watch sexy videos at nza-vids!
Truyện KIM DUNG GIỮA ĐỜI TÔI-Ba người ngu nhất thiên hạ - tác giả VŨ ĐỨC SAO BIỂN VŨ ĐỨC SAO BIỂN

VŨ ĐỨC SAO BIỂN

Ba người ngu nhất thiên hạ

Tác giả: VŨ ĐỨC SAO BIỂN

N gày 25-8-2001, NXB Văn Học và Công ty Phương Nam đã được phép chính thức phát hành bản dịch hai bộ Tiếu ngạo giang hồ và Xạ điêu anh hùng truyện của Kim Dung tại Việt Nam. Tôi xem đây là một sự kiện văn học có ý nghĩa bởi ước vọng giới thiệu tác phẩm Kim Dung đến với đông đảo bạn đọc Việt Nam của mình đã hoàn thành. Nhân đây, xin bàn về 3 nhân vật ngu nhất thiên hạ trong Tiếu ngạo giang hồ để giải khuây cho bạn đọc.

Sinh ra ở trên đời, người ta sợ nhất là sự khuyết tật bẩm sinh mà điều kiện y học cổ ngày xưa không sửa chữa được. Có những khuyết tật do điều kiện khách quan như bị vũ khí đâm, bị té ngã, bị bạo bệnh. Khuyết tật nào cũng khiến cho người ta lo sợ, sinh ra mặc cảm tự ti, đau khổ. Thánh cô Nhậm Doanh Doanh, người mà tôi bình chọn là một trong mười mỹ nhân trong tác phẩm Kim Dung, bị Đông Phương Bất Bại dùng kim thêu đâm trúng một vết nhẹ trên má, chảy ra một chút máu là đã lo sợ nhan sắc suy bại không phải là không có cơ sở.

Với một thân thể khỏe mạnh và không bị khuyết tật, con người cảm thấy hạnh phúc. Cấu tạo thân thể con người không thể có cái gì là thừa, cũng chẳng có gì đáng gọi là thiếu. trong cơ thể, ấy bộ phận sinh dục là nơi quan trọng bợi các chức năng truyền giống, tiết niệu và chức năng xác định giới tính đặc thù của nó. Nó quan trọng đến nỗi đạo Bà La Môn nâng lên thành vật tổ, tạc tượng bộ Linga và Yoni thờ cúng trong các thánh địa. Ấy vậy mà trong Tiếu ngạo giang hồ lại có 3 nhân vật ngu nhất thiên hạ khi đã đưa dao tự cắt (dẫn đao tự cung) bộphận sinh dục của mình, trở thành kẻ ái nam ái nữ thứ thiệt chẳng ra cơm ra cháo gì cả. Ba người ngu đó là Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi và Đông Phương Bất Bại.

Nhạc Bất Quần là chưởng môn phái Hoa Sơn trong Ngũ nhạc kiếm phái. Lão có khuôn mặt đẹp, trẻ mãi không già, lại có phong cách ung dung tiêu sái, có vẻ như một nhà túc nho. Ngoại hiệu của lão là Quân tử kiếm. Vợ của lão là Ninh Trung Tắc, một người nổi tiếng xinh xắn, giỏi giang, ngay thẳng, kiếm pháp cao cường. Thế nhưng lão chỉ sinh được một cô con gái duy nhất. Thân danh đã là đến chức chưởng môn một phái lớn; nhà nước phong kiến cũng không buộc các nhà nho phải… kế hoạch hoá gia đình, không sinh con thứ hai; nhà nước phong kiến cũng không cấm nhà nho cưới thêm vợ để sinh ra một đứa con trai. Nói tóm lại là chẳng có ai cấm cản Nhạc có con trai để nối dõi.

Ấy vậy mà lão ngu xuẩn nuôi tham vọng luyện Tịch tà kiếm pháp để trở thành nhân vật đệ nhất, gồm thâu Ngũ nhạc kiếm phái thành một phái duy nhất, chia ba chân vạc với hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang. Câu đầu tiên trong Tịch tà kiếm phổ mới thật là ác hại: “Dẫn đao tự cung dĩ đăng phong tháo cực” (Vung dao tự thiến mới đạt được trình độ đăng phong tháo cực). Và lão đã “vung” luôn để luyện. Hành vi ấy có thể lừa được người trong thiên hạ nhưng không thể lừa được bà Ninh Trung Tắc. Việc lão xao nhãng chuyện chăn gối với vợ, việc lão rụng râu trong chăn mỗi ngày và tiếng nói càng ngày càng eo éo khiến cho bà biết chồng mình đã trở thành người ái nam ái nữ. Và bà cũng là người đầu tiên hiểu ra lão đã ăn cắp bộ Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm, đã vu cáo cho học trò mình là Lệnh Hồ Xung ăn cắp để đánh lừa dư luận. Tôi gọi Nhạc Bất Quần là người ngu đệ nhất trong các nhân vật võ hiệp của Kim Dung.

