Linh Bảo
Phần 7
Tác giả: Linh Bảo
Sói bị bỏng nằm lăn trước cửa nhà Chồn rất đau đớn. Còn Chồn tuy trong lòng hả hê vô cùng nhưng ngoài mặt giả vờ làm bộ xót xạ Hắn đi vòng cửa sau ra ngoài đến cạnh Sói bảo:
• Cậu xem cháu quí cậu biết bao nhiêu! Cháu không nỡ để cậu buồn một mình trong đêm dài giá rét như thế này. Cháu ra nói chuyện với cậu cho vui, may ra cậu thấy đêm ngắn bớt.
Sói không còn hơi sức đâu để trả lời. Sói chỉ run rẩy, rên rỉ và tự Oán trách mình. Hai cậu cháu lặng lẽ đi cạnh nhau trong đếm tối không ai nói gì với nhau nữa.
Đi mãi đến một cái hồ rất lớn, và không ai biết đấy chỉ là một sự tình cờ hay là Chồn cố ý cho cậu “ leo cây” lần nữa. Trời rét đến nỗi nước hồ đã đóng lại thành băng. Bên cạnh bờ hồ có một cái lỗ thủng những người dân trong vùng phá vỡ để lấy nước cho súc vật uống, và bên cạnh lỗ lại có cả một cái thùng con để múc nước nữa.
Chồn giả vờ như nói một mình:
-Trời, chỗ này câu cá thì tuyệt!
Sói vốn tham ăn, vừa mới nghe đến cá thì đã quên bén ngay tất cả những nỗi đau đớn lúc ”Thọ giới”, vội vàng hỏi:
• Làm thế nào mà câu được hở cháu?
Chồn chỉ thùng gỗ bảo:
• Lấy cái thùng này cột giây thả xuống đáy hồ. Nhưng muốn câu thứ cá nướng cậu ăn lúc nãy vừa to béo, vừa tươi ngon phải biết nhẫn nại chờ đợi thật lâu mới được.
Sói thở dài:
• Để cậu thử cố câu xem sao.
Chồn làm bộ sốt sắng:
• Nếu cậu muốn câu thì cứ câu đi. Cháu hứa sẽ không nói với các đạo hữu khác. Các ngài không làm sao biết được chuyện cậu phá giới đêm nay đâu. Nhưng khuya quá rồi chúng ta tìm đâu ra được giây để thả thùng xuống nước bây giờ. Cháu chỉ có một đoạn giây gai yếu lắm chẳng thấm vào đâu.
Sói vội trả lời:
• Không sao, cháu cứ lấy thùng buộc vào đuôi cậu, cậu sẽ chịu khó ngồi xổm ở đây đợi cho đến lúc cá vào đầy thùng. Làm như thế nhất định không có ai dám đến cướp cá của cậu cháu ta được.
Chồn cười thầm ông cậu, nhưng bề ngoài tỏ ra vẻ rất phục trí óc thông minh của cậu. Hắn cột đuôi Sói vào thùng, bảo Sói ngồi trên băng và thả thùng gỗ xuống hồ.
Chồn làm xong công việc bèn đến nấp trong một đám bụi cây um tùm gần đấy, vừa ngủ gật vừa canh chừng Sói.
Đêm càng khuya càng lạnh, lỗ hổng dần dần cũng đóng băng chung quanh đuôi Sói. Sói cảm thấy thùng cứ nặng dần tưởng là cá đã vào đầy thùng rất mừng. Một lát sau băng đóng cứng lại và Sói không thể nào cử động được nữa. Hắn kêu to:
• Cháu ơi, cá vào đầy nặng quá một mình cậu kéo không nổi cháu đến giúp cậu một taỵ Trời cũng gần sáng rồi, chúng ta phải đi chứ ngồi đây lâu nguy hiểm lắm!
Chồn ở xa nghe thấy hắn thích chí cười bảo:
• Ai bảo tham ăn! Cậu muốn xơi được cá cũng còn lâu!
Trời gần sáng, dân làng dần dần thức dậy. Gần đấy có một nhà thợ săn, ngày nào cứ tảng sáng cũng vào rừng lục lọi tìm muông thú. Hắn cưỡi ngựa, chó săn chạy trước, người theo sau. Cả bọn cùng xông về phía hồ rất huyên náo. Trông thấy Sói họ kêu lên:
• Kìa có chó Sói. Bắt lấy nó, đánh chết nó di!
Đoàn người ngựa và chó vừa chạy vừa la hét cùng xông đến hồ. Còn Chồn lúc vừa nghe tiếng ồn ào đầu tiên hắn ta đã chạy biến mất tăm mất dạng.
Bác thợ săn xuống ngựa, tay lăm lăm cầm kiếm định chạy đến gần Sói, lúc ấy đã bị đàn chó săn bao vây chung quanh. Hắn ta chạy trên băng nhưng vội vàng quá nên trượt chân ngã dài, nhát kiếm đâm không trúng mình Sói, chỉ cắt đứt đuôi Sói đang bị đóng cứng vào băng, và cũng nhờ thế Sói được tự do.
Sói may mắn thoát nạn, hắn bị trầy mất da lông rất nhiều, nhưng điều làm hắn đau khổ nhất là đứt mất cái đuôi dài xinh đẹp. Hơn nữa, hắn cũng đã hơi nghi ngờ thằng cháu mất dạy đã đã cố ý ám hại, làm hắn càng thấy đau khổ hơn.