watch sexy videos at nza-vids!
Truyện MOMO-Chương 7 - tác giả Michael Ende Michael Ende

Michael Ende

Chương 7

Tác giả: Michael Ende

C hông hiểu sao," một ngày nọ Momo nói, "cháu cảm thấy là các bạn cũ của chúng ta bây giờ càng ngày càng ít đến đây chơi. Có mấy đứa lâu lắm rồi cháu không hề gặp."



Gigi - Hướng dẫn viên du lịch và Beppo - Phu quét đường đang ngồi ngắm nhìn mặt trời lặn bên cạnh cô trên bậc đá lún phún cỏ hoang của Nhà hát lộ thiên.



"Ừ," Gigi trầm ngâm đáp, "anh cũng thấy thế thật. Càng ngày càng ít người chịu nghe anh kể chuyện. Không như trước kia nữa. Hẳn là có chuyện gì đây."



"Nhưng chuyện gì mới được chứ?" Momo hỏi.



Gigi nhún vai, đăm chiêu phun nước bọt xóa mấy chữ cái gã viết nguệch ngoạc trên tấm bẳng cũ bằng phiến thạch. Tấm bảng này ông già Beppo nhặt được trong thùng rác mấy tuần trước rồi đem về cho Momo. Dĩ nhiên nó không còn mới nữa, ở giữa nứt một đường to, nhưng dùng vẫn tốt chán. Từ hôm ấy ngày ngày Gigi dạy Momo tập viết chữ cái này chữ cái nọ. Vì có trí nhớ tốt nên cô đã dần dần đọc rất khá. Riêng, chuyện tập viết thì cô chưa thật rành.



Beppo - Phu quét đường, sau khi ngẫm nghĩ về điều Momo vừa hỏi, chậm rãi gật gù: "Ừ, đúng thế thật. Nó sắp tới rồi. Nó đã có mặt khắp nơi trong thành phố này. Chú đã nhận thấy từ lâu rồi."



"Chú nói chuyện gì vậy?" Momo hỏi.



Beppo lại ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Chuyện không hay." Lát sau ông nói thêm: "Lạnh thật thôi."



"Có gì đâu!" Gigi choàng tay lên vai Momo an ủi, "bù lại càng thêm nhiều trẻ con tới đây chơi."



"Phải, chính vì thế," Beppo lẩm bẩm, "chính vì thế."



"Chú nói về chuyện gì mới được chứ ?" Momo hỏi.



Beppo ngẫm nghĩ thật lâu rồi đáp: "Đám trẻ đến đây không phải để chơi với bọn ta đâu. Chúng chỉ tìm một chỗ trú ẩn đấy thôi."



Ba chú cháu cùng nhìn xuống vạt cỏ hình tròn giữa Nhà hát lộ thiên, nơi lũ trẻ đang chơi một trò chơi bóng mà chúng mới nghĩ ra chiều nay.



Trong đám này có vài đứa đã từ lâu là bạn của Momo: cậu bé đeo kính Paolo, cô bé Maria với thằng em Dedé, thằng Massimo mập ú giọng như con gái và thằng Franco lúc nào trông cũng nhếch nhác. Ngoài ra còn mấy đứa nữa mới nhập bọn từ vài ngày nay và một cậu bé mới đến đây hồi chiều. Có lẽ Gigi nói đúng: càng ngày càng thêm nhiều trẻ con đến đây.



Lẽ ra thì Momo vui lắm cơ. Nhưng đáng tiếc là phần lớn đám trẻ này không biết cách chơi. Chúng chỉ rầu rĩ buồn chán ngồi nhìn Momo và các bạn của cô. Đôi khi chúng lại còn cố ý phá đám làm mất cả vui. Thành ra không mấy khi tránh khỏi cãi vã. Nhưng dĩ nhiên chỉ cần Momo xuất hiện là chúng liền hòa giải ngay; rồi chúng lại nghĩ ra nhiều trò chơi độc đáo và thú vị. Hầu như ngày nào cũng có thêm những đứa trẻ mới khác tìm đến đây, có nhiều đứa đến từ những khu phố xa. Thành ra mọi trò chơi cứ phải thường xuyên lặp lại từ đầu vì, như ta biết, chỉ cần một kẻ phá đám thôi là đủ làm hỏng hết tất cả.



Lại thêm chuyện này nữa mà Momo không thể hiểu rõ nguyên do. Cũng mới gần đây thôi; càng ngày lũ trẻ càng mang đến lắm thứ khó chơi thoải mái được, chẳng hạn một chiếc xe tăng điều khiển được từ xa, cho chạy loanh quanh, thế là hết chuyện, chứ ngoài ra không làm gì hơn được nữa. Hay là một chiếc hỏa tiễn gắn vào đầu cây que chỉ bay quanh được theo hình tròn, chứ không thể chơi cách khác được. Hay một một người máy tí hon bước chập chững, đầu lắc lư, mắt sáng ngời, ngoài ra không dùng được vào chuyện gì khác.



Dĩ nhiên đó là những đồ chơi rất đắt tiền mà các bạn của Momo chẳng đời nào có nổi, huống chi Momo. Tất cả những món này lại thật hoàn chỉnh đến từng chi tiết nhỏ, khiến chúng chẳng cần phải tưởng tượng gì hết mà vẫn chơi được. Bởi vậy nên đám trẻ thường ngồi hàng giờ nhìn như bị thôi miên - nhưng thật nhàm chán - vào một món đồ chơi chỉ biết hoặc chạy ào tới hoặc đi chập chững hoặc bay quanh theo hình tròn. Nhưng chúng không nảy ra được một sáng kiến nào hết. Vì thế mà cuối cùng chúng quay trở lại với những trò chơi quen thuộc, chỉ cần vài ba hộp giấy, một tấm khăn bàn te tua, một gò chuột chũi hay một nắm sỏi là đủ. Vừa chơi chúng vừa nghĩ ra đủ trò, đủ cách.



Trò chơi của đám trẻ chiều hôm nay chẳng hiểu sao cũng không được suôn sẻ. Hết đứa này nghỉ chơi đến đứa khác. Cuối cùng chúng ngồi xúm quanh Gigi. Beppo và Momo. Chúng mong rằng có thể sẽ được nghe Gigi kể chuyện gì đấy, nhưng Gigi không kể. Có một thằng nhỏ, mới đến đây lần đầu, xách theo cái radio. Nó ngồi hơi cách biệt với mọi người, mở máy thật to. Một chương trình quảng cáo.



"Mày không vặn cái máy ngu ngốc của mày nhỏ hơn được à?" Thằng Franco nhếch nhác hỏi với giọng dọa nạt.



"Mày nói gì tao không hiểu," thằng nhỏ lạ mặt kia ngoác miệng cười đáp, "radio của tao kêu to quá."