Người ngu thứ nhì trong Tiếu ngạo giang hồ là gã Lâm Bình Chi, thiếu chủ Phước Oai tiêu cục thành húc Châu, tỉnh Phúc Kiến. Lâm Bình Chi là con của Lâm Chấn Nam, chắt nội của Lâm Viễn Đồ. Kim Dung mô tả tường mạo của gã rất đẹp, cũng có phong cách của một nhà nho nho nhã. Mà lạ là dòng dõi của Lâm Viễn Đồ chỉ có một cây sinh một trái; Lâm Bình Chi là con trai độc nhất của Lâm Chấn Nam.

Đúng là phái Thanh Thành xuống Phúc Kiến đánh Phước Oai tiêu cục tìm Tịch tà kiếm phổ, khiến vợ chồng Lâm Chấn Nam chết, cơ nghiệp tiêu cục tan tành. Khi Lâm Bình Chi lưu lạc, muốn học võ thành tài để trả thù cho cha mẹ, người đọc cho là có hiếu. Người đọc cũng cho khát vọng trả thù của Lâm là tự nhiên. Cho nên việc gã bái Nhạc Bất Quần làm sư phụ để trở thành môn hạ phái Hoa Sơn là chuyện bình thường.

Lên núi Hoa Sơn, Lâm Bình Chi “gù” được con gái của Nhạc Bất Quần. Hoa Sơn kiếm pháp dư sức thắng Thanh Thành kiếm pháp, việc trả thù cho cha mẹ gã có thể nói là ở trong tầm tay. Là rể của Nhạc Bất Quần, Lâm đương nhiên sẽ là chưởng môn phái Hoa Sơn sau này. Vả chăng, người Trung Quốc có câu: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”. Lâm là người có học, lẽ nào không hiểu ra được điều ấy. Thế nhưng khi cướp lại được Tịch tà kiếm phổ do tằng tổ Lâm Viễn Đồ chép trong áo cà sa, Lâm cũng u mê “dẫn đao tự cung” để luyện. Cha của gã đã di ngôn: “Không được giở ra xem”, gã cũng vẫn giở xem, bất chấp lời cha. Khi Nhạc Bất Quần gả con gái cho gã, Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San kết nghĩa vợ chồng là hữu danh vô thực. Than ôi, đang tuổi thanh xuân mà tự “dẫn” để trở thành kẻ ái nam ái nữ, không dám ngủ chung giường với cô vợ trẻ, cái ngu ấy tưởng trên đời không còn cái ngu nào lớn hơn.

Người ngu thứ ba trong Tiếu ngạo giang hồ là Đông Phương Bất Bại. Đúng như tên gọi, Đông Phương Bất Bại chưa bao giờ biết đến chữ thu. Võ công lão cao cường, lão lại là phó giáo chủ của Triêu Dương thần giáo; cái ngôi giáo chủ của lão chỉ là vấn đề ngày một ngày hai. Vậy mà…

Tiền nhiệm giáo chủ của Triêu Dương thần giáo là Nhậm Ngã Hành nhìn thấy được tham vọng của Đông Phương Bất Bại. Nhậm bèn “thuốc” lão: đưa Quỳ hoa bảo điển cho lão “ngâm cứu”. Lão thấy “ngon ăn”, giở ra thấy bốn chữ “Dẫn đao tự cung”, bèn “vung” luôn để luyện. Kết quả: võ công lão đạt đến mức độ kinh người, còn bản thân thì trở thành ái nam ái nữ. Lão đâm ra sủng ái gã Dương Liên Đình, một tay bộ thuộc khỏe mạnh. Suốt ngày, lão nằm trong phòng kín thơm lựng mùi nước hoa để thêu thùa, giao công việc điều khiển giáo vụ cho Dương để kết cuộc lão bị Nhậm Ngã Hành giết chết, đoạt lại ngôi giáo chủ.

