watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Charlie Bone-Chương 4 - tác giả Jenny Nimmo Jenny Nimmo

Jenny Nimmo

Chương 4

Tác giả: Jenny Nimmo

Trên đường tới nhà ăn lớn, Charlie phải đi qua những bức chân dung. Chúng treo ở hai bên hành lang dài có ánh sáng dịu. Đó là chân dung những phụ nữ kiêu kỳ mặc áo ren và lụa, những quý ông mặc áo chúng đen (hoặc áo khoác nhung) với quần chẽn trắng. Người ta nghĩ Charlie hẳn sẽ tò mò muốn biết xem họ đang nói gì, nhưng thành thật mà nói, nó bắt đầu thấy những lời gắt gỏng lào thào, những mệnh lệnh trịch thượng, và những lời bông đùa nhạt nhẽo của họ chỉ tổ gây mệt óc. Vả lại, nó sợ một kẻ nào đó trong số họ sẽ nhảy ra vồ lấy nó. Cho nên nó thường cố tránh nhìn tới họ.
Ngoại trừ hôm nay, một cái gì đó gợi cho nó nhớ tới những bức chân dung.
“À, đây rồi!”
Nó dừng lại trước bức chân dung một phụ nữ trông quả cảm, mặc áo nhung đỏ. Mái tóc đen của bà quăn lượn sóng, và một chuỗi hạt trang sức màu đỏ sáng lấp lánh trên cổ bà. SELENA SPERKS, tấm thẻ bài nhỏ bằng đồng ở đế khung tranh ghi.
“Selena Sparks,” Charlie lẩm bẩm.
“Bà ấy thì sao?” Fidelio hỏi nhóng qua vai Charlie.
“Suỵt!” Charlie nhắc.
Nó chờ nghe tiếng nói, nhưng bà Selena chẳng có gì để nói với nó cả. Có lẽ bà e ngại.
“Em nhớ em có thấy cái tên này rồi,” Charlie lẩm bẩm. “Tất cả những người này là hậu duệ của Vua Đỏ. Như vậy, Ollie cũng là cháu chắt của ông.”
“Ollie là ai?” Fidelio hỏi. “Phải như em ăn nói dễ hiểu giùm chút, Charlie.”
“Emma và em…” Charlie bắt đầu.
Một tiếng thét từ Manfred, thằng huynh trưởng, cắt ngang lời nó.
“Tới luôn đi, hai đứa, tụi bay làm tắc nghẽn hành lang rồi.”
Hai thằng bé vội vàng bước đi, nhưng Charlie liếc lại và thấy Manfred đã dừng lại và đang nhìn chằm chằm bà Selena Sparks. Charlie hy vọng Manfred không đoán ra tại sao nó lại chú ý đến bức chân dung này.
Khi chúng đã ngồi vô chỗ của mình trong căn-tin dài dưới lóng đất rồi, Charlie thì thầm:
“Anh ngồi chưa ra một khoảng được không, Fido? Có thể sẽ có người ngồi giữa hai đứa mình. Một người vô hình đang đói bụng hơn tụi mình.”
“Thật không?” Fidelio nhướn mày. “Kỳ này em sẽ không phải mất nhiều thời gian mà dính vô mấy vụ lùm xùm nữa chớ hả?”
Fidelio ngồi xích về một bên, chừa ra một khoảng trống nhỏ giữa nó và Charlie.
Tình cờ đây lại là một trong những bữa ăn ngon nhất mà Charlie từng ăn ở Học viện Bloor. Những miếng thịt gà và thịt heo muối trông hấp dẫn nổi lên trên mặt nước sốt kem, và Charlie muốn ăn không sót miếng nào, nhưng vẫn ráng chừa lại vài miếng vô cạnh dĩa để phần cho Ollie, nếu thằng bé tới.
“Để nó ăn hết phần thịt của anh,” Fidelio nói, cậu là người ăn chay.
“Đưa tớ ăn cho,” thằng bé phốp pháp ngồi cạnh Fidelio nói, nó tên là Morris, học kèn.
