watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Lộc Đỉnh Ký-Hồi 105 - tác giả Kim Dung Kim Dung

Kim Dung

Hồi 105

Tác giả: Kim Dung

Tiếp theo Trừng Quan lại nói tới cách phá giải từng chiêu một rồi cùng Vi
Tiểu Bảo diễn thử.
Những cách phá giải này có chiêu phức tạp rất khó học, có chiêu phải dùng
đến nội công. Vi Tiểu Bảo không thi triển được thì Trừng Quan lại nghĩ cách khác
giản dị hơn.
VÕ công Thiếu Lâm cực kỳ tinh thâm bác đại mà Trừng Quan lão hoà
Thượng kiến kiến thức sâu rộng. Khi lão thấy Vi Tiểu Bảo lắc đầu tỏ ra khó khăn
liền tìm chiêu thức khác để thay thế. Nếu gã học không được lão lại đổi nữa kỳ cho
đến lúc tìm ra chiêu số dễ dàng, gã không tốn hơi sức cũng học được mới thôi.
Chẳng mấy chốc Vi Tiểu Bảo học thuộc những chiêu thức để phá giải phân
cân thác cết thủ. Giả tỷ hai thiếu nữ kia lại thi triển những chiêu cũ để tấn công gã
thì gã chỉ sử dụng một chiêu liền chiếm được thượng phong.
Sau đó mấy chiêu đao pháp của nữ lang áo lục chém vào sau lưng Vi Tiểu
Bảo cùng những thủ pháp của thiếu nữ áo lam đã tấn công Trừng Quan , gã đều học
được cách phá giải.
Những chiêu thức này dĩ nhiên so với đàn chỉ thần công, tuy còn kém
xa,nhưng dùng để đối phó với hai thiếu nữ thì có thừa.
Trừng Quan thấy Vi Tiểu Bảo chỉ mất có hơn một giờ mà đã học được những
chiêu thức như ý sở cầu của lão thì trong lòng vui mừng khôn tả, vì lão đã giải quyết
được vấn đề khó khăn mà lão đã phải lao tâm khổ trí nghiên cứu hơn tháng trời. Mặt
lão nhơn nhơn hết vặn tay lại xoa mặt, tựa hồ trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Đột nhiên Trừng Quan sực nhớ ra điều gì, miệng lắp bắp :
- Đáng tiếc ơi là đáng tiếc ?
Rồi lão lại lắc đầu nói :
- Nguy hiểm thật là nguy hiểm !
Vi Tiểu Bảo vội hỏi :
- Điều chi đáng tiếc? Sự gì nguy hiểm ?
Trừng Quan đáp :
- Nếu sư thúc lão nhân gia và bọn sư điệt Tinh Tế ra cùng các vị nữ thí chủ đó
động thủ, để các cô bẻ chân tay, mà các cô bẻ tệ hại hơn không chữa khỏi được
thành người tàn phế, há chẳng đáng tiếc ư ? Không chừng hai cô hạ thủ tàn độc giết
chết cả năm người thì nguy hiểm biết chừng nào ?
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ, hỏi :
- Tại sao lão lại muốn năm người bọn ta cùng đi động thủ ?
Trừng Quan đáp :
- Những chiêu số mà hai vị nữ thí chủ kia học được, nhất định không phải chỉ
có bấy nhiêu. Sư điệt đã không biết các cô còn dùng chiêu số gì nữa thì dĩ nhiên
không hiểu cách phá giải để chuyền cho các vị. Năm vị mà không ra chịu đòn thì
làm cách nào để điều tra cho biết được ?
Vi Tiểu Bảo cười ha hả, nói :
- Té ra là thế ? Cái đó ta cũng có biện pháp. Bây giờ chính ta ra động thủ với
hai cô thì chẳng còn điều gì đáng tiếc, cũng không có chi nguy hiểm nữa.
Trừng Quan ra chiều khó nghĩ, đáp :
- Kẻ xuất gia không được tức giận dễ phạm vào giới l,sânl,. Tự nhiên vô cớ đi
cùng người động thủ là một điều không ổn chút nào.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Được rồi ? Hai chúng ta cùng nhau ra ngoài chùa chơi. Nếu hai nữ thí chủ
kia đã đi xa rồi là điều hay nhất. Cái đó kêu bằng người không chọc ghẹo ta thì ta
không xâm phạm đến người. Các cô có chiêu số gì ta cũng mặc kệ không hỏi tới
nữa. . .
