- 18 -
Tác giả: Jenny Nimmo
“Olivia đang tác động được đến Emilia,” Fidelio thông báo cho Charlie.
Thứ Sáu tới rồi, và chúng đang rảo bước quanh khu vưởn sương giá. Ở ngay phía trước mặt, chúng thấy Olivia và Emilia đang mải mê trò chuyện, hay đúng hơn, Olivia đang nói và Emilia xem ra đang lắng nghe.
Vài tiếng nữa tất cả bọn chúng ai sẽ về nhà nấy. Ngay cả Olivia cũng đã tránh xa được rắc rồi suốt cả tuần. Vừa nhìn thấy hai đứa, cô bé lao lại, hay đúng hơn là bước đi huỳnh huỵch trong đôi ủng khổng lồ.
“Tốt rồi,” nó thì thào. “Chiều mai tớ sẽ đến nhà Emilia. Vậy, chờ tụi này vào khoảng giờ uống trà nha.”
“Bồ định đưa Emilia rời gia đình Moon bằng cách nào?” Charlie hỏi.
“Để tớ nghĩ sau,” Olivia rầm rập đi mất.
Chuông reo và bọn chúng bắt đầu thơ thẩn trở về Học viện. Billy Raven vù qua khi chúng vừa tới cửa.
“Gặp lại em sau nhé, Billy,” Charlie nói. “Nhớ là em sẽ về nhà với anh đó.”
“Chỉ một đêm thôi,” Billy nói. “Thứ Bảy em phải quay về.”
Charlie ngỡ ngàng. “Anh tưởng em muốn ở lại hết cuối tuần chứ,” nó nói.
“Em phải về. Bà giám thị bảo thế.” Billy liếc nó, lúng túng một cách lạ lùng rồi biến biệt tăm.
“Cả tuần nay nó hành xử rất kỳ khôi,” Fidelio nhận xét. “Tối qua nó rời khỏi phòng ngủ chung mấy tiếng liền. Cái mùi khủng khiếp của con chó đó, cái con May Phúc ấy, hay cái tên gì đại loại vậy, làm anh thức dậy. Sau đó anh không sao ngủ lại được.”
“Chắc nó bị mộng du,” Charlie nói. “Coi bộ nó có vẻ mệt mỏi.”
Cả hai không nghĩ đến Billy nữa. Vào lúc 3 giờ rưỡi, chúng thu dọn đồ đạc, và đúng 4 giờ thì lên đường về nhà bằng một trong những chiếc xe buýt của Học viện: xe xanh da trời cho khoa nhạc, xe màu tím cho khoa kịch và xe màu xanh lá cây cho khoa hội họa. Charlie để ý thấy Olivia đã xoay xở leo lên được chiếc xe xanh là cây cùng với Emilia. Olivia đội một cái món to tướng màu xanh lá cây và mặc lộn trái chiếc áo chùng màu tím ra ngoài – lớp vải nỉ lót bên trong có màu xanh lá cáu bẩn.
“Cứ tin Olivia đi!” Charlie toét miệng cười một mình.
“Chị ấy làm gì vậy?” Billy hỏi. Nó đang ngồi cạnh Charlie.
“Ồ, không có gì. Chị ấy giỡn ấy mà.”
“Ô,” Billy chưng hửng.
Ngoại Maisie quan tâm hết mức tới Billy. Bà đã nướng riêng cho nó một ổ bánh sôcôla đặc biệt, và đã dọn sẵn cho nó một chiếc giường ấm êm trong phòng Charlie.
“Thằng bé tội nghiệp quá,” bà cứ lẩm bẩm khi dạo quanh bàn, hết rót nước cam vắt, cắt bánh, lại cố vỗ về cho Billy ăn bánh quy phủ kem lòng trắng trứng và bánh nướng nhân mứt. Billy tận hưởng niềm vui sướng tột độ. Nó chưa bao giờ thấy cùng lúc có nhiều món mê ly ở trên cùng một cái bàn như vậy.
“Tuần này ở nhà có khá nhiều biến cố,” mẹ Charlie nói trong khi rót trà. “Con chó của Benjamin bị tấn công và Ông cậu Paton của con đã ra tay. Chúng ta chưa bao giờ thấy cậu linh động đến vậy. Cậu ra ngoài giữa ban ngày ban mặt.”
“Trong chiếc áo ngủ,” ngoại Maisie thêm vô.