“Không được,” Fidelio phản đối. “Để dành cho con chó của bà bếp trưởng. Nó không được khỏe.”
Morris nhìn Fidelio với vẻ khó chịu, rồi cằm cái dĩa sắp hết của nó lên và liếm. Như vậy là vi phạm nội quy!
Charlie thấp thỏm không biết Ollie có lạc đường hay không. No nhìn lướt khắp bà chiếc bàn dài, kiếm coi khu nào có dấu hiệu lộn xộn. Nó không thấy được Emma, đang ngồi đâu đó bên bàn của khoa hội hõa. Bàn khoa kịch ở chính giữa, ồn ào như ong vỡ tổ, bất chấp có Manfred ngồi ở đầu bàn. Ngoài Asa và elm ngồi hai bên Manfred, tất cả mọi đứa trong khoa kịch đều cố ý quay mặt khỏi phía đầu bàn. Chúng ngồi mấp mé, nghiêng lệch trên băng ghế, đứa ngồi gần Manfred nhất thì hơi nhô vai lên. Không đứa nào muốn lỡ nhìn trúng tia thôi miên của thằng huynh trưởng trong lúc đang mải ăn.
Ngoài những tư thế ngồi lạ lùng, còn thì Charlie không phát hiện ra được có gì khác thường trong số bọn áo chùng tím, cho nên nó hướng sự chú ý tới đầu đằng kia của căn phòng, nơi những giáo viên ngồi bên chiếc bàn kê trên một cái bục cao. Từ đây họ có thể phóng tầm mắt nhìn xuống đám học trò.
“Anh đang kiếm ai vậy?”
Billy Raven dòm Charlie lom lom qua mớ tóc trắng rũ trước mặt. Nó đang ngồi phía bàn đối diện, cách Charlie vài chỗ. Cặp kính khiến cho con mắt đỏ của nó trong như quá bự so với cái đầu.
“Chẳng tìm ai cả,” Charlie nói, “anh nghĩ anh trông thấy một con dơi.”
Câu này không quá sai sự thật. Có hàng trăm con dơi sống trong tòa nhà cổ này.
Billy vừa quay đi, Charlie cảm thấy có cái gì đó đẩy vô hông mình. Fidelio nhìn nó một cái kinh ngạc, và rồi một miếng thịt gà biến mất khỏi góc dĩa của Charlie.
“Cám ơn,” tiếng thì thầm ma quái vang lên. “Ngon tuyệt.”
Thêm vài miếng thịt nữa biến mất, và không ai nhận ra cho đến khi Gwyneth Howells, ngồi đối diện với Charlie, hộc lên.
“Ố! Thịt của mày…”
Và rồi cái nĩa đang dở chứng đưa lên miệng con nhỏ rơi toẹt xuống sàn, đậu văng tung tóe.
Gwtneth thụt lẹ xuống gầm bàn để nhặt cái nĩa lên, nhưng rồi lại thét lên một tiếng đinh tai. Nó trồi lên hớp không khí, đôi mắt nâu tròn như muốn nổ tung.
“Tôi thấy… thấy…” nhỏ hét ầm. “Có một cái… một cái… dưới gầm bàn. Có một…”
“Một cái gì?” Nữ sinh ngồi kế là Rosie Stubbs, hỏi.
“Một NGÓN CHÂN!”
Gwtneth ré lên, rồi nó xỉu lơ, oặt người ra sau băng ghế, xong rớt đánh phịch xuống sàn thành một đống.
Nhiều nữ sinh, và cả nam sinh cùng thét lên. Một giọng nói khản đặc hổn hển, dội vô tai Charlie:
“Cháááááá!”
Dĩa của nó bay lơ lửng, ly của nó lăn xuống sàn, nước đổ ướt hết bàn.
“Tôi ra khỏi đây thì tốt hơn,” cái giọng đó thì thầm.
Trong khi đó, Rosie Stubbs hét vang:
“Gwtneth xỉu rồi!”
