Phần 27
Tác giả: Linh Bảo
Quốc Vương Sư Tử phái Gấu làm sứ giả đi triệu Chồn nhưng mãi không thấy về trong lòng rất lo ngại. Cách mấy hôm sau, một hôm Sư vương đang họp các quan bàn tán không biết có nên phái thêm ai đi đón Gấu không bỗng nghe tiếng huyên náo ngoài sân. Sư vương chắc Gấu về, bèn lấy dáng điệu rất uy nghi bước đến ngồi bên cạnh Vương phi để Gấu và Chồn triều kiến.
Quả nhiên Gấu đã về thực, nhưng về một mình với thân hình đầy thương tích, bùn đất lấm lem làm ai trông thấy cũng động lòng thương hại.
Quốc vương ái ngại hỏi:
- Khanh là Gấu đấy phải không? Tại sao khanh bị thương nặng như vậy? Thiếu chút nữa ta không nhận ra khanh.
Gấu quỳ xuống chân Sư vương khóc đáp:
- Thần đã tưởng chết không còn được gặp Đại vương! Chồn hại thần suýt chết. Thần phải trải qua rất nhiều gian khổ mới về được đến đây.
Sư vương giận dữ:
- Gấu là quí tộc, là Đại thần, lại là Sứ giả của ta, Chồn dám hại Gấu như thế còn xem ta ra gì nữa! Ta sẽ báo thù cho khanh. Tội Chồn chồng chất đã đầy nay lại còn thêm một tội mới này nữa! Thôi khanh đi tìm bà lang Chuột Rừng may ra có thuốc lá cho khanh, chỉ trong vài hôm sẽ lành. Trong những hôm khanh dưỡng bệnh, lương thực sẽ do ban tiếp tế của Hoàng gia cung cấp.
Lúc Gấu đi tìm bà Lang, Sư vương triệu tập một hội nghị tối khẩn để giải quyết vụ Chồn kháng chiếu, hại Sứ.
- Chư khanh hãy nghĩ kỹ xem có thể phái ai đi bắt Chồn. Lần này ta phải tìm một kẻ vừa khỏe mạnh vừa anh hùng mới có thể bắt Chồn tuân lệnh được.
Sơn Dương lên tiếng:
- Tâu Quốc vương, theo thiển ý của thần, thông minh lanh lợi là điều cần nhất. Nếu chỉ muốn đấu võ nghệ với Chồn là một điều quá dễ, nhưng tìm một kẻ mưu trí, xảo quyệt hơn hắn thực trên thế gian này không biết tìm đâu!
Có tiếng nói to:
- Thần xin tiến cử Mèo.
Mèo nhận ra ngay đấy là tiếng Chó.
Sư vương đồng ý với Chó bảo:
- Mèo đi việc này rất thích hợp. Mèo mới thực là một kẻ xứng tay trong cuộc đấu trí khôn và tài xảo quyệt với Chồn. Ta chấp nhận lời đề nghị.
Mèo thong thả bước ra sân, đi qua đi lại mấy vòng biểu diễn cái thân thể bé nhỏ một cách đáng thương của mình và nói:
- Không phải thần sợ chết hay tránh việc, chuyện thành bại, lợi hại xưa nay thần không kể đến bao giờ. Nhưng hôm nay phụng mạng đi sứ việc này, thần sợ kết quả không như ý muốn. Biết trước sẽ thất bại mà vẫn làm, không phải là anh hùng mà chỉ là liều mạng một cách ngu ngốc. Sứ giả Gấu anh hùng vô địch còn bị Chồn hại, thần thân thể bé nhỏ ốm yếu như thế này, có đi cũng chỉ phụ lòng tin cậy của Đại vương mà thôi.
Mèo nói xong co đầu rụt cổ làm ra dáng bộ thiểu não vô cùng.
Sư vương bảo:
- Khanh đừng sợ, nhân tài không thể cân thân thể mà đánh giá được. Người bé nhỏ nhưng thông minh còn hơn to xác mà ngu đần. Thân thể khanh tuy gầy ốm nhưng khôn ngoan nhanh nhẹn ít ai sánh được. Ta tin khanh đấu trí với Chồn thế nào cũng thành công. Vì ngoài trí thông minh ra, khanh lại còn tài xảo quyệt, thế nào khanh cũng đối phó được với Chồn. Khanh bảo hắn nếu để ta triệu đến ba lần thì toàn gia tộc giòng giống của hắn sẽ bị tàn sát.
Mèo thấy không thể từ chối được bèn miễn cưỡng nhận lời lên đường.
Mèo ra khỏi kinh thành bỗng trông thấy một con chim đang bay đến, Mèo vốn mê tín bèn cất tiếng gọi:
- Chào em Chim, hân hạnh được gặp em. Nhờ em bay sang bên phải tôi và bay thấp một chút.
Chim rất ngoan biết ngay là người ta muốn nhờ mình đem điềm may, liền bay thấp xuống, nhưng hắn luống cuống thế nào lạc mất hướng bay về bên tả. Mèo vừa lo vừa tức nhưng có sứ mệnh phải gắng gượng lên đường.
Lúc Mèo đến trước cổng nhà Chồn, Chồn đang hóng mát chơi đùa với hai con trước sân, giống như những gia đình lương thiện sau những giờ làm việc mệt nhọc, nghỉ ngơi chơi đùa với các con để đợi giờ cơm tốâi. Vợ Chồn đang nấu bếp, hai con chạy ra, chạy vào xin nếm xin thử rối rít cả lên. Mèo trông thấy cảnh gia đình hạnh phúc rất cảm động. Chồn không có vẻ gì là một kẻ phạm tội chọc trời khuấy nước cả. Hắn cũng có một cuộc sống gia đình hạnh phúc đầy tình cảm như ai. Mèo đứng chiêm ngưỡng cảnh hạnh phúc suýt nữa quên cả sứ mệnh.
Chồn chợt thấy Mèo đã vồn vã:
- Chào anh Mèo. Anh vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Lâu không thấy anh đến chơi, vợ chồng tôi nhớ quá đi mất! Aáy, các cháu vẫn thường hỏi thăm mãi sao không thấy chú Mèo lại thăm.
Mèo nghiêm trang nói:
- Anh Chồn, tôi vâng lệnh Quốc Vương đến triệu anh. Anh phải về biện hộ kẻo người ta đang kiện anh nhiều lắm, hôm qua anh Gấu cũng về đến rồi.
Chồn ngọt ngào trả lời:
- Ối chào, anh Gấu ấy à! Anh ấy là một người thật thà nhất trên đời! Nếu không nhờ tôi can thiệp thì đã chết vì cái tính tham ăn rồi! Anh ta đến đây và bỗng dưng nổi cơn thèm mật, tôi khuyên bảo thế nào cũng không nghe, nhất định mạo hiểm đi tìm mật cho bằng được. Anh Mèo ạ! Nói thực với anh, tôi không muốn đi với anh Gấu tí nào cả. Đi chung với người ngụ bực cả mình! Mà anh ấy cũng chẳng thèm đợi tôi, cứ lẳng lặng trốn đi ăn mảnh một mình, anh ấy có thế nào là cũng vì không nghe tôi. Nhưng với anh thì khác, anh là người thông minh hiếm có trong triều, được đi chung với anh còn gì vinh hạnh cho bằng.
Mèo bảo:
- Thế chúng ta đi ngay nhé. Đêm nay nhân tiện có trăng, đường lại khô ráo dễ đi.
Chồn vờ ngạc nhiên:
- Đi ngay bây giờ? Anh không biết là đi đêm nguy hiểm lắm hay sao? Ở trong vùng này lưu manh rất nhiều. Ban ngày chào hỏi ân cần, đêm đến trái lại, chúng trở mặt không nhận bà con quen biết gì nữa! Theo ý tôi không nên đi vội anh ạ. Chúng ta hãy ăn cơm tối, nghỉ ngơi xong sáng mai lên đường cũng không muộn cơ mà!
