Chương 15
Tác giả: Kiên Nguyễn
Khi mẹ tôi trở về nhà sau buổi họp, bà trong tình trạng cáu kỉnh. Ông Lâm trông giống như một quả bóng xì hơi. Mẹ tôi giận giữ khi thấy tôi và Jimmy nằm trên sàn nhà với con chó nhỏ.
"Đem nó ra ngoài." Mẹ tôi bảo. "Phải tập cho nó ở ngoài sân."
"Nó còn nhỏ quá không ở bên ngoài được." Ông tôi phản đối.
"Không cần biết. Dắt nó ra ngoài chơi."
Tôi bồng con Lulu, cùng với Jimmy theo sau, vội vả đi ra ngoài tránh mặt mẹ tôi. Ở sân trước, hai anh em tôi đi tới đi lui, trong khi con Lulu nhảy quanh quẩn dưới chân. Một lát sau, Tín dắt theo một đám anh em chận chúng tôi lại:
"Con quỷ sứ gì đây?" Anh ta hỏi, chỉ tay vào con Lulu.
"Qùa của chị Loan chọ" Tôi đáp. "Tên nó là Lulụ"
"Để tao coi thử." Anh ta đẩy tôi sang một bên rồi bồng con Lulu lên. Con chó kêu lên một tiếng ẳng khi anh ta siết chặt hai tay ngang hông nó.
"Đừng làm nó đau. Nó bị tật không đi nhiều được." Tôi nài nỉ, lòn tay cố giựt con chó trở lại.
Anh ta giơ bổng con chó lên cao khỏi tầm tay với của tôi. Đám anh em của anh ta cười rộ lên khi thấy tôi nhảy lên cố giựt con chó. Anh ta xoay sang đám anh em mình, quay con chó trong tay và cười:
"Ê, Nhơn, Hiếu, đón bắt con què nè." Anh ta hét lên với đám anh em.
Tôi gào lên kêu mẹ tôi. Thằng em trai tôi bắt đầu khóc. Tôi nhìn con chó nhỏ của tôi lủng lẳng trong bàn tay của chúng, lòng lo lắng tiếng la của tôi có lẽ không đủ lớn để mẹ tôi có thể nghe được. Thình lình cửa nhà mở toang, rồi giọng nói nghiêm khắc của ông tôi vang lên sau lưng: "Tín, trả con chó lại cho thằng Kiên. Trả ngaỵ"
Tín dừng tay quay con Lulu lại nửa chừng. Tôi chạy lại gở con chó ra khỏi tay nó. Dì Dượng tôi từ trong nhà chạy vội ra. Mẹ tôi cũng xuất hiện, vẻ mặt bực tức. Dì tôi nhìn thằng con trai, hai tay chống nạnh, điếu thuốc vấn ngậm bên góc mịệng lúc lắc liên hồi.
"Mày làm gì mà la hét rầm lên như con gái vậy hả?" Dì nói với tôi. "Đó chỉ là một con chó què. Còn ba nữa. Ba không cần phải lớn tiếng với con tui để binh cho nó. Tụi nó đứa nào cũng là cháu, ba không nên binh bên này bỏ bên kia. Nếu ba không muốn con tui chơi với mấy đứa cháu quý của ba thì nói chớ đừng có nạt nộ như vậy."
Mẹ tôi tiến về phía tôi với vẻ mặt hầm hầm, giận giữ làm tôi tê điếng người. Bà thẳng cánh tát vào mặt tôi một cái tát nổ đôm đốm mắt. "Lại cũng con chó quỹ này." Bà hét lên. "Tại sao như vậy hả Kiên? Tại sao mày không thể chơi chung với tụi nó được hả? Tại sao mày cứ theo báo đời tao vậy hả?" Mẹ tôi tiếp tục la hét. "Mày không biết là tao bầm gan tím ruột lắm rồi sao? Mày không muốn cho tao yên sao hả?"
Ông ngoại tôi quát lên: "Đừng có đánh nó, nó chỉ chơi với em nó chớ có làm gì sai đâu. Đừng có trút giận lên đầu con mày như vậy."
Mẹ tôi bước về phía thằng con của dì tôi, vỗ nhẹ lên đầu nó. "Đừng buồn ông ngoại." Mẹ tôi nói với nó. "Ngoại già rồi với lại ngoại không cố tâm la rầy cháu đâu. Thôi bỏ qua cho các em nó, tụi nó chỉ là đám con hoang. Dì nói cái này chắc cháu không tin, nhưng mấy đứa nó yếu đuối không đủ sức làm gì hại đến cháu và gia đình cháu đâu, thành ra đừng thù ghét chúng nữa."