Từ chỗ ngồi của mình ở đầu chiếc bàn dài, giáo sư Bloor ngó xuống trừng trừng. Bà giám thị Yewbeam và cô Chrystall vội bước xuống mấy bậc cấp vô sảnh chính và chạy tới chỗ Gwtneth. Bà giám thị lắc vai Gwtneth, nhưng vì đúng là nữ sinh tội nghiệp này đã xỉu thật nên bà ta bồng con bé lên, có cô Chrystall giúp một tya, và khiêng Gwtneth ra khỏi nhà ăn.
Thầy Boldova đi ra mép bục cao và Charlie chạm phải mắt thầy. Thầy giáo dạy vẽ bèn nhún vai nhẹ, còn Charlie thì lắc đầu.
Oliie đã chuồn đi khỏi, và Charlie biết rằng sẽ rất khó rủ được thằng bé trở lại lần nữa. Mà thật ra, lần này có thể Ollie sẽ bị nhốt kín luôn. Từ đầu bàn khoa kịch, Manfred đang nhìn Charlie đầy nghi ngờ. hắn đã bắt gặp Charlie ngắm bức chân dung bà Selena Sparks, và hắn biết ngón chân của Ollie vẫn còn hữu hình. Có lẽ hắn sẽ lắp ráp các sự việc lại với nhau và sẽ hiểu ra.
Sau bữa tối, Charlie giải thích kỹ hơn cho Fidelio nghe về việc đã xảy ra với Ollie Sparks. Nó hạ giọng thật khẽ khi hai đứa quầy quả bước qua hành lang dài từ nhà ăn ra. Lần này, thậm chí liếc chân dung bà Selena nó cũng không liếc, đề phòng Manfred đang theo dõi.
“Ôi thôi,” Fidelio nói. “Lại thêm một rắc rối nữa cho em rồi, Charlie.”
Chúng đã tới phòng để áo khoác xanh da trời, và tại đây, hai người bạn tách ra. Fidelio mang tập vở về phòng học của mình, còn Charlie phải mang bài tập về nhà lên lầu, tới phòng Nhà Vua.
Không hiểu nó loay hoay làm sao mà lúc nào cũng tới trễ, ngay cả khi nó nghĩ mình đã rất hối hả. Tất cả những đứa trẻ có phép thuật khác đều đã có mặt trong phòng trước nó. Khi Charlie vừa bươn qua cánh cửa cao đen hù thì Manfred đang thông báo với bọn đàn em:
“Hai trong số những học sinh được ban phép thuật vừa ra trường.”
Rồi Manfred liếc nhìn Charlie khi nó đặt sách vở lên chiếc bàn tròn:
“Im lặng, Bone!... Như anh nói đấy, Beth và Bindi vừa rời chúng ta, nhưng chúng ta có một thành viên mới.”
Quả là một ngày khác thường, Charlie hầu như đã quên bẵng Belle. Nhưng cô nàng kia kìa, đang ngồi giữa Asa và Dorcas. Những đường nét như con chồn trên mặt Asa uốn thành một nụ cười kênh kiệu, và mái tóc đỏ bù xù của nó chĩa ra nhọn hoắt, bôi dầu trơn nhẫy. Nếu không vì đôi mắt vàng của nó, thì người ta thật khó mà tin rằng nó có thể biến thành thú.
“Tên nữ sinh đó là Belle,” Manfred tiếp.
“Belle gì?” Tancred cắt ngang, mái tóc vàng nhiễm điện của nó thẳng đơ lên.
“Không quan trọng,” Manfred vẩy tay.
“Nhưng quan trọng đối với tôi,” Tancred khăng khăng. “Tôi lúc nào cũng muốn biết họ tên đầy đủ của người ta.”
Charlie ước gì Tancred nhìn đi nơi khác trước khi Manfred làm cái gì đó kinh khủng. Thẳng huynh trưởng đang phóng ra những tia hằn học và thôi miên.
Bạn của Tancred, Lysander, hích nó, cảnh báo:
“Thôi bỏ đi, Tanc.”
