Linh Bảo
Phần 43
Tác giả: Linh Bảo
Vào tận rừng sâu cả hai cùng dừng chân thong thả bước, Sư vương bảo:
- Khanh đã cứu ta, ta không quên ơn đâu.
Chồn nhũn nhặn trả lời :
- Bao giờ thần cũng là tôi trung thành của Đại vương.
Đến ngã tư thấy Sói đang đuổi theo một con lợn tuy bé nhưng rất nhanh nhẹn chạy tuột ra khỏi móng Sói. Chồn nhanh như cắt chạy đón đầu và chỉ trong chớp mắt đã cắn chết lợn.
Sư vương gật đầu bảo:
- Hôm nay mọi việc xảy ra đều rất hợp lý và cũng vừa đúng lúc ta đang đói.
Sói vừa đến chào Sư vương xong, nghe thế bỗng nổi giận đùng đùng. Lợn của hắn bắt được sổng ra, Chồn chỉ việc cắn một miếng rồi cũng đòi chia phần, lại còn Sư vương cũng xem như của mình, thế thì vợ con hắn còn gì nữa!
Sư vương ra lệnh:
- Ta cho Sói quyền chia phần nhưng khanh đừng quên Vương phi nhé, Vương phi vẫn thích mọn lợn sữa xưa nay.
Sói lại nổi xung lên. Cả đến Vương phi vắng mặt cũng đòi chia phần thì còn gì là con lợn của hắn nữa! Sói hậm hực chia ra làm bốn phần. Sư vương một phần, Vương phi một phần, hắn hai phần, còn Chồn chỉ được một ít lòng ruột vụn vặt.
Sư vương rất không bằng lòng lối chia phần này hầm hầm giận ra mặt nhưng không nói gì, vì chính mình đã trao quyền chia phần cho Sói rồi, lợn của Sói săn trước, không lẽ bây giờ lại tranh phần ăn nhiều ăn ít với thủ hạ thì còn gì uy tín nữa. Sư vương hậm hực ăn phần mình, nhưng cảm thấy dạ dày vẫn chưa có cảm giác gì cả bèn ăn nốt phần của Vương phi.
Chồn nhấm nháp chút gan và lòng không phàn nàn tí gì. Thái độ bất mãn của Sư vương không lọt qua mắt hắn, và hắn cười thầm sự ngu dốt của Sói. Trong lúc ấy Sói thô lỗ tham ăn chỉ biết tức giận mồi của mình bị cướp tay trên mất một nửa.
Ba vua tôi ăn xong lại tiếp tục đi chẳng bao lâu bỗng gặp một con Nghé tơ lạc mẹ đang thơ thẩn một mình, Chồn không cần suy nghĩ vội chận đường Nghé, gọi Sói giúp sức cắn chết tha đến gần Sư vương.
Sư vương vui vẻ:
- Hôm nay xuất hành đi săn thực may mắn. Nào là lợn sữa nào là Nghé tơ, Vương phi thế nào cũng có diễm phúc nếm thịt Nghé tợ Bây giờ đến lượt Nam tước Chồn chia phần, nào, chia cho thực công bình không chê vào đâu được Nam tước nhé!
Chồn sung sướng lãnh mạng bảo:
- Muốn chia phần công bình thật dễ vô cùng! Thế này nhé: một nửa nghé phần Đại vương, một nửa kia phần Vương phi, lòng ruột phần Sói, còn thần, nếu đại vương cho là không tham lam thì thần xin lãnh cái đuôi.
Sư vương cười híp cả mắt. Trong đời Sư vương thực chưa từng thấy ai chia phần một cách công bằng vô tư đến như thế! Sói tức giận đỏ bừng cả mặt nhưng không dám nói gì.
Chồn nhìn thấy chỉ cười thầm. Hắn cho thế là nhất cử lưỡng tiện. Vừa được lòng Sư Tử, vừa trêu tức được Sói. Vả lại trong thủ đoạn ngoại giao, có lúc phải chịu thiệt thòi trước mắt đôi chút cũng không sao. tương lai còn dài cơ mà!