"Vặn nhỏ lại ngay1" Franco vừa lớn tiếng vừa đứng lên.



Thằng nhỏ kia hơi tái mặt nhưng vẫn ngang ngạnh: "Mày không có quyền gì để ra lệnh cho tao. Không ai có quyền cả. Tao muốn vặn lớn bao nhiêu tùy thích."



"Nó nói đúng," Ông già Beppo nói, "chúng ta không cấm nó được. Chỉ có thể yêu cầu thôi."



Franco liền ngồi xuống.



"Nó xéo đâu khuất mắt đi cho xong," Franco cau có nói, "suốt cả buổi chiều nay nó toàn phá đám tụi cháu."



"Hẳn là nó phải có lí do chứ," Beppo đáp rồi thần mặt chăm chú nhìn thằng bé qua đôi mắt kính nhỏ. "Nhất định nó phải có lí do."



Thằng nhỏ lạ mặt kia ngồi im. Lát sau nó vặn nhỏ lại rồi ngó qua hướng khác.



Momo lại gần, lặng lẽ ngồi xuống cạnh nó. Nó liền tắt máy.



Mọi người im lặng một lúc.



Rồi một đứa trong đám trẻ mới tới đây lần đầu yêu cầu : "Anh Gigi kể chuyện đi".



"Phải đấy, anh Gigi kể đi," những đứa khác hùa theo, "kể chuyện vui! - Không, chuyện kích động cơ! - Không, chuyện cổ tích cơ! - Không, chuyện phiêu lưu cơ!"



Nhưng Gigi không kể. Đó là lần đầu tiên gã không chiều ý tụi nhỏ.



"Anh muốn," gã nói, "các em kể anh nghe về các em, về gia đình các em, các em làm gì và vì sao tìm đến đây chơi."



Lũ trẻ ngồi im như hến. Mặt đứa nào cũng bỗng dưng buồn bã và khép kín.



"Nhà em mới tậu một chiếc ô-tô thật đẹp," cuối cùng một đứa lên tiếng. "Thứ bảy, khi bố mẹ em rảnh thì bố mẹ em đem xe ra lau rửa. Nếu em ngoan thì em được bố mẹ cho rửa xe ké. Mai sau lớn lên em cũng muốn có một cái xe như thế."



"Còn em," một bé gái nói, "nếu muốn thì mỗi ngày em đều được đi xem phim. Đó là bố mẹ em đền bù cho em, vì bố mẹ em không có thì giờ chơi với em."



Ngừng một lúc cô nói thêm: "Em không muốn được đền bù. Vì thế em lén tới đây, còn tiền mua vé thì em để dành. Khi nào đủ tiền em sẽ mua vé xe đến thăm bảy chú lùn."



"Cậu lẩn thẩn quá!" Một đứa khác kêu lên, "làm gì có bảy chú lùn."



"Có chứ!" cô bướng bỉnh cãi. "Tớ đã từng thấy trong các tờ quảng cáo du lịch rồi."



"Em đã có được mười một đĩa nhựa kể chuyện cổ rồi," một cậu bé nói, "em muốn nghe bao nhiêu cũng được. Hồi trước, đi làm về, tối tối bố em vẫn thường kể chuyện cổ tích cho em nghe. Thích lắm. Bây giờ bố em chẳng bao giờ có nhà. Còn nếu có nhà thì bố em hoặc là mệt hoặc không thích kể chuyện cho em nữa."



"Thế mẹ cậu?" Cô bé Maria hỏi.



"Bây giờ mẹ tớ cũng đi vắng suốt ngày."



"Ấy," Maria nói, "nhà em cũng thế. May mà em có bé Dedé." Nó cúi hôn đứa em đang bế trong lòng rồi kể tiếp: "Đi học về em hâm món ăn cho hai chị em. Rồi em làm bài. Rồi...," nó nhún vai, "rồi chúng em chạy chơi rông cho tới tối. Thường thì tụi em tới đây."



Những đứa kia gật đầu; hoàn cảnh của chúng ít nhiều đều giống như thế cả.



"Đúng ra em rất vui," Franco nói nhưng mặt nó lại chẳng vui chút nào, "khi bố mẹ em không có thì giờ cho em. Vì nếu có thì giờ thì hai ông bà luôn cãi vã nhau, còn em toàn bị hứng đòn."



Chợt thằng nhỏ với chiếc radio xách tay kia chõ miệng nói: "Còn em được nhiều tiền tiêu vặt hơn hẳn trước đây!"



"Rõ ràng rồi!" Franco nói, "các ông bố bà mẹ làm như thế là để thoát khỏi chúng ta! họ không thương chúng ta nữa. Mà chính họ cũng không còn thương nhau nữa. Họ chẳng còn thích gì hết thảy. Em nghĩ thế đấy."



"Không đúng!" Thằng nhỏ lạ mặt kia giận dữ lớn tiếng cãi. "Bố mẹ tớ rất thương tớ. Nhưng bố mẹ tớ không phải chịu trách nhiệm vì không còn thì giờ rảnh nữa. Tại hoàn cảnh mà. Vì thế bố mẹ đã cho tớ cái radio xách tay này. Đắt tiền lắm đấy. Nó chứng minh rằng bố mẹ rất thương tớ, đúng không?"



Cả đám ngồi lặng thinh.



Bỗng dưng thằng nhỏ cả chiều nay phá đám òa lên khóc. Nó cố nín, đưa hai bàn tay bẩn thỉu lau mắt, nhưng nước mắt cứ tuôn trào để lại những vệt trắng trên đôi má lấm lem của nó.



Lũ trẻ nhìn nó đầy cảm thông hoặc ngó xuống đất. Bây giờ thì chúng hiểu nó rồi. Vì thật ra đứa nào cũng đều cảm thấy, đã bị bố mẹ bỏ rơi, như thằng bé kia.



"Ừ," một lúc lâu sau ông già Beppo nói, "lại lạnh đấy."



"Có lẽ tớ sắp không còn được phép tới đây nữa đâu," Paolo - thằng nhỏ đeo kính - nói.



"Sao thế?" Momo ngạc nhiên hỏi.



"Bố mẹ tớ bảo các bạn toàn là lũ lười biếng ăn cắp vặt." Paolo đáp. "Các bạn ăn cắp thời gian của Chúa, bố mẹ tớ bảo thế. Vì thế mà các bạn thừa thãi thời gian. Chính vì có quá nhiều hạng người như các bạn nên người khác càng ngày càng ít thời gian. Bố mẹ tớ bảo thế. Tớ không được đến đây nữa, kẻo sẽ trở thành y như các bạn."



Có vài đứa đã được nghe người lớn nói những điều tương tự liền gục gặc đầu.