Nhưng Tancred khăng khăng như con chó giữ cục xương của mình. Nó vửa nói vừa nhìn Belle.
“Họ của tôi là Torsson, thế họ của…”
“Donner,” Belle đột nhiên nói.
“Belledonner à? Đó là cây cà độc dược,” Gabriel Silk lên tiếng. “Nó có thể giết chết người.”
“Đúng rồi, đó là cây cà độc dược,” Belle nói. “Chỉ một lượng nhỏ thôi, nó có thể làm giãn nở đồng tử. Mắt sẽ sáng ngời hơn, linh động hơn và đẹp hơn.”
Ngay lập tức, đôi mắt tròn xanh da trời của con nhỏ nháng lên những tia sáng màu tím.
Hiệu ứng mạnh đến nỗi ngay cả Tancred cũng á khẩu. Khắp các bàn, học trò lục tục mở sách ra, cầm viết lên. Giờ bài tập về nhà bắt đầu trong im lặng.
Phía trên cánh cửa lớn, Vua Đỏ đăm đăm nhìn ra từ bức chân dung. Bức tranh cổ nứt nẻ này luôn khiến cho Charlie phấn chấn tinh thần. Nhưng nó chưa bao giờ nghe được giọng nói của nhà vua. Đôi khi nó thoáng thấy có tiếng ậm ừ; có lúc nó nghe thấy một tiếng rít, hay tiếng áo chùng sột soạt, nhưng sẽ có ngay một mảng đen phủ xuống đằng sau nhà vua, tựa như một vệt đen in lên tấm vải bạt: một dáng hình đội mũ trùm, có thể làm đông máu nếu nhìn vô. Charlie biết rằng cái mảng đen gớm ghiếc đó đang ngăn chặn nó liên lạc với nhà vua.
Giờ mười một người chúng ta, Charlie nghĩ. Học kỹ vừa qua có mười hai đứa trẻ được ban phép thuật. Điều gì sẽ xảy ra nếu như chỉ còn lại mười đứa, giống mười người con của Vua Đỏ? Liệu khuôn mẫu đó có lập lại, năm người ở phe này và năm người ở phe kia? Và lần này, phe nào sẽ thắng?
“Tiếp tục làm bài tập của mày đi, Bone!” Giọng Manfred khiến Charlie giật nảy mình.
“Vâng, thưa anh Manfred,” Charlie nhìn xuống cuốn sách để mở.
Sau giờ bài tập về nhà, Emma đuổi kịp Charlie khi nó đang đi về phòng ngủ chung.
“Phải đó là Ollie không?” Emma noi như không thở, “Cái ngón chân dưới gầm bàn ấy?”
Charlie gật đầu. “Mình nghĩ không cách nào thuyết phục nó trở lại được nữa đâu. Nó bị hoảng vía một phen rồi. Mình thấy ớn ớn, nghi Manfred biết chuyện rồi.”
“Để mình nói chuyện với thầy Boldova,” Emma nói.
Khi tới được phòng ngủ chung của Emma, chúng thấy hai nữ sinh đang đứng ngoài cửa. Đầu hai đứa con gái đó chụm vô nhau, và tiếng cười rinh rích cùng vẻ lèn lút của chúng như ngụ ý rằng chúng đang chúng đang cùng chia sẻ một bí mật khó chịu nào đấy.
“Belle và Dorcas đấy,” Emma quan sát. “Cứ như là Belle đã yểm bùa Dorcas vậy. Chúng đi khắp nơi với nhau như hình với bóng.”
“Chúc may mắn, Emma,” Charlie lầm bầm khi Emma lướt vô phòng ngủ chung.
“Cố ý làm ngơ tôi phải không, Charlie Bone?” Belle nói khi Charlie bước ngang qua.
“Đâu có,” Charlie nói mà không quay lại. “Tôi thấy là bạn đang bận.”
“Mày ngó lở tao là liều mạng đó, Charlie!”
Có phải là Belle vừa nói không? Charlie không chắc. Giọng nói là của ai đó già hơn nhiều; của một người mà nếu ta không chịu tuân lệnh thì sẽ rầy rà to.