À, nhưng tôi phải làm gì để thết anh nhỉ? Hôm nay được hân hạnh làm chủ nhân phải hết sức làm vui lòng khách mới được. Trong tất cả các bạn bè xa gần, anh là người tôi kính phục nhất. Anh không nhận xơi bữa cơm xoàng tôi sẽ buồn vô cùng. Và lại anh đi đường xa cũng đã mệt mỏi, nghỉ lại một đêm lấy sức mai đi anh nhé!
Mèo thấy Chồn nói câu nào cũng có lý cả nên nhận lời ở lại.
- Thế tôi ở lại tối nay anh có gì thết khách?
Chồn ngọt ngào:
- Tôi ăn chay lâu nay thấy trong người nhẹ nhàng khoan khoái lắm. Lúc nào trong nhà cũng có sẵn hoa quả rau cỏ. Toàn là những thứ rất nhiều sinh tố, lại dễ tiêu.
Mèo gạt đi:
- Thôi, tôi ghét hoa quả lắm. Không lẽ anh không có một con gà lớn gà bé nào hay sao!
- Không có gì cả anh ạ. Tôi có sát sinh nữa đâu!
- Vài con chuột cũng không có à? Thết khách gì mà keo kiệt đến thế?
Chồn giả vờ reo lên:
- À, tôi nhớ ra rồi. Cách đây không xa có một vựa lúa của bác nông phụ Trong ấy nhiều chuột lắm, tôi vẫn nghe họ phàn nàn với nhau mãi không biết làm thế nào để bắt bớt. Bây giờ chúng ta đến đấy may ra có cái hang nào thông vào được thì anh tha hồ chén.
Thực ra Chồn biết rõ vanh vách đường lối vào khọ Hắn đã đào sẵn một cái hang chờ dịp cần dùng. Còn hai cha con nông phu giận hắn giết con gà trống đầu đàn nên đã đặt sẵn một cái bẫy trong cửa hang để đợi hắn.
Chồn dắt Mèo đến kho, giả vờ tìm tòi một lúc gặp cửa hang vờ sung sướng bảo:
- Chà, anh may mắn quá! Đã có lối vào rồi. Anh cứ yên tâm xơi cho no, xong về nhà tôi ngủ.
- Hay là để tôi ở lại trong kho đêm nay vậy, khỏi phải phiền chị sửa soạn thêm giường chiếu chăn đệm.
- Không sao, nếu anh không ở lại mai chúng ta lên đường không tiện.
Mèo thấy có lý, vội vàng chui vào hang, và hắn thấy mình chui vào một sợi giây thòng lọng, càng vùng vẫy càng bị thắt chặt thêm.
Mèo bị ngạt kêu ầm ỹ. Cha con bác nông phu tưởng Chồn mắc bẩy vội vàng vác dao chạy đến. Hắn thấy ngọn dao từ trên cao bổ xuống, mắt hắn hoa lên. Nhưng dao chỉ trúng sợi giây thòng lọng. Giây đứt Mèo kinh hãi xông đến cào vào tay bác nông phụ Mèo tuy trốn thoát nhưng cũng bị rất nhiều thương tích và chột một mắt.
Lúc Mèo về được đến kinh, Sư vương tức giận thét ầm lên:
- Tội Chồn đáng chết, không cần phải thẩm xét gì nữa! Có ai lấy được đầu Chồn về đây ta sẽ trọng thưởng!
Lợn Lòi năn nỉ:
- Xin đại vương gia ơn cho đòi đủ ba lần, nếu ba lần Chồn vẫn không đến, thần không dám kêu nài gì nữa!
- Ta chỉ sợ không có ai dám lãnh mạng ra đi. Và có đi cũng chỉ thân tàn ma dại trở về.
- Thần xin đi. Sanh tử thành bại là chuyện nhỏ, thần không nề hà.
- Thế ta giao cho khanh việc này. Nhưng khanh cũng phải giữ mình cẩn thận.