“Hạt Đậu bị tấn công?” Charlie lo lắng hỏi. “Bây giờ Ông cậu Paton đang ở đâu? Còn nội Bone đâu rồi?”
“Đang giam mình trong phòng,” ngoại Maisie nói. “Đêm nào cũng có chiến trận kịch liệt. La lối, giậm chân, dộng cửa ầm ầm. Ngoại không biết chúng ta đã mất bao nhiêu bóng đèn rồi.”
Ngay khi uống trà xong, Charlie dẫn Billy qua đường tới nhà Benjamin. Một phụ nữ tóc ngắn, vàng hoe, đeo kính ra mở cửa. Cô mặc bộ com-lê xám và, dẫu có vẻ khô khan, cô có một nụ cười ấm áp và thân thiện.
“Chào con, Charlie,” cô nói. “Con không nhận ra cô à? Cô là cô Brown, má của Benjamin.”
Charlie sửng sốt. Nó đã không gặp cô Brown trong một thời gian dài. Nó chắc chắn trước đây tóc cô dài và đen.
“Đây là Billy ạ,” nó nói.
“Vô đi! Vô đi!” Cô Brown nói. “Con Hạt Đậu đang được chữa trị.”
“Chữa trị?” Charlie nói khi bước vô hành lang.
Có những va li trên cầu thang, ủng cao su trên sàn, áo khoác và áo mưa vắt lùng nhùng trên ghế và trên thành cầu thang. Cái quái gì thế này?
“Benjamin ở trong phòng khách đó, Charlie,” cô Brown nói. “Gặp con nó sẽ vui lắm.”
Charlie dẫn Billy tới một căn phòng phía sau nhà. Nó ít khi vô đó. Benjamin vẫn thích ở trong nhà bếp hơn.
Khi cửa mở, nó được đón bằng một tiếng suỵt lớn và một tiếng ngoao dài, cảnh báo. Nó gần như không tin vô mắt mình. Dương Cưu, con mèo màu đồng đỏ, đứng trên lưng một chiếc ghế bành; con Nhân Mã đứng trên lưng một chiếc ghế khác, còn con Sư Tử ngồi lắt lẻo trên tay ghế trường kỷ. Chúng dữ tợn nhìn xoáy vô Charlie, sau đó thì dịu lại. Dương Cưu thậm chí còn thích thú gừ gừ nho nhỏ.
Benjamin đang ngồi trên ghế trường kỷ cạnh con Sư Tử.
“Vô đây, Charlie,” nó thì thầm. “Ông Onimous đang chữa cho Hạt Đậu.”
Hạt Đậu đang nằm trên sàn, với ông Onimous quỳ bên cạnh. Một tay ông cầm lọ nước gì màu xanh lá cây và tay kia ông cầm một cục bông gòn. Hạt Đậu bị băng ở mũi và bị khâu một bên tai. Trên người đó, ở chỗ bị mất một mảng lông, có những vết rách lam nham.
“Nó đỡ hơn rồi,” Benjamin nói khẽ.
Charlie lướt vô phòng, ngồi xuống cạnh Benjamin, nhưng ngay khi Billy bước vô, ba con mèo cũng gừ gừ lên đầy vẻ đe dọa.
Ông Onimous ngước lên.
“Chuyện gì vậy?” Ông hỏi. “Tôi cần yên lặng.”
Billy đứng tựa lưng vô tường. Trông nó thật hốt hoảng.
“Ai đây?” Benjamin hỏi.
“Billy Raven,” Charlie thì thào. “Trong Học viện. Billy không có nhà nên sẽ ở với mình vào cuối tuần.”
“Chào em, Billy” Benjamin nhỏ nhẹ nói. “Ngồi đi!”
Ông Onimous bây giờ đang thay băng mũi cho Hạt Đậu. Con chó rên rỉ yếu ớt. Lúc đó Billy tiến tới một bước, và cả ba con mèo cùng nhảy xuống sàn, gầm gừ rồi hú lên.
“Chúng nó không thích em,” Billy the thé.
Ông Onimous nhăn mặt nhìn nó.
“Sao lại không thích?” Ông hỏi. “Ta nghĩ tất cả các cậu nên ra khỏi phòng ngay. Kẻo Hạt Đậu già nua ở đây sẽ bị kích động.”
Charlie, Benjamin và Billy cùng đi vô căn bếp cực kỳ ngăn nắp.
“Sao, chuyện là thế nào?” Charlie hỏi.