Gigi nhìn từng đứa một rồi nói: "Các em cũng tin những điều người ta nói như thế về bọn anh ư? Mà sao các em vẫn cứ tới đây?"



Franco lên tiếng sau một lúc im lặng: "Ai nói gì cứ nói, còn em mặc kệ. Bố mẹ em vẫn bảo mai sau đằng nào em cũng thành quân cướp đường. Em đứng về phía các anh."



"Thế à?" Gigi nhướng mày hỏi, "các em cũng xem các anh đây là quân ăn cắp ngày đấy?"



Lũ trẻ bối rối nhìn xuống đất. Cuối cùng Paolo nhìn xoáy vào mặt Beppo.



"Bố mẹ cháu đâu có nói dối," nó khẽ nói. Rồi nó hỏi - còn khẽ hơn nữa: "Các chú không phải quân ăn cắp ngày chứ?"



Người phu quét đường già liền đứng thẳng lên trong vóc dáng không mấy cao lớn, chĩa ba ngón tay lên trời nói: "Trong đời, chú chưa hề - chưa hề nhé - ăn cắp của Chúa kính yêu hay của một đồng loại chút xíu thời gian nào gọi là có. Chú thề có Chúa chứng giám"



"Tớ cũng thề luôn!" Momo nói.



"Anh cũng vậy!" Gigi nghiêm trang nói.



Lũ trẻ im lặng, thán phục. Không đứa nào hoài nghi lời thề của ba người bạn kia.



"Đã thế thì bây giờ anh có điều muốn nói với các em," Gigi nói tiếp. "Trước đây mọi người luôn thích tìm đến Momo để được cô lắng nghe họ tâm sự. Qua đó họ tìm thấy chính mình, nếu các em hiểu anh nói gì. Nhưng mà bây giờ họ không có nhu cầu ấy nữa. Trước kia người ta thường thích đến nghe anh kể chuyện. Họ nghe đến quên mình luôn. Bây giờ họ cũng không có nhu cầu nữa. Họ bảo rằng không có thì giờ cho những chuyện như thế. Thì giờ cho các em họ cũng không có luôn. Các em có nhận thấy điều lạ lùng này không: họ không có thì giờ vì chuyện gì mới được chứ?"



Gã nheo mắt gục gặc đầu, rồi nói tiếp: "Mới đây anh gặp ông thợ hớt tóc Fusi, một người quen cũ trong thành phố. Đã lâu rồi mới được gặp nên tí nữa anh không nhận ra. Ông ta đổi khác quá: nóng nảy, cau có. Trước kia ông ta rất vui tính và dễ thương, hát hay lắm và thường có những ý nghĩ độc đáo về nhiều chuyện. Nay bỗng dưng ông ta không còn thì giờ cho những chuyện ấy nữa. Ông ta chỉ còn là bóng ma của của ông Fusi ngày trước, các em hiểu chứ? Nếu chỉ một mình ông ta như thế thôi thì hẳn anh sẽ cho rằng ông ta hơi dở người. Đằng này nhìn đâu cũng toàn thấy những người giống như thế. Mà ngày một nhiều hơn. Thậm chí ngay những người bạn cũ của bọn anh cũng bắt đầu giống như thế luôn rồi! Anh tự hỏi có thứ bệnh điên truyền nhiễm không?"



Ông già Beppo gục gặc đầu. "Chắc chắn," ông nói, "hẳn phải là một thứ bệnh truyền nhiễm rồi."



"Thế thì chúng ta phải giúp họ ấy chứ!" Momo hốt hoảng nói.



Tối hôm ấy ông già Beppo, Gigi, Momo và cả đám bạn của cô còn bàn bạc rất lâu xem có thể làm được gì. Nhưng tuyệt nhiên chẳng ai ngờ tới những gã màu xám và những hoạt động không mệt mỏi của họ.



Hôm sau và những ngày kế tiếp Momo đi tìm mấy người bạn cũ hỏi xem đã có chuyện gì khiến họ không đến chơi với cô nữa.



Trước hết cô tìm đến anh thợ nề Nicola. Cô biết rõ ngôi nhà anh ta ở trọ, trong một căn phòng nhỏ sát mái. Nhưng anh không có nhà. Người trong nhà chỉ biết hiện nay Nicola làm việc ở khu phố mới, tận đầu kia thành phố và kiếm được bộn tiền. Bây giờ anh ta thảng hoặc mới về nhà và thường là rất khuya. Anh ta lại thường không mấy tỉnh táo nên không trò chuyện được ăn ý như xưa nữa.



Momo quyết định ngồi ở cầu thang ngay trước cửa phòng chở Nicola về. Trời tối dần và cô thiếp đi.



Khi cô bị tiếng chân rầm rầm và tiếng hát khàn khàn làm cho thức giấc thì chắc đã khuya lắm rồi. Chính là anh thợ nề Nicola đang loạng choạng leo cầu thang. Thấy cô anh ta liền bối rối đứng khựng lại.



"Ơ, Momo!" Anh ta lầm bầm, lúng túng vì gặp cô trong tình huống như thế này. "Tưởng không còn gặp em nữa chứ! Em tìm ai ở đây?"



"Tìm anh," Momo rụt tè đáp.



"Thật là quá sức!" Nicola lắc đầu quầy quậy cười. "Té ra giữa khuya cô đến đây tìm bạn cũ Nicola đấy! Chà, lẽ ra anh phải đến thăm em từ lâu rồi cơ, nhưng anh không có thời giờ nữa cho ... những chuyện riêng tư như thế này."



Anh ta bồn chồn vung tay rồi nặng nề ngồi xuống bậc thang, cạnh Momo.



"Theo em thì bây giờ anh ra sao nào? Không còn như xưa nữa đâu! Thời buổi đã thay đổi rồi. Chỗ anh làm việc bây giờ theo một tốc độ khác hẳn. Như bị ma đuổi. Mỗi ngày bọn anh phải đập nát cả một tầng nhà; đập hết tầng này đến tầng kia. Mà công việc khác hẳn xưa kia! Mọi chuyện đều được tổ chức hết, từng động tác một, em hiểu không, cho tới động tác cuối cùng..."



Nicola nói tiếp, còn Momo lắng nghe. Cô càng lắng nghe thì anh ta càng bớt sôi nổi. Thình lình anh ta ngừng lại, đưa đôi bàn tay chai sạn vuốt mặt.



