Chương 24
Tác giả: Kiên Nguyễn
Quán phở nằm sát trại bò cũ cánh nhà chúng tôi chừng mười lăm phút. Phía sau quán là đường rầy xe lửa ánh lên lấp lánh dưới trăng đêm. Không khí ngập mùi phân bò trộn với mùi thịt nướng. Cái quán được nối vào với nhà bếp của một người nào đó và kéo dài ra đến ngoài sân, có kê mấy cái bàn lớn và mấy cái ghế dài. Chủ quán là một người đàn bà trung niên quần áo bốc mùi dầu mở. Bà ta ngồi trên một cái bục nhỏ bằng gỗ sát bên giếng nước đang cạo rửa thịt heo. Mớ tóc muối tiêu của bà được cài thành búi trên đỉnh đầu bằng một cái lông nhím. Dưới chân bà là cái xoong nhôm đựng đầy lòng heo đã luột chín, một số tràn ra cả bên ngoài nằm lẫn trên mặt đất. Bằng đôi tay thành thạo, bà mổ banh bụng con heo một đường dài từ cổ xuống tận đuôi làm lộ ra những phần đầy máu bầm bên trong. Trong căn bếp lờ mờ ánh đèn, hai nồi nước lèo sôi sùng sục tỏa mùi thịt, mùi cá vào trời đêm.
Chúng tôi ngồi vào băng ghế. Bà chủ quán ngừng công việc, rửa hai tay trong chậu nước nghe mẹ tôi gọi thức ăn với vẻ lơ đãng:
"Cô có muốn nhấm nháp chút gì không?"
"Không. Cảm ơn chị. Chỉ cho ba tô phở cho mấy đứa nhỏ. Tô lớn nhất ."
"Hai cô không ăn gì sao?" Bà ta nhìn mẹ tôi và dì Đặng.
Cả hai cùng lắc đầu.
Một cô gái mãi dâm ăn mặc hở hang ngồi với khách bên chiếc bàn bên cạnh. Cả hai ôm cứng lấy nhau, tay chân quấn lấy nhau như sam, đang húp phở rồn rồn. Mẹ tôi ngồi bên mép ghế, tay mân mê tóc tôi:
"Hồi chiều con đi đâu?" Bà hỏi.
"Con dẫn Jimmy và Bé Tí đi xuống chị Loan."
"Con mới mười một tuổi mà tính được vậy là giỏi lắm." Mẹ tôi khen. "Sao con nghĩ tới đi tìm nó?"
"Con chẳng biết chỗ nào khác để đi, nhưng con biết là phải ra khỏi nhà."
"Tới nhà chị Loan rồi sao?"
Bà chủ quán trở lại với chiếc khay đầy thức ăn. Bà đặt xuống trước mặt chúng tôi những cái tô có vẽ hoa đã sờn. Khói bốc lên từ nước súp màu vàng sẫm phả vào mặt tôi. Bao tử tôi quặn lên, nước miếng trào ra, nhưng tôi cũng rán dằn để vắt một miếng chanh vào tô phở.
Cô gái mãi dâm ở chiếc bàn bên cạnh bỗng đứng phắt dậy, hét lên với một giọng gay gắt khó chịu hướng về phía sân sau tối thui "Cút ra khỏi đây ngay, đồ đĩ ngựa" Trên cánh tay và vai trần của cô ta, nhiều mụn nhỏ nở loét ra như những cánh hoa hồng vào mùa xuân "Đừng có bám theo tao như đỉa vậy."
Bà chủ quán nhún vai, nói với giọng thản nhiên:
"Con của cô ta đó. Đêm nào cũng tới đây nhìn miệng mẹ chúng. Mà đêm nào nó cũng đuổi lũ con đị"
Jimmy hỏi:
"Cháu có thấy ai đâu?"
"Dĩ nhiên là không thể thấy được." Bà chủ quán trả lời. "Chúng đen thui thì làm sao thấy được, nhưng chúng ở ngoài đó."
Tôi nhìn ra ngoài bóng đêm dày đặc. Trời không một vì sao, đường không một án, đèn. nhưng tôi vẫn có thể thấy hai cặp mắt hau háu nhìn chúng tôi như những con sói đói.
"Lai Mỹ hả?" Dì Đặng hỏi.
Bà chủ gật đầu:
"Ừ, nhưng lọ nồi!"
"Thật là tàn nhẫn." Mẹ tôi lên tiếng. "Không muốn thì tại sao không cho quách đị"
"Mấy cô đừng nghĩ là nó chưa làm." Bà chủ quán trầm ngâm. "Con quỷ cái đó bán con khi con nó vừa mới mọc răng. Nhưng hai đứa này không bán được. Lai Mỹ đen, bán ai muả"
Mẹ tôi không nói gì.
"Để tôi kể cô nghe một chuyện còn thê thảm hơn nhiều." Bà chủ quán tiếp tục. "Mấy tháng trước nó mất một đứa con, con chị của hai đứa này, khoảng mười, mười một tuổi gì đó. Con bé đó thường hay tới đây xin ăn. Chúng để ý đến con nhỏ đó. Chuyện xảy ra ngay ở con đường này. Ba thằng. Chúng nó thỏa thuận với con mẹ, mua trinh con con. Chúng đem con bé tới cái trại bỏ trống kế bên. Một thằng đút cái của nợ vào miệng con bé, trong khi hai thằng kia đè con bé xuống. Tội nghiệp con bé đâu hiểu biết gì, nó nhè cắn vào cái của nợ đó... "
Mẹ tôi ngắt lời bà chủ quán, nhìn chúng tôi: "Các con ăn đi. Đừng nghe chuyện của người lớn."
