- 18 -
Tác giả: Virginia Andrews
Ngày qua ngày, Chris và tôi càng lớn hơn. Ngực tôi đầy đặn hơn, hông nở ra, eo nhỏ đi và lọn tóc cụt lủn trước trán đã mọc dài hơn và trở nên quăn. Tại sao trước đó tôi không biết rằng nó sẽ tự quăn mà không cần cuộn những lọn tóc thành sóng? Đối với Chris, vai anh ấy rộng hơn, ngực nở nang hơn, và cánh tay cũng vậy.
Đột nhiên tôi thôi lau bàn học và đứng lặng lẽ. Tôi quay lại, nhìn Cory và Carrie. Ôi trời, những viễn cảnh mới thật mơ hồ làm sao. Chúng tôi đã bị nhốt ở đây hai năm bốn tháng và hai đứa em khác nhiều so với cái đêm chúng tôi tới đây. Chắc chắn đầu chúng to hơn và làm nhỏ đi độ lớn của đôi mắt chúng. Nhưng mắt chúng vẫn có vẻ to lạ lùng. Chúng ngồi bơ phờ trên chiếc đệm cũ hoen ố, mốc meo mà chúng tôi đã kéo ra sát chỗ cửa sổ. Tôi lo lắng, bồn chồn khi thấy chúng khó chịu. Thân hình chúng giống như những cuống hoa mềm oặt yếu ớt đỡ những nụ hoa là chiếc đầu của chúng.
Tôi đợi tới lúc chúng thiếp đi dưới ánh nắng nhợt nhạt rồi hạ giọng nói với Chris:
- Hãy nhìn những cây mao lương hoa vàng kìa. Chúng không lớn lên, chỉ có đầu chúng là to ra.
Anh ấy thở dài nặng nề, cụp mắt xuống, bước tới gần hai đứa em, cúi xuống chạm vào làn da trong suốt của chúng.
- Giá chúng ra ngoài mái nhà với chúng ta để tận hưởng ánh nắng và không khí trong lành như chúng ta đã làm. Cathy, dù chúng có chống cự và kêu gào như thế nào, chúng ta cũng phải buộc chúng ra ngoài!
Thật ngớ ngẩn, chúng tôi đã nghĩ rằng nếu đưa chúng ra ngoài mái nhà trong lúc chúng ngủ, chúng sẽ thức giấc trong những tia nắng mặt trời khi được giữ trong cánh tay chúng tôi và chúng sẽ cảm thấy yên tâm. Chris thận trọng bế Cory lên, trong khi tôi rón rén tiến tới chỗ cửa sổ tầng áp mái đang mở. Hôm đó là thứ năm, ngày của chúng tôi để vui chơI trên mái nhà, trong khi những người giúp việc sử dụng ngày nghỉ của họ ở ngoài thị trấn. Thế là đủ an tâm để sử dụng phần mái nhà phía sau.
Chris bế Cory vừa bước ra bậc cửa sổ thì không khí ấm áp cuối thu đột nhiên làm Cory tỉnh ngủ. Nó nhìn quanh, thấy tôi đang bế Carrie trên tay, rõ ràng định đưa Carrie ra mái nhà, nó bèn gào lên. Carrie choàng tỉnh. Nó thấy Chris và Cory đang ở trên mái nhà dốc, nhìn thấy tôi và nơi tôi đang đứng bế nó, bèn gào lên một tiếng mà cách xa hàng dặm chắc cũng nghe thấy được!
Chris gọi tôi át cả tiếng la hét.
- Đi nào, vì sức khoẻ của chúng, chúng ta phải làm điều này.
Không chỉ kêu la, chúng còn đấm đá chúng tôi. Carrie bập hàm răng vào tay tôi khiến tôi cũng gào lên. Dù nhỏ, nhưng bọn nhóc này có sức mạnh lạ thường của hàm răng trong những trường hợp vô cùng nguy hiểm. Carrie vung nắm tay vào mặt tôi để tôi không nhìn thấy được, cộng với việc la hét vào tai tôi. Tôi vội vã quay lại và bước vào qua cửa sổ lớp học. Run rẩy và mệt mỏi, tôi đặt Carrie đứng xuống cạnh chiếc bàn lớn. Tôi dựa người vào chiếc bàn để thở lấy thở để, cám ơn Chúa vì đã để tôi đưa nó vào bên trong an toàn. Chris đưa Cory về với chị của nó. Việc buộc chúng ra ngoài mái nhà đe doạ cuộc sống của cả bốn đứa chúng tôi.
Bây giờ thì chúng rất tức tối. Chúng vùng vằng chống lại khi chúng tôi lôi chúng tới những vạch đánh dấu trên tường, nơi chúng tôi đo chiều cao của chúng vào ngày dti ở trên lớp học. Chris giữ hai đứa trong khi tôi đo chiều cao của chúng tăng lên.
Tôi cứ nhìn và nhìn, choáng váng và không tin điều đó. Chừng này thời gian mà chúng chỉ cao thêm có năm centinmet thôi ư? Chỉ có năm centimet thôi ư? Chỉ có năm centimet trong khi Chris và tôi tăng thêm rằng nhiều, rất nhiều centimet khi chúng tôi ở độ ti tữ năm đến bảy ti, dù rằng khi chào đời, hai đứa em này cũng nhỏ hơn bình thường. Cory chỉ nặng 2.27kg còn Carrie nặng 2,3 ký.
Tôi đưa tay che mặt để hai đứa em không thấy vẻ mặt sững sờ và kinh hãi của tôi. Thế vẫn chưa đủ. Tôi quay đi để chúng chi thấy lưng của tôi trong khi tôi cố nén những tiếng sụt sịt lại.
- Anh có thể để chúng đi được rồi – cuối cùng tôi cũng cố nói. Tôi quay lại và bắt gặp cái liếc thoáng qua của chúng khi chúng lo lắng bỏ đi như hai con chuột nhỏ tóc vàng. Chúng chạy tới khu cầu thang tiến tới chiếc tivi yêu thích, với một con chuột nhỏ đang đợi chúng chạy tới và hài lòng với cuộc sống giam cầm của nó.
Chris đứng ngay sau lưng tôi và chờ đợi.
- Rồi – anh ấy hỏi khi tôi kiệt quệ, không cất thành lời được – Chúng cao lên bao nhiêu?
Tôi vội quệt nước mắt trước khi quay lại và không nhìn vào mắt anh ấy khi đáp:
- Năm centimet – tôi nói bằng giọng đều đều nhưng anh ấy vẫn nhìn thấy nỗi đau trong ánh mắt tôi.
