Linh Bảo
Phần 17
Tác giả: Linh Bảo
Ở đời có những sự tình cờ rất may mắn thì cũng có những sự tình cờ rất rủi. Hôm ấy trời đẹp Thỏ định đi tìm một đám cỏ non để mời các bạn trong dịp sinh nhật của hắn. Hắn đang đi bỗng đụng đầu ngay với Chồn. Thế có chết không chứ! Thỏ xưa nay vẫn nổi tiếng là một anh chàng nhút nhát, bất cứ một giống gì, vật gì, dù là một ngọn lá rơi cũng đủ làm cho hắn hoảng sợ huống gì gặp Chồn. Hắn thấy bao nhiêu hồn vía đều lên mây cả.
Chồn thấy Thỏ run rẩy cố lấy giọng dịu dàng bảo:
- Chào anh Thỏ, may quá được gặp anh ở đây. Đã lâu tôi có chuyện muốn nói với anh nhưng không có dịp. Đời thật là bất công quá, chả lẽ anh cứ ở mãi cái địa vị hèn kém như t hế này mãi sao? Trẻ tuổi, tài cao như anh đáng lẽ phải chiếm được một chức phận xứng đáng. Các bạn thân ở Triều đình không biết làm cái giống gì mà không tiến cử anh làm chức Giám tế của Quốc vương Sư Tử chúng ta.
Thỏ trả lời líu cả lưỡi:
- Dạ . . . dạ . . . thưa . . . anh, không phải tại các bạn tôi không chịu chịu tiến cử . . . chỉ tại . .. tại vì tôi không biết hát. Giữ chức vị cao quí ấy phải biết xướng, biết hát thánh thi và nhất là phải tốt giọng mới được.
- Thế tại sao anh không học?
Thỏ vẫn còn rụt rè:
- Tôi không dám học, không có tiền và sợ người ta cười nữa!
Chồn sốt sắng:
- Ồ, đi học thì có gì đáng thẹn. Anh nghèo tôi cũng biết, tôi không thu tiền học của anh đâu! Tôi vui lòng dạy giúp anh vài buổi, anh cứ yên trí, đừng để tâm lo nghĩ đến chuyện ơn nghĩa ấy làm gì. Nhưng mà, trời ơi, anh đứng xa thế thì làm sao mà học cơ chứ! Nào tôi có ăn thịt ăn cá gì anh đâu mà anh sợ hãi quá thế. Bây giờ trước hết chúng ta hãy đọc kinh Kính Chúc, đó là bài kinh tất cả Giám tế ai cũng phải học trước tiên.
Thỏ rón rén bước thêm vài bước nhưng vẫn còn giữ ý đứng cách xa Chồn. Chồn bắt đầu tằng hắng lấy giọng và cất tiếng hát. Giọng hắn rít lên the thé nghe thực chát tai, nhưng Thỏ không hiểu lắm về nhạc thanh, và cả đến nhạc lý Thỏ cũng rất dốt nên cứ trợn tròn mắt mà nghe. Còn Chồn cũng biết mình hát chẳng ra hát, nhưng hắn chẳng cần, chỉ cố há mồm thật to, cất cao giọng gào lớn là được.
Hát xong hắn bảo Thỏ:
- Bây giờ đến lượt anh, anh cố bắt chước đúng như giọng tôi, chỗ nào hỏng tôi sẽ bảo anh biết. Lấy hơi thực nhiều vào đan điền, lúc hát cho ra từ từ như tôi vậy.
Thỏ cảm động quá, hát không ra tiếng. Chồn khuyên:
- Anh cứ bình tĩnh đừng sợ gì cả, cứ xem như không có tôi ở trước mặt anh. Nhưng anh đứng xa quá tôi không nghe rõ. Học hát cần phải đứng ngay cạnh thầy và bạo dạn lên mới được.
Thỏ bước thêm vài bước, nhưng vừa đến gần cạnh ông giáo, Thỏ bỗng thấy sợ hãi lùi ngay lại. Chồn chờ đợi khuyên dỗ mãi đã sốt ruột nên xông lên, vồ lấy Thỏ, chú bé chưa kịp định thần đã thấy mình ở trong vòng tay ông giáo sư âm nhạc rồi.
Thỏ kinh hãi vùng vẫy kêu cứu ầm cả lên. Một con Hải Ly tình cờ đi ngang qua đấy nghe tiếng vội chạy đến xem. Hải ly vốn là một vị Bá tước trong Triều đình, lại thêm có tinh thần hiệp sĩ nên thấy vậy vội vàng can thiệp ngay.
Hải Ly xông đến, Chồn vội vàng thả Thỏ ra để nghênh chiến. Hồ Ly và Hải Ly vốn ngày xưa cùng là đồ đệ học võ với một vị lão tổ nên tài nghệ cũng tương đương. Cả hai đều dở ra tất cả những miếng học với sư phụ, những miếng học lóm được trong lúc đánh nhau với các anh hùng hảo hớn khác, và cả những miếng gia truyền tuyệt kỹ cũng phải dở ra hết, nào là tát, vả, cắn xé, dằn, vật đánh nhau mấy chục hiệp vẫn bất phân thắng bại.
Trong khi ấy Thỏ chạy thẳng về rừng chui ngay vào hang nằm nghỉ dưỡng sức, và từ đấy hắn bỏ hẳn cái mộng học hát để làm quan Giám tế trong Triều.