Dì Đặng lên tiếng:
"Tôi có nghe chuyện này. Chúng lấy đá đập chết con bé!"
"Đúng vậy!" bà chủ quán xác nhận. "Chúng đập đầu con bé như đập con muỗi. Chẳng ai nghe tiếng la hét. Chuyện xảy ra lúc xe lửa ồn ào chạy ngang. Chúng nó trả tiền cho con mẹ để bịt miệng. Công an không tìm được thủ phạm, con bé chết lãng nhách. Không ai bận tâm đến."
"Tôi nhớ con bé đó." Dì Đặng nói với giọng tư lự. "Tóc nó rậm ri, ở xa nhìn cứ như cái tổ ong."
"Đầu nó bị cạo trọc trước hôm nó chết." Bà chủ quán nói. "Tóc nó quăn tít, nó giấu đủ thứ trong đó. Người ta tìm thấy đủ thứ trong mớ tóc của nó, nào bàn chải đánh răng, nào lượt, nào kẹp, đủ hết, có trời mà biết còn thứ gì nữa. Tôi nói cho cô nghe, cũng may là mấy đứa con của cô trắng, ít ra chúng cũng có cơ hội sống sót. Thứ lọ nồi chỉ có chết."
Tôi làm cạn tô phở và đặt cái tô không lên bàn. Em gái tôi liếm tô phở như con mèo con. Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. "Con ăn nhanh vậy? Con muốn ăn nữa không?"
Tôi ngập ngừng:
"Sao mẹ không ăn?"
"Mẹ không đói." Mẹ tôi đáp.
"Chuyện gì xảy ra cho mẹ vậy? Sao mẹ đi lâu dữ vậy?"
Mẹ tôi tránh cái nhìn của tôi:
"Con không cần biết."
"Dĩ nhiên là con cần biết. Tụi con chỉ biết trông vào mẹ. Mẹ đi Sài Gòn phải không mẹ?"
"Mẹ bị bắt ở Sài Gòn vì buôn bán không có giấy phép." Mẹ tôi nhìn vào những chiếc móng tay của mình. "Điều đáng nói không phải là chuyện ở tù mà là chuyện tiền bạc bị mất sạch."
"Tại sao vậy mẹ?"
"Làm sao mẹ biết được. Mẹ và dì Đặng đang ngồi ăn sáng thì có một người Tầu đến ngồi ở chiếc bàn đối diện. Mẹ tưởng là người giao hàng. Mẹ và dì Đặng bước đến nói chuyện."
"Nói chuyện?"
"Chuyện làm ăn. Việc kế đến là thình lình ông ta rút súng ra và còng tay mẹ với dì Đặng ngay giữa đám đông, rồi tống vào tù."
Tôi đẩy cái tô không sang một bên:
"Con không ăn nữa đâu. Mẹ không còn bao nhiêu tiền."
"Đừng lọ" Dì Đặng chen vào. "Dì vẫn còn vài tờ ông Hồ đỏ trong túi. Các cháu cứ ăn uống tự nhiên."
*
Khuya hôm đó, sau khi cho Bé Tí và Jimmy đi ngủ trong phòng của ông bà ngoại tôi, mẹ tôi sang phòng tôi. Bà ngồi bên mép giường, nhìn tôi với cặp mắt đau khổ. Khuôn mặt đẹp đẽ vốn vẫn được săn sóc cẩn thận khi xưa của mẹ tôi đã biến mất, thay vào đó là nỗi thống khổ tột cùng. Trong một thoáng, tôi tưởng không nhận ra được mẹ tôi, và điều đó làm cho tôi hoảng hốt.
"Nếu mẹ không về thì con làm sao?" Mẹ tôi hỏi.
"Con không biết, mẹ." Tôi trả lời. "Con sẽ đợi mẹ trở về."
"Nếu mẹ không trở về thì sao?"
"Sao mẹ không trở về? Mẹ phải nuôi tụi con mà."
"Nếu lỡ mẹ chết thì làm sao mẹ nuôi tụi con được. Việc đó có thể xảy ra. Nếu mẹ chết đi thì con làm sao, Kiên?"
"Con không biết. Xin mẹ đừng hỏi con như vậy. Mẹ cứ dặn con những việc phải làm." Tôi sợ hãi òa khóc. "Nếu mẹ không trở về thì tụi con phải đi xin ăn rồi. Jimmy định bán con Lou, nhưng tụi con chưa kịp bán."
Mẹ tôi nước mắt chan hòa, hỏi: "Con không bỏ các em con chứ?"
"Không."
"Tội nghiệp con." Mẹ tôi chồm tới ôm lấy tôi. Tôi nếm được những giọt nước mắt của bà pha lẫn với nước mắt của tôi. "Mẹ muốn biết là nếu con có ý nghĩ bỏ rơi các em con thì cũng không trách được. Mẹ hiểu điều đó." Bà kéo vạt áo lên lau nước mắt. "Bây giờ thì mọi chuyện qua rồi. Mẹ đã về, các con bình yên. Thôi con ngủ đị"
Tôi gọi mẹ khi bà vừa bước ra.
"Gì con?" Mẹ tôi quay lại.
"Xin mẹ đường bỏ tụi con."