Anh ấy bước lại gần hơn và choàng tay qua người tôi, ghì đầu tôi vào ngực mình, và tôi bật khóc, nức nở thật sự. Tôi căm ghét mẹ vì đã để xảy ra điều này! Thực sự căm ghét mẹ! Mẹ biết trẻ con như cây cối, chúng phải có ánh sáng mặt trời để lớn lên. Tôi run run trong vòng tay anh trai, cố thuyết phục bản thân rằng ngay khi chúng tôi được tự do, chúng sẽ lại xinh đẹp như xưa. Chúng sẽ, tất nhiên chúng sẽ, chúng sẽ đuổi kịp, bù lại được những năm tháng bị mất. Ngay khi ánh mặt trời lại soi rọi trên người chúng, chúng sẽ lớn nhanh như cỏ dại, chúng sẽ, phải, chúng sẽ! Chỉ là những ngày tháng dài ẩn náu trong phòng khiến má chúng hóp và mắt chúng trũng sâu. Tất cả những điều này có thể làm lại được, phải không nhỉ?
- Thôi đi – tôi mở miệng, giọng nghẹn ngào và khàn khàn, trong lúc vẫn bấu víu vào con người duy nhất dường như không còn quan tâm đến chúng tôi nữa – Có phải là tiền làm chao đảo mọi thứ, hay là tình yêu? Tình yêu đủ để trao cho hai đứa em và me sẽ đọc được hai mươi centimet chiều cao mà chúng tăng thêm, chứ không phải là năm centimet không thôi đâu.
Chris và tôi đi xuống nhà tù biệt lập để ăn trưa và tôi luôn đưa hai đứa em vào phòng tắm để rửa tay cho chúng vì chắc chắn chúng không cần virus của chuột để gây nguy hiểm cho sức khoẻ của chúng thêm nữa.
Khi tôi ngồi lặng lẽ trên bàn ăn, ăn món sandwich, món súp nóng âm ấm và sữa, xem những đôi uyên ương trên tivi hò hẹn, hôn hít, lập kế hoạch bỏ trốn và bỏ vợ hoặc chồng sắp cưới của họ thì cửa phòng bật mở. Tôi ghét phải nhìn ra chỗ khác và bỏ lỡ cảnh tiếp theo, nhưng vẫn phải ngó ra cửa.
Mẹ hoan hỉ sải bước vào phòng. Mẹ mặc một bộ đồ nhẹ, đẹp, cổ và tay áo jacket được viền lông xám mượt.
- Các con thân yêu – Mẹ hoan hỉ kêu lên, rồi ngần ngừ không chắc chắn khi không có đứa nào nhảy cẫng lên chào đón mẹ trở về - Mẹ đây này! Các con có mừng khi thấy mẹ không? Các con biết mẹ vui mừng như thế nào khi gặp các con không? Mẹ nhớ các con rất nhiều, nghĩ về các con, mơ thấy các con, và mẹ mang cho các con rất nhiều món quà tuyệt vời mà mẹ chọn rất kỹ. Đợi tới khi các con thấy chúng! Và mẹ đã phải rất lén lút, vì làm thế nào để giải thích việc mua đồ trẻ con nhỉ? Mẹ muốn bù đắp vì đã đi quá lâu như vậy. Mẹ đã muốn nói cho các con biết vì sao mẹ phải đi, thực sự mẹ muốn thế, nhưng chuyện đó quá phức tạp. Và mẹ không biết chính xác mình sẽ đi bao lâu, và dù các con nhớ mẹ, các con quá quan tâm, đúng không? Các con không chịu nổi, đúng không?
Liệu chúng tôi có chịu được không? Chúng tôi chỉ nhớ mẹ thôi ư? Dù sao, mẹ là ai? Những suy nghĩ ngớ ngẩn này xuất hiện khi tôi chằm chằm nhìn mẹ và lắng nghe về việc bốn đứa trẻ khiến cuộc sống của những người khác khó khăn như thế nào. Và dù tôi muốn chối bỏ mẹ, tôi vẫn muốn mẹ lại thực sự gần gũi như trước, tôi dao động, tràn ngập hy vọng, muốn được lại yêu mẹ nhiều như trước, lại tin tưởng vào mẹ.
Chris đứng dậy và nói trước tiên, bằng một giọng nam trầm, sâu lắng và mạnh mẽ:
- Mẹ ạ, tất nhiên chúng con vui mừng vì mẹ đã về! Và vâng, chúng con nhớ mẹ. Nhưng mẹ đã sai khi đi quá lâu, và ở lại đó quá lâu, bất kể lý do phức tạp gì mà mẹ có.
- Christopher – mẹ nó, mắt mở lớn vì ngạc nhiên – Con không giống như con – cặp mắt mẹ lướt từ Chris sang tôi rồi sang hai đứa sinh đôi. Cái nhìn soi mói của mẹ được kìm lại – Christopher, có chuyện gì không đúng à?
- Không đúng ư? – anh ấy nhại lại – Mẹ ơi, có cái gì có thể đúng về việc phải sống trong một căn phòng? Mẹ nói con không giống như con, mẹ hãy nhìn kỹ con. Giờ con có phải là một cậu bé con không? Mẹ hãy nhìn Cathy, nó có phải là một đứa trẻ nữa không? Mẹ hãy nhìn kỹ hai đứa sinh đôi, mẹ hãy chú ý xem chúng cao lên được bao nhiêu? Rồi mẹ hãy nhìn lại con và cho con biết là Cathy và con có còn là trẻ con để được đối xử một cách chiếu cố và không có khả năng hiểu được chuyện người lớn. Chúng con không muốn lãng phí thời gian, ăn không ngồi rồi, trong khi mẹ ra ngoài đi chơi vui vẻ. Qua những cuốn sách, Cathy và con đã sống một tỷ cuộc sống…đó là cách tưởng tượng của chúng con để cảm nhận mình còn sống.
Mẹ muốn cắt ngang nhưng Chris đã át tiếng nói nhỏ ngập ngừng của mẹ. Anh ấy nhìn những món quà la liệt ccmẹ với cái nhìn căm ghét.
- Vậy, mẹ trở lại đưa ra lời đề nghị hoà bình, giống như mẹ luôn làm vậy khi mẹ biết mình làm sai. Tại sao mẹ vẫn tiếp tục nghĩ những món quà ngu ngốc của mẹ có thể bù đắp cho những gì chúng con đã mất mát, và những gì ch'ung con đang còn tiếp tục bị mất nữa? tất nhiên chúng con đã từng thích thú những đồ chơi, trò chơi và quần áo mẹ mang đến căn phòng nhà tù của chúng con, nhưng bây giờ chúng con đã lớn hơn, và những món quà không thôi thì không đủ được!
- Christopher, mẹ xin con đấy! – mẹ nài nỉ, lại nhìn hai đứa con sinh đôi vẻ không thoải mái và vội quay đi – Xin đừng nói như thể con không còn yêu mẹ. Mẹ không thể chịu đựng điều đó.