Tự thiến mình là hành vi tự huỷ hoại thân thể, đi ngược lại quy luật tự nhiên. Huỷ hoại bộ phận “ấy”, cho dùng với mục đích nào, cũng là hành vi ngu xuẩn, bất bình thường. Có một chút như vậy để “giải trí lành mạnh” mà nỡ từ chối, tự làm cho mình nam không ra nam, nữ không ra nữ, thiệt là đại ngu. Chết sướng hơn!
KIM DUNG GIỮA ĐỜI TÔI
Khái quát phong cách xây dựng nhân vật
Võ công
Rượu
Âm nhạc
Hoa
Y học
Tình yêu
Tình dục
Chất hài
Ghen
Chất thơ
Ngôn ngữ bình dân
Những bộ sách
“Thời trang”
Những nhân vật quái dị
Nghề kỹ nữ
Con trâu
Người Tây dương
Kỹ thuật
Thức ăn Trung Hoa
Tinh thần Phật giáo
Libido
Nghệ thuật tiểu thuyết của Kim Dung
Kim Dung đặt lại mấy vấn đề lịch sử
Kim Dung và ngôn ngữ xã hội hóa
Kim Dung - Hồn tính lãng mạn phương Đông
Kim Dung và những ông thần si tình
Kim Dung và "Thiên ngoại hữu thiên"
Kim Dung và Vạn sự giai không
Kim Dung và chữ Xuân
Kiếm luận
Đao luận
Cành mai trên Thiên Sơn
Thư pháp và Võ công
Suy niệm ký tiểu hữu
Tiếu ngạo giang hồ
Những suy niệm siêu hình học
Sự suy tàn của chủ nghĩa bạo lực
Thanh kiếm và Cây đàn
Huyền thoại Thủ cung sa
Bọn hào sĩ giang hồ ăn Tết
Bọn hào sĩ giang hồ tiếp thị
Hàng giả tống Vân Nam
Bức giác thư giã từ thế kỷ
Hành trình qua thống khổ
Đêm phương Nam đọc lại Ỷ thiên Đồ long ký
Sử kiếm ý, bất sử kiếm chiêu
Kiều Phong - Khát vọng của tự do
Khóc lên hỡi Nghi Lâm!
Vi Tiểu Bảo ở đâu?
Con trâu thông thái
Thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân
Thử bình bầu Thập đại mỹ nhân
Chân dung Nhạc Bất Quần
Lam Phượng Hoàng
Đại phu Bình Nhứt Chỉ
Từ AQ tới Vi Tiểu Bảo
Vi Tiểu Bảo và phép thắng lợi tinh thần
Vi Tiểu Bảo và nghệ thuật làm quan
Vi Tiểu Bảo và kỹ thuật xuyên tạc thông tin
Lý Tự Thành - Chính sử và tiểu thuyết
Đau thương A Tử
Huyền thoại Nhạc Linh San
Ba người ngu nhất thiên hạ
Khang Hy
Thử bình bầu chín vị anh hùng
Ỷ thiên Đồ long ký - Bài ca của chủ nghĩa yêu nước
Hiệp khách hành
Vấn đề pháp luật
Nhân vật Kim Dung đi tìm công lý
Những vụ án tình báo gián điệp
Các tôn giáo, bang hội
Bang giao Trung - Nga nhìn qua Lộc Đỉnh ký
Đào cốc lục tiên - Một luật sư đoàn ngộ nghĩnh
Vụ án "di hoa tiếp mộc" trong Lộc Đỉnh ký
Tố tụng hình sự theo luật giang hồ
Những vụ án oan
Tứ di
"Luật hôn nhân"
Thiên Long bát bộ và luật tục thảo nguyên
Bang giao Tống-Liêu nhìn qua Thiên Long bát bộ
Khi Vi Tiểu Bảo hình sự hóa quan hệ dân sự
Vi Tiểu Bảo phá án đua ngựa
Vụ án Vi Tiểu Bảo phạm tội xâm phạm hoạt động tư pháp
Bản luận tội Vi Tiểu Bảo
Bản luận tội Nhạc Bất Quần
Bản luận tội Nhất Đăng đại sư
Báo cáo về việc đình chỉ điều tra vụ án Tiểu Long Nữ
Kết luận điều tra về hành vi phạm tội của Chu Chỉ Nhược
Yếu tố bằng chứng trong truyện võ hiệp Kim Dung
Những phiên tòa trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung