philip – mong Allah tha thứ cho sự keo kiệt của ngươi. »
Ali cau mặt, và thủ hạ của gã tóm lấy Lionel lôi anh chàng ra sau làm bạn với hai gã da đen được mua trước đó.
Sau đó, trước khi Ali kịp chọn một nô lệ nữa và gã muốn mua, một lão Do thái già cao lớn, mặc áo chẽn đen và đi tất bó như một nhà quý tộc Castile, cổ áo viền đăng ten, một chiếc mũ cắm lông chim đội trên mái tóc xám, bên thắt đeo một con dao bao dát vàng, ra dấu thu hút sự chú ý của viên dalal.
Trong lô các nô lệ do Biskaine bắt về sau một số vụ cướp phá nhỏ có một cô gái Andalusia chừng hai mươi tuổi đang ngồi, với vẻ đẹp thuần khiết Tây Ban Nha.
Cô gái có khuôn mặt trái xoan trắng hồng ấm áp, mái tóc dài rậm đen nhánh như mun, hai hàng lông mày kẻ chì thanh mảnh, và đôi mắt màu nâu sẫm dịu dàng. Cô mặc trên mình trang phục duyên dáng của những cô gái nông dân Castile, chiếc khăn quàng xếp nếp màu đỏ và vàng khoác trên vai để lộ chiếc cổ tuyệt đẹp. Người thiếu nữ rất xanh xao, đôi mắt đượm vẻ kinh hoàng, nhưng cũng không hề làm suy giảm sắc đẹp của nàng.
Cô gái trẻ đã thu hút sự chú ý của lão Do thái, và rất có thể cũng làm bừng lên trong lão khao khát được trả thù xuống đầu cô một phần sự bất công tàn bạo, một phần những vụ cướp phá, tịch thu, trục xuất mà đồng bào của lão đã phải chịu từ tay đồng bào của cô gái. Lão có thể đã mường tượng ra những khu ghetto bị cướp, bị đốt, những thiếu nữ Do thái bị cưỡng bức, và những đứa con của dân tộc Do thái bị thiêu sống nhân danh vị Chúa mà đám Tây Ban Nha Thiên chúa giáo đó thờ phụng, vì có chút gì đó khinh bỉ căm hận trong đôi mắt sẫm của lão khi lão đưa tay ra chỉ vào cô gái.
« Đằng kia có một đứa con gái Castile mà tôi muốn trả năm mươi philip, hỡi dalal, » lão lên tiếng. Viên dalal ra hiệu, và bọn cướp biển lại lôi cô gái lên trước.
« Một sắc đẹp nhường này không thể mua được với năm mươi philip, hỡi Ibrahim, » ông đáp. « Yusuf đây sẽ trả ít nhất sáu mươi. » Và ông ta đứng đầy trông đợi trước mặt một người Moor phục sức cầu kỳ.
Tuy nhiên, lão người Moor lắc đầu.
« Allah chứng dám, tôi đã có ba cô vợ chắc chắn sẽ xé nát cô ta ra trong một giờ và khiến tôi thành kẻ lỗ vốn. »
Viên dalal tiếp tục đi, cô gái theo sau nhưng cự nự từng bước với những kẻ đang đẩy cô lên trước, đồng thời chửi rủa chúng bằng thứ tiếng Castile nóng nảy. Cô gái cấu ngập móng tay vào cánh tay một gã cướp biển, thẳng cánh tát một cái nảy lửa vào mặt gã thứ hai. Đôi mắt mệt mỏi của Rosamund trở nên tỉnh táo vì kinh hoàng khi nàng theo dõi cô gái - một nỗi kinh hoàng gây ra bởi số phận đang chờ đợi cô bé tội nghiệp kia cũng nhiều như từ cơn phẫn nộ kháng cự vô ích của cô. Tình cờ, thái độ của cô gái đã thu hút một gã Thổ miền đông với nguyên do khác hẳn. Gã đứng dậy từ chỗ ngồi, một thân hình ngắn ngủn vuông chằn chặn.
« Ta sẽ trả sáu mươi philip để đổi lấy cái thú thuần hoá con mèo hoang này, » gã nói.
Nhưng Ibrahim không để bị qua mặt. Lão trả bảy mươi, gã Thổ đáp trả bằng cách nâng giá lên tám mươi, và lần nữa Ibrahim lại nâng giá lên chín mươi, và sau đó là một khoảng im lặng.