- Con yêu mẹ - anh ấy ngắt lời – co buộc mình phải tiếp tục yêu mẹ, dù những gì mẹ đã làm. Tất cả chúng con phải yêu mẹ, tin vào mẹ, và nghĩ mẹ đang vì lợi ích tốt nhất của chúng con. Nhưng hãy nhìn chúng con đi mẹ, thực sự nhìn chúng con đi. Cathy cảm thấy, và con cũng cảm thấy, rằng mẹ đang nhắm mắt trước điều mẹ đang làm cho chúng con. Mẹ tới với chúng con, mỉm cười, nhử đôi mắt chúng con và đôi tai chúng con những hy vọng tươi sáng cho tương lai, nhưng chẳng cái gì là cụ thể cả. Rất lâu trước đây, khi lần đầu mẹ nói với chúng con về ngôi nhà này và về ông bà ngoại, mẹ đã nói rằng chúng con chỉ phải ở trong căn phòng này một đêm, rồi mẹ chuyển thành vài ngày. Và rồi lại là vài tuần, rồi là vài tháng, và hơn hai năm đã trôi qua. Căn phòng này không cải thiện sức khoẻ của chúng con. Mẹ có thấy điều đó không? – Anh ấy gần như gào lên, khuôn mặt thơ trẻ của anh ấy đỏ bừng khi anh ấy tới giới hạn cuối cùng của sự tự chủ. Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ sống tới ngày mà anh ấy sẽ công kích mẹ, người mẹ kính yêu của anh ấy.
Giọng nói ầm ầm của chính anh ấy hẳn đã khiến anh ấy giật mình vì anh ấy hạ giọng và nói một cách bình tĩnh hơn, nhưng những lời anh ấy nói vẫn có sức công phá của những viên đạn.
- Mẹ à, dù mẹ có được thừa hưởng gia tài khổng lồ của ông ngoại hay không, thì chúng con cũngmn ra khỏi căn phòng này! Không phải tuần sau, hay ngày mai mà là ngay hôm nay! Ngay bây giờ! Ngay phút này! Mẹ đưa chiếc chìa khoá đó cho con, và chúng con sẽ đi rất xa, rất xa. Mẹ có thể gửi tiền cho chúng con nếu mẹ quan tâm, hoặc chẳng cần gửi gì nếu đó là điều mẹ muốn, và mẹ không cần gặp chúng con nữa, nếu đó là sự chọn lựa của mẹ và điều này sẽ giải quyết tất cả các vấn đề của mẹ. Chúng con sẽ đi khỏi cuộc đời của mẹ, cha ruột của mẹ sẽ không cần phải biết chúng con đã từng tồn tại, và mẹ có thể có những gì ông cho mẹ, tất cả cho một mình mẹ.
Mẹ tái nhợt vì choáng váng.
Tôi vẫn ngồi trên ghế của mình với bữa trưa đang ăn dở. Tôi cảm thấy tiếc cho mẹ, và tôi cảm thấy bị lừa dối bởi lòng trắc ẩn của chính mình. Tôi đóng cửa lòng, sập thật mạnh, chỉ nghĩ đến hai tuần lễ chúng tôi bị bỏ đói…bốn ngày không ăn gì trừ bánh quy và pho mát, ba ngày không có chút thức ăn nào, không có chút nào trừ nước để uống. Và rồi đến trận đòn, hắc ín đổ vào tóc.
Đáng ra tôi phải nói những điều mà Chris đã nói với mẹ một cách cương quyết.
Tôi nghĩ mẹ đã đoán ra điều này, vì mẹ ném cho tôi một cái nhìn xuyên thấu, đầy oán giận.
- Đừng nói nữa, Christopher, rõ ràng con không phải là con nữa.
Tôi đứng phắt dậy, bước tới cạnh anh ấy.
- Hãy nhìn chúng con đi mẹ. Hãy xem làn da khoẻ mạnh, tràn trề sức sống của chúng con có giống làn da mẹ không. Hãy chú ý đặc biệt tới hai đứa con nhỏ nhất của mẹ đi. Trông chúng có yếu ớt không. Gò má bầu bĩnh của chúng có hốc hác không? Tóc chúng không xỉn ư? Mắt chúng không tối và trũng sâu ư? Khi mẹ nhìn và ý thức đầy đủ, mẹ có thấy chúng lớn lên được bao nhiêu không, chúng có lớn một cách khoẻ mạnh không? Nếu mẹ không thể thương xót anh Chris và con, thì hãy thương xót chúng.
- Im đi! – mẹ kêu lên, nhảy khỏi chiếc giường mẹ thường ngồi để chúng tôi quây quần xung quanh như hồi xưa chúng tôi thường làm. Mẹ quay đi để không nhìn thấy khuôn mặt của chúng tôi. Mẹ kêu lên nghẹn ngào – Các con không có quyền nói với mẹ như thế. Tất cả các con sẽ chết đói trên đường phố! – giọng mẹ đứt quãng. Mẹ quay sang bên ném cho Chris một cái nhìn thiểu não cầu khẩn – Liệu mẹ không làm tốt nhất những gì có thể làm ư? Mẹ sai ở đâu? Các con thiếu gì nào? Các con biết mọi sự sẽ như thế nào cho tới khi ông ngoại các con chết mà. Và mẹ đã giữ lời hứa của mình. Các con sống trong một căn phòng ấm áp, an toàn. Mẹ đã mang cho các con tất cả những thứ tốt nhất sách vở, đồ chơi, trò chơi, những quần áo tốt nhất mà tiền có thể mua được. Các con có đồ ăn ngon để ăn, và còn cả một chiếc tivi nữa – Mẹ quay mặt nhìn thẳng vào chúng tôi, chìa tay ra trong một cử chỉ nài xin, dường như sẵn sàng quỳ gối, rồi nài nỉ với tôi bằng mắt – Các con nghe này, ông ngoại các con ốm đến nỗi ông phải nằm cả ngày trên giường. Thậm chí ông không được phép ngồi vào xe lăn. Bác sĩ của ông nói ông không thể kéo dài được, chỉ một vài ngày hoặc tối đa là vài tuần. Cái ngày mà ông chết, mẹ sẽ tốt mở khoá cánh cửa và dẫn các con xuống gác. Mẹ sẽ có đủ tiền để gởi các con tới trường. Chris sẽ tới trường y, còn Cathy, con có thể tiếp tục các bài học múa ba lê. Mẹ sẽ tìm cho Cory những thầy nhạc giỏi nhất, còn đối với Carrie, mẹ sẽ làm bất cứ thứ gì nó muốn. Các con định ném đi tất cả những năm tháng mà các con phải chịu đựng mà không đợi được đền đáp, khi các con sắp đạt được mục tiêu ư? Hãy nhớ các con đã từng cười đùa và nói về những việc các con sẽ làm khi các con được ban cho nhiều tiền hơn, các con biết phải tiêu như thế nào? Hãy nhớ lai tất cả các kế hoạch mà chúng ta đã lập ra…ngôi nhà của chúng ta, nơi tất cả chúng ta sẽ lại sống với nhau. Đừng ném tất cả mọi thứ đi chỉ vì các con không kiên nhẫn khi mẹ sắp giành thắng lợi! Các con nói là mẹ đã vui sướng trong khi các con phải chịu đựng, và mẹ đồng ý rằng mẹ đã vui vẻ. Nhưng mẹ sẽ đền bù cho các con gấp hàng chục lần!
