watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Những bông hoa trên tầng áp mái-- 2 - - tác giả Virginia Andrews Virginia Andrews

Virginia Andrews

- 2 -

Tác giả: Virginia Andrews

Trong khi mẹ xếp đồ, tôi và Christopher xếp quần áo vào hai chiếc vali cùng với mấy món đồ chơi. Trong ánh sáng mờ mờ còn sót lại của buổi tối, một chiếc taxi đưa chúng tôi ra sân ga. Chúng tôi ra đi một cách vội vã, chẳng nói lời chia tay thậm chí với một số người bạn, và điều này thật đau đớn. Tôi không biết vì sao lại phải như thế nhưng mẹ khăng khăng muốn vậy. Những chiếc xe đạp của chúng tôi bị bỏ lại trong gara cùng với những thứ khác quá cồng kềnh để có thể mang theo.


Con tàu nặng nề xuyên qua màn đêm đầy sao, tiến tới vùng núi non xa xôi của Virginia. Chúng tôi đi qua rất nhiều thị trấn và làng mạc đang ngủ yên, qua những ngôi nhà trang trại rải rác nơi những ánh sáng vàng hình chữ nhật chỉ chứng tỏ là ở đó có những ngôi nhà. Anh trai tôi và tôi không muốn ngủ để bị lỡ mất bất cứ thứ gì và chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói. Hầu như chúng tôi chỉ suy đoán về ngôi nhà lớn và giàu có, nơi chúng tôi sẽ sống trong sự huy hoàng, ăn trong những chiếc đĩa vàng và có những người quản gia mặc chế phục phục vụ. Và tôi cho rằng mình sẽ có một người phục vụ riêng để gấp quần áo, tắm cho tôi, chải đầu cho tôi và nhảy dựng lên mỗi khi tôi ra lệnh. Nhưng tôi sẽ không nghiêm khắc với cô ta. Tôi sẽ ngọt ngào, biết điều, kiểu tốt bụng của cô giáo mà mọi người đều mong, trừ khi cô ta làm vỡ món đồ chơi tôi thực sự nâng niu. Nhưng tôi cũng sẽ nổi một cơn thịnh nộ và ném một vài thứ tôi không thích đi.
Ngoái lại nhìn màn đêm mà con tàu bỏ lại phía sau, tôi nhận ra rằng đây là một đêm mà tôi bắt đầu trưởng thành và khôn ngoan. Để đạt được mọi thứ, bạn phải mất một cái gì đó, do đó có lẽ tôi nên quen với chuyện này.
Trong khi anh trai tôi và tôi ngồi đoán xem chúng tôi sẽ tiêu tiền như thế nào khi có thì một nhân viên đầu hói bước vào khoang tàu nhỏ của chúng tôi và nhìn mẹ từ đầu đến chân một cách ngưỡng mộ trước khi nhẹ nhàng nói:
- Bà Patterson, trong mười lăm phút nữa chúng ta sẽ tới ga đỗ của bà.
Tôi không biết tại sao ông ta lại gọi mẹ là "bà Patterson". Tôi nhìn Christopher dò hỏi, anh ấy cũng đang bối rối về chuyện này.
Bị đánh thức đột ngột, dường như bối rối và không định hướng được, mắt mẹ mở to hoảng hốt. Mẹ hết nhìn người phục vụ đang đứng gần mẹ rồi nhìn sang Christopher và tôi, rồi nhìn một cách tuyệt vọng xuống hai đứa trẻ song sinh đang ngủ. Mẹ suýt rơi nước mắt và lập tức rút khăn giấy ra duyên dáng chấm mắt. Rồi mẹ thở dài nặng nề, chất chứa nỗi buồn khiến tim tôi bắt đầu đập mạnh một cách sợ hãi.
- Vâng, xin cám ơn – mẹ nói với nhân viên đường sắt vẫn đang nhìn mẹ một cách ngưỡng mộ - Ông đừng lo, chúng tôi đã sẵn sàng xuống tàu.
- Thưa bà – Nhân viên đường sắt nói, tỏ ra rất lo lắng khi liếc nhìn đồng hồ bỏ túi của ông ta – Giờ mới có ba giờ sáng. Sẽ có người đợi bà ở đó chứ? – Ông ta chuỷên cái nhìn lo lắng sang tôi rồi tới hai đứa em sinh đôi đang ngủ.
- Được thôi mà – mẹ cam đoan.
- Thưa bà, ngoài trời tối lắm.
- Chúng tôi có thể tìm được đường về nhà trong khi nhắm mắt.
Ông nhân viên đường sắt đáng bậc cha chú này dường như không hài lòng với câu trả lời này.
- Thưa bà – ông nói – Chỉ còn một giờ nữa là tới Charlottesville. Chúng tôi đang để bà và các con bà xuống một nơi đồng không mông quạnh. Chẳng có một ngôi nhà nào gần đấy cả.
Để tránh bất cứ câu hỏi nào thêm nữa, mẹ trả lời bằng vẻ ngạo mạn nhất mà mình có.
- Có người đón chúng tôi.
Thật buồn cười ở chỗ sao mẹ có thể tạo được một vẻ ngạo mạn đến nhường vậy, cũng như vứt bỏ nó đi rất nhanh.
Chúng tôi tới một ga xép ở một nơi đồng không mông quạnh và rời tàu. Chẳng có ai ở đó để đón chúng tôi cả.