Viên dalal quay sang gã Thổ. « Chẳng nhẽ ngài chịu để một tay Do thái qua mặt sao ? Chẳng lẽ cô thiếu nữ đáng yêu này lại thuộc về một tên tà đạo, một kẻ thuộc về giống người không có mảnh đất cắm dùi sao ? Thật xấu hổ cho một người chân giáo. »
Bị nói khích gã Thổ trả thêm năm philip, nhưng rõ ràng là miễn cưỡng. Tuy thế, lão Do thái, hoàn toàn dửng dưng trước thái độ thiên vị chống lại lão, những lời lẽ như vậy ngày nào lão cũng phải nghe đến chán tai ít nhất hai chục bận, moi từ trong thắt lưng ra một túi tiền nặng.
« Trong này có một trăm philip, » lão lên tiếng. « Thế là quá nhiều. Nhưng ta chấp nhận trả. »
Trước khi viên dalal có dịp khua cái lưỡi mộ đạo dẻo quẹo để khích gã lần nữa, gã Thổ ngồi xuống ra dấu bỏ cuộc.
« Chúc lão vui vẻ với cô ả, » gã nói.
« Nữ nô lệ này thuộc về ngươi, hỡi Ibrahim, với giá một trăm philip. »
Lão Do thái đưa túi tiền cho người trợ lý mặc áo trắng của viên dalal và bước tới để nhận cô gái. Bọn cướp biển đẩy cô đến trước về phía gã, trong khi cô gái vẫn vùng vẫy tuyệt vọng, và hai tay lão nắm chặt lấy cô.
« Mi đã làm ta tốn khá tiền, con nhóc Tây Ban Nha, » lão nói. « Nhưng ta hài lòng. Lại đây. » Và lão quay lại lôi cô đi. Bất thần, dữ tợn như một con cọp cái, cô gái đưa tay lên cào vào mặt lão. Kêu thét lên vì đau, lão phải buông cô gái ra và trong khoảnh khắc đó, nhanh như chớp cô gái đã rút lấy con dao khỏi thắt lưng lão.
« Chúa tha thứ cho con ! » cô gái kêu lên, và trước khi có cánh tay nào kịp ngăn cô lại, cô thiếu nữ đã đâm ngập mũi dao vào khuôn ngực trẻ trung của mình, ngã gục xuống, vừa cười vừa ho sặc sụa. Một cái rùng mình cuối cùng và cô gái nằm đó im lìm, trong khi Ibrahim nhìn cô với đôi mắt thất vọng, còn cả khu chợ xôn xao rùng rùng đứng dậy vì bất ngờ.
Rosamund cũng đứng bật dậy, khuôn mặt tái nhợt của nàng hơi ửng hồng, đôi mắt nàng chợt loé sáng. Chúa đã chỉ đường cho nàng qua người con gái Tây Ban Nha tội nghiệp, và hẳn Chúa cũng sẽ cho nàng phương tiện khi đến lượt nàng. Nàng chợt cảm thấy nhẹ nhõm thanh thản hẳn. Cái chết là cánh cửa giải thoát nhanh chóng cho nỗi kinh hoàng đang đe doạ nàng, và Chúa trong sự nhân từ của mình, nàng biết, sẽ tha thứ cho lỗi tự sát trong những hoàn cảnh như của nàng và cô gái Andalusia bất hạnh nọ.
Cuối cùng Ibrahim cũng hoàn hồn. Lão thản nhiên bước qua xác chết, khuôn mặt hằm hằm, đến trước mặt viên dalal đang đứng dửng dưng.
« Con bé chết rồi ! » lão hét lớn. « Tôi đã bị lừa. Trả lại vàng cho tôi ! »
« Liệu chúng ta có phải hoàn lại tiền cho tất cả những nô lệ bị chết không ? » viên dalal hỏi lão.
« Nhưng cô ta vẫn chưa được trao cho tôi, » lão Do thái cãi. « Tay tôi còn chưa chạm vào cô ta. Trả lại vàng cho tôi. »
« Ngươi nói láo, đồ chó đẻ, » câu trả lời lạnh lùng đáp lại. « Cô ta đã thuộc về ngươi rồi. Ta đã tuyên bố như vậy. Hãy mang cô ta đi, vì cô ta thuộc về ngươi. »
Lão Do thái, mặt tím lại, dường như thở không ra hơi.