Tôi thừa nhận mình đã mủi lòng, và rất muốn thoát khỏi sự hoài nghi. Tôi do dự tiến lại, lại tin tưởng mẹ, và run run với nỗi sợ hãi nghi ngờ mẹ đang nói dội Tôi muốn kêu lên. Mẹ ơi, chúng con không tin mẹ chút nào nữa ư? Tôi muốn làm mẹ tổn thương, làm mẹ rỉ máu như chúng tôi đã phải rỉ máu với những giọt nước mắt, nỗi cô đơn, sự cách ly, đấy là chưa nói đến những hình phạt.
Nhưng Chris nhìn tôi vẻ cấm đóan khiến tôi thấy xấu hổ. Tôi có thể hào hiệp như anh ấy được không? Tôi chúng tôi mở miệng, phớt lờ anh ấy đi, và gào to tất cả những gì bà ngoại đã làm để trừng phạt chúng tôi mà không vì gì cả? Có lẽ tôi đang bảo vệ hai đứa em để chúng không biết quá nhiều. Có lẽ tôi đang đợi Chris nói với mẹ trước.
Anh ấy chỉ đứng nhìn mẹ với vẻ mủi lòng, quên đi hắc ín bị đổ lên mái tóc tôi, hai tuần lễ không có gì ăn, và rồi đến trận đòn. Anh ấy đứng cạnh tôi, tay choàng qua người tôi. Anh ấy run run do dự, trong mắt anh ấy là những hình ảnh đau khổ của hy vọng và tuyệt vọng khi thấy mẹ bắt đầu khóc.
Hai đứa em rón rén bước tới bám lấy váy tôi khi mẹ gục xuống chiếc giường gần nhất để nức nở và đấm vào gối, như một đứa trẻ vậy.
- Ôi, các con la những đứa trẻ nhẫn tâm và vô ơn! – Mẹ gào lên một cách thảm thương – Các con đã làm chuyện này với mẹ, mẹ đẻ của các con, người duy nhất trên đời này yêu các con. Người duy nhất quan tâm đến các con! Mẹ tới với các con, muốn nói với các con những tin tốt lành của mẹ để các con có thể chia vui cùng mẹ. Vậy mà các con đã làm gì? Các con công kích mẹ dữ dội, bất công, khiến mẹ cảm thấy tội lỗi, xấu hổ, khi mẹ đã làm tốt nhất những gì có thể, vậy mà các con vẫn không tin!
Giờ mẹ như chúng tôi, khóc lóc, úp mặt xuống giường, đúng cách tôi vẫn làm nhiều năm trước, và hiện giờ Carrie đang làm.
Ngay lập tức, cả Chris và tôi bị tác động bởi cảm giác ăn năn và hối lỗi. Mọi điều mẹ nói đều đúng cả. Mẹ là người duy nhất thương yêu chúng tôi, cuộc sống của chúng tôi, tương lai và những giấc mơ của chúng tôi. Chris và tôi chạy tới chỗ mẹ, ôm lấy mẹ với một nỗ lực lớn nhất mà chúng tôi có thể có, nài nỉ xin tha thứ. Hai đứa em sinh đôi không nói gì, chỉ nhìn thôi.
- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa! Chúng con không cố ý làm mẹ tức giận. Chúng con xin lỗi, chúng con thực sự hối hận, chúng con sẽ ở lại, chúng con tin mẹ.
Mẹ vẫn tiếp tục khóc, chưa nguôi.
- Mẹ ơi, hãy nói với chúng con đi! Hãy kể cho chúng con những tin tốt lành của mẹ đi! Chúng con muốn biết, Chúng con muốn chia vui cùng mẹ. Chúng con nói những điều đó chỉ vì chúng con bị thương tổn khi mẹ đi mà không cho chúng con biết tại sao. Mẹ ơi, chúng con xin mẹ đấy, mẹ ơi!
Những lời cầu khẩn, những giọt nước mắt, nỗi khổ não của chúng tôi cuối cùng đã tác động đến mẹ. Dù sao mẹ đã cố ngồi dậy và lau mắt bằng một chiếc khăn mùi xoa bằng lanh trắng xung quanh viền đăng ten mịn và được thêu lồng một chữ C màu trắng.
Mẹ đẩy Chris và tôi sang bên, gạt tay chúng tôi ra như thể chúng đang thiêu đốt mẹ rồi đứng lên. Giờ mẹ không chịu nhìn cặp mắt chúng tôi đang nài nỉ, cầu xin, nịnh nọt mẹ.
- hãy mở những món quà mà mẹ đã lựa chọn kỹ càng cho các con – Mẹ nói bằng giọng lạnh lùng xen lẫn những tiếng thổn thức – Và rồi cho mẹ biết liệu các con có được nghì đến và được thương yêu hay không. Rồi cho mẹ biết rằng mẹ không nghĩ đến nhu cầu của các con và nghĩ về các thứ các con thích nhất và cố đáp ứng tất cả những ý thích bất chợt của các con. Nói cho mẹ biết mẹ có phải là kẻ ích kỷ và không quan tâm không?
thuốc bôi mi mắt lốm đốm trên má mẹ. Son môi đỏ của mẹ nhoè đi. Tóc mẹ được uốn phía trước như một chiếc mũ hoàn hảo, giờ rối tung và xoã lung tung. Mẹ bước vào phòng chúng tôi với một hình ảnh hoàn hảo và giờ mẹ giống như một manequin bị vỡ.
vậy tại sao tôi vẫn nghĩ mẹ giống như một nghệ sĩ, đang đóng một vai kịch?
Mẹ nhìn Chris, phớt lờ tôi. Còn hai đứa em sinh đôi, chúng như thể đang ở một nơi xa xôi trước tất cả những nỗi quan tâm của mẹ thể hiện đối với sức khoẻ của chúng và cảm xúc của chúng.
- Mẹ đã mua một bộ tự điển bách khoa cho lần sinh nhật sắp tới của con, Christopher – Mẹ thốt ra, vẫn lau mặt, cố lau sạch những vết thuốc bôi mi mắt bị dây ra – bộ từ điển mà con luôn muốn có, loại tốt nhất trong số các đợt phát hành, được bọc da đỏ, bốn góc bịt vàng hai mươi tư carat. Mẹ đã tới thẳng nhà xuất bản để đặt họ làm riêng cho con, họ đề tên con và ngày tháng, nhưng họ không gởi thẳng đến đây, để ai đó có thể thấy chúng – mẹ nuốt mạnh và bỏ chiếc khăn tay xinh xắn ra – Mẹ đã nghĩ mãi về món quà làm con hài lòng nhất, như mẹ luôn cho con những thứ tốt nhất để con tự học.
Chris dường như chết lặng. Những cảm xúc đan xen làm cho anh ấy bối rối, hoang mang, mụ mị và bơ vơ. Chúa ơi, anh ấy chắc phải yêu mẹ nhiều đến thế nào, kể cả sau tất cả những gì mẹ đã làm.
