Chương 34
Tác giả: Kiên Nguyễn
Nước biển sâu cuốn lấy chúng tôi trong những cơn sóng hung bạo. Qua bao nhiêu năm sống và lớn lên với biển, tôi đã học được cách giữ cho thân thể nổi trên mặt nước. Tôi cố ngoi người lên, bàn tay dì Đặng tuột ra khỏi người tôi.
Lúc ngoi lên được khỏi mặt nước, tôi nhìn quanh chỉ thấy bốn bề biển cả mênh mông. Một vài cái đầu trồi lên hụp xuống, nhưng không phải là dì Đặng. Chiếc tàu vẫn còn ở gần đó; tôi vẫn còn nghe được tiếng cười của những người thợ rừng. Tiếng khóc của cô chị của Vân như vọng lại từ một cõi xa xăm nào.
"Dì ơi, dì ở đâu?" Tôi kêu lớn. "Dì Đặng, trả lời con đị"
Tôi giật mình vì một tiếng động. Tôi quay lại thì thấy dì Đặng đang vẩy đập loạn xạ cố giữ cho đầu nhô lên khỏi mặt nước. Dì nhìn thấy tôi và càng đập mạnh hơn. Tôi bơi lại, túm lấy lưng đẩy dì lên. Dì ho mấy tiếng và hít vội mấy hơi thở. Tôi giữ dì nằm ngữa nổi lều bều trên mặt sóng. Những nhịp sóng đều đặn có vẻ như làm cho dì bình tỉnh lại.
"Bình tỉnh lại, dì. Mình thoát rồi." Tôi thì thào với dì, miệng đánh bò cạp vì lạnh.
"Cảm ơn con." Dì nói thật nhỏ, hai mắt nhắm nghiền.
Chúng tôi cứ nổi lềnh bềnh như vậy khoảng nửa giờ đồng hồ, cho đến khi trời bắt đầu mưa trở lại. Những giọt nước rơi từ trên cao xuống ấm hơn nước biển nhiều. Không may, gió cũng bắt đầu thổi mạnh, đẩy sóng cao hơn. Dì Đặng bật lên những tiếng kêu hãi hùng mỗi lần một cơn sóng đập vào mặt.
"Phải gối đầu lên sóng mà bơi. Dì hiểu không?" Tôi bảo dì. "Giữ cho thân thể nổi lên rồi nước sẽ đưa đi. Dì có làm được không?"
"Được, con."
Nhưng đã trễ quá rồi. Trong đôi mắt tràn đầy kinh khiếp của dì, tôi trông thấy một cuộn sóng khổng lồ cất cao trên mặt nước, rồi phủ chụp lấy chúng tôi như hàng ngàn tấn gạch đá. Tối rán giữ lấy dì khi cơn sóng nhận chìm chúng tôi xuống. Dì cào lấy mặt tôi, rán chồm lên người tôi. Cuối cùng chúng tôi cũng trồi lên khỏi mặt nước. Dì Đặng ói những ngụm nước biển vừa uống phải. Mặt dì tái xanh và tròng trắng của mắt dì ánh lên trong đêm tối.
Dì đẩy tôi ra, nói trong nỗi chán chường tuyệt vọng:
"Con đi đị"
"Không được." Tôi nói. "Dì nghe con đây, bình tỉnh lại."
"Không, con đi đị" Dì cố tránh xa tôi, nhưng tôi vẫn giữ chặt.
"Dì ơi." Tôi bật khóc. "Dì làm con đau lòng lắm."
Dì đập tay vào mặt nước và sờ vào mặt tôi bằng bàn tay lạnh ngắt.
"Không được, con ơi. Con hãy đi đị" Giọng dì quả quyết. "Dì không chịu đựng được nữa. Dì không muốn con chết chùm với dì. Khi gặp mẹ con, nói dì gởi lời vĩnh biệt." Nước mắt chảy dài trên mặt dì. "Để dì đi gặp các con của dì."
Dì hướng cái nhìn qua vai tôi:
"Ở bên kia, chồng dì đang chờ dì bên kiạ"
Dì vùng mạnh, thoát ra khỏi bàn tay tôi rồi chìm vào mặt nước. Tôi trườn đến chụp lấy dì, nhưng dì lại đẩy tôi ra. Khuôn mặt trắng bệch đang chìm trong mặt biển của dì như mỉm cười với tôi đầy vẻ từ ái rồi biến mất vào bóng tối. Tôi nhìn lên bầu trời sũng nước, chợt nhận ra chỉ còn một mình tôi đơn độc trên mặt biển.