"Anh nói toàn chuyện vớ vẩn đâu đâu," bỗng dưng anh ta rầu rĩ. "Momo, em thấy đấy, anh lại quá chén rồi. Đúng thế. Hiện nay anh thường hay quá chén. Nếu không thì anh không chịu nổi những việc bọn anh làm ở đó. Nó trái với lương tâm người thợ nề chân chính. Vữa trộn quá nhiều cát, em hiểu không? Như thế chỉ chịu nổi chừng bốn, năm năm; rồi khi có người ho là đổ sụp ngay. Mọi việc đều cẩu thả, cực kỳ cẩu thả! Nhưng đó chưa phải là tệ nhất đâu. Tệ nhất là những ngôi nhà bọn anh đã xây kia! Đó không thể gọi là nhà được, mà là những cái kho... chứa linh hồn! Thấy mà buồn nôn! Nhưng liên quan gì tới anh?Anh lĩnh tiền, thế là xong. Thì đã bảo thời thế đổi thay mà. Trước đây anh khác hẳn, anh tự hào về công việc của mình, khi bọn anh xây được chút gì đáng trân trọng. Còn bây giờ... Đến một lúc nào đó, khi kiếm được đủ tiền, anh sẽ giải nghệ, làm nghề khác."



Anh ta cúi gầm, rầu rĩ nhìn mông lung. Momo không nói gì hết, chỉ lắng nghe.



"Có lẽ," Nicola khẽ nói sau một lúc lâu, "một lúc nào đó anh phải tìm đến em mới được, để kể em nghe hết mọi điều. Phải đấy! Ngay ngày mai, được không? Hay em muốn ngày kia hơn? Ừ, để xem anh sắp xếp thế nào. Nhưng chắc chắn anh sẽ đến. Đồng ý không?"



"Đồng ý," Momo vui sướng đáp. Rồi Momo chia tay Nicola, vì cả anh thợ nề lẫn cô bé đều đã mệt nhoài.



Nhưng ngày kia Nicola không đến, cả hôm sau nữa cũng không. Hoàn toàn không đến. Có lẽ anh ta không có thời giờ thật.



Rồi Momo đến thăm anh chàng chủ quán Nino và chị vợ phục dịch của anh ta. Ngôi nhà nhỏ cũ kỹ với lớp tường vôi loang lổ nước mưa và giàn nho trước cửa nằm ven thành phố. Như mọi lần, Momo đi vòng tới cửa bếp sau nhà. Cửa không đóng nên ngay từ xa Momo đã nghe thấy Nino và chị vợ Liliana đang to tiếng với nhau. Liliana đang bận rộn với xoong chảo trên bếp. Khuôn mặt béo tốt của chị nhẫy mồ hôi. Nino đang khoa chân múa tay thuyết phục vợ. Còn đứa con nhỏ của họ khóc ré trong nôi ở một góc bếp.



Momo khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh, ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa cho tới lúc nó nín. Hai vợ chồng ngừng cãi nhau nhìn về phía đứa nhỏ.



"A, Momo đấy à," Nino khẽ nhếch mép cười. "Gặp lại em thật là quý hóa."



"Muốn ăn gì không?" Liliana hỏi cộc lốc.



Momo lắc đầu.



"Vậy em muốn gì mới được chứ?" Nino nóng nảy hỏi. "Lúc này vợ chồng anh quả thật không có thì giờ cho em đâu."



"Em chỉ muốn hỏi là sao lâu lắm rồi anh chị không đến chơi với em nữa?" Momo khẽ đáp.



"Anh cũng không biết tại sao!" Nino bực bội đáp. "Hiện giờ anh chị có chuyện khác để lo."



"Đúng thế," Liliana vừa đáp vừa khua xoong chảo, "bây giờ anh ấy bận tâm chuyện khác! Chẳng hạn làm cách nào tống cổ những ông khách già thân quý. HIện nay đó là chuyện anh ấy bận tâm! Momo, em còn nhớ những ông khách già trước đây vẫn luôn ngồi ở cái bàn trong góc kia không? Anh ấy đã xua đuổi họ đấy! Anh ấy đã tống cổ họ đấy!"



"Anh không hề làm thế!" Nino cãi. "Anh đã lễ phép yêu cầu họ tìm một quán nào khác. Là chủ quán anh có quyền chứ."



"Quyền với hành!" Liliana nổi nóng. "Không làm thế được. "Như thế là bất nghĩa và đê tiện. Anh biết rõ rằng họ không tìm được một quán nào khác. Ở đây họ chẳng làm phiền ai cả!"



"Dĩ nhiên họ chẳng làm phiền ai hết!" Nino kêu lên. "Nhưng chẳng có vị khách hàng đàng hoàng nào chịu trả tiền để vào quán của mình chừng nào những lão già râu ria không cạo này vẫn còn ngồi lỳ ở đó. Em nghĩ là khách hàng thích như thế à? Rồi mỗi lão già chỉ mua đúng một ly vang đỏ rẻ tiền để ngồi suốt buổi tối thì chúng mình lãi ở đâu! Cứ thế thì chúng mình sẽ chẳng bao giờ làm nên trò trống gì?"



"Cho đến nay vợ chồng mình vẫn sống đầy đủ," Liliana đáp lại.



"Phải, cho đến nay!" Nino gay gắt. "Nhưng em biết rất rõ rằng không thể tiếp tục như thế được nữa. Chủ nhà đã tăng tiền thuê. Bây giờ phải trả hơn trước một phần ba. Mọi thứ đều đắt đỏ hơn. Đào đâu ra tiền, nếu anh biến cái quán này thành nơi tạm trú cho những ông già run lẩy bẩy khốn khổ kia? Tại sao anh lại phải quan tâm đến người khác? Trong khi chẳng ai thèm quan tâm đến anh cả."



Chị Liliana núng nính giằng mạnh chảo lên bếp.



"Em nói cho anh biết," chị chống hai tay trên cái hông to kềnh, lớn tiếng. "Trong số những ông già run lẩy bẩy khốn khổ kia, như anh gọi đó, có cả chú Ettore của em! Và em không cho phép anh hạ nhục gia đình em! Chú ấy là một người tốt và đàng hoàng, cho dù chú không được nhiều tiền như khách hàng của anh!"



"Chú Ettore cứ việc tới đây!" Nino khoát rộng tay nói. "Anh có nói như thế với chú rồi. Chú muốn ngồi bao lâu cũng được. Nhưng chú không chịu."



"Dĩ nhiên chú không chịu, nếu thiếu các ông bạn của chú! Anh tưởng sao nào? Chẳng lẽ chú ấy chịu ngồi thui thủi một mình một góc à?"



"Anh không làm khác được!"Nino gào lên. "Dẫu sao anh cũng không muốn làm chủ một cái quán tồi tàn cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, chỉ vì phải quan tâm đến ông chú Ettore của em! Anh muốn cái quán này ăn nên làm ra! Anh muốn làm được chút gì từ cái quán này! Anh làm đâu phải chỉ vì anh. Anh làm vì em và con chúng ta nữa. Chẳng lẽ em không hiểu nổi ư, Liliana?"