Cảm giác của tôi thật dễ hiểu, không hề có sự do dự gì. Tôi nung nấu một cơn giận dữ. Bây giờ mẹ mang đến một bộ từ điển bách khoa bọc da, góc bịt vàng hai mươi tư carat! Những quyển sách như thế chắc hẳn phải đáng giá cả nghìn đô la, có khi hai hoặc ba nghìn. Tại sao mẹ không để số tiền đó vào chỗ tiền để dành trốn thoát? Tôi muốn gào lên như Carrie và phản đối, nhưng một điều gì đó tan nát trong cặp mắt xanh của Chris khiến tôi im lặng. Anh ấy luôn muốn có bộ từ điển bách khoa bọc da đỏ, và mẹ đã đặt mua, bây giờ, tiền đối với mẹ chẳng là gì cả.
Mẹ cảm thấy nỗi nghi ngờ của tôi.
Mẹ ngẩng cao đầu một cách vương giả và quay người tiến ra cửa. Chúng tôi không mở những món quà của mình, và mẹ không ở lại để xem phản ứng của chúng tôi. tại sao tôi khóc trong lòng khi tôi căm ghét mẹ? Tôi không yêu mẹ nữa…tôi không yêu nữa. Mẹ nói khi tới cửa và mở cửa ra.
- Khi các con nghĩ về nỗi đau các con đã gây ra cho mẹ ngày hôm nay và khi các con đối xử với mẹ bằng sự thương yêu và tôn trọng, thì mẹ sẽ quay lại. Sẽ không trước khi chuyện đó xảy ra!
Thế là mẹ đến.
Thế là mẹ đi.
Mẹ đến và đi để mặc Carrie và Cory không được âu yếm, hôn hít, hỏi han, và không ngó ngàng gì đến chúng. Và tôi biết tại sao. Mẹ không thể chịu được khi nhìn thấy cái gia tài mình nhận được lại phải trả giá bằng hai đứa con sinh đôi.
Chúng nhảy ra khỏi bàn và chạy tới chỗ tôi, bám vào váy tôi và nhìn lên khuôn mặt tôi. Khuôn mặt nhỏ của chúng đầy vẻ lo lắng, sợ hãi, dò xét vẻ mặt tôi xem xem tôi có hạnh phúc không, để chúng cũng cảm thấy hạnh phúc. Tôi qùy xuống và tặng chúng tất cả những nụ hôn và sự âu yếm mà mẹ đã bỏ qua, hay không thể cho được.
- Trông em buồn cười hả? – Carrie hỏi, đôi tay nhỏ của nó giật tay tôi.
- Không, tất nhiên là không. Em và Cory trông hơi xanh, vì em ở trong phòng quá nhiều.
- Chúng em có lớn nhiều không?
- Có, có, các em lớn nhiều – và tôi mỉm cười dù đang nói dối. Và với sự vui vẻ giả vờ, những nụ cười giả tạo như mang một chiếc mặt nạ, tôi ngồi xuống sàn với hai đứa em, cả Chris nữa, và bốn đứa chúng tôi bắt đầu mở những gói quà của mình giống như đây là lễ Giáng sinh. Tất cả các món quà được bọc trong giấy đắt tiền màu vàng hoặc sáng bạc, được buộc bằng những chiếc nơ lớn màu sắc phù hợp.
Xé giấy bọc, tháo ruy băng, nơ, nhấc các nắp hộp lên, kéo những tờ giấy lụa bên trong ra…nhìn tất cả những quần áo đẹp của mỗi đứa. Liếc nhìn những cuốn sách mới, hoan hô! Hãy nhìn những đồ chơi, trò chơi xếp hình mới, hoan hô! Quà của tôi có một chiếc hộp to, rất to đựng kẹo làm từ nhựa cây phong, hình dáng giống hệt những chiếc lá!
Sự quan tâm của mẹ phô bày trước mặt chúng tôi. Tôi thừa nhận mẹ hiểu rõ chúng tôi, khẩu vị của chúng tôi, sở thích của chúng tôi, tất cả, trừ kích thước. với những món quà đó, mẹ đã trả công cho chúng tôi vì những tháng ngày trống rỗng chúng tôi bị bỏ lại cho bà ngoại phù thuỷ chăm sóc.
Và mẹ biết bà là người như thế nào, mẹ phải biết.
Với những trò chơi, đồ chơi, đồ xếp hình, mẹ tìm cách mua chúng tôi và nài xin sự tha thứ của chúng tôi vì mẹ đã làm điều mà trong trái tim mẹ biết rõ là sai.
Với kẹo làm từ nhựa cây phong, mẹ hy vọng xóa đi nỗi cay đắng chua xót cô đơn khỏi miệng chúng tôi, trái tim chúng tôi và đầu óc chúng tôi. Với cách nghĩ như vậy của mẹ, hiển nhiên là chúng tôi vẫn chỉ là trẻ con, dù Chris đã cần phải cạo râu, còn tôi cần phải mặc áo lót…vẫn là trẻ con…và là những đứa trẻ con nên mẹ cứ mua mãi những cuốn sách đó. Những chàng trai bé nhỏ, tôi đã đọc nó nhiều năm về trước. Những câu chuyện cổ tích của anh em nhà Grimm và Hans Christian Andersen, chúng tôi đã thuộc lòng. Lại Đồi gió hú và Jane Eyre, mẹ không nhớ tên những cuốn sách tôi đã từng đọc rồi ư?
Tôi cố mỉm cười khi trùm qua đầu Carrie một chiếc váy đỏ mới và buộc một ruy băng tím lên tóc nó. Giờ nó được như ý muốn, với màu sắc ưa thích của nó. Tôi đi đôi bít tất tím cho Carrie và xỏ cho nó đôi giày đế mềm màu trắng mới.
- Em xinh quá, Carrie – và với tư cách của nó, nó rất hạnh phúc vì có những bộ quần áo màu sắc vương giả, tươi sáng.
Tiếp đó tôi giúp Cory mặc chiếc quần màu đỏ nhạt, và sơ mi trắng có chữ lồng màu đỏ trên túi áo. Còn Chris thắt cà vạt cho nó theo cách bố đã dạy cho anh ấy từ lâu lắm rồi.
- Giờ em sẽ thay quần áo cho anh chứ, Christopher? – tôi hỏi một cách châm biếm.
- Nếu đó là điều trái tim em mong muốn – anh ấy tinh quái nói – Em có thể mặc quần áo cho anh từ khi anh chưa mặc gì.
- Đừng thô tục thế!
Cory có một nhạc cụ mới để chơi, một chiếc đàn banjo sáng bóng. Ồ, nó luôn muốn có một chiếc đàn banjo làm sao! Mẹ đã nhớ. Mắt nó bừng sáng. Ô, Susana, đừng khóc cho anh, vì anh sẽ tới Louisiana, với một cây đàn banjo trên gối…
Nó chơi giai điệu đó còn Carrie thì hát khúc hát trữ tình đó. Đó là một bài hát yêu thích của Cory, bài mà nó có thể chơi trên đàn guitar, dù âm thanh nghe không chuẩn lắm. Còn trên cây đàn banjo thì nghe rất chuẩn. Chúa đã phú cho Cory những ngón tay thần kỳ.