Charlie vội vã bước đi.
Kể từ hôm đó, bọn trẻ thấy Belle và Dorcas rất hiếm khi tách rời nhau. Charlie bắt đầu tin rằng Belle coi vậy mà không phải vậy. Rồi lại tới chuyện Ollie Sparks. Học kỳ mùa hè này coi bộ không thể thú vị nổi.
“Em nên cẩn thận thì hơn, Charlie,” Fidelio một bữa nói. “Nếu em lên gác mái lần nữa, thì chắc chắn sẽ bị cấm túc đấy.”
“Hoặc tệ hơn,” Charlie lầm bầm.
“Bị thôi miên suốt đời,” Emma tư lự nói. “Giống như Manfred đã tính làm thế với mình.”
Bọn chúng đang ngồi lơi lả trên một đống gỗ xẻ, dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Mọi thứ đều báo hiệu cho một mùa hè sôi động, một phần chính là do vở kịch toàn trường sẽ diễn ra ngoài trời.
“Belle có vẻ gì giống họa sĩ không?” Charlie hỏi Emma. “Ý mình là nó có biết vẽ không?”
“Ai ma biết!” Emma nhún vai. “Nó làm đạo cụ. Khoa tụi mình được phân công thiết kế trang phục và thực hiện bài trí sân khấu.”
Tiếng còi đi săn nổi lên, bốn đứa trẻ liền bật khỏi đống gỗ và hướng về phía Học viện.
“Giá mà mình có thể làm được gì đó cho Ollie,” Emma nói khi chúng đi tới cửa vườn. “Có lẽ nếu tụi mình bị cấm túc và ở lại trường đến thứ Bảy thì… Bồ nghĩ sao, Charlie?”
Charlie thấy lời đề nghị đó thật cám dỗ, nhưng nó còn có trách nhiệm khác nữa.
“Còn Hạt Đậu nữa, mình cần phải về nhà để chăm nó,” Charlie nói.
Vào đúng lúc chúng ra quyết định là tất cả sẽ hẹn gặp nahu vào Chủ nhật để bàn bạc vấn đề Ollie, thì Fidelio thình lình tuyên bố:
“Anh không thể đi được. Anh phải luyện tập với dàn nhạc.”
Charlie vô cùng tiếc nuối khi nghe vậy. Fidelio là người rất thích hợp và hữu ích trong những lúc khủng khoảng. Cậu ta hay có những ý kiến sáng suốt và không bao giờ chịu đầu hàng. Nhưng Fidelio cũng là một nhạc công xuất sắc, Charlie e rằng mình sẽ càng ngày càng gặp ít anh bạn thân trong học kỳ này.
Khi Charlie về nhà vào tối thứ Sáu, có nhiều chuyện lộn xộn xảy ra đến nỗi nó quên khuấy cả Ollie. Nó đinh ninh là sẽ gặp Ông cậu Paton, nhưng Ông cậu nó vẫn chưa quay về, mà tuyệt nhiên chẳng để lại lời nhắn nào.
“Ngoại hơi lo lo rồi đấy.” ngoại Maisie nói. “Như vầy hoàn toàn không phải kiểu của Ông cậu Paton. Với lại, ngoại e là có một việc khác còn tệ hại hơn, Charlie. Ngày mai ngoại phải đi có việc.”
“Sao ạ?”
Charlie bỗng lo lắng thật sự. Mẹ nó phải đi làm cả thứ Bảy, và thật ngán ngẩm khi nghĩ đến việc phải ở nhà một mình nguyên ngày với nội Bone, đó là nói nhẹ nhất.
“Ngoại đi đâu vậy? Cho con đi với được không?”
“Không được, Charlie.”
Chị của ngoại Maisie, bà Doris, đang bệnh nặng. Ngoại Maisie phải đi chăm sóc chị, vì không có ai khác nữa. Nhưng đáng ra mọi người phải tính sao cho con Hạt Đậu chớ. Trong khi Charlie ở trường, đã không có ai trong nhà này cho nó ăn và chăm sóc nó.
