Phần 46
Tác giả: Linh Bảo
Đi trên con đường mòn quen thuộc trở về nhà, Chồn sung sướng cảm thấy mình là kẻ được Thượng Đế chiều chuộng nhất đời. Hắn đã nhận rất nhiều ân huệ mà kẻ khác không có. Nào là bộ áo lông đẹp đến loài người cũng thèm thuồng ao ước, nào là bộ móng thật sắc, hàm răng thực bén, thân thể nhẹ nhàng chạy nhanh như gió, đã thế lại còn được cái khối óc thông minh tinh quái chấp cả Ttriều đình Bách thu,ù không ai địch nổi.
Lần này tuy là từ giã Kinh đô áo gấm về làng chứ không phải từ giã đoạn đầu đài như lần trước, nhưng hắn vẫn giữ thái độ nhũn nhặn bình thường, vì ở đời ai dám đoán trước được tương lai ! Kẻ nào gần mặt trời thì nóng, và gần Vua cũng là gần Pháp trường, huống chi hắn đã được nhiều ân huệ của Thượng đế, lại còn có nhiều kẻ thù ganh ghét muốn ám hại. Hắn thấy trong sự cáo quan về làng của mình hôm nay quả thực là một việc thông mình nhất trong đời. Xưa nay hắn chỉ dùng trí thông minh để chiếm đọat, cám dỗ, chứ chưa bao giờ dùng trí thông minh để xa lánh sự cám dỗ như lần này bao giờ.
Chồn bằng lòng mình lắm và lúc đi ngang qua nhà Sói hắn bỗng chợt có ý định vào thăm cậu mợ hắn xem ra sao. Với kẻ khác thì sự vào nhà một kẻ mình đã từng lột da không phải là một việc làm thông minh, nhưng với Chồn hắn thấy mạo hiểm là một caiù thú hắn trót nghiện mất rồi. Lúc có cơ hội để mạo hiểm hắn không thể nào kiềm chế được nữa.
Hắn gõ cửa nhà Sói và bảo:
- Cháu đến thăm cậu mợ và các em, nhân tiện đem sức khỏe của Đại vương đến cho cậu hay.
Sói chỉ hứ một tiếng. Hắn đã chán lên tận cổ cái thằng cháu quỷ quái dịch vật kia. Hắn không muốn nghe tên thấy mặt, cả đến Đại vương của hắn sống chết cũng mặc xác!
Vợ Sói xưa nay vẫn rất tử tế với Chồn bây giờ cũng đổi hẳn thái độ. Cả nhà chủ nhân lãnh đạm như thế, khách vẫn trơ trơ không hiểu tí gì. Chồn nhìn lên nóc nhà trông thấy mấy đùi thịt ướp treo lủng lẳng, nuốt nước giãi khen:
- Chà, mấy đùi thịt ướp thơm ngon quá! Cậu ướp lấy phải không?
Sói lạnh nhạt:
- Phải. Để dành ăn mùa đông.
- Cậu không sợ kẻ trộm sao? Cậu treo thế lộ liễu quá, người tử tế thực thà trông thấy cũng có thể bị cám dỗ mà sinh tà tâm.
- Ai dám lấy của tôi. Cửa ra vào rất chắc, lỗ thông hơi trên nóc nhà cũng bị bít kín, làm thế nào trộm còn vào được?
- Theo ý cháu thì cậu nên dấu thịt thực kỹ, xong rồi hô hoán lên là bị mất trộm, như thế kẻ nào đã trông thấy thịt của cậu treo cũng tưởng mất rồi mà không nghĩ đến chuyện rình mò nữa. cẩn thận vẫn hơn, bây giờ săn khó khăn, được mồi phải lo giữ cho kỹ.
Chồn vừa tán dóc vừa khơi chuyện cho Sói nói để cố ý ngồi thực lâu mong được mời một bữa cơm có thịt ướp, nhưng đợi mãi Sói không mời đành phải ra về.