Chúa lại phú cho tôi những suy nghĩ tăm tối để tước đi sự vui vẻ của mọi việc. Quần áo đẹp để làm gì khi chẳng ai khác nhìn thấy chúng. Tôi muốn những thứ không phải được bọc trong giấy đẹp và buộc ruy băng sa tanh đặt trong những chiếc hộp mua từ một cửa hàng đắt tiền. Tôi muốn tất cả những thứ tiền không thể mua được. Liệu mẹ có để ý là tóc tôi bị cắt ngắn tận đỉnh đầu? Mẹ có thấy chúng tôi gầy còm như thế nào không? Mẹ nghĩ trông chúng tôi khoẻ mạnh với nước da tái nhợt ư?
Những suy nghĩ xấu xa, cay đắng xuất hiện khi tôi nhét một chiếc kẹo lá vào chiếc miệng đang háu ăn của Carrie, một chiếc vào miệng Cory, và chiếc tiếp theo vào miệng tôi. Tôi nhìn trừng trừng những bộ quần áo đẹp dành cho mình. Một bộ váy nhung xanh, chắc được dùng cho một bữa tiệc. một bộ váy ngủ hồng và xanh với áo choàng tắm và dép đi trong nhà hợp màu. Tôi ngồi đó, kẹo ngọt tan trong lưỡi, nhưng cổ họng tôi có vị tanh của sắt. Từ điển bách khoa! Liệu chúng tôi sẽ phải ở đây mãi ư?
nhưng kẹo làm từ nhựa cây phong là món khóai khẩu nhất của tôi, luôn là thế. Mẹ mua hộp kẹo này cho tôi, cho tôi, vậy mà tôi chỉ có thể nuốt được mỗi một chiếc một cách vô cùng khó nhọc.
Cory, Carrie và Chris ngồi trên sàn với hộp kẹo đặt ở giữa, cứ nhét kẹo vào miệng, từng chiếc một và cười đùa hài lòng.
- Mọi người nên để dành chỗ kẹo cuối cùng – tôi căm tức, chua chát nói – Có lẽ đó là hộp kẹo cuối cùng mà mọi người thấy trong một thời gian dài, rất dài!
Chris ném ánh mắt về phía tôi, cặp mắt xanh của anh ấy hạnh phúc và ngời sáng. Thật dễ thấy tại sao sự tin tưởng và ủng hộ của anh ấy đã được khôi phục chỉ bằng một chuyến thăm ngắn ngủi của mẹ. Tại sao anh ấy không thể nhận thấy những món quà đó chỉ là một cách để che giấu một sự thật là mẹ không còn quan tâm đến chúng tôi nữa? Tại sao anh ấy không biết, như tôi biết, rằng giờ đây chúng tôi không còn là thật đối với mẹ như trước kia nữa? chúng tôi là một thứ khác trong những vấn đề không hài lòng mà mọi người không thích nói đến, giống như lũ chuột trên tầng áp mái vậy.
- Em cứ ngồi đó và cứ như người câm đi – Chris nói, mắt lấp lánh hạnh phúc – Từ chối món kẹo của em trong khi cả ba đứa bọn anh làm thoả mãn những chiếc răng ngọt ngào của mình tất cả chỉ trong một lần trước khi bọn chuột mò xuống và chén hộ chúng ta. Cory, Carrie và anh sẽ đánh răng thật sạch, trong khi em ngồi đó mà khóc nhé, và cảm thấy thương thân và giả vờ bằng cách tự hài lòng emct xoay chuyển tình hình của chúng ta. Tiếp tục đi Cathy, cứ khóc đi! Cứ đóng vai một kẻ tử vì đạo đi! Và chúng ta vẫn sẽ ở đây tới lúc ông ngoại chết, và tất cả kẹo sẽ hết, sẽ hết!
Tôi căm ghét anh ấy vì đã đem tôi ra làm trò đùa! Tôi đứng lên, chạy tới góc phòng phía xa, quay lưng lại và thử những bộ quần áo mới của tôi. Tôi lần lượt xỏ qua đầu ba chiếc váy đẹp. Thật dễ kéo chiếc khoá qua eo lưng nhưng không thể kéo lên tiếp được khi lên tới khoảng ngực. Tôi tháo chiếc váy cuối cùng, nhìn những ly chiết ở thân trên! Chẳng có ly nào cả! Mẹ đã mua cho tôi những bộ váy trẻ con, những quần áo ngớ ngẩn trẻ con, vậy mà mẹ không thấy. Tôi ném ba chiếc váy xuống sàn và dẫm chân lên, làm nhàu lớp nhung xanh để không mang nó trả lại cửa hàng được.
Còn Chris và hai em đứa em ngồi đó, nhìn một cách tinh quái và bật cười với vẻ vô cùng tinh quái và vui thích trẻ con, cũng sẽ khiến tôi bật cười nếu tôi có thể cười được.
- Hãy viết ra một danh sách những thứ cần mua – anh ấy đùa – Đã đến lúc em cần mặc áo ngực và ngừng nhảy nhót rồi. Và khi em làm thế hãy viết thêm cả một cái đai nịt nữa.
Tôi có thể tát vào khuôn mặt nhăn nhở của anh ấy! Bụng tôi phẳng. Và nếu hông tôi tròn và rắn chắc, đó là do tập luyện, chứ không phải do béo.
- Im đi! – tôi gào lên – Tại sao em phải viết ra một danh sách và nói với mẹ về bất cứ cái gì? Mẹ sẽ biết em mặc quần áo gì, và nên phải mặc gì, nếu mẹ thực sự ngó đến em! Làm thế nào em biết kích thước áo lót nào để yêu cầu? Và em không cần một chiếc đai nịt! Thứ anh cần là một chiếc khố đen và một chút lương tri trong đầu anh mà không thể có từ một quyển sách được! – Tôi trừng mắt nhìn Chris, vui sướng khi thấy vẻ mặt sững sờ của anh ấy.
- Christopher! – tôi tiếp tục hét lên, không thể kiểm sóat nổi bản thân – Đôi lúc em căm ghét mẹ! Và không chỉ vậy, đôi lúc em căm ghét cả anh nữa! Đôi lúc em ghét tất cả mọi người, nhất là bản thân em. Đôi lúc em ước mình chết đi vì tất cả chúng ta thà chết còn sướng hơn là bị chôn sống ở đây! Giống như những cây cỏ mọc rễ, đi lại, nói năng..