"Dì ơi." Tôi sụt sùi. "Mau trở lại với con dì ơi." Tôi chán nản quơ tay trên mặt nước.
"Đừng bỏ con dì ơi, con sợ lắm... " Tiếng la vô vọng của tôi vang trên mặt biển. Cơn mưa tạo thành những tiếng rít nhẹ chung quanh tôi. Tôi cứng người sợ hãi khi nghĩ đến cái khoảng cách hàng ngàn thước biển chứa đầy những con quái vật. Tôi bắt đầu bơi về hướng tây, lấy ngôi sao Bắc Đẩu đang nhấp nháy yếu ớt trên bầu trời làm chuẩn, và vừa bơi vừa khóc.
Tôi không biết đã bơi trong khoảng thời gian bao lâu. Tôi chỉ nhớ là đã lưốt đi trên mặt biển cứ như đang chạy việt dã. Lòng cầu sinh thúc đẩy tôi với một ý nghĩ duy nhất: bơi về phía trước. Rồi tâm trí tôi hiện ra ngôi nhà ấm cúng, thức ăn nóng hổi mới nấu xong và một ly trà bốc khói. Tim tôi đập loạn lên trong lồng ngực. Với luồng khí mới, tôi cố nhướng mắt tìm kiếm dấu hiệu của đất liền.
Đột nhiên, những bắp thịt nơi thắt lưng tôi giựt mạnh. Một cơn đau nhói lên nơi xương sống và tay phải tôi bị tê cứng. Cú té từ trên ngọn cây lúc chiều còn để lại những vết bầm trên người và bây giờ các bắp thịt bắt đầu co giật. Để cho bớt đau, tôi bơi nghiêng giống như một con cá gảy vị Sau đó, thỉnh thoảng tôi thả ngữa để thân thể trôi đi trên mặt nước. Sóng biển đập vào các bắp thịt tạm thời làm dịu bớt những cơn đau nhức. Ý chí cầu sinh lại nổi lên, và tôi lại tiếp tục bơi về hướng tây.
Thời gian qua chậm như rùa bò. Da tôi bị giộp lên vì muối biển. Tôi hả miệng ra tìm cách để uống lấy nước mưa, mà không biết là cứ mỗi lần há miệng ra thì tôi có thể sẽ uống phải nước biển và như vậy sẽ làm cho tôi càng thêm mất nước trong người.
Cuối cùng, trời tạnh mưa. Bầu trời như phủ một tấm màn đầy sao lên vạn vật. Ánh trăng nhuộm bạc những ngọn sóng chung quanh như màu tóc bạc của ngoại tôi. Tôi giơ tay lên và cười như điên. Những giọt nước như thủy ngân lóng lánh từ các ngón tay tôi nhiễu xuống. Ánh trăng nhảy múa trên mặt biển như mời gọi tôi nhập cuộc. Thời gian và không gian nhập vào thành một, cuốn trôi tôi vào vùng quên lãng.
"Hãy nhập vào tạ" Dại dương thì thầm bên tai tôi, hứa hẹn một cõi hạnh phúc vĩnh hằng. Không có đau đớn, không có sợ hãi. Tôi cảm nhận được một sự bình yên tuyệt đối, tỏa lan trên mọi tế bào của cơ thể. Cái âm thanh đó khuyên tôi đừng nên phấn đấu nữa. Giống như một đứa bé ngoan, tôi ngừng bơi.
Tôi cứ để mình chìm xuống, và nước biển phủ tràn qua đầu. Tôi bị hút vào trung tâm quả đất. Nhưng, thật bất ngờ, sức hút đột nhiên dừng lại. Hai chân tôi chạm vào mặt cát nhám. Cái tâm trí trì độn của tôi trở về với thực tại: mặt đất. Vậy thì đất liền chắc không còn xa mấy.
Tôi chồm lên như viên đạn bay ra khỏi nòng, gom hết sức lực bơi về phía trước. Rồi biển đẩy tôi lên bờ. Tôi ôm lấy mặt cát ướt, hôn tới tấp mà lòng tràn đầy vui sướng.