Dì tôi kéo tay thằng con trai ra khỏi mẹ tôi đẩy về phía cửa nhà, ném cho mẹ tôi một cái cười khẩy nữa rồi biến mất sau cánh cửa.
Mẹ tôi quay sang đối diện tôi. "Liệu hồn mày đừng có gây rắc rối nữa." Mẹ tôi chỉ nói vỏn vẹn có bấy nhiêu trước khi bỏ vào nhà.
Tôi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy con chó nhỏ, quên ngay cái tát đau điếng của mẹ tôi vẫn còn in dấu trên mặt. Jimmy quỳ bên cạnh, nhìn tôi vẻ lo lắng. Nước mắt vẫn lưng tròng nhưng miệng nó đang nở một nụ cười. Con Lulu hỉnh mũi lên, lè lưỡi liếm chỗ bầm trên má tôi. Ngoại đứng trước cửa nhà lắc đầu rồi ngồi xuống nơi bậc cửa canh chừng cho chúng tôi suốt buổi sáng hôm đó.
Trưa hôm đó sau khi ngủ dậy tôi không thấy con Lulu đâu. Tôi nhảy ra khỏi giường, nghĩ là nó đang chơi với em tôi. Nhưng tôi chỉ thấy một mình Jimmy ngủ trên giường. Tôi chạy đi lục tìm khắp nhà, nhưng vẫn không thấy con chó đâu. Mẹ tôi đứng ở cửa lặng lẽ theo dõi, vì sau đó vài phút bà lên tiếng nhẹ nhàng. "Nếu con đang tìm con chó thì không cần phải tìm nữa. Mẹ đã cho nó đi rồi."
Tôi nhìn lên mặt mẹ tôi dò hỏi. "Mẹ nói sao?" Nhưng rồi tôi hiểu ra và lắp bắp: "Tại sao vậy mẹ. Con đã không làm gì sai nữa, không gây thêm rắc rối gì nữa mà sao mẹ không cho con con chó?"
Mẹ tôi không trả lời, nhưng đã có người khác trả lời thaỵ Tôi nghe tiếng kếu đau đớn quen thuộc từ bên ngoài vọng vào, tiếng con chó nhỏ của tôi. Tôi chạy lại bên cửa sổ và thấy đám con dì tôi đang chơi đùa ngoài sân. Tín xách cổ con chó lên, mấy chân nó quơ quào loạn xạ trong không khí.
"Đừng." Tôi hét lên, nước mắt chảy dài trên má. Ngực tôi quặn đau cơ hồ như nghẹt thở.
Tín ngước nhìn lên nhe răng cười với tôi. Anh ta kéo con chó lên sát mặt, mặc cho nó kêu la: "Thằng con lai, coi đây. Con chó này của tao."
Tôi run rẩy quay lại phía mẹ tôi năn nỉ: "Mẹ Ơi, xin mẹ bắt con chó lại. Mẹ muốn con làm gì con cũng chịu, chỉ xin mẹ bắt con chó lại."
"Đừng có tới cửa nhìn nữa. Con chó không còn là của con nữa." Mẹ tôi nói.
Tôi nghe cái giọng chua the thé của dì tôi nói với đám con bà: "Tao không hiểu tụi bay thích gì ở con chó đó mà giành cho được. Đi đứng cũng không nên thân."
Tín trả lời: "Con dùng nó để đá banh."
Đứng ở cửa sổ, tôi có thể nghe rõ ràng từng tiếng nói của Tín cắt đứt ruột gan tôi như một vết dao ngọt.
"Giết quách đị" Dì tôi cười.
Tôi hét lên đầy hoảng sợ, nhìn mẹ tôi cầu cứu. Tôi khóc.
"Mẹ Ơi, xin mẹ đừng để họ giết chết con chó."
"Câm miệng lại" Mẹ tôi nạt. "Con từng mất nhiều thứ hơn như thế mà mẹ chưa bao giờ thấy con nhỏ một giọt nước mắt. Tại sao bây giờ lại khóc? Mà khóc vì cái gì, vì con chó què đó à? Đừng đứng chỗ cửa sổ mà nhìn nữa. Hãy cứng rắng lên." Bà quay lưng lại với tôi.
Bên ngoài, Tín quăng con Lulu lên trời, rồi canh khi con chó vừa rơi xuống, nó đá con chó văng ngang qua sân về phía đám anh em của nó. Con chó nhỏ không còn kêu la gì nữa. Cái đá của Tín nện vào mình con chó nghe đánh bịch. Giãi nhớt từ miệng nó trào ra kéo thành một vệt dài trong không khí trông như một đường sơn trắng.
Tôi chạy ra cửa, đẩy mẹ tôi sang một bên, không còn biết gì nữa ngoài con chó của tôi. Mẹ tôi chụp lấy cánh tay tôi kéo lại. "Đứng lại!" Bà la lên và bắt đầu khóc.
Ông bà ngoại tôi xuất hiện trước cửa phòng họ.
"Mày thấy chuyện mày làm chưa." Ông ngoại tôi nói. "Tại sao mày tàn nhẫn với con cái như vậy?"
"Ba, con xin ba đừng xen vào chuyện này." Mẹ tôi chùi nước mắt bằng lưng bàn taỵ "Ba nói không đúng, con không tàn nhẫn với nó. Con muốn dạy nó sống như một người đàn ông. Chúng ta mỗi người suy nghĩ theo một cách, cho nên xin ba đừng xen vào chuyện này của con."
Bên ngoài, tiếng chân đá vào thân thể con Lulu nghe nhỏ dần, rồi mất hút vào những tiếng cười của đám con dì tôi. Tôi quỵ xuống nền nhà, muốn ngất đi.
Mọi người bỏ đi hết, tôi vẫn còn nằm trên nền nhà. Đầu óc tôi trống rỗng, ngoại trừ hình ảnh một cánh đồng xanh, không một bóng người, không một âm thanh, không một mùi thơm. Tôi thấy mình chạy chân trần trên bãi cỏ mịn, và ánh nắng ấp áp của mặt trời tỏa lan lên khắp cả người. Tiếng Jimmy gọi tôi trở về thực tại.
"Anh Kiên, thức dậy. Mẹ gọi anh." Nó nói với vẻ lo lắng. "Tới giờ ăn cơm chiều rồi."
Tôi vẫn nằm im một lúc nữa, mơ hồ nhận ra cái cảm giác êm êm của cỏ xanh biến dần dưới lưng cho đến khi chỉ còn là nền nhà cứng ngắt. Jimmy thúc vào người cho tôi thức dậy và chìa tay ra kéo giúp. Hình ảnh con Lulu lại trở về trong tâm trí tôi, cái mũi ướt, hơi thở ấm áp và cái lưỡi mềm mại của nó mỗi khi nó liếm vào mặt tôi. Nước mắt tôi trào ra và cơn giận dữ lại sôi lên, tôi ngồi bật dậy. Chụp lấy chiếc đèn dầu trên chiếc bàn bên cạnh, tôi bước ra khỏi nhà đi vào vườn.
Thằng em trai tôi chạy theo bên cạnh, kéo tay tôi: "Anh Kiên, anh đi đâu đó? Về nhà đi. Mẹ sẽ nổi giận nữa đó."
"Đừng theo tao, Jimmỵ Tao không sợ gì nữa hết." Tôi bảo nó.
"Anh định làm gì, anh định đi đâu?"
"Tìm con chó." Tôi đáp.
"Nó chết rồi. Em thấy thằng Tín quăng nó vào đống rác."
Tôi dừng lại chụp lấy vai Jimmy:
"Ở đâu? Đống rác nào?"
Nó chỉ vào một chỗ ở góc vườn, nơi có đống lá mục dượng tôi gom lại để làm phân. Phía trên có một cây ổi thật lớn chỉa những cành đen khẳng khiu lên nền trời. Đám giây leo phía sau đan kín thành một bờ tường che khuất không cho ánh sáng lọt vào. Trong khung cảnh âm u đó, cây ổi trông có vẻ như một hung thần chìa những cánh tay nhọn, những bàn chân không lồ phủ lên mặt đất. Sự sợ hãi không làm tôi chùn bước. Phía sau thằng em tôi nhảy lên khi nghe tiếng mẹ tôi gọi vọng ra từ trong nhà.
"Jimmy trở về đị" Tôi bảo nó. "Đừng vì tao mà bị đòn."
"Em không muốn về một mình." Nó nói. "Em ở lại đây với anh."
"Không nghe lời tao thì sẽ bị mẹ đánh đòn đó."
Jimmy cắn môi suy nghĩ nhưng rồi vẫn ở lại với tôi. Tôi đi sâu vào trong vườn. Từ chỗ tôi đứng, có thể trông thấy bóng mẹ tôi hiện lên sau khung cửa sổ. Mẹ tôi có vẻ như không muốn bắt chúng tôi trở vào nhà.