« Cái gì ? » lão choáng váng. « Chẳng lẽ tôi mất không một trăm philip ? »
« Cái gì phải đến sẽ đến, » viên dalal nghiêm trang đáp.
Ibrahim sùi bọt mép ra, đôi mắt lão vằn máu. « Nhưng không ai tiền định rằng... »
« Thôi đi, » viên dalal nói. « Nếu không được tiền định thì nó đã không xảy ra. Đó là ý của Allah ! Ai dám chống lại ý người ? »
Đám đông bắt đầu xôn xao.
« Tôi muốn một trăm philip của tôi, » lão Do thái khăng khăng, khiến tiếng rì rầm trở thành một tràng phẫn nộ.
« Ngươi nghe thấy chứ ? » viên dalal nói. «Allah tha thứ cho ngươi, ngươi đang làm hỏng sự bình yên của khu chợ này. Đi ngay, trước khi người ta tống khứ ngươi khỏi đây. »
« Cút ! Cút ! » đám đông hét ầm lên, một vài kẻ tiến lại đe doạ lão Ibrahim đen đủi. « Cút ngay, quân tà đạo ! Đồ bẩn thỉu ! Đồ chó ! Cút ! »
Sự giận dữ của đám đông, những khuôn mặt đe doạ và những nắm đấm đã siết chặt lại khiến Ibrahim phát hoảng và quên luôn cả thiệt thòi của mình vì sợ.
« Tôi đi, tôi đi, » lão nói, và hối hả quay lưng tháo lui.
Thế nhưng viên dalal đã gọi giật lão lại. « Hãy mang cả tài sản của lão theo nữa, » ông ta nói, chỉ vào xác chết. Thế là Ibrahim đành chịu muối mặt gọi nô lệ của lão vào khiêng đi cái xác không hồn mà lão đã mua mất một đống vàng.
Thế nhưng ra đến cổng lão ngoái lại. « Ta sẽ thưa kiện lên Basha, » lão đe doạ. « Asad ed Din là người công minh, ngài sẽ ra lệnh hoàn lại tiền cho ta. »
« Ngài sẽ làm thế, » dalal đáp, « khi nào lão có thể biến xác chết thành người sống. » rồi ông ta quay sang gã béo Ayoub, lúc này đang giật tay áo ông ta. Ông này cúi xuống để nghe những lời thì thầm của viên tổng quản của Fenzileh. Sau đó, tuân lệnh gã, ông ta ra lệnh đưa Rosamund ra.
Nàng không hề kháng cự lại, bước tới một cách vô cảm như một người mộng du hay một kẻ bị đánh thuốc mê. Trong bầu không khí nóng nực của khu chợ lộ thiên, nàng đứng bên cạnh viên dalal ngay bên vòi phun, trong khi ông này bắt đầu hươu vượn tán tụng sắc đẹp thân thể nàng bằng thứ tiếng lingua franca mà ông ta sử dụng do nó rất thông dụng trong đám người tạp chủng tập trung ở đây - một thứ ngôn ngữ mà vốn tiếng Pháp thời gian cư trú tại nước này dạy cho nàng khiến nàng có thể hiểu phần nào, và càng làm tăng thêm sự kinh hoàng và hổ thẹn của cô thiếu nữ.
Người đầu tiên ra giá mua nàng là lão người Moor béo tốt đã định mua hai người da đen. Lão đứng dậy đến gần nhìn nàng xăm xoi, và hẳn là hài lòng, vì giá lão đưa ra khá tốt, và lão ra giá với giọng khinh khỉnh tự tin rằng sẽ không ai trả cao hơn.
« Một trăm philip cho đứa con gái có khuôn mặt trắng như sữa này. »
« Chưa đủ. Hãy nhìn khuôn mặt lộng lẫy như vầng trăng của cô ta, » viên dalal vừa đi vừa nói. « Chigil cho chúng ta những cô gái đẹp, nhưng không có cô gái Chigil nào lại đẹp bằng một nửa cô ta. »
« Một trăm năm mươi, » lão Thổ miền đông vừa nói vừa bật ngón tay đánh tách một cái.
