Joan Aho Ryan
LỜI KHUYÊN CỦA MẸ: HÃY TỎ RA LẠNH LÙNG
Tác giả: Joan Aho Ryan
Bản chất lòng cam đảm không phải thứ làm bạn không biết rung động.
B.B.Benson
Những năm sau này, mẹ tôi ngày càng ăn nói dịu dàng và có vẻ mệt mỏi. Trong tâm trí, tôi vẫn nhớ đó là một phụ nữ linh hoạt, tinh thần mạnh mẽ và đầy sức sáng tạo. Mẹ có thể gỡ tung cái máy hút bụi để sửa, hay biến ngôi nhà thành nơi tuyệt đẹp vào mùa Giáng sinh hằng năm. Bà có thể làm một chiếc váy dạ hội sang trọng bằng vải trải giường để mặc trong Buổi khiêu vũ Xã Hội Xanh tổ chức ở khách sạn Waldorf Astoria. Không có gì nghi ngờ khi mẹ là một phụ nữ tràn đầy hy vọng trong chuyện tình cảm. Bà luôn tỏ ra mạnh mẽ. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của mẹ dành cho mình dù có lúc mẹ rất tức giận về những thất bại của tôi. Chúng tôi ít khi làm trái ý bà. Mẹ tôi là người phụ nữ như vậy đó.
Món quà lớn nhất mẹ cho tôi là khi tôi 13 tuổi, đang học lớp tám. Tôi là đứa trẻ được nuôi dưỡng đàng hoàng, nhưng trọng lượng cơ thể vượt quá giới hạn nghiêm trọng và có thể bước vào giai đoạn khủng hoảng. Mấy đứa bạn gầy hơn bỏ rơi tôi để chơi với đám bạn mới, tham gia vào những bữa tiệc tối thứ Sáu có đầy đủ trai gái. Vấn đề tồi tệ hơn khi đám con gái nổi tiếng nhất trường chọc ghẹo về thân hình của tôi. Đã từng được xem là bạn, bây giờ vấn đề cân nặng biến tôi thành kẻ ngoài luồng. Tôi ghét sự chế nhạo, uy hiếp, hành động tàn nhẫn, và sự cô lập.
Mẹ biết tôi gặp khó khăn nên cho tôi nghỉ học một ngày. Bà bỏ cả ngày chơi với tôi, đi thăm mấy bà dì, mua sắm và đương nhiên có nói về vấn đề của tôi. Mẹ nói có vẻ rất nhiệt huyết: “Đừng bao giờ để ai nghĩ họ giỏi hơn con.”
Mẹ khuyên tôi hãy làm những việc không ai ngờ, tỏ ra lạnh lùng và những bất ổn hiện giờ sẽ biến mất. Trên bàn ăn, không ai muốn ngồi gần tôi. Thay vì co rúm tôi lại vừa tuyên bố vừa nhìn đồng hồ rằng thời gian dành cho mọi người nói xấu về mình là năm phút. Vờ như không bị tác động bởi tiếng cười thầm và những nhận xét ác ý, tôi nhìn thẳng vào mắt họ như mẹ dặn. Bọn chúng hết sức ngạc nhiên vì những điều tôi làm.
Dù sao tôi vẫn có thể lấy cam đảm làm những mẹo vặt này trong suốt một tuần. Càng làm nhiều, tôi càng thấy tự tin và bắt đầu thích thú nhìn khuôn mặt bị sốc của đám con gái ác độc. Tôi nhớ mẹ nói: “Đừng lo lắng nếu người ta thì thầm về con. Nó có nghĩa con rất lôi cuốn họ ở mặt nào đó. Con chỉ lo lắng khi người ta không đoái hoài đến con.”
Bằng mẹo vặt này cộng với những kỹ thuật nhỏ khác, tôi tạo được cho mình lòng tự trọng vững chắc. Mẹ cho tôi sức mạnh để nhận ra những người thích làm đau lòng người khác mới là người có nhiều khuyết điểm.
Tôi biết ơn mẹ đã giúp tôi trong thời kỳ kinh khủng đó. Bài học “tỏ ra lạnh lùng” đã dẫn tôi đến tuổi trẻ hạnh phúc và tôi sẽ nhớ suốt đời. Khi vào đại học, tôi đã đọc được một câu của André Gide mà tôi không thể nào quên vì nó tóm lược hoàn hảo những lời dạy của mẹ: thà chính mình bị ghét bỏ còn hơn được thương yêu vì những gì không phải là của mình.
Angela O’Loughlin Calabrese