Trời tối đen như mực khi chúng tôi bước xuống tàu và như ông nhân viên đường sắt đã nói, chẳng nhìn thấy một ngôi nhà nào gần đây cả. Cô quạnh trong đêm tối, cách xa cuộc sống văn minh, chúng tôi đứng đó vẫy tay tạm biệt ông nhân viên đường sắt đang đứng trên bậc toa tàu vẫy tay đáp lại. Vẻ mặt ông ta cho thấy ông ta chẳng sung sướng gì khi phải rời "bà Patterson" và bầy đoàn bốn đứa con nhỏ của bà đang chờ người đi xe đến đón. Tôi nhìn quanh và chẳng thấy gì khác ngoài một mái tôn rỉ ngoèn được đỡ bằng bốn chiếc cột gỗ và một chiếc ghế băng đang lung lay. Đây là ga xép của chúng tôi. Chúng tôi không ngồi xuống chiếc ghế băng đó mà chỉ đứng và nhìn cho tới khi con tàu mất hút trong màn đêm, nghe thấy một tiếng còi thê lương vọng lại như thể chúc chúng tôi may mắn.
Chúng tôi bị bao bọc bởi những cánh đồng và bãi cỏ. Từ những cánh rừng sâu thẳm phía sau ga xép, có một tiếng động lạ lùng cất lên. Tôi nhảy dựng lên và quay lại xem xem đó là cái gì khiến Christopher bật cười:
- Đó chỉ là một con cú thôi, em nghĩ đó là một con ma ư?
- Giờ chẳng có gì trong những thứ đó cả - Mẹ cao giọng nói – Và các con không cần phải thì thầm. Chẳng có ai khác ở đây cả. Đây là khu vực trang trại, hầu như chỉ có bò sữa. Hãy nhìn quanh đi. Ngắm những cánh đồng lúa mì, yến mạch và cũng có cả lúa mạch nữa. Những người nông dân quanh đây cung cấp những sản với tươi ngon cho những người giàu có sống ở khu vực trên đồi.
Đồi núi trập trùng, trông giống như một tấm mền bông được làm từ những miếng vá với những thân cây nhô lên phía trên và bên dưới ngăn cách chúng thành những khu vực riêng biệt. Tôi gọi chúng là lính gác đêm nhưng mẹ nói với chúng tôi là có rất nhiều cây được trồng thành hàng để chắn gió và giữ lại những khối tuyết nặng. Những lời này khiến Christopher rất phấn khích. Anh ấy yêu thích tất cả các môn thể thao mùa đông và không nghĩ một bang miền Nam như Viriginia lại có tuyết.
- Ồ, phải, ở đây có tuyết – mẹ nói – Con có thể cá là có tuyết được. Chúng ta đang ở dưới chân dãy núi "Đỉnh núi xanh" và ở đây trời trở nên rất lạnh, lạnh như ở Gladstone. Nhưng mùa hè thì ban ngày trời lại ấm. Ban đêm luôn lạnh đủ để phải đắp một tấm chăn. Giờ nếu mặt trời xuất hiện, các con sẽ ngắm thích mắt cảnh đồng quê tuyệt đẹp, đẹp như bất cứ nơi nào trên thế giới. Dù sao chúng ta phải nhanh lên. Đó là một quãng đường dài, rất dài để tới nhà, và chúng ta phải tới đó trước khi mặt trời mọc, trước khi những người phục vụ thức dậy.
Thật lạ lùng!
- Tại sao? – tôi hỏi – tại sao ông nhân viên đường sắt gọi mẹ là "bà Patterson"?
- Cathy, giờ mẹ không có thời gian để giải thích với con. Chúng ta phải đi nhanh lên – mẹ cúi xuống nhấc hai chiếc va li nặng nhất và nói bằng giọng quả quyết rằng chúng tôi phải đi tới chỗ mẹ dẫn đến. Anh Christopher và tôi buộc phải bế hai đứa em sinh đôi đang ngủ.
- Mẹ ơi – tôi kêu lên khi chúng tôi đi được vài bước – Ông đó quên không đưa cho chúng ta hai chiếc va li của mẹ.
- Được rồi, Cathy – mẹ thở hổn hển nói, như thể hai chiếc vali mẹ đang xách đủ khiến mẹ trĩu tay – Mẹ đã đề nghị ông ta mang chúng tới Charlottesville và để chúng vào một tủ khóa cho mẹ tới lấy vào sáng mai.
- Tại sao mẹ lại phải làm như vậy? – Christopher hỏi bằng một giọng căng thẳng.
- Được rồi, vì một điều, mẹ không thể mang được bốn chiếc vali, đúng không? Và vì một điều nữa, mẹ muốn có cơ hội để nói chuyện với ông ngoại trước khi ông biết về các con. Và dường như không hợp lý nếu mẹ về nhà vào lúc nửa đêm sau mười lăm năm trời xa cách, đúng không?
Tôi thấy điều đó có vẻ hợp lý vì chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể làm vì hai đứa em sinh đôi không chịu đi bộ. Chúng tôi lên đường, lẽo đẽo đi theo sau mẹ, trên mặt đất gồ ghề, men theo những con đường mòn len lỏi giữa những tảng đá và bụi cây cào vào quần áo chúng tôi. Chúng tôi đi bộ một quãng đường dài, rất dài. Christopher và tôi bắt đầu mệt mỏi, cáu kỉnh, khi hai đứa em sinh đôi càng lúc càng nặng hơn và cánh tay chúng tôi mỏi dừ. Đây là một cuộc phiêu lưu mà ngay từ đầu đã chán ngắt. Chúng tôi kêu ca, chúng tôi mè nheo, chúng tôi lê từng bước, muốn ngồi xuống và nghỉ ngơi. Chúng tôi muốn được ở Gladstone, trong chiếc giường của mình, với những thứ của mình, hơn là ở đây, hơn là ngôi nhà lớn đó với những người giúp việc và ông bà ngoại mà chúng tôi chưa từng gặp.
- Đánh thức hai em dậy – Mẹ trở nên thiếu kiên nhẫn với những lời kêu ca phàn nàn của chúng tôi – Đặt chúng xuống và bắt chúng tự đi, dù chúng có muốn hay không – rồi mẹ lẩm bẩm điều gì đó được chiếc áo jacket kéo cao của mẹ che đi nhưng vẫn lọt vào đôi tai thính của tôi "Lạy trời, chúng nên biến đi khi chúng có thể".
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Tôi liếc nhìn anh trai mình xem anh ấy có nghe thấy không vì anh ấy quay nhìn tôi. Anh ấy mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười đáp lại.
Ngày mai, khi mẹ tới vào thời điểm thích hợp trên một chiếc taxi, mẹ sẽ chạy tới chỗ ông ngoại ốm yếu và sẽ mỉm cười, trò chuyện và rồi ông sẽ bị lôi cuốn và bị thuyết phục. Chỉ cần nhìn khuôn mặt đáng yêu của mẹ, chỉ cần một lời nói từ giọng nói ngọt ngào của mẹ là ông sẽ giang rộng cánh tay và tha thứ cho điều mẹ đã làm khiến mẹ là "tội lỗi ngọt ngào".
Từ những gì mẹ nói với chúng tôi, thì ông ngoại là một ông già khó tính vì cái tuổi sáu mươi sáu dường như là một độ tuổi không thể tin được đối với tôi. Và một người đàn ông đang kề cận cái chết không thể giữ mãi mối ác cảm đối với đứa con duy nhất còn lại, đứa con gái mà ông đã từng yêu thương rất nhiều. Ông sẽ phải tha thứ cho mẹ, để có thể bước xuống mồ một cách thanh thản và hạnh phúc, và biết rằng mình đã làm được một điều đúng. Rồi khi mẹ đã thuyết phục được ông, mẹ sẽ đưa chúng tôi đến phòng ông và chúng tôi sẽ tỏ ra xinh đẹp nhất, hành động ngoan ngoãn nhất và ông sẽ nhận ngay ra rằng chúng tôi không xấu xí, không tồi tệ và không ai, không một người nào có trái tim lại có thể không yêu hai đứa em sinh đôi được. Tại sao lại vậy, khi mọi người trong các cửa hàng đều dừng lại để ngắm hai đứa em sinh đôi và khen mẹ tôi có hai đứa con đẹp đẽ đến vậy. Hãy đợi đến lúc ông biết Christopher thông minh đến nhường nào. Một học sinh loại một. Và điều đáng kể hơn là anh ấy không phải học theo cách tôi đã học. Mọi thứ đối với anh ấy thật dễ dàng. Anh ấy chỉ cần liếc qua một trang sách một hoặc hai lần là tất cả các thông tin đã được ghi vào trong óc và anh ấy không bao giờ quên. Ôi, tôi mới ghen tị với anh ấy về khả năng này làm sao!
Tôi cũng có một khả năng, nó không sáng láng như khả năng của Christopher. Đó là cách tôi hìn một thứ lấp lánh thành ra thứ mờ xỉn. Chúng tôi chỉ có một ít thông tin về ông ngoại chưa từng gặp đó. Nhưng ghép các thông tin vụn vặt đó lại với nhau, tôi có một ý nghĩ rằng ông là loại người không dễ dàng tha thứ, không chỉ khi ông có thể chối bỏ đứa con gái mà ông rất yêu thương trong mười lăm năm trời. Nhưng liệu ông có thể cứng rắn tới mức từ chối tất cả những sự dịu dàng ngon ngọt của mẹ không? Tôi nghi ngờ về điều đó. Tôi đã nhìn thấy và đã nghe thấy mẹ nói chuyện với bố về chuyện tiễn nong. Bố luôn là người chịu thua và bị thuyết phục làm theo ý mẹ. Chỉ một nụ hôn, chỉ một vòng tay và sự chăm sóc dịu dàng là bố sẽ dịu đi, mỉm cười, đồng ý và dù sao, bằng cách này hay cách khác, bố mẹ cũng cố gắng trả những món đắt tiền mà mẹ đã mua.
- Cathy – Christopher nói – hãy bỏ vẻ lo lắng khỏi khuôn mặt em đi. Nếu Chúa trời không định để cho con người ta già, ốm yếu và cuối cùng là chết, thì Người sẽ không thể tiếp tục để cho a người khác sinh con được.
Tôi cảm thấy anh Christopher đang chăm chú nhìn như thể đọc được những suy nghĩ của tôi nên tôi đỏ mặt. Anh ấy toét miệng cười vui vẻ. Anh ấy luôn là người lạc quan ngớ ngẩn, chẳng bao giờ u sầu, ngờ vực hay ủ rũ giống như tôi.
Chúng tôi làm theo lời mẹ và đánh thức hai đứa em sinh đôi. Chúng tôi đặt chúng xuống và bảo chúng phải cố đi bộ thôi dù mệt hay không. Chúng tôi kéo chúng đi trong khi chúng rên rỉ, kêu ca, chống lại bằng những tiếng khóc sụt sịt.
- Không đi tới nơi chúng ta đang tới đâu – Carrie giàn giụa nước mắt, nức nở nói.
Cory chỉ khóc lóc.
- Không thích đi trong rừng khi trời tối! – Carrie kêu lên, cố giằng bàn tay bé nhỏ của nó khỏi tay tôi – Em về nhà đây. Để em đi, chị Cathy, để em đi!
Cory khóc to hơn.
Tôi muốn bế Carrie tiếp nhưng cánh tay tôi mỏi dừ. Rồi Christopher thả tay Cory ra và chạy tới giúp mẹ lúc này đang xách hai chiếc vali, do vậy tôi phải kéo hai đứa em không muốn đi trong đêm tối.
Trời lạnh và buốt khủng khiếp. Dù mẹ gọi đây là vùng đồi thì những bóng mờ, cao vút phía xa đối với tôi giống như những ngọn núi. Tôi nhìn lên bầu trời. Đối với tôi bầu trời giống như một mái vòm bằng nhung màu xanh thẫm, lấp lánh những bông hoa tuyết thay vì những ngôi sao, hay chúng có phải là những giọt nước mắt băng giá mà tôi sẽ phải khóc trong tương lai? Tại sao chúng như thể đang nhìn xuống tôi với vẻ nuối tiếc, khiến tôi cảm thấy mình thật vô nghĩa, bị lấn át, hoàn toàn chẳng đáng kể gì? Bầu trời thật rộng lớn, thật đẹp đẽ và nó khiến tôi có một cảm giác lạ lùng về sự đe doạ. Tôi biết rằng nếu ở trong tình cảnh khác, tôi có thể yêu một vùng quê như thế này.
Cuối cùng chúng tôi tới một khu vực có những ngồi nhà lớn và đẹp nằm trên một sườn đồi dốc. Chúng tôi rón rén tiến tới ngôi nhà lớn nhất và to nhất trong các ngôi nhà đang chìm trong giấc ngủ này. Mẹ khẽ nói rằng ngôi nhà tổ tiên để lại có tên là lâu đài Foxworth và nó có từ hơn hai trăm năm rồi.
- Gần đây có một cái hồ nào để trượt tuyết và bơi được không, hả mẹ? – Christopher hỏi. Anh ấy có vẻ quan tâm thực sự tới khu sườn đồi – Đây không phải là vùng để trượt tuyết được…có quá nhiều cây và các tảng đá.
- Có – mẹ trả lời – có một chiếc hồ nhỏ cách đây một phần tư dặm – Và mẹ chỉ về hướng có chiếc hồ đó.
Chúng tôi đi vòng quanh ngôi nhà khổng lồ đó, toàn đi nhón chân, khi tới cửa sau, một bà già để chúng tôi vào. Chắc bà ta đang đứng đợi và đã nhìn thấy chúng tôi tới vì cửa đã được mở sẵn khi chúng tôi chưa kịp gõ. Giống như những tên trộm đêm, chúng tôi lặng lẽ lẻn vào bên trong. Bà ta không nói một lời nào chào đón chúng tôi. Tôi tự hỏi liệu có phải đây là một trong những người làm công không?
Ngay khi chúng tôi bước vào ngôi nhà tối đó, bà ta bèn đẩy chúng tôi lên một cầu thang phía sau hẹp và dốc, không cho phép chúng tôi dừng lại một giây để liếc nhìn quanh những căn phòng lớn thoáng hiện qua lối đi im lìm. Bà ta dẫn chúng tôi qua rất nhiều hành lang, đi ngang qua rất nhiều cánh cửa đang đóng và cuối cùng chúng tôi tới một căn phòng đầu hồi nơi bà ta mở cửa và chỉ cho chúng tôi vào. Đây là một sự giải thoát cho chuyến đi dài trong đêm của chúng tôi. Trong căn phòng ngủ đó có một ngọn đèn đang được bật. Những tấm màn xếp trang trí nặng nề che hai cửa sổ cao. Người phụ nữ mặc đồ xám quay lại nhìn chúng tôi khi bà ta đóng cánh cửa nặng nề mở ra hành lang và dựa người vào cửa.
Bà ta mở miệng nói và tôi thấy ngạc nhiên.
- Như cô đã nói, Corrine, các con của cô đẹp đấy.
Bà ta đã ban cho chúng tôi một lời khen đáng lẽ làm chúng tôi ấm lòng nhưng nó chỉ khiến tôi ớn lạnh. Giọng bà ta lạnh lùng và bất cần, như thể chúng tôi không có tai để nghe và không có đầu óc để hiểu sự bất mãn của bà ta, cho dù câu khen của bà ta. Và tôi đã đúng khi đoán như vậy. Những lời tiếp theo của bà ta đã chứng tỏ điều đó.
- Nhưng cô có chắc là chúng thông minh không? Chúng có bị một số bệnh không thể hiện ra ở vẻ bên ngoài không?
- Không – Mẹ kêu lên, bực mình như tôi vậy – Các con con hoàn hảo như mẹ có thể thấy đó, cả về thể chất lẫn tinh thần – mẹ trừng trừng nhìn bà già mặc đồ xám trước khi ngồi xổm trên hai gót giày và bắt đầu cởi đồ cho Carrie lúc này đang đứng gà gật. Tôi quỳ xuống trước mặt Cory và cởi khuy chiếc jacket nhỏ màu xanh của nó trong lúc Christopher đặt một trong hai chiếc vali lên một chiếc giường ngủ lớn. Anh ấy mở vali ra và lấy ra hai bộ áo ngủ nhỏ màu vàng.
Khi giúp Cory cởi quần áo và mặc bộ đồ ngủ màu vàng của nó vào, tôi ngấm ngầm quan sát bà già to cao đó, người mà tôi đoán là bà ngoại của chúng tôi. Khi tôi nhìn bà, nhìn những vết nhăn và cằm xệ, tôi thấy bà không già như tôi thấy ban đầu. Mái tóc bà có màu xanh thép, được chải hất ra đàng sau kiểu đơn giản khiến mặt bà dường như dài dài thế nào đó và giống mặt mèo. Tại sao vậy, bạn thậm chí có thể thấy mỗi sợi tóc kéo căng da đầu của bà lên như những đồi núi bé nhỏ đáng ghét, và thậm chí khi tôi quan sát, tôi thấy một sợi tóc xoã tự nhiên khỏi dây buộc tóc.
Bà có một cái mũi khoằm diều hâu, vai bà rộng và miệng bà như một vết dao chém cong và mỏng. Bộ váy của bà là vải Teffala xám với một chiếc ghim cài bằng kim cương ở đường viền cổ cao và đơn giản. Chẳng có nét gì ở bà là dịu dàng và mềm mại cả, thậm chí bộ ngực của bà cũng giống như hai ngọn đồi bằng bê tông vậy. Chẳng có gì để vui vẻ với bà, vì chúng tôi thường đùa với bố và mẹ.
Tôi không thích bà. Tôi muốn về nhà. Môi tôi run lên. Tôi muốn bố sống lại. Làm thế nào mà một phụ nữ như thế này lại có thể sinh ra một người đáng yêu và dịu dàng là mẹ tôi vậy. Mẹ được thừa hưởng sắc đẹp và sự vui vẻ từ ai vậy? Tôi run run và cố ngăn những giọt nước mắt đang dâng đầy trong mắt mình. Mẹ đã chuẩn bị tinh thần từ trước cho chúng tôi về một người ông tàn nhẫn, bất cần và không đáng yêu, nhưng việc bà ngoại tiếp đón chúng tôi thì lại là một sự ngạc nhiên thô bạo. Tôi nuốt nước mắt, sợ anh Christopher sẽ trông thấy và sẽ chế giễu tôi sau đó. Như để làm yên lòng tôi, mẹ đã mỉm cười ấm áp đi đặt Cory dã mặc quần áo ngủ vào một trong những chiếc giường lớn rồi đặt Carrie nằm cạnh. Trông chúng mới thật đáng yêu làm sao, giống như những con búp bê to má đỏ hồng hào. Mẹ cúi xuống hai đứa trẻ và hôn lên má chúng, bàn tay mẹ nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc xoăn trên trán chúng rồi kéo chăn lên tận cằm cho chúng.
- Chúc ngủ ngon, các con thân yêu – mẹ thì thầm bằng một giọng đáng yêu mà chúng tôi biết rất rõ.
Hai đứa em không nghe thấy. Chúng đã ngủ rất say rồi.
Tuy nhiên đứng sừng sững ở đó như một cái cây mọc rễ, bà ngoại chắc chắn không hài lòng khi nhìn thấy hai đứa em sinh đôi ngủ trên giường rồi nhìn Christopher và tôi đang đứng sát cạnh nhau. Chúng tôi rất mệt mỏi. Cặp mắt xám của bà ánh lên vẻ không đồng tình rõ rệt. Bà nhìn một cách cau có, xoi mói mà dường như mẹ hiểu còn tôi thì không. Mặt mẹ đỏ bừng khi bà nói:
- Hai đứa con lớn của cô không thể ngủ cùng một giường được.
- Chúng chỉ là trẻ con – mẹ nổi nóng với một sự giận dữ bất thường – Mẹ ơi, mẹ chẳng thay đổi một chút nào ư? Mẹ vẫn có đầu óc ngờ vực một cách khó chịu ư? Christopher và Cathy còn ngây thơ lắm.
- Ngây thơ ư? – Bà hỏi lại, cái nhìn đầy ý nghĩa của bà sắc lạnh đến nỗi có thể cắt đứt được mạch máu người ta.
Tôi hết nhìn người này tới người kia, mắt tôi mở to. Tôi liếc nhìn anh trai tôi. Năm tháng dường như hoà tan trong anh ấy. Anh ấy đứng đó bơ vơ như một đứa trẻ chỉ sáu hoặc bảy tuổi, và cũng chẳng hiểu gì hơn tôi.
Một cơn giận dữ xuất hiện khiến mặt mẹ đỏ tía.