« Vẫn chưa đủ. Hãy nhìn chiều cao tuyệt hảo mà Allah đã trao cho nàng. Hãy nhìn chiếc đầu kiêu hãnh quý phái của nàng, đôi mắt tình tứ của nàng ! Có Allah chứng dám, cô gái này xứng đáng trang hoàng cho hậu cung của chính Sultan. »
Những gì ông ta nói đám người mua đều phải thầm công nhận là đúng, và sự sôi nổi bắt đầu rục rịch trong đám người mua vốn trật tự. Một gã người Moor tên là Yusuf lập tức ra giá hai trăm.
Nhưng viên dalal vẫn tiếp tục tán dương cô gái. Ông ta nâng một cánh tay nàng lên cho mọi người xem xét, và nàng cúi gằm mặt xuống cam chịu, với không biểu hiện tức giận nào ngoài khuôn mặt hơi ửng đỏ lên trong giây lát trước khi trở lại bình thường.
« Hãy nhìn cánh tay này, mịn màng như lụa Arab, trắng hơn ngà voi. Hãy nhìn đôi môi như hoa lựu nở này. Giá bây giờ là hai trăm philip. Ngài sẽ trả bao nhiêu, hỡi Hamet ? »
Hamet đang hết sức bực bội vì giá lão đưa ra lúc đầu đã bị dội lên gấp đôi. « Thề có Koran, ta có thể mua ba đứa con gái phương nam khoẻ mạnh với ít hơn số này. »
« Ngài có thể nào so sánh những đứa con gái phương nam đen đúa với vầng hào quang của nữ giới này ? » viên dalal nói móc.
« Vậy thì hai trăm mười », Hamet hậm hự.
Tsamanni sắc sảo nhận thấy đã đến lúc lên tiếng mua người nữ nô lệ về cho chủ nhân của lão.
« Ba trăm, » lão cất giọng gọn ghẽ, để chấm dứt cuộc đấu giá, và ---
« Bốn trăm, » lập tức một giọng the thé cất lên sau lưng lão.
Lão quay lại, kinh ngạc nhận ra khuôn mặt chảy xệ của Ayoub. Tiếng rì rầm lan dọc các hàng người mua, người ta cúi đầu nghiêng cổ để cố chiêm ngưỡng dung nhan của những tay tiêu tiền không đếm này.
Yusuf bực tức đứng bật dậy. Lão giận dữ tuyên bố rằng từ giờ về sau nếu có đặt chân đến chợ Algiers thì lão cũng không bao giờ tới đó để mua nô lệ nữa.
« Thề có hoả ngục, » lão thề thốt, « tất cả mọi người ở đây đều bị bỏ bùa hết rồi. Bốn trăm philip cho một đứa con gái người Âu ! Mong Allah giúp các vị phát tài, vì các vị hiển nhiên cần nó lắm. » Với vẻ phẫn nộ đến tận cùng, lão bỏ ra cổng, chen vai lách qua đám đông, và biến mất khỏi chợ.
Thế nhưng lão chưa đi khuất tầm tai nghe thì giá cô gái đã lại tăng lên. Trong lúc Tsamanni còn đang hồi phục sau khám phá bất ngờ về sự có mặt của đối thủ cạnh tranh, viên dalal đã lại moi được một cái giá hời hơn từ gã người Thổ.
« Đây là sự điên rồ, » lão này than vãn. « Nhưng tôi thích cô nàng này, và nếu Allah đấng nhân từ đưa nàng theo chân giáo, nàng sẽ còn trở thành ánh sáng trong harem của tôi. Vậy thì bốn trăm hai mươi, hỡi dalal, xin Allah tha thứ cho sự hoang phí của con. »
Tràng diễn thuyết của lão vừa kịp kết thúc thì Tsamanni lại vào cuộc : « Năm trăm. »
« Y’Allah ! » lão người Thổ kêu lên, giơ hai tay lên trời, và đám đông cũng hoạ theo « Y’Allah ! ».
« Năm trăm năm mươi, » giọng Ayoub vang lên trên nền ồn ào.
« Sáu trăm, » Tsamanni trả lời, không hề nao núng.
Bây giờ tràng xôn xao ồn ã gây ra bởi những cái giá chưa từng có vừa rồi đã khiến viên dalal phải cố hết sức kêu gọi im lặng.