Trừng Quan ngắt lời :
- Phải lắm ? phải lắm ? CÓ điều sư điệt trước nay không bước chân ra khỏi cửa
chùa mà bây giờ ra ngoài tức là có ý muốn sinh sự. ý niệm này dường như là bất
thiện.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Chúng ta cũng không cần phải đi xa, chỉ quanh quẩn thả bước ven chùa như
người đi tản bộ. Ta cũng mong không gặp họ là may.
Trừng Quan đáp :
- A Di Đà Phật ? Thế là thượng thượng đại cát. Sư thúc lập luận rất nhân hậu,
không muốn tranh đua với người, sư điệt xin noi theo gương mẫu.
Vi Tiểu Bảo cười thầm trong bụng. Gã dắt tay Trừng Quan theo cửa mé đi ra
ngoài chùa Thiếu Lâm .
Trừng Quan trước nay chưa bước chân vào khu rừng Ở bên chùa nên thấy
những cây tùng xanh cao lớn âm u cũng tấm tắc khen rồi nói :
- Bao nhiêu cây tùng lớn mọc cả vào một khu, thật là một kỳ quan. Bát Nhã
đường của chúng ta chỉ có hai cây Ở trong đình viên. . .
Lão chưa dứt lời bỗng nhe phía sau có tiếng quát :
- Tên tiểu tăng trọc đầu đây rồi ?
ánh đao quang lấp loáng. Một chiêu đao nhằm Vi Tiểu Bảo chém tới. Trừng
Quan nói :
- Không được ?
Rồi vội rụt tay về.
Người sử dụng đao chính là thiếu nữ áo lam. CÔ thấy Trừng Quan rụt tay về
liền xoay thanh liễu diệp đao quét vào sau lưng lão.
Giữa lúc đó nữ lang áo lục Ở trong rừng tùng cũng chuồn ra. CÔ vung đao
nhằm chém Vi Tiểu Bảo .
Vi Tiểu Bảo vội ẩn vào sau lưng Trừng Quan. Chiêu đao của nữ lang áo lục
phóng ra đâm vào bên trái Trừng Quan .
Trừng Quan nói :
- Đây là một chiêu thuộc thái cực đao thì không thể dùng phương pháp giản
tiện để phá giải được . . .
Lão chưa dứt lời hai cô đã múa tít song đao đâm chém túi bụi.
Trừng Quan la lên :
- Không được ? Không được ? Hai vị nữ thí chủ ra chiêu nhanh quá. Bần tăng
không kịp suy nghĩ. Xin hai vị đừng ( . . . ) này , đâm chém thong thả một chút.
Thiếu nữ áo lam thi triển những chiêu tàn độc mà thuỷ chung vẫn không đụng
được vào người lão hoà thượng. Mấy lần cô suýt bị lão đoạt mất đao. CÔ nghe lão la
gọi om sòm lại tưởng lão cố ý trêu chọc. Trong cơn tức giận đao pháp của cô lại
càng mau lẹ.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
- Trời ơi ? Thưa hai vị cô nương ? Sư điệt của ta xin hai cô đừng nóng nảy, ra
chiêu chậm lại một chút.
Trừng Quan nói theo :
- Đúng thế, đầu óc bần tăng không được linh hoạt. Trong khi thảng thết bần
tăng chưa nghĩ ra được cách phá giải.
Nữ lang áo lục căm hận Vi Tiểu Bảo đến cực điểm. CÔ đâm mấy đao không
trúng Trừng Quan liền quay lại nhằm chém tới Vi Tiểu Bảo .
Trừng Quan đưa tay trái ra ngăn lại nói :
- Nữ thí chủ ? Sư thúc của bần tăng chưa học cách phá giải mấy chiêu đao này.
Bây giờ cô bất tất phải đâm chém lão nhân gia, mà nên chờ lão nhân gia học song
cách chống đối khi đó sẽ động thủ cũng chưa muộn. Hỡi ôi ? Những biện pháp của
sư điệt không song rồi. Sư thúc ? Bây giờ sư thúc không cần nhớ vội, những biện
pháp của sư điệt đều không dùng được. Chúng ta quay về thủng thẳng nghiên cứu
lại đã
Miệng lão nói không ngớt, hai tay cũng cử động không ngừng. lúc chụp, lúc
bắt, chợt điểm, chợt đánh xoay quanh với hai cô mỗi lúc một mau lẹ.
Nữ lang áo lục chỉ muốn giết bằng được Vi Tiểu Bảo , khi nào cô chịu buông
tha.
Vi Tiểu Bảo thấy mình không còn bị nguy hiểm nữa, gã cười hì hì, đứng tựa
gốc cây xem đánh nhau. Gã ngắm nghía từ trên đầu xuống tới gót chân, rồi lại từ
gót chân trở lên trên đầu. Thật là được một bữa nhìn người đẹp no lòng thoả dạ.