- Nếu mẹ nghĩ như vậy thì hãy cho chúng ở những căn phòng riêng và những chiếc giường riêng. Chúa biết là ngôi nhà này đủ chỗ cho chúng mà.
- Điều đó là không thể - bà nói bằng giọng băng giá – Chỉ căn phòng ngủ này là có phòng tắm liền kề và là nơi bố cô không nghe thấy tiếng chúng đi lại trên đầu hoặc dội nước nhà vệ sinh. Nếu tách riêng chúng ra và để chúng ở rải rác trên gác, ông ấy sẽ nghe thấy tiếng nói của chúng, hoặc tiếng ồn của chúng, hoặc những người khác sẽ nghe thấy. Tôi phải suy nghĩ nhiều lắm mới sắp xếp được thế này đó. Đây là căn phòng duy nhất an toàn.
Căn phòng an toàn ư? Chúng tôi sắp đi ngủ, tất cả chúng tôi, trong cùng một căn phòng ư? Trong một ngôi nhà lớn với khoảng hai mươi ba mươi hay bốn mươi phòng, chúng tôi sẽ ở trong mỗi một phòng ư? Thậm chí nếu vậy, giờ tôi đã suy nghĩ nhiều hơn, tôi không muốn ở riêng một phòngtrong ngôi nhà khổng lồ này.
- Để hai đứa con gái nằm một giường và hai thằng con trai nằm giường kia – bà ra lệnh.
Mẹ bế Cory lên và đặt nó vào chiếc giường kia, và từ đó trở đi, chúng tôi cứ nằm theo như vậy. Hai anh em trai ở chiếc giường gần phòng tắm, còn Carrie và tôi ngủ ở chiếc giường gần cửa sổ.
Bà ngoại chuyển cái nhìn chằm chặp khó chịu của mình sang tôi rồi Christopher.
- giờ hãy nghe đây – bà nói như một hạ sĩ quan đang huấn luyện binh lính – hai đứa lớn phải giữ cho hai đứa nhỏ trật tự, và hai đứa lớn phải chịu trách nhiệm nếu chúng vi phạm một trong những điều quy định ta đưa ra. Luôn nhớ điều này trong đầu: nếu ông các người biết các người đang ở đây, ông ấy sẽ ném tất cả các người qua cửa sổ mà các người chẳng được một xu nào, sau khi đã trừng trị nghiêm khắc các người vì tội đã chào đời. Và các người phải giữ căn phòng này sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp và cả phòng tắm cũng vậy, phải giống như không có ai sống ở đây. Và các người phải giữ yên lặng, các người sẽ không được la hét, hoặc kêu to hoặc chạy xuống bên dưới. Đêm nay khi ta và mẹ các người rời khỏi căn phòng này, ta sẽ đóng và khoá cửa lại. Vì ta sẽ không để cho các người lang thang từ phòng này sang phòng khác và tới các khu vực khác của ngôi nhà được. Cho tới ngày ông ngoại các người chết, các người cứ ở đây, nhưng không thực sự tồn tại!
Ôi trời ơi! Mắt tôi loé lên nhìn mẹ. Đây không phải là sự thật. Bà nói dối, phải không? Bà nói thế chỉ để dọa chúng tôi. Tôi xích lại gần Christopher, tì người vào anh ấy lạnh cóng, run rẩy. Bà ngoại cau mày, và tôi lùi ra xa ngay. Tôi nhìn mẹ, nhưng mẹ đã quay lưng lại, đầu cúi xuống, vai mẹ chìm xuống và rung rung như thể mẹ đang khóc.
Một nỗi kinh hoàng chế ngự tôi và chắc chắn tôi sẽ kêu lên một điều gì đó nếu mẹ không quay người lại và ngồi xuống giường, giang tay cho tôi và Christopher. Chúng tôi chạy lại phía mẹ, được an ủi trong vòng tay của mẹ. Mẹ kéo chúng tôi lại gần, tay mẹ vuốt tóc và lưng chúng tôi rồi lùa tay vào những mái tóc rối bời vì gió của chúng tôi.
- Ổn thôi – mẹ thì thầm – hãy tin mẹ. Các con chỉ phải ở đây có một đêm thôi, và ông ngoại sẽ chào mừng các con tới nhà của ông mà các con sẽ được sử dụng như là nhà của các con vậy, tất cả khu nhà, mọi căn phòng và cả khu vườn nữa.
Rồi mẹ giận dữ nhìn bà ngoại sao mà khắc nghiệt và cấm đoán vậy.
- Mẹ à, hãy có một chút thương xót và trắc ẩn đối với các con của con. Chúng cũng là máu mủ của mẹ mà, xin mẹ hãy nhớ điều đó. Chúng là những đứa trẻ ngoan, chúng cũng là những đứa trẻ bình thường và chúng cần có phòng để chơi đùa, chạy nhảy và gây ầm ĩ. Mẹ muốn chúng nói thì thầm ư? Mẹ không phải khoá cửa phòng này, mẹ có thể khoá cửa ở đầu hành lang thôi. Tại sao chúng không thể có tất cả các căn phòng ở khu phía Bắc này để sử dụng như phòng riêng của chúng? Con biết mẹ chẳng để ý nhiều lắm đến khu vực nhà cũ này.