“Nhiều chuyện lắm,” Benjamin đáp.
Đầu tiên, nó kể về việc xuất hiện khủng khiếp của bà cô Eustacia trong nhà. Tiếp theo, nó mô tả vụ tấn công bí hiểm và con Hạt Đậu; rồi việc nó chạy qua nhờ Ông cậu của Charlie giúp đỡ ra sao; và từ lúc ấy, cuộc sống của nó đã thay đổi như thế nào – bởi vì Ông cậu Paton không biết làm cách nào mà đã kiếm ra ba má nó và nhất quyết giục họ phải về nhà ngay.
“Mình nghĩ Ông cậu Paton đã nhờ cảnh sát kiếm ba má mình,” Benjamin nói. “Má vẫn hay mặc cái áo mưa màu vàng này nên rất dễ nhận ra. Dù sao thì ba má củng đã về nhà. Ông cậu Paton nói ba má đã bị người ta lừa và bị cuốn vô một vụ tìm kiếm vịt trời. Khi ba má về nhà, Ông cậu Paton kêu họ ra nói chuyện riêng rất lâu, và từ hôm đó, má bảo từ nay má sẽ chỉ đi làm lúc nào mình tới trường thôi, sẽ không bao giờ đi làm thêm và không bao giờ đi làm vào ngày nghỉ nữa.”
Charlie hầu như không tin vô điều đó. Ông cậu Paton cuối cùng đã ngẩng đầu lên. Rõ ràng là Ông cậu muốn làm việc gì là việc đó phải xong.
Ông Onimous thình lình thò đầu vô bếp.
“Giờ tụi này đi đây, các cậu bé,” ông hồ hởi. “Tóm lại là Hạt Đậu đang bình phục tốt. Thứ Hai tôi sẽ quay lại.”
Rồi như mọi khi, ông biến mất trong một luồng sáng, cùng với ba con mèo bay vèo theo sau như những chòm pháo bông màu lửa.
“Ông này tức cười thật,” Billy lầm bầm. “Ông ấy hơi giống con chuột.”
Bọn kia đều công nhận, mặc dù Benjamin nhấn mạnh là ông Onimous có những năng lực phi thường.
“Mình đã nghĩ là con Hạt Đậu chết chắc,” nó nói, “nhưng ông Onimous chỉ cần đặt hai bàn tay ngồ ngộ của ông lên người Hạt Đậu là nó khỏe lại liền. Xong mấy con mèo cứ đi vòng quanh Hạt Đậu để giữ ấm cho nó, dù bọn chúng không thích chó.”
“Bọn chúng cũng không thích em,” Billy lẳng lặng nói. “Thú vật luôn thích em, nhưng bọn chúng thì không.”
Charlie chợt nhớ ra.
“Billy có thể hiểu được loài vật,” nó nói với Benjamin. “Bồ có muốn Billy trò chuyện với Hạt Đậu không? Nó có thể nói cho tụi mình biết thực sự chuyện gì đã xảy ra.”
Benjamin nghi nghi hoặc hoặc. Nó nhìn Billy một cách lạ lẫm.
“Billy cũng là người có phép thuật giống như bồ phải không?” Nó hỏi Charlie.
“Ừ,” Charlie đáp. “Em làm được, phải không Billy?”
Thằng bé gật đầu.
“Được rồi.” Benjamin nói.
Nó dẫn hai đứa kia quay lại phòng khách. Ở đó, Hạt Đậu đang liếm những móng vuốt bị thương của nó. Nó có vẻ như hơi sợ Billy, nhưng khi thằng bé bạch tạng bắt đầu phát ra những tiếng ngâm nga, ầm ừ nghe rất buồn cười thì con chó trở nên thư giãn hẳn. Nó vểnh tai lên và lắng nghe.
Khi Billy ngừng ậm ừ thì con Hạt Đậu bắt đầu nói, hay đúng hơn, nó rừ rừ, sau đó nó buông một tiếng rên mệt mỏi và nằm oạch xuống.
“Sao?” Charlie hấp tấp. “Nó nói gì vậy?”
“Nó nói nó bị một con sói tấn công,” Billy đáp.
“Cái gì?” Benjamin kêu lên.
“Đó không phải là một con sói bình thường,” Billy tiếp. “Đó vừa là một thằng bé vừa là một con sói. Em nghĩ ý Hạt Đậu muốn nói đó là một thằng bé biến thành sói.”