Những suy nghĩ chôn chặt của tôi tuôn trào, ào ào như nước khiên hai anh em trai cau mày và tái nhợt hơn, còn đứa em gái bé nhỏ của tôi dúm lại bé nhỏ hơn khi nó bắt đầu run rẩy. Ngay khi những lời thô lỗ thoát ra khỏi miệng tôi, tôi đã muốn chặn nó lại! Tôi chết chìm trong sự xấu hổ nhưng không thể xin lỗi và không lấy lại được những gì đã nói. Tôi quay người lại và chạy vào phòng chứa đồ, chạy tới cánh cửa gỗ mỏng, cao sẽ đưa tôi lên những bậc thang dẫn lên gác. Mỗi khi tôi bị thương tổn, mà tôi thường bị thương tổn, tôi chạy tới với âm nhạc, những bộ quần áo, đôi giày ba lê mà tôi có thể xoay và xoay nhanh, nhảy múa thoát khỏi những rắc rối của bản thân. Đôi khi trong mảnh đất màu đỏ thắm đó nơi tôi quay tròn một cách điên cuồng, trong một nỗ lực điên cuồng để bước mình không phải suy nghĩ, tôi nhìn thấy người đàn ông đó ,xa xôi và mờ mờ, thoắt ẩn, thoắt hiện sau những chiếc cộg trắng mọc trên bầu trời màu tím. Trong một điệu nhảy say mê, anh ấy múa cùng tôi, luôn cách xa, bất kể tôi cố gắng tìm cách đến gần hơn và nhảy trong vòng tay anh ấy, nơi tôi có thể tìm thấy sự che chở, nâng đỡ… và với anh ấy, cuối cùng, tôi sẽ tìm thấy một nơi an toàn để sống và yêu.
Rồi, đột ngột, tiếng nhạc ngừng lại. Tôi quay trở lại với tầng áp mái khô và bụi bặm, chân phải tôi đang xoay. Tôi ngã uỵch! Đầu gối tôi đau điếng, nước mắt ứa ra. Tôi khập khiễng đi vào phòng học, bất cần nếu đầu gối bị thương vĩnh viễn. Tôi mở một cánh cửa sổ nặng và bước ra ngoài mái ngói đen. Tôi thả mình xuống mái ngói dốc một cách đau đớn, chỉ dừng lại khi tôi ở ngay mép mái nhà nơi tiếp giáp với những chiếc máng xối phủ đầy lá. Tít ở phía dưới là mặt đất. Với những giọt nước mắt thương thân và sự đau đớnó làm tôi nhăn mặt và nhìn mọi vật loè nhoè, tôi nhắm mắt lại thả mình không giữ thăng bằng nữa. Trong phút chốc, tất cả sẽ chấm dứt, tôi sẽ nằm thẳng trên những khóm hoa hồng đầy gai.
Bà ngoại và mẹ có thể kêu đó là một đứa con gái xa lạ ngu ngốc đã trèo lên mái nhà và bị ngạ và mẹ sẽ khóc khi thấy tôi chêt và nằm trong chiếc quan tài, mặc chiếc áo nịt xanh và váy xoè. Và mẹ sẽ nhận ra mình đã làm gì, mẹ sẽ lại muốn có tôi, mẹ sẽ mở khóa cửa giải thóat cho Chris và hai đứa em, và họ sẽ lại được sống một cách thực sự.
Và đó sẽ là mặt vàng của đồng xu tự tử của tôi.
Nhưng nếu tôi tung nó ra và thấy mặt xỉn? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không chết? Giả sử tôi ngã và những bụi hồng đỡ cho tôi, tôi sẽ bị què và phải mang sẹo suốt quãng đời còn lại.
Và lại, giả sử nếu tôi chết thật, và mẹ không khóc lóc, không cảm thấy hối hận hay tiếc nuối, mà chỉ vui mừng khi thoát khỏi một kẻ quấy rầy như tôi, Khi đó Chris và hai đứa em sẽ sống như thế nào nếu không có tôi chăm sóc? Ai sẽ làm mẹ hai em, và ban cho chúng sự yêu thương mà đôi lúc Chris cảm thấy ngượng ngùng chứ không phải dễ dàng như tôi làm? Đối với Chris, anh ấy có nghĩ là không thực sự cần tôi, những quyển sách và bộ từ điển bách khoa mới mạ vàng, bọc da đỏ là đủ để thay thế tôi không? Khi anh ấy có bằng bác sĩ thì điều đó là đủ đê anh ấy thoả mãn suốt đời. Nhưng khi anh ấy trở thành một bác sĩ, tôi biết sẽ không đủ, không bao giờ là đủ nếu không có tôi ở đó. Và tôi được cứu thoát khỏi thần chết bằng khả năng nhìn nhận cả hai mặt của một đồng xu của mình.
Tôi lùi lại ra khỏi chỗ rìa mái, cảm thấy trẻ con, ngu ngốc, nhưng tôi vẫn khóc. Đầu gối tôi đau khủng khiếp khi tôi bò lên chỗ đặc biệt gần ống khói phía sau, nơi hai mái nhà giao nhau tạo thành một góc an toàn. Tôi nằm ngửa và nhìn lên trời không tinh mắt, mù quáng. Tôi nghi ngờ là có Chúa ở trên đó, tôi cũng nghi ngờ là có thiên đường ở trên đó.
Chúa và thiên đường đã hạ xuống kia, trên mặt đất, trong những khu vườn, trong những cánh rừng, trên bờ biển, trên những hồ nước và đang trên những con đường cao tốc, chạy đi đâu đó!
Ở đây chính là địa ngục, nơi tôi đang ở, dai dẳng bám sát tôi, cố lôi tôi vào, cố kéo tôi vào thứ mà bà ngoại đã nghĩ tôi là vậy, đứa con của ma quỷ.
Tôi nằm trên mái ngói lạnh, cứng, cho tới khi trời tối và mặt trăng ló ra, và những vì sao nhìn tôi một cách giận dữ, như thể biết tôi là thứ gì. Tôi chỉ mặc bộ trang phục múa ba lê, chiếc áo nịt và một trong những chiếc váy xoè xếp nếp.
Cơn rùng mình xuất hiện khiến đôi cánh tay tôi nổi gai, vậy mà tôi vẫn lên kế hoạch cho tất cả các mối thù hằn của mình, sự trả thù của tôi đối với tất cả những ai biến tôi từ một người tốt lành trở thành một kẻ xấu, và cho tôi thấy mình phải làm gì từ ngày hôm nay trở đi.
Một tiếng động khẽ làm xao động đêm tối và cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Trong ánh mờ mờ của buổi tối, Chris ngần ngừ gọi tên tôi. Không gọi nhiều hơn, chỉ tên tôi thôi. Tôi không trả lời, tôi không cần anh ấy, không cần ai cả. Anh ấy đã hạ thấp tôi chỉ bằng việc không hiểu tôi, và tôi không cần anh ấy, không phải là lúc này.