Nữ lang oá lục không thấy Vi Tiểu Bảo đã tưởng gã chạy trốn rồi. CÔ quay đầu
lại thấy gã đang hau háu nhìn mình, cô đỏ mặt tía tai không lý gì tới Trừng Quan
nữa, xoay mình cầm đao chạy lại định đâm chết Vi Tiểu Bảo .
Ngờ đâu khi đó Trừng Quan phóng chỉ điểm vào dưới nách cô. Chiêu chỉ này
lão vân có hai thành cônglực, kể ra cô né tránh chẳng khó khăn gì, nhưng cô phân
tâm vì nóng ruột giết người.Dưới nách liền bị trúng chỉ. CÔ rên lên một tiếng, ngã
lăn xuống đất.
Trừng Quan vội la :
- Trời ơi ? Xin lỗi ? Xin lỗi ? Bân tăng ra chiêu 1, Thiếu chỉ thiên naml, công lực
chẳng có chi lợi hại. Nữ thí chủ đã có bản lãnh như vây thì chỉ cần ra chiêu 1, ác hổ
nhượng lộl, trong l,Ngũ hổ đoạn môn đaol,, đưa lưỡi đao chếch đi là gạt được ngay.
Chiêu này thí chủ chưa sử qua nhưng vị nữ thí chủ mặc áo màu lam kia đã sử rồi.
Bần tăng chắc rằng thí chủ cũng sử được. Ngờ đâu. . .hỡi ôi ? Bần tăng thật là đắc tội
Thiếu nữ áo lam tức giân đến cực điểm. Thanh đao của cô đâm ngang chém
dọc, thế đao cực kỳ lợi hại. Nhưng công phu của cô so với Trừng Quan còn kém quá
xa, không làm sao đụng được chút nào vào tà áo tăng bào của lão.
Trừng Quan tuy miệng nói bi bô nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ được những
chiêu số của thiếu nữ áo xanh. Lão biết rằng khó lòng nghĩ ra được cách phá giải
ngay đương trường. Bây giờ hãy ghi nhớ vào lòng những chiêu số để về chùa sẽ
nghiên cứu kỹ càng từng chiêu một.
Vi Tiểu Bảo chạy đến trước thiếu nữ áo lục tán tụng :
- Tiểu mỹ nhân xinh đẹp thế này thì khắp thiên hạ chỉ có một mình cô. Trời ơi
? Ta nhìn cô mà hồn vía bay bổng cả lên trời.
Gã thò tay ra khẽ sờ vào má cô.
Nữ lang áo lục vừa kinh hãi vừa phẫn nộ đến nghẹt thở rồi ngất đi.
Vi Tiểu Bảo cực kỳ kinh hãi, không dám cử động càn rỡ, khinh bạc nữa.
Gã đứng dậy la gọi :
Trừng Quan sư điệt? Sư điệt cũng điểm huyệt cho vị nữ thí chủ đó cho té xuống
để xin cô đem những chiêu thức từ từ kể ra, mới khỏi tổn thương hoà khí.
Trừng Quan ngần ngừ đáp :
- Cái đó dường như có điều bất tiện.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Bây giờ cứ động thủ động cước thế này mãi làm mất vẻ lịch sự. Vậy sư điệt
xin cô tự ý nói ra có phần đẹp đẽ hơn.
Trừng Quan cả mừng đáp :
- Sư thúc dạy phải lắm.
Thiếu nữ áo lam cũng tự biết nếu lão đem toàn lực ra đối phó thì cô không chịu
nổi nửa chiêu. Hiện giờ cô em đã bị bắt, nếu cô cũng rơi vào tay người thì không
còn ai đi báo tin để cầu cứu.
CÔ liền nhảy lùi lại la lên :
- Các người mà đụng đến một sợi lông của sư muội ta thì cả ngôi chùa Thiếu
Lâm của các người sẽ cháy thành tro tàn.
Trừng Quan sửng sết nói :
- Khi nào bon bần tăng dám đả thương y ? CÓ điều nếu y tự nhổ một sợi lông,
chẳng lẽ nữ thí chủ cũng phóng hoả đết chùa ?
Thiếu nữ áo lam chạy đi mấy bước rồi thoá mạ :
- Lao trọc già mồm miệng lém lảu, còn thằng trọc con. . .khỉ.
CÔ toan nói 1,. . .Thằng trọc con dâm tà hiếu sắcl,. Nhưng cô lại cảm thấy nói bố
chữ đó ra có điều không tiện nên ngừng lại.