Khi sự yên tĩnh đã trở lại Ayoub lập tức lên tiếng nâng giá lên bảy trăm.
« Tám trăm, » Tsamanni gầm lên, bắt đầu nổi nóng.
« Chín trăm, » Ayoub đáp lại.
Tsamanni quay sang gã, lúc này mặt lão đã trắng bệch ra vì tức.
« Trò hề gì đây, hỡi cha của gió ? » lão lớn tiếng, làm bùng lên một tràng cười do biệt danh cay độc nọ.
« Và chính mi là gã hề, » Ayoub trả lời, cố ra vẻ bình thản, « mi sẽ thấy trò hề này tốn kém ra sao. »
Tsamanni nhún vai quay về phía dalal. « Một ngàn philip, » lão nói ngắn gọn.
« Yên lặng ! » viên dalal lớn tiếng. « Yên lặng, và tạ ơn Allah người gửi tới những cái giá hời. »
« Một ngàn một trăm, » Ayoub thản nhiên lên tiếng.
Lúc này thì Tsamanni không chỉ thấy mình bị qua mặt, mà lão cũng đã đạt tới giới hạn tưởng như hoang tưởng mà Asad đã giới hạn. Lão không có quyền nâng giá cao hơn, và không dám làm thế và không hỏi ý Basha trước. Thế nhưng nếu lão rời chợ đi làm việc đó thì Ayoub sẽ nhân dịp nẫng mất cô gái. Lão tự thấy mình đã rơi vào cảnh trên đe dưới búa. Một mặt nếu lão để bị mất cô nô lệ, chủ nhân hẳn sẽ trút hết thất vọng lên đầu lão. Mặt khác, nếu lão tiếp tục tăng giá quá giới hạn được phép, hậu quả rất có thể sẽ tệ hại không kém.
Lão quay về phía đám đông, giận dữ vung vẩy hai tay. « Thề có chòm râu của đấng tiên tri, cái túi mỡ cha của gió này đang bỡn cợt chúng ta. Hắn ta không có ý định mua. Có ai đã từng nghe cái giá nào dẫu chỉ bằng một nửa cho một nữ nô lệ không ? »
Câu trả lời của Ayoub thật nặng cân ; gã nhấc lên một túi tiền lớn, quẳng nó xuống đất, túi tiền chạm đất với tiếng kim loại kêu loảng xoảng. « Đây là người bảo trợ của ta, » gã trả lời, nheo mắt thích thú, tận hưởng đến tận cùng cơn bực bội cay cú của đối thủ. « Hỡi dalal, liệu ta đã có thể đếm một ngàn một trăm philip chưa ? »
« Nếu ngài thượng thư Tsamanni hài lòng. »
« Mi có biết ta mua nhân danh ai không ? » Tsamanni gầm lên. « Cho chính Basha, Asad ed Din, đại diện của Allah,” lão tiến về phía Ayoub, tay đưa ra phía trước. “Mi sẽ nói với người ra sao, ôi đồ chó, khi người gọi mi tới hỏi tội vì đã cả gan qua mặt người.”
Nhưng Ayoub vẫn bình thản trước cơn giận dữ này. Gã giang hai cánh tay núc ních ra, đôi mắt hấp háy, cặp môi dày bĩu ra. “ Làm sao ta biết được, vì Allah đâu có tạo ra ta biết được mọi điều? Ngươi đã phải nói sớm hơn. Ta cũng sẽ trả lời Basha như vậy nếu người hỏi ta, và Basha là người công minh.”
“Ta không muốn phải ở vào địa vị của mi đâu, Ayoub – cho dù để đổi lấy ngai vàng của Istambul.”
“Ta cũng vậy, Tsamanni, vì mi đang vàng ệch ra vì điên khùng.”
Và cứ như vậy hai người đứng gườm gườm nhìn nhau cho tới khi viên dalal nhắc nhở họ về chuyện buôn bán cần hoàn tất.
“Giá lúc này là một ngàn một trăm philip. Ngài chịu thua cuộc chứ, hỡi thượng thư?”
“Vì Allah đã muốn như vậy. Ta không có quyền trả giá cao hơn.”
“Vậy với một ngàn một trăm philip, Ayoub, cô ta...”