"Không," Liliana gay gắt đáp, "nếu chỉ bằng sự nhẫn tâm, nếu đã bắt đầu như thế rồi, thì không có em! Rồi sẽ có ngày em bỏ đi cho mà xem. Anh muốn làm gì, tùy anh!"



Rồi chị ôm lấy đứa bé đang khóc mếu trở lại trong lòng Momo, chạy ra khỏi nhà bếp.



Nino không nói gì một lúc thật lâu. Anh châm điếu thuốc rồi vân vê giữa những ngón tay.



Momo nhì anh chăm chú.



Cuối cùng anh nói: "Ừ, thì họ toàn là những ông già dễ mến cả. Anh cũng mến họ lắm. Em biết không, Momo, anh rất tiếc đã ... nhưng anh biết làm sao đây? Thời thế đổi thay rồi."



Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Có thể chị Liliana có lý. Từ khi những ông già kia bỏ đi thì anh thấy cái quán này khác lạ làm sao ấy. Anh thấy nó lạnh lẽo, em hiểu không? Ngay chính anh cũng không ưng. Anh thật không biết nên làm gì. Nhưng ngày nay ai cũng đều thế cả. Tại sao riêng anh phải khác chứ? Hay là theo em anh nên làm khác?"



Momo gật đầu rất nhẹ.



Nino chăm chú nhìn cô rồi cũng gật đầu. Rồi cả hai anh em cùng mỉm cười.



"Em đến chơi thật hay quá," Nino nói. "Anh quên béng rằng trước kia, mỗi khi gặp chuyện tương tự anh chị luôn nói: "Đến gặp Momo!" - Anh sẽ lại đến gặp em đấy nhé, có cả chị Liliana nữa. Ngày kia quán đóng cửa nghỉ hàng tuần thì anh chị sẽ đến. Nhé?"



"Đồng ý," Momo đáp.



Rồi Nino đưa cô một túi đầy cam táo. Momo ôm túi quà về nhà.



Đúng ngày hẹn Nino và chị vợ núng nính đến thật. Họ đem theo cả đứa bé với một giỏ đầy những món ngon lành.



"Em nghĩ xem, Momo," Liliana rạng rỡ nói, "anh Nino đã đến gặp chú Ettore và các cụ già, xin lỗi từng người và yêu cầu họ lại đến quán anh chị."



"Đúng thế," Nino gãi tai cười nói thêm, "các cụ ấy đều trở lại quán rồi. Quán anh chị chắc rằng sẽ chẳng phất nổi đâu, nhưng anh lại thấy vui."



Anh cười, còn chị vợ nói: "Anh Nino, vợ chồng mình sống được mà."



Chiều hôm ấy thật vui. Cuối cùng, khi ra về, họ hứa sẽ sớm trở lại.



Cứ thế, Momo hết tìm gặp người bạn này đến người bạn khác. Momo đến gặp anh thợ mộc trước đã đóng giúp cô cái bàn con với những cái ghế từ ván thùng. Cô tìm đến các bà đã khiêng cho cái giường. Nói tóm lại: Momo đi gặp hết thảy những người trước đây cô vẫn chăm chú nghe họ tâm sự, khiến họ trở nên chín chắn, kiên quyết hay vui vẻ. Ai nấy đều hứa sẽ lại đến thăm cô. Có người không giữ hay không thể giữ được lời hứa, vì không có thời giờ. Nhưng quả thật, nhiều người đã đến thăm cô, không khác gì ngày trước.



Thành ra vô tình mà Momo đã cản trở bọn người màu xám đó. Và họ không thể nào chấp nhận được..



Chẳng bảo lâu sau đó, vào một buổi trưa cực kỳ oi bức, Momo nhặt được trên thềm đá khu phế tích này một con búp bê.



Lũ trẻ vẫn thường bỏ quên những món đồ chơi đắt tiền mà không dễ chơi. Nhưng Momo không nhớ đã từng thấy có đứa bạn nào chơi con búp bê này. Nếu có thì chắc chắn cô sẽ nhớ ra ngay, vì đây là một con búp bê khác lạ.



Nó lớn gần bằng Momo và y như thật khiến ai cũng sẽ nghĩ đó là một con người vóc dáng bé nhỏ. Trông nó không giống trẻ nít mà lại như một thiếu nữ thanh lịch hay một búp bê người mẫu. Nó mặc váy ngắn, áo đỏ, đi giày quai da cao gót.



Momo say mê nhìn sững con búp bê nọ. Một lúc sau khi cô đưa tay sờ nhẹ, con búp bê chớp mắt ba bốn bận, mấp máy môi rè lên như tiếng điện thoại: "Chào bạn, Tôi là con búp bê toàn hảo, tên Bibigirl."



Momo hết hồn nhảy lùi lại, nhưng rồi tự động đáp: "Chào bạn, tớ tên là Momo."



Con búp bê lại mấp máy môi nói: "Tôi là của bạn. Ai cũng ganh tị với tôi cả."



"Tớ không nghĩ rằng bạn là của tớ," Momo đáp. "Chắc ai đó đã quên bạn ở đây thôi."



Cô cầm con búp bê giơ lên cao. Nó liền mấp máy môi nói: "Tôi muốn có nhiều thứ hơn nữa."



"Vậy à?" momo trâm ngâm đáp. "Tớ không biết có thứ gì thích hợp với bạn không. Đợi chút xíu, tớ sẽ cho bạn coi đồ chơi của tớ, xem bạn có ưng không nhé."



Momo ôm con búp bê chạy xuống, chui qua hốc tường vào phòng. Cô lôi một cái hộp đựng mấy món đồ quý giá dưới gầm giường ra, đặt trước mặt Bibigirl.



"Đây," Momo nói: "đây là tất cả những gì tớ có được. Thích thứ nào bạn cứ nói."



Rồi cô chìa cho con búp bê xem một cái lông chim sặc sỡ, một viên đá có vân rất đẹp. một cúc áo màu vàng, một miếng kính đủ màu. Con búp bê lặng thinh, Momo liền huých nhẹ nó.



"Chào bạn. Tôi là con búp bê toàn hảo, tên Bibigirl."



"Biết rồi, Bibigirl ạ," Momo nói. "Nhưng bạn muốn kiếm chọn đồ chơi mà. Chẳng hạn tớ có một vỏ sò màu hồng rất đẹp. Đây này. Bạn thích không?"



"Tôi là của bạn," con búp bê đáp, "ai cũng ganh tị với tôi cả."



"Ừ, điều này bạn đã nói rồi mà,' Momo nói. "Nếu bạn không thích mấy món đồ của tớ thì chúng mình chơi đùa với nhau nhé?"



"Tôi muốn có nhiều thứ hơn nữa," con búp bê lặp lại.