Bà ngoại lắc đầu một cách dứt khóat:
- Corrine, ở đây tôi là người quyết định chứ không phải cô. Cô có nghĩ tôi có thể đóng và khóa cánh cửa dẫn tới chỗ này mà những người phục vụ không nghi ngờ là tại sao phải làm như vậy? Mọi thứ phải để nguyên như cũ. Họ hiểu tại sao tôi lại khoá căn phòng đặc biệt này vì cầu thang dẫn lên tầng áp mái nằm ở đây và tôi không thích họ rình mò ở nơi không thuộc về họ. Vào sáng sớm, tôi sẽ mang sữa và thức ăn cho bọn trẻ, trước khi người đầu bếp và những người phục vụ vào bếp. Khu phía bắc này không bao giờ bị mọi người vào trừ vào ngày thứ sáu cuối tháng và khi đó nó phải được dọn sạch hoàn toàn. Vào những ngày này, bọn trẻ sẽ trốn lên gác cho tới khi những người giúp việc làm xong việc, và trước khi họi tới, tự tôi sẽ kiểm tra mọi thứ để xem bọn trẻ có để lại bằng chứng nào về sự trú ngụ của chúng không!
Mẹ càng phản đối hơn:
- Không thể được! Chắc chắn chúng sẽ để lộ mình, để lại dấu vết. Mẹ ạ, hãy khoá cửa ở cuối hành lang.
Bà ngoại nghiến chặt răng.
- corrine, hãy cho tôi thời gian, với thời gian tôi có thể tìm ra một số lý do tại sao những người giúp việc không được vào nơi này, thậm chí chỉ để dọn dẹp. Nhưng tôi phải đi từng bước rất thận trọng và không gây ra sự ngờ vực của họ. Họ không thích tôi, họ sẽ chạy tới kể lể cho bố cô, hy vọng ông ta sẽ thưởng cho họ. Cô có thể thấy chứ? Việc đóng cửa khu vực này không được trùng hợp với lúc cô quay về, Corrine.
Mẹ gật đầu, nhượng bộ. Mẹ và bà ngoại sắp đặt các bước hành động khi Christopher và tôi càng lúc càng buồn ngủ. dường như đây là một ngày vô tận. Tôi rất muốn bò vào giường cạnh Carrie và thả mình xuống đó để có thể rơi vào sự quên lãng ngọt ngào, nơi những rắc rối không tồn tại.
Cuối cùng, khi tôi nghĩ bà không để mẹ nhận thấy Christopher và tôi mệt mỏi như thế nào thì chúng tôi được phép thay quần áo trong phòng tắm rồi trèo vào giường, sau một lúc lâu.
Mẹ bước tới bên tôi, vẻ mệt mỏi và lo lắng với đôi mắt u ám, và mẹ đặt đôi môi ấm áp lên trán tôi. Tôi thấy những giọt nước mắt lấp lánh ở khoé mắt mẹ và thuốc bôi mi mắt của mẹ khiến những giọt nước mắt thành những vệt đen. Tại sao mẹ lại khóc nữa nhỉ?
- Hãy ngủ đi – giọng mẹ khàn khàn – Đừng lo. Đừng chú ý tới điều các con đã nghe được. Ngay khi ông tha thứ cho mẹ, mà quên đi việc mẹ đã làm khiến ông không vui, ông sẽ giang rộng vòng tay và đón chào những đứa cháu của mình…những đứa cháu mà ông dường như không thể sống đủ lâu để gặp.
- Mẹ ơi – tôi cau mày, đầy khổ não – Tại sao mẹ vẫn khóc nhiều thế?
Với những cử chỉ đột ngột, mẹ lau những giọt nước mắt và cố mỉm cười:
- Cathy, mẹ sợ rằng mình phải mất nhiều hơn một ngày để giành lại tình cảm và sự chấp thuận của ông. Việc đó có thể mất vài ngày hoặc hơn.
- Hơn ư mẹ?
- Có thể, thậm chí có thể là một tuần, nhưng không lâu hơn, có lẽ ít hơn. Mẹ không biết chính xác là bao lâu…nhưng sẽ không lâu đâu. Con có thể chờ được mà – bàn tay mềm mại của mẹ vuốt tóc tôi – Cathy yêu dấu, bố con yêu con nhiều lắm, và mẹ cũng vậy – mẹ chuyển sang chỗ Christopher, hôn vào trán và vuốt tóc anh ấy, nhưng mẹ thì thầm những gì với anh ấy thì tôi không nghe được.
Ra tới cửa, mẹ quay lại nói:
- Hãy nghỉ ngơi một đêm ngon giấc và mẹ sẽ gặp các con vào sáng mai ngay khi có thể. Các con biết kế hoạch của mẹ rồi. Mẹ phải quay lại ga xép và bắt một chuyến tàu khác tới Charlottesville nơi hai chiếc va li của mẹ đang gửi ở đó. Và sáng mai mẹ sẽ bắt taxi quay lại đây và mẹ sẽ lén tới thăm các con khi có thể.
Bà ngoại đẩy mẹ qua cửa một cách thô lỗ, mẹ oằn người quay lại nhìn chúng tôi qua vai, cặp mắt nhoè nước của mẹ câm lặng cầu khẩn trước khi mẹ nói:
- Các con ngoan nhé. Hãy cư xử thật tốt. Hãy tuân lệnh bà và các quy định của bà, và đừng bao giờ cho bà lý do để trừng phạt các con. Xin các con hãy làm như vậy và bảo hai em nghe lời, đừng để chúng khóc và nhớ mẹ quá nhiều. Hãy coi điều này như một trò chơi, có rất nhiều thứ thú vị. Hãy làm những gì các con có thể để cho chúng vui trước khi mẹ quay lại với những đồ chơi cho tất cả các con chơi. Ngày mai mẹ sẽ quay lại và mỗi giây phút mẹ đi, mẹ sẽ nghĩ tới các con, cầu nguyện cho các con và yêu thương các con.