Thế nhưng cuộc đấu giá vẫn chưa chấm dứt. Từ đám đông chen chúc sôi nổi đứng gần cổng một giọng sang sảng vang lên---
“Một ngàn hai trăm philip cho đứa con gái người Âu.”
Viên dalal, đoan chắc rằng cuối cùng thì sự điên rồ cũng đã tới giới hạn của nó, đứng há hốc mồm kinh ngạc một lần nữa. Đám đông reo hò ầm ĩ giữa hồ hởi và điên loạn, ngay cả Tsamanni cũng hứng khởi muốn xem mặt người hùng mới nhập cuộc có thể sẽ giúp lão trả hận Ayoub. Đám đông nhanh chóng rẽ ra hai bên, và tiến vào qua khoảng trống là Sakh el Bahr. Đám đông nhận ra chàng lập tức, và tên chàng liên tục được hô lên tôn sùng.
Cái tên Barbary của người yêu cũ chẳng đem lại thông tin gì cho Rosamund, và nàng cũng không thể nhìn thấy chàng cướp biển vì đang đứng quay mặt ra cổng. Nhưng nàng đã nhận ra giọng chàng, giọng nói khiến nàng bất giác rùng mình. Nàng đã không đoán được gì từ màn đấu giá, cũng như mục đích ngấm ngầm nào đó đã khiến đám người mua hăng hái như vậy. Nàng đã thầm tự hỏi Oliver định làm thế với mục đích đê tiện nào, nhưng đến lúc này khi nghe thấy giọng nói của chàng thì mọi băn khoăn đã nhường chỗ cho sự vỡ lẽ. Chàng đã ẩn mình đâu đó trong đám đông, đợi cho đến khi tất cả các đối thủ đã bỏ cuộc trừ một người, và đến lúc này thì chàng công khai xuất hiện để mua nàng cho mình – làm nô lệ cho chàng! Cô thiếu nữ nhắm nghiền đôi mắt lại trong khoảnh khắc thầm cầu Chúa cho chàng không đạt được ý định. Bất cứ số phận nào khác cũng được, trừ số phận đó ra; nàng sẽ không cho chàng có được sự thoả mãn tự dồn nàng đến mức phải dùng dao tự đâm vào tim mình như cô gái Andalusia tội nghiệp đã làm. Nỗi kinh hoàng khiến nàng rùng mình. Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy như mặt đất đang quay cuồng dưới chân mình.
Cơn chóng mặt qua đi, nàng lại trở lại làm chủ được bản thân. Nàng nghe thấy đám đông hò reo như sấm động “Ma’sh’Allah” và “Sakh el Bahr”, viên dalal lại nghiêm giọng yêu cầu giữ trật tự. Cuối cùng khi đám đông im lặng trở lại nàng nghe thấy ông ta cầu khẩn—
“Vinh quang thay Allah người gửi tới những khách hàng hào phóng! Ngài nói sao đây, hỡi tổng quản Ayoub?”
“Phải!” Tsamanni bĩu môi, “giờ thì sao?”
“Một ngàn ba trăm,” Ayoub lên tiếng, giọng hơi run rẩy.
“Thêm một trăm nữa, hỡi dalal”, Sakh el Bahr bình thản nói.
“Một ngàn năm trăm,” Ayoub gầm lên, thế là đến không chỉ giới hạn cho bà chủ của gã đặt ra, mà cả số tiền bà ta đưa cho gã. Thế là hy vọng thủ lợi cũng đi tong theo.
Nhưng Sakh el Bahr, bình thản như Số Mệnh, thậm chí không thèm nhìn đến gã hoạn quan đang run lên vì tức, lại lên tiếng –
“Thêm một trăm nữa, hỡi dalal.”
“Một ngàn sáu trăm philip!” viên dalal kêu lên vì kinh ngạc nhiều hơn là để báo giá. Trấn tĩnh lại, ông ta cúi đầu trân trọng và cầu khấn. “Mọi thứ đều có thể nếu Allah muốn. Tạ ơn Người đã gửi tới những khách hàng giàu có.”
Ông ta quay sang Ayoub đang ủ rũ, ủ rũ đến mức nhìn gã Tsamanni cũng được an ủi phần nào thất bại của chính mình, thậm chí còn cảm thấy chút vị ngọt ngào của sự báo thù. “Mi nói sao đây, tổng quản trai tân?”