"Tớ không có nhiều thứ hơn nữa đâu," Momo đáp, rồi ẵm búp bê leo trở ra. Cô đặt con búp bê toàn hảo Bibigirl xuống đất rồi ngồi đối diện nó.



"Tụi mình chơi trò bạn đến thăm tớ nhé," Momo đề nghị.



"Chào bạn," con búp bê nói, "tôi là con búp bê toàn hảo, tên Bibigirl."



"Cô đến thăm tôi, thật là quý hóa quá!" Momo đáp. "Thưa cô , cô ở đâu tới vậy ạ?"



"Tôi là bạn," con búp bê lại nói, "ai cũng ganh tị với tôi cả."



"Ấy...ấy...," Momo nói, "nếu bạn cứ nói đi nói lại mãi có bấy nhiêu thì tụi mình không chơi gì được đâu."



"Tôi muốn có nhiều thứ hơn nữa," con búp bê nhấp nháy hai hàng mi đáp.



Momo thử một trò chơi khác, thấy không được, cô lại thử một trò khác rồi một trò khác nữa. Nhưng chẳng trò chơi nào được hết. Giả thử con búp bê đừng mở miệng nói gì hết thì Momo còn đáp thay nó được, và như thế sẽ có một buổi trò chuyện tuyệt vời. Nhưng chính vì Bibigirl lên tiếng thành ra nó đã cản trở khiến không đối thoại được.



Lát sau Momo liền có một cảm giác trước nay cô chưa từng có. Vì nó hoàn toàn mới lạ nên mãi một lúc Momo mới hiểu được đó là sự buồn tẻ.



Momo đành chịu thua. Cô chỉ muốn bỏ mặc xác con búp bê toàn hảo, chơi trò gì khác, nhưng không hiểu sao lại không bỏ nó được.



Nên Momo cứ đành ngồi nhìn sững con búp bê, ngược lại nó cũng nhìn sững Momo bằng đôi mắt thủy tinh xanh, như thể thôi miên lẫn nhau.



Cuối cùng Momo quyết rời mắt khỏi con búp bê, quay mặt đi. Và rồi cô giật thót người: một chiếc xe hơi sang trọng màu xám tro đến đậu gần đấy hồi nào mà cô không hay. Ngồi trong xe là một gã trang phục màu mạng nhện, đội mũ quả dưa cứng màu xám, hút điếu xì-gà nhỏ màu xám. Khuôn mặt hắn cũng xám như tro.



Chắc là hắn đã quan sát Momo một lúc lâu rồi, vì cô thấy hắn mỉm cười gật đầu chào. Buổi trưa hôm ấy nóng đến độ không khí như bị rang trong lò lửa, vậy mà Momo chợt ớn lạnh.



Bấy giờ người nọ mở cửa xe bước xuống, lại gần Momo. Tay hắn ôm một cái cặp đựng hồ sơ màu xám chì.



"Em có con búp bê xinh quá là xinh!" hắn nói với một giọng không có trọng âm kỳ quái. "Các bạn của em hẳn đều ganh tị với em cả thôi."



Momo chỉ hơi nhún vai, không đáp.



"Chắc đắt tiền lắm nhỉ?" người khách màu xám nói tiếp.



"Em không rõ," Momo lúng túng đáp, "em tìm thấy nó mà."



"Thế đấy!" Người khách màu xám nói. "Tôi thấy em đúng là quá may mắn."



Momo lại im lặng. Cô kéo chặt cái áo khoác đàn ông thùng thình vì thấy lạnh hơn.



"Nhưng tôi có cảm tưởng rằng em không thích gì mấy," người khách màu xám nhếch mép cười. "Phải thế không, cô bé?"



Momo khẽ lắc đầu. Cô bỗng dưng cảm thấy mọi niềm vui biến đâu mất sạch cả - không, phải nói là như chưa từng có niền vui. Và mọi điều cô ngỡ rằng đã thấy đều chỉ là tưởng tượng hết. Nhưng đồng thời cô lại cảm thấy có điều gì đó đang cảnh báo mình.



"Tôi đã quan sát em khá lâu rồi đấy," người khách màu xám nói tiếp, "và tôi có cảm tưởng rằng em không biết cách chơi với một con búp bê tuyệt vời thế này. Tôi chỉ em cách chơi nhé?"



Momo gật đầu, sững sốt nhìn hắn.



"Tôi muốn có nhiều thứ hơn nữa," con búp bê chợt ré lên.



"Cô bé thấy chưa," người khách màu xám nói, "chính con búp bê tự nói với em đấy. Không thể chơi với một con búp bê tuyệt vời thế này như với bất cứ con búp bê vớ vẩn nào khác được, dĩ nhiên rồi. Người ta làm ra nó đâu phải để chơi như với bất cứ con búp bê vớ vẩn nào khác. Nếu không muốn chán ngán thì phải có gì mời mọc nó mới được. Nhìn xem này!"



Rồi hắn quay ra mở cốp xe.



"Trước hết," hắn nói, "con búp bê cần nhiều quần áo. Chẳng hạn đây là một bộ dạ phục tuyệt vời."



Hắn lấy ra rồi quăng cho Momo.



"Còn đây là một chiếc áo lông chồn quý. Còn đây là bộ khoác ngoài áo ngủ bằng tơ lụa. Còn đây là bộ đánh vợt. Đây là bộ trượt tuyết. Đây là bộ áo tắm. Đây là bộ để cưỡi ngựa. Đây là bộ đồ ngủ. Đây là áo ngủ. Một cái khác. Một cái khác nữa. Lại một cái khác nữa. Nữa..."



Hắn không ngừng quẳng giữa Momo và con búp bê, dần dần chất thành một đống.



"Đấy," hắn lại nhếch mép cười, "vậy là em chơi được một lúc rồi đấy, phải thế không, cô? Nhưng em nghĩ chỉ sau vài ngày sẽ lại nhàm chán chứ gì? Ấy, bấy giờ em phải có nhiều thứ cho con búp bê của em thôi."



Rồi hắn khom người trên cốp xe, quẳng đồ cho Momo.



"Chẳng hạn đây là một xách tay nhỏ hẳn hoi, bằng da rắn, với một thỏi son môi nhỏ xíu và hộp phấn con. Đây là một máy ảnh nhỏ. Đây là cây vợt ten-nít. Đây là máy truyền hình cho búp bê, chạy đàng hoàng. Đây là vòng tay, xuyến, hoa tai, súng lục, vớ lụa, mũ lông, mũ mùa xuân, gậy đánh gôn, sổ chi phiếu, lọ nước hoa, muối tắm, thuốc xịt khử mùi hôi của cơ thể..." Hắn ngừng lại, thăm dò nhìn Momo đang ngồi như tê liệt trên nền đất, giữa bao nhiêu món.