Chúng tôi hứa là mình sẽ thật ngoan ngoãn, im lặng, sẽ nghe lời và tuân theo bất cứ quy tắc nào được ban ra như những thiên thần. Chúng tôi sẽ làm tốt những gì có thể cho hai đứa em sinh đôi và chúng tôi sẽ làm bất cứ việc gì, nói bất cứ điều gì để vẻ lo lắng biến mất khỏi cặp mắt mẹ.
- Chúc mẹ ngủ ngon – Cả Christopher và tôi đứng ngập ngừng khi đôi bàn tay thô lỗ của bà đặt lên vai mẹ.
- Đừng lo cho chúng con, chúng con sẽ ổn thôi. Chúng con biết phải làm gì cho hai đứa em và cho chính mình vui vẻ. Chúng con không còn là những đứa trẻ nhỏ nữa – tất cả những lời này là do anh trai tôi nói.
- Các người sẽ gặp ta vào sáng sớm ngày mai – bà ngoại nói trước khi đẩy mẹ ra hành lang rồi đóng và khóa cửa lại.
Bị nhốt ở trong mới đáng sợ làm sao, và chỉ có mấy đứa trẻ con với nhau. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một đám cháy xảy ra. Đám cháy. Tôi luôn luôn nghĩ về một đám cháy và làm thế nào để thoát khỏi. Nếu chúng tôi bị nhốt ở trong này, không ai sẽ nghe được khi chúng tôi kêu cứu. Ai có thể nghe thấy tiếng chúng tôi trong căn phòng khuất nẻo, bị câm vào ở tầng gác này nơi mà không ai được phép vào trừ thứ sáu cuối cùng của mỗi tháng?
Ơn trời đây chỉ là sự sắp xếp tạm thời, chỉ một đêm thôi. Và rồi, ngày mai mẹ sẽ giành được tình cảm của người cha đang hấp hối.
Và giờ chỉ còn lại chúng tôi. Bị nhốt trong căn phòng. Tất cả các ngọn đèn đã bị tắt. Xung quanh chúng tôi, bên dưới chúng tôi, ngôi nàh lớn này dường như là một con quỷ, giữ chúng tôi trong chiếc miệng có những chiêc răng nanh nhọn hoắt của nó. Nếu chúng tôi cử động, thì thầm, thở mạnh, chúng tôi sẽ bị nuốt chửng và bị nghiền nát.
Khi tôi nằm lên giường, điều tôi muốn là một giấc ngủ chứ không phải sự im lặng trải dài vô tận. Lần đầu tiên trong đời, tôi không chìm vào những giấc mơ khi đầu tôi chạm xuống gối. Christopher phá tan im lặng và chúng tôi bắt đầu thì thầm nói về tình hình của mình.
- Sẽ không tệ đến thế - anh ấy khẽ nói, mắt ươn ướt và lấp lánh trong bóng tối – bà ngoại đó…bà không thể ghê gớm như đã tỏ ra.
- Ý anh là không nghĩ bà là một người dịu dàng?
Anh ấy khúc khích cười:
- Phải, thế đấy, ngọt ngào…
- Bà to khủng khiếp, anh nghĩ là bà cao bao nhiêu?
- Chà, thật khó đoán. Có lẽ bà cao khoảng mét tám, nặng chừng chín mươi cân.
- Cao hai mét mốt, nặng hơn hai trăm cân.
- Cathy, điều em phải học là hãy thôi phóng đại đi. Đừng có con kiến thổi phồng thành con voi. Giờ, hãy nhìn thẳng vào tình hình của chúng ta và nhận ra đây chỉ là một phòng trong một ngôi nhà lớn, chẳng có gì đáng sợ cả. Cúng ta chỉ phải ở đây một đêm trước khi mẹ trở lại.
- Christopher, anh có nghe bà nói về một người chú không? Anh có hiểu bà muốn nói gì không?
- Không, nhưng anh cho là mẹ sẽ giải thích mọi chuyện. Nào, hãy ngủ đi và hãy nói lời cầu nguyện. Cu Chúa giúp mẹ duyên dáng nhất và sẽ chiến thắng, "và lạy Chúa, xin đừng để ông ngoại đáng ghét và ghê gớm như bà ngoại".
Rồi mệt mỏi và chìm trong nhiều cảm xúc, tôi trèo lên giường, ôm Carrie sát vào ngực mình và rồi như mong muốn, tôi chìm vào những giấc mơ.
Những bông hoa trên tầng áp mái
Phần 1- Mở đầu
- 1 -
- 2 -
- 3 -
- 4 -
- 5 -
- 6 -
- 7 -
- 8 -
- 9 -
- 10 -
- 11 -
- 12 -
PHẦN 2 - 13 -
- 14 -
- 15 -
- 16 -
- 17 -
- 18 -
- 19 -
- 20 -
- 21 -
- 22 -
- 23 -
- 24 -