“Ta nói,” Ayoub nấc lên hậm hực,” vì được Shaitan trợ giúp hắn ta đã giàu đến thế thì hắn phải thắng thôi.”
Nhưng những lời nhục mạ vừa được thốt ra thì đôi bàn tay gân guốc của Sakh el Bahr đã chộp lấy cái cổ núc ních của gã; một tràng rì rầm phẫn nộ vang lên tán thưởng chàng.
“Nhờ Shaitan trợ giúp, mi nói thế phải không, đồ chó thiến?” chàng gầm lên, siết chặt tay khiến gã tổng quản quằn quại vì đau đớn; Đầu gã cúi gập mãi, gập mãi xuống cho đến khi cả thân hình phì nộn của gã cũng khuỵu xuống theo và gã nằm chúi đầu xuống nền đất bụi bặm của chợ. “Liệu ta có nên giết chết mi không, đồ cha của gió, hay là ta sẽ móc lưỡi câu vào thịt mi để dạy cho mi thấy một người đàn ông khác mi ra sao?” Vừa nói chàng vừa ấn dúi đầu gã hoạn quan ăn nói càn bậy xuống đất.
“Xin tha tội!” gã tổng quản van xin. “Xin tha tội, hỡi Sakh el Bahr hùng mạnh, giống như người mong được khoan thứ vậy!”
“Hãy thu lại lời nói của mi, đồ chó. Hãy thừa nhận mi là một kẻ dối trá và là một con chó.”
“Tôi xin thu lại lời nói của mình. Tôi đã dối trá một cách bẩn thỉu. Sự thịnh vượng của ngài là do Allah ban cho để tưởng thưởng những chiến thắng của người trước quân vô đạo.”
“Thè cái lưỡi dối trá của mi ra,” Sakh el Bahr ra lệnh, “và hãy làm sạch nó bằng bụi đất. Thè ra, ta ra lệnh.”
Ayoub vội vàng làm theo một cách hoảng sợ, sau đó Sakh el Bahr buông tay ra và cho phép gã khốn nạn đứng dậy, người bê bết đất, mặt tái mét, run như dẽ, chủ đề cho cả chợ lôi ra chế nhạo.
“Bây giờ cuốn xéo ngay, trước khi đàn ó biển của ta dẫm nát ngươi dưới chân chúng. Cút!”
Ayoub hối hả cuốn xéo ngay lập tức, càng làm cho đám đông được dịp cười nhạo còn Tsamanni thêm một phen hả dạ, trong khi Sakh el Bahr quay sang viên dalal.
“Với một ngàn sáu trăm philip, nữ nô lệ này thuộc về ngài, hỡi Sakh el Bahr, vinh quang của Hồi giáo. Mong Allah tăng mãi chiến thắng của ngài!”
“Trả tiền, Ali,” chàng cướp biển ra lệnh ngắn gọn, và bước tới nhận món hàng của mình.
Lúc này chàng lại đứng đối mặt với Rosamund, lần đầu tiên kể từ khi chàng đến gặp nàng trong căn buồng trên chiếc tàu buồm.
Nàng đưa một cái nhìn thật nhanh về phía chàng, rồi, cảm thấy nỗi kinh hoàng của hoàn cảnh hiện tại của bản thân nàng lùi lại, khuôn mặt tái nhợt như người chết. Nhìn cách chàng cư xử với Ayoub nàng đã được tận mắt chứng kiến giới hạn sự tàn nhẫn của chàng, và nàng chẳng thể đoán ra được tất cả sự tàn nhẫn này là một màn kịch cố ý được tính toán nhằm gieo rắc sự sợ hãi trong nàng.
Ngắm nhìn cô thiếu nữ, chàng cướp biển mỉm cười với đôi môi tàn nhẫn mím chặt, chỉ khiến sự khiếp sợ của cô gái tăng lên.
“Lại đây,” chàng ra lệnh bằng tiếng Anh.
Nàng co người lại nép vào viên dalal như muốn tìm sự che chở. Sakh el Bahr bước tới giữ lấy eo nàng rồi gần như ném nàng cho hai gã Nubia của chàng, Abiad và Zal Zer, đang đứng đợi.
“Che mặt cô ta lại,” chàng ra lệnh. “Mang cô ta về nhà ta. Lên đường ! »