“Con dẫn nó đi dạo ngay bây giờ đi,” ngoại Maisie nhắc. “Ngoại chẳng có thời gian. Con không thể nhốt úm nó lâu hơn được nữa đâu, Charlie; cái con chó hoạt bát như thế thể nào rồi cũng bị phát hiện thôi.”
Khi Charlie chạy lên phòng mình, nó nghe thấy tiếng Hạt Đậu đang rên ư ử và cáo cửa liên hồi.
“Suuỵỵt!” Charlie la lên, rồi ập vô phòng, đóng sầm cánh cửa lại ngay sau lưng.
Hạt Đậu chồm cả hai chân trước lên vai Charlie và liếm mặt nó.
“Cám ơn mày, nhưng ghê quá,” Charlie nói thầm.
Có một tiếng két vang lên chỗ chiếu nghĩ, và một giọng vọng lên:
“Phải mày sầm cửa không đó, Charlie?”
“Dạ phải, nội,” Charlie hét vọng ra. “Con đang thay đồ đi học ra.”
Khi Charlie thò đầu ra khỏi cửa phòng, nội Bone đã trở vô phòng bà.
“Đi nào, Hạt Đậu,” Charlie nói khẽ.
Nó chạy xuống lầu, có Hạt Đậu nhảy cỡn lên đằng sau. Chúng rời nhà bằng cửa sau và lỉnh lẹ vô con đường hẹp dẫn ra công viên. Một giờ sau, Charlie và con chó về lại nhà số 9, mệt nhoài và đói meo.
Mẹ nó đang nhấp nhỏm lo âu, và Charlie giải thích là no kv thời gian vì hình như nó để lạc mất đồng hồ đeo tay rồi. Cô Bone thở dài.
“Thế này vậy Charlie. Mẹ nghĩ con nên đeo đồng hồ của mẹ cho đến chừng nào con kiếm ra đồng hồ của nó.”
Cô đưa cho thằng con trai chiếc đồng hồ, may là nó không quá giống đồng hồ con gái.
“Mẹ lên giúp ngoại Maisie thi xếp hành lý đây,” cô nói. “Chút nữa mẹ trở lại.”
Charlie lục tìm hộp đồ ăn cho chó mà ngoại Maisie đã giấu. Nó vừa phát hiện ra một hộp cá ngừ Bonio trong kho chứa thực phẩm, thì bỗng có tiếng hét thất thanh nổi lên, và tiếp theo là một tiếng gừ.
Charlie nhìn quanh, thấy nội Bone đang đứng chôn chân tại chỗ, ngay bên trong cánh cửa tủ.
“CÁI THỨ ĐÓ LÀM GÌ Ở ĐÂY?” Nội rít lên, chỉ vô con Hạt Đậu.
“Đó là con chó của Benjamin,” Charlie run rẩy. “Nội biết mà, nó là Hạt Đậu.”
“Đương nhiên là tao biết, nhưng sao nó không ở Hồng Kông?”
Trước khi Charlie kịp trả lời, thì Hạt Đậu đã gừ lên khủng khiếp và xồ tới nội Bone. Bà lại kêu thét lên:
“Cút đi!”
“È…” Charlie chần chừ.
Con Hạt Đậu nhe hàm răng lởm chởm ra, và táp táp hù vô hai mắt cá chân của bà già.
“Dám hả!” Nội Bone gào như bị bóp cổ.
Rồi bà quay lưng, chạy ra khỏi nhà bếp:
“Tao sẽ gọi cho đội bắt thú… cho trại chó trông… cho CẢNH SÁT. Họ sẽ phải hạ con chó đó ngay. Quá sức nguy hiểm.”
“Nội Bone, đừng,” Charlie van vỉ.
Nhưng nội Bone đã nhấc điện thoại lên rồi, đang phẫn uất cho địa chỉ nhà bà, và nói với ai đó rằng kẻ sát nhân cần phải bị tiêu diệt.