Sói tiễn Chồn ra cửa, nhìn theo đợi Chồn khuất hẳn sau đồi mới trở về nhà khóa cửa thật chặt. Còn Chồn nhìn trở lại không thấy bóng Sói lại đi vòng quanh trở về nhà Sói nấp sau một bụi cậy. Chồn nằm mãi đến tối lắng tai nghe thấy tiếng Sói ngủ ngáy rất đều, Chồn trèo lên nóc nhà gỡ hết đất bịt ống thông hơi, Chồn vào lấy hết tất cả những đùi thịt ướp ngon lành đem về nhà mình làm quà cho vợ con.
Sói ngủ đến nửa đêm bỗng nhiên thấy lành lạnh, từng ngọn gió cuộn lồng lộng trong nhà một cách tự dọ Hắn tưởng có ai mở cửa bèn gọi lớn:
- Ai vào đấy?
Không có ai trả lời, vợ hắn bên cạnh vẫn còn ngủ saỵ Sói ngồi dậy nhìn ra cửa thấy vẫn đóng chặt. Gió vẫn thổi lồng lộng, người hắn bộ áo da mới mọc còn non nên lạnh buốt làm hắn hắt hơi một lúc sáu cái liền. Sói bỗng chợt nhìn lên nóc nhà thấy một mảnh trời rất trong lại có cả mấy vì sao lấp lánh. Thôi thế là xong, gió không thổi hắn cũng thấy lạnh toát cả người. Bao nhiêu thịt ướp mất ráo, cả một mùa đông no ấm của hắn cũng tiêu ma!
Sói vùng dậy chạy ra khỏi cửa nhưng còn biết tên trộm chạy ngõ nào để đuổi theo! Hắn rên rỉ đi vòng quanh nhà mong tìm thấy vết tích gì của quân gian phi để lại đây không, thế là hắn hết cả ngủ, cứ ngồi than trời trách đất cho đến sáng.
Gần trưa Sói vẫn còn ngồi than thở tìm quanh quẩn xem có trông thấy vết chân ai lạ không bỗng thấy Chồn từ xa đi đến. Trông thấy Sói, Chồn vồn vã hỏi ngay:
- Chào cậu, kìa sao trông cậu có vẻ buồn thế?
- Mất trộm.
- Chết chửa, có trộm dám vào nhà cậu à? Nó lấy mất những gì?
- Thịt ướp!
Chồn làm ra vẻ tiếc ngẩn ngơ:
- Hoài của, có còn lại đùi nào không? Cháu định đến hỏi cậu có thể bằng lòng cho cháu đổi mười hai con cá thu rất lớn vừa mới câu được sáng nay lấy một đùi thịt ướp cho các cháu. Chúng ăn cá mãi nên chỉ thèm thịt. Cậu đổi miếng bé tí xíu thôi cũng được.
Mười hai con cá thu lớn đổi một miếng thịt muối, Sói càng nghĩ càng tiếc điên lên.
Chồn theo Sói vào nhà, hắn nhìn lên nóc nhà và bỗng cười lên:
- Ha, ha, ha, cậu khéo tay và nhanh nhẹn lắm! Cậu cố đóng kịch kêu trời trách đất thêm tí nữa là thành công. Bây giờ xong việc hô hoán thịt bị mất trộm rồi, thịt giấu kỹ rồi, cậu chỉ việc phong nóc nhà lại là có thể yên tâm ngủ kỹ.
Sói giận sôi lên không thèm trả lời.
Chồn thở dài nói tiếp:
- Thôi các cháu hôm nay lại đành phải ăn cá vậy! Thủ đoạn cậu nhanh quá! Nhưng cậu chịu làm theo kế cháu nghĩ là cho cháu nói đúng chứ gì? Nhưng thực là gậy ông đập lưng ông, cháu bày mưu cho cậu, bây giờ thịt đã hô lên mất trộm rồi, đâu còn có thể đem ra đổi cá nữa! Chỉ tại cháu dại mồm dại miệng!
Chồn cười thêm trong bụng từ giã cậu mợ Sói ra về. Còn Sói tiếc ngẩn tiếc ngơ, tiếc thịt ướp, tiếc mười hai con cá thu lớn, và ức nhất là Chồn cứ tưởng hắn đã dùng kế của Chồn đã dạy cho.