"Em thấy đấy." người khách màu xám nói tiếp, "đơn giản lắm. Cứ luôn có thêm nhiều thứ thì chẳng bao giờ nhàm chán hết. Có thể em nghĩ rằng một ngày nào đó con búp bê Bibigirl hoàn hảo có hết mọi thứ rồi sẽ nhàm chán chăng. Không đâu, cô đừng lo! Lúc ấy chúng ta sẽ có một người bạn thích hợp hơn cho nó."



Rồi hắn lôi ra từ hòm xe một con búp bê khác, cũng to y Bibigirl, cũng tuyệt hảo như thế, chỉ khác đây là một búp bê trai. Người khách màu xám đặt nó ngồi cạnh Bibigirl-hoàn-hảo nói: "Đây là Bubiboy! Nó cũng có cả lô hàng. Chơi chán rồi thì có một bạn gái của Bibigirl với một loạt đồ trang bị riêng. Bubiboy cũng có một bạn trai. Cậu này lại có thêm nhiều bạn trai bạn gái nữa. Em thấy đấy: đừng bao giờ lo nhàm chán, vì sẽ tiếp tục hết thứ này đến thứ khác, mà thế nào cũng sẽ có thứ để em ao ước cho mà xem."



Hắn vừa nói vừa lôi hết con búp bê này đến con búp bê khác từ cái cốp xe chừng như vô tận kia, đặt quanh cô bé Momo vẫn đang ngồi bất động và chừng như đang hốt hoảng nhìn hắn.



"Sao?" Hắn phun một cụm khói dày, hỏi: "em đã hiểu phải chơi với búp bê loại này bằng cách nào chưa?"



"Rồi," Momo đáp. Cô bắt đầu run rẩy vì lạnh. Người khách màu xám rít điếu xì-gà, gật đầu hài lòng.



"Bây giờ hẳn là em muốn giữ những thứ này chứ gì? Được thôi, tôi tặng em đấy! Em sẽ có tất cả - dĩ nhiên không phải hết một lần, mà từng món một - và còn nhiều thứ nữa. Em chẳng cần phải làm gì hết. Em chỉ cần chơi như tôi đã giải thích thôi. Em thấy sao?"



Người khách màu xám mỉm cười khấp khởi nhìn Momo, nhưng khi thấy cô chỉ lặng thinh, đăm đăm nhìn hắn, thì hắn liền vội vã nói thêm: "Thế là em sẽ không cần phải có bạn bè gì nữa, em hiểu chứ? Em sẽ có đủ mọi thứ để giải trí, một khi tất cả những thứ đẹp đẽ này thuộc về em và em sẽ vẫn còn nhận được thêm nhiều nữa, đúng không nào? Mà em muốn thế, phải không nào? Em muốn con búp bê tuyệt vời này chứ gì? Em muốn có nó bằng được, đúng không?"



Momo lờ mờ cảm thấy sắp phải đương đầu với một cuộc đấu tranh cam go, không, phải nói là cô đang đang chiến đấu mới đúng. Nhưng cô không biết tranh đấu về chuyện gì, với ai. Vì càng nghe vị khách này nói thì Momo càng cảm thấy sao giống như con búp bê hồi nãy: cô nghe rõ âm thanh, nhưng không nghe thấy người nói âm thanh ấy. Cô lắc đầu.



"Sao, sao?" Người khách màu xám nhướng cao mày hỏi. "Thế mà em vẫn không đủ hài lòng ư? Trẻ con thời buổi này thật đòi hỏi nhiều quá! Em có thể nói cho tôi biết con búp bê hoàn hảo này có chỗ nào khiến em không hài lòng nào?"



Momo cúi nhìn xuống đất, ngẫm nghĩ.



"Em nghĩ rằng," cô khẽ đáp, "người ta không thể nào yêu thương nổi nó."



Người khách màu xám lặng thinh một lúc, cặp mắt vô hồn giống như mắt con búp bê kia nhìn sững đâu đâu.



Rồi hắn mệt nhọc gắng sức đáp, giọng lạnh như băng. "Chuyện đó thì dính dáng gì."



Momo nhìn vào mắt hắn, thấy sợ, nhất là sợ ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Nhưng lạ lùng sao cô cũng lại thấy tội nghiệp hắn mà không thể nói được tại sao.



"Nhưng mà," Momo nói, "em yêu mến các bạn của em."



Người khách màu xám nhăn mặt như chợt bị đau răng. Nhưng hắn trấn tĩnh ngay được và liền nhếch mép mỉm cười.



"Tôi nghĩ rằng," hắn dịu dàng đáp, "chúng ta nên nói với nhau một lần cho ra đầu ra đũa, em bé ạ, để em biết chuyện này ý nghĩa thế nào."



Rồi hắn móc túi lấy ra một quyển sổ nhỏ, lật mãi cho tới chỗ muốn tìm.



"Em tên là Momo, phải không?"



Momo gật đầu. Người khách màu xám cất sổ vào túi rồi khẽ thở hổn hển ngồi xuống cạnh Momo. Hắn im lặng một lúc lâu, trầm ngâm bập bập điếu xì-gà xám nhỏ.



"Momo này, em nghe cho kỹ điều tôi nói nhé!" Cuốn cùng hắn lên tiếng. Thì Momo vẫn cố lắng nghe từ nãy đến giờ đấy chứ. Nhưng lắng nghe hắn thật khó hơn lắng nghe mọi người khác từ trước đến nay nhiều. Với mọi người thì có thể nói là Momo đi guốc trong bụng họ, hiểu họ nghĩ gì và thật lòng tới đâu. Còn với vị khách này thì Momo đành chịu thua. Cô đã thử nhiều lần mà lần nào cũng đều có cảm tưởng như rơi vào bóng tối trống rỗng, như thể hắn không có thật. Momo chưa từng gặp chuyện như thế bao giờ.



"Điều chính yếu duy nhất ở đời," người khách màu xám nói tiếp, "là ta làm nên chuyện gì đó, thành một người nào đó, có được gì đó. Ai tiến xa hơn, ai nổi tiếng hơn, ai có được nhiều hơn thì tự khắc sẽ có mọi điều: tình bạn, tình yêu, danh dự và nhiều thứ khác nữa. Em bảo rằng em yêu mến các bạn của em. Ta hãy thử khách quan xét xem thế nào nhé."



Người khách màu xám nhả khói thành hình vào con số không. Momo co hai bàn chân trần dưới váy, cố hết sức thu người lại trong cái áo khoác rộng thùng thình.