Tuy nhiên anh ấy đã bước tới và nằm cạnh tôi. Anh ấy mang theo một chiếc jacket len ấm và phủ lên người tôi mà chẳng nói một lời nào. Anh ấy cũng như tôi, nhìn lên bầu trời lạnh lẽo và cấm đoán. Sự im lặng dài nhất, đáng sợ nhất lớn dần lên giữa hai chúng tôi. Chẳng có bất cứ điều gì ở Chris tôi thực sự ghét, kể cả là không thích. Tôi rất muốn quay nghiêng người nói điều này với anh ấy và cám ơn anh ấy vì đã mang cho tôi chiếc áo jacket nhưng tôi không thể nói lên lời. Tôi muốn cho anh a biết tôi rất ân hận về những gì tôi nói với anh ấy, với hai đứa em, khi Chúa biết rằng không một ai trong chúng tôi cần thêm kẻ thù nữa. Đôi cánh tay tôi, run run dưới hơi ấm của chiếc áo, mong muốn được choàng qua người anh ấy, vỗ về anh ấy như anh ấy thường vỗ về tôi khi tôi choàng tỉnh từ một cơn ác mộng. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nằm im và hy vọng anh ấy hiểu tôi luôn tự lôi mình vào những việc khó khăn.
Anh ấy luôn kéo cờ trắng đầu hàng trước và tôi luôn biết ơn về chuyện này. Bằng giọng khàn khàn của một người lạ, anh nói với tôi rằng anh ấy và hai đứa em đã ăn bữa tối rồi, nhưng vẫn để phần cho tôi.
- Và bọn anh chỉ giả vờ ăn hết kẹo thôi, Cathy. Còn rằng nhiều kẹo cho em – anh ấy nói đến kẹo. Liệu anh ấy vẫn còn ở thế giới trẻ thơ khi kẹo là một thứ ngọt ngào đủ để ngăn những giọt nước mắt? Tôi đã lớn hơn, và đã mất hết sự nhiệt tình đối với những thú vui trẻ thơ. Tôi muốn tất cả những gì mà những người đang lớn muốn, tự do để phát triển thành một thiếu nữ, tự do để kiểm soát hoàn toàn cuộc sống của mình. Dù tôi có ý định nói với anh ấy điều này, thì giọng tôi nghẹn lại cùng những giọt nước mắt:
- Cathy…những gì em đã nói…đừng bao giờ nói những gì đen tối, tuyệt vọng như thế nữa.
- Tại sao không? – tôi bật lại – Mọi từ em nói đều là sự thật. Em chỉ nói ra điều em cảm thấy trong lòng. Em chỉ nói ra những gì anh giấu kín trong tâm khảm. Anh cứ tiếp tục giấu đi và rồi anh sẽ thấy tất cả sự thật hoá ra chua cay ngấm trong lòng anh!
- Không phải anh chưa từng mong mình chết đi cho xong! – anh ấy thốt ra bằng giọng khàn khàn lạnh giá vô cùng – Em đừng bao giờ nói những lời như thế này nữa hoặc nghĩ đến cái chết nữa. chắc chắn anh có những nghi ngờ và những mối ngờ vực che giấu, nhưng anh mỉm cười và cười đùa, và buộc mình phải tin vì anh muốn sống sót. Nếu em chết bởi chính bàn tay em, em sẽ kéo anh chết theo, và rồi chẳng mấy chốc hai đứa sinh đôi cũng thế, và rồi ai sẽ là mẹ của chúng?
Điều đó khiến tôi bật cười. Điệu cười khô khốc, cụt lủn, bắt chước cách cười của mẹ khi mẹ cảm thấy chua xót.
- Tại sao, Christopher Doll, hãy nhớ chúngta còn có một người mẹ đáng yêu, dịu dàng, thân thương, nghĩ trước hết tới các nhu cầu của chúngta, và mẹ sẽ chăm sóc hai em.
Khi đó Chris quay sang phía tôi, chạm tay vào vai tôi:
- Anh ghét em nói kiểu như vậy, giống như thỉnh thoảng mẹ vẫn nói. Em nghĩ là anh không biết rằng em là một người mẹ đối với Cory và Carrie hơn là mẹ chúng ta ư? Em nghĩ là anh không thể thấy hai đứa em chỉ nhìn mẹ như thể mẹ là người xa lạ ư? Cathy, anh không mù hay ngu đâu. Anh biết mẹ quan tâm đến bản thân mình trước. rồi mới đến chúng ta – mặt trăng cuối cùng ló ra làm lấp lánh những giọt nước mắt trong đôi mắt anh ấy. Giọng anh ấy bên tai tôi thật trầm trầm, khàn khàn gai góc.
Anh ấy nói tất cả những điều này không phải bằng giọng chua xót hay nuối tiếc, chỉ bằng giọng đều đều, vô cảm, như cách một bác sĩ nói với bệnh nhân là bệnh của người đó đang ở giai đoạn cuối.
Và rồi một điều xuất hiện trong tôi như một cơn đại hồng thuỷ, tôi yêu Chris và anh ấy là anh trai tôi. Anh ấy làm cho tôi tất cả, cho tôi những gì tôi thiếu, sự thăng bằng khi tôi điên cuồng đi chệch hướng, và đó là cách tuyệt diệu để chống lại mẹ và bà ngoại. Chúa trời sẽ không thấy. Người đã nhắm mắt trước mọi việc vào cái ngày mà chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thánh giá. Nhưng bố ở trên đó, ngó nhìn xuống và tôi co rúm người lại vì xấu hổ.
- Hãy nhìn anh, Cathy, hãy nhìn anh đi!
- Em không định nói bất kỳ điều gì, anh Chris, thực sự em không định thế. Anh biết em là kẻ cường điệu như thế nào rồi, em muốn sống như bất cứ một ai khác, nhưng em sợ một điều tồi tệ nào đó sẽ xảy ra với chúng ta, chúng ta sẽ bị nhốt cả đời. Ôi, anh Chris, em chỉ khao khát được ở giữa mọi người. Em muốn được thấy những gương mặt mới, những căn phòng mới. Em sợ cái chết đến với hai đứa em sinh đôi. Em muốn đi mua sắm, cưỡi ngựa và làm tất cả mọi việc mà chúng ta không thể làm được ở đây.
Trong bóng tối, trên mái nhà, trong bầu không khí lạnh lẽo, chúng tôi chạm vào nhau bằng trực giác. Chúng tôi ôm lấy nhau, trái tim đập thổn thức. Chúng tôi không khóc, không cười. Chúng tôi đã không khóc cả một biển nước mắt rồi đó ư? Và nước mắt cũng đã chẳng ích gì. chúng tôi đã không nói hàng tỉ lời cầu nguyện và đợi sự giải thoát không bao giờ đến ư? Và nếu nước mắt chẳng có tác dụng, những lời cầu nguyện không được nghe thấy, thì làm thế nào chúng tôi sẽ với tới được Chúa và khiến Người làm một điều gì đó?
- Anh Chris, trước đây em đã nói. Và giờ em lại nói. Chúng ta phải chủ động thôi. Có phải bố luôn nói rằng Chúa chỉ giúp những ai biết tự giúp chính mình không?
Má anh ấy áp sát má tôi khi anh ấy suy nghĩ rất lâu.
- Anh sẽ suy nghĩ về điều này, dù như mẹ nói, chúng ta có thể bước vào vận may bất kỳ ngày nào.