“Họ sẽ đến vào khoảng sáu giờ rưỡi, và tao sẽ không xuống lầu cho đến khi con Nám Đậu chết dẫm ấy cút khỏi.”
Charlie kinh hõi. Nó không biết phải làm gì. Ngoại Maisie và cô Bone cũng đã chạy xuống coi chuyện gì mà ầm ĩ vậy. Nhưng rồi cả họ cũng không biết phải làm sao. Ngoại Maisie đang lo sốt vó về chị ruột của mình, và ngoại bảo ngoại chẳng thể suy nghĩ không suốt được.
“Phải chi có Ông cậu Paton ở đây,” Charlie rền rĩ. “Ông cậu biết phải làm gì.”
Charlie cảm thấy muốn đem Hạt Đậu ra khỏi nhà, rồi chạy sang nhà Fidelio, hoặc nhà Emma, thậm chí tới tận chỗ Olivia. Nhưng liệu chúng có giấu được, hoặc có muốn giấu con chó đang mang bộ dạng điên dại kia không? Con chó rất ghét bị la mắng, mắt nó đang trợn ngược lên và từ cổ họng nó không ngớt phát ra tiếng gầm gừ.
“Khi người ta tới, chúng ta sẽ giải thích rằng không có lý do gì mà phải hạ nó cả,” cô Bone nói. “Chúng ta sẽ bảo nó chưa bao giờ cắn ai cả, không bao giờ.”
“Có lẽ nó sẽ được đem đến một trại chó hiền hòa, ở đó thì con có thể đi thăm nó,” ngoại Maisie nói, đầy hy vọng.
“Hạt Đậu ghét bị như thế lắm.” Charlie òa khóc.
Nó lôi một dĩa patê gan ngỗng to tướng và mười lát thịt cừu hầm mật ong ra khỏi tủ lạnh, rồi đổ vô tô chó mà ngoại Maisie giấu trong bồn rửa chén.
“Đồ ăn đặc biệt của nội Bone đó!” Giọng ngoại Maisie khản đi.
“Con không quan tâm,” Charlie nói.
Nó quỳ xuống bên cạnh Hạt Đậu và vuốt vuốt cái đầu bờm xờm của con chó.
Thật khoái làm sao khi nhìn những món ưa thích nhất của bà nội nó bị nuốt trọn xuống một cái cổ họng lù xù.
Bấy giờ là sáu giờ hai mươi lăm phút.
Charlie đứng lên.
“Con quyết định rồi. Con sẽ nhờ Fidelio giấu Hạt Đậu cho tới khi Benjamin trở về.”
“Ở cái nhà những tay nhạc công ồn kinh khủng ấy á?” Ngoại Maisie thất kinh. “Nó sẽ không sống nổi lấy một phút đâu.”
Vừa lúc đó, có người nhấn chuông cửa.
Charlie Bone
TẬP I - Lúc Nửa Đêm - - 1 --
- 2 -
- 3 -
- 4 -
- 5 -
- 6 -
- 7 -
- 8 -
- 9 -
- 10 -
- 11 -
- 12 -
- 13 -
- 14 -
- 15 -
- 16 -
- 17 -
- 18 -
- 19 -
- 20 -
- 21 -
- 22 -
- 23 -
TẬP II - Quả Cầu Xoắn Thời Gian - 1 -
- 2 -
- 3 -
- 4 -
- 5 -
- 6 -
- 7 -
- 8 -
- 9 -
- 10 -
- 11 -
- 12 -
- 13 -
- 14 -
- 15 -
- 16 -
- 17 -
- 18 -
- 19 -
- 20 -
- 21 -
TẬP III - CẬU BÉ VÔ HÌNH - 1 -
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Tập 4 - Lâu Đài Gương
- 1 -
-2 -
- 3 -
- 4 -
- 5 -
- 6 -
- 7 -
- 8 -
- 9 -
- 10 -
- 11 -
- 12 -
- 13 -
- 14 -
- 15 -
- 16 -
- 17 -
- 18 -
- 19 -
- 20 -
- 21 -