"Câu hỏi đầu tiên đặt ra là," người khách màu xám nói tiếp, "có em thì các bạn của em được gì? Có em thì các bạn em lợi lộc gì không? Không. Có em thì các bạn em tiến thân hơn, thu nhập nhiều hơn, thành đạt hơn chăng? Rõ ràng là không. Em giúp được họ tiết kiệm thời gian chăng? Không, ngược lại thì có. Em cản trở họ! em là gánh nặng cho họ, em phá hoại bước tiến của họ! Momo à, có thể từ trước đến nay em không biết điều này, nhưng sự hiện hữu của em đã làm hại bạn bè của em. Đúng thế, vô tình em đã thành kẻ thù của họ! Vậy mà em bảo như thế là yêu mến họ được ư?"



Momo không biết trả lời sao. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nên băn khoăn rằng biết đâu người khách màu xám này có lý.



"Chính vì thế," người khách màu xám nói tiếp, "bọn ta mới định che chở cho các bạn em trước ảnh hưởng tai hại của em. Nếu em thật lòng yêu mến họ thì em hãy giúp bọn ta trong chuyện này. Bọn ta muốn rằng họ thành đạt. Bọn ta là những người bạn chân chính của họ. Bọn ta không thể đành lòng im lặng nhìn em cản trở họ trước những chuyện quan trọng. Bọn ta sẵn lòng làm tất cả miễn là em để họ yên. Chính vì thế mà bọn ta tặng em những món đồ đẹp đẽ này đây."



"Ông nói 'bọn ta' là ai mới được chứ? Momo run run đôi môi hỏi.



"Bọn ta là người của Quỹ tiết kiệm Thời gian ấy mà," người khách màu xám đáp. "Tôi là đại lý số BLW/553/c. Tôi đây thật lòng nghĩ tốt cho em, chứ không đùa với Quỹ tiết kiệm Thời gian được đâu."



Tức thì Momo nhớ tới điều mà chú Beppo - Phu quét đường và Gigi đã nói về việc tiết kiệm thời gian và về sự lây nhiễm. Cô hết sức lo vì cảm thấy người khách màu xám này liên quan tới chuyện kia. Chưa bao giờ Momo thấy cô đơn đến thế. Nhưng cô quyết không sợ Momo tập trung hết sức lực và cam đảm lăn xả vào bóng tối âm u và sự trống rỗng là hai thứ bình phong mà người khách màu xám này đã dùng để che đậy trước mặt cô.



Trong khi đó thì hắn liếc mắt quan sát Momo. Những thay đổi trên nét mặt cô bé không lọt qua khỏi mắt hắn. Hắn mỉm cười chế nhạo trong lúc dùng mẩu xì-gà xám mồi điếu mới.



"Đừng phí công, cô bé ạ," hắn nói, "cô không địch nổi bọn ta đâu."



Momo không chịu thua.



"Không có ai thương yêu ông sao?" Cô thì thầm hỏi.



Người khách màu xám ủ rũ co rúm người lại. Rồi hắn trả lời bằng giọng màu xám tro:



"Quả thật ta chưa từng gặp phải người nào như em. Thật đấy. Mà em nên nhớ rằng ta biết khối người nhé. Giả thử có nhiều người như em thì bọn ta đến phải đóng cửa Quỹ tiết kiệm sớm, rồi sẽ phải tự tan biến mất tăm. Vì bọn ta sẽ sống bằng gì?"



Viên đại lý ngừng nói, đăm đăm nhìn Momo có vẻ như hắn đang chống chọi lại điều gì đó mà hắn không đủ sức và không hiểu nổi. Khuôn mặt hắn lại càng xám hơn.



Rồi khi hắn lên tiếng trở lại thì như thể miễn cưỡng, như thể cứ tuôn ra ồng ộc không ngăn lại được, còn khuôn mặt hắn không ngớt méo mó vì kinh hãi về chuyện hắn đang gặp phải. Bấy giờ Momo mới nghe được giọng nói thật của hắn: "Bọn ta phải giấu kín tung tích," cô nghe như từ đâu đó xa lắm, "không ai được biết rằng có bọn ta và việc bọn ta làm... Bọn ta phải làm sao để không ai nhớ rằng có bọn ta... Chỉ giữ kín được tung tích thì bọn ta mới có thể dấn thân được vào công việc... bòn rút của đời người từng giờ, từng phút, từng giây... quả thật là một công việc khó nhọc... vì thời gian họ tiết kiệm được thật ra sẽ mất trắng... Bọn ta sẽ giằng giật lấy nó... bọn ta tích trữ nó... bọn ta cần nó... bọn ta thèm khát nó... Chặc, loài người không biết thời gian là gì!... Nhưng bọn ta biết rất rõ, nên ra sức bòn rút thời gian của loài người tới tận xương tủy... Bọn ta cần nhiều hơn nữa... nhiều hơn nữa... vì chính bọn ta cũng ngày một đông hơn... ngày một đông hơn... ngày một đông hơn..."



Những lời cuối này người khách màu xám bật ra như khò khè, rồi hắn đưa hai tay bụm miệng. Đôi mắt hắn lòi ra, ngó Momo trừng trừng. Một lúc sau hắn như vừa tỉnh cơn mê.



"Ta đã... ta đã nói những gì thế?" Hắn lắp bắp. "Cô đã lục vấn ta! Ta bệnh rồi! Cô đã làm ta bệnh rồi!" Rồi hắn nói như khẩn khoản: "Ta chỉ toàn nói vớ vẩn, cô bé ạ. Quên đi! Em phải quên ta như mọi người đã quên bọn ta vậy! Em phải quên! Em phải quên!" Rồi hắn vồ lấy Momo, lắc lia lắc lịa. Momo mấp máy môi nhưng không nói nên lời.



Chợt người khách màu xám nhảy dựng lên, nhìn quanh như bị ma ám, chộp cái cặp màu xám chì rồi chạy ào ra xe. Một chuyện hết sức lạ kỳ liền xảy ra: cả đám búp bê với những thứ đang nằm ngổn ngang bỗng dưng - như bị vụ nổ trong một đoạn băng quay ngược - bay vọt trở lại vào hòm xe, rồi hòm xe tự đóng sầm lại. Rồi chiếc xe phóng ào đi khiến đất đá văng tới tấp..



Momo vẫn còn yên ngồi tại chỗ thật lâu. cố gắng hiểu những điều vừa mới nghe được. Dần dần chân tay đã bớt lạnh, bớt lạnh chừng nào thì cô thấy mọi sự sáng tỏ hơn chừng nấy. Cô không quên gì hết. Vì rõ ràng cô đã nghe được giọng nói thật của người khách màu xám.



Trước mặt cô, trên thảm cỏ héo khô, một bụm khói nhỏ bốc lên. Nơi ấy có một mẩu xì-gà màu xám bị giẫm bẹp đang tỏa khói và cháy thành tro.
MOMO
Giới thiệu
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21