CÔ dậm chân chuồn thẳng vào rừng.
Vi Tiểu Bảo thấy nữ lang áo lục nằm dưới đất tren tấm nệm cỏ xanh, mặt trắng
như bạch ngọc. Hai bàn tay nhỏ nhắn như ngó sen, thật chẳng khác nào như pho
tượng Quan âm trên toà Phỉ Thuý, gã không khỏi ngây người ra mà nhìn.
Trừng Quan liền khuyên giải :
- Nữ thí chủ ? Lệnh tỷ tỷ đi rồi. Thí chủ cũng nên đi lẹ lên, nhưng nhớ đừng tự
nhổ một sợi tóc để lệnh tỷ tỷ đến đết chùa của bọn lão tăng.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ :
- CƠ hội tốt này sao đành bỏ lỡ ? Tiểu mỹ nhân đa lọt vào tay ta thì bất luận
trường hơp nào cũng không thể buông tha nàng.
Gã liền chắp hai tay để trước ngực niệm :
- A Di Đà Phật ? Xin đức Phật phù hộ độ trì. Đức Thượng Đế muốn ngài mở
rộng nền võ học cho phái Thiếu Lâm để duy trì thanh danh ngàn năm của bản
phái . . .
Rồi quay lại bảo Trừng Quan :
- Trừng Quan sư điệt ? Lão thật là một vị đệ nhất đại công thần của bản phái.
Trừng Quan lấy làm kỳ hỏi :
- Sao sư thúc lại nói vậy ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Chúng ta đang bận tâm về chuyện chưa hiểu hai vị nữ thí chủ sử dụng những
chiêu só gì thì may nhờ đức phật rủ lòng thương, xui khiến nữ thí chủ đây quang
lâm bổn tự để co thi triển hết ra.
Gã vừa dứt lời đã cúi xuống bồng nữ lang áo lục lên nói :
- Chúng ta về thôi ?
Trừng Quan ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao, lão chỉ cảm thấy việc này không
ổn, nhưng làm lỗi Ở chỗ nào thì lão không thết ra được. Lão ngơ ngác một lúc rồi
nol :
- Chúng ta mời nữ thí chủ này vào chùa dường như không hơp lệ.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
- sao lại không hơp lệ ? Y đi vào chùa Thiếu Lâm lần nào chưa ? Lần trước y
đến phương trượng có biết không ? Thủ toà viện giới luật có biết không ? Phương
trượng và thủ toà viện giới luật đều cho là được thì tự nhiên là hơp lệ, có đúng thế
không ?
Gã hỏi một câu, Trừng Quan lại gật đầu một cái. L ão không biết biện bác cách
nao.
Trừng Quan thấy Vi Tiểu Bảo cởi áo tăng bào bọc lấy người nữ lang rồi bồng
nàng theo cửa mé lên chùa, lão đành lẽo đẽo theo sau, vẻ mặt băn khoăn lo lắng,
đầu óc mơ hồ hỗn loạn.
Vi Tiểu Bảo trống ngức đánh hơn trống làng. Tuy gã đã che kín hết thân thể nư
lang bằng áo tăng bào không để hở ra ngoài chút nào, nhưng nếu bị tăng lư trong
chùa trông thấy, tất họ không khoi sinh lòng ngờ vực.
Gã ôm người ngọc thơm tho trong lòng mà tâm thần lại vô cùng sợ hãi.
May mà Bát nhã đường Ở vào nơi quạnh quẽ phía sau chùa nên hai người
không gặp ai.
Lúc tiến vào Bát Nhã đường, chấp sự tăng thấy thủ toạ trở về liền kính cẩn
đứng nép sang một bên.
Vào đến thiền phòng của Trừng Quan nữ lang vẫn chưa hồi tỉnh. Vi Tiểu Bảo
đặt cô xuống giường. Bàn tay gã đầy mồ hôi lạnh ngắt, gã xoa tay vào đùi, thở phào
một cái rồi cười nói :
- Được rồi ?
Trừng Quan ngập ngừng nói :
- Chúng ta . . . , chúng ta mời vị. . . nữ thí chủ này vào chú Ở đây ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Phải rồi ? Đay không phải là lần đầu tiên cô tạm trú trong chùa. Lần trước cô
bị thương đã chẳng vào nằm trong đông viện rồi là gì ?
Trừng Quan gật đầu đáp :
- Dạ đúng thế ? Nhưng . . . lần trước nữ thí chủ bị thương nguy hiểm đến tính
mạng. . .bất đắc dĩ phải tùng quyền.
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Vụ này dễ lắm ?
Gã móc lưỡi truỷ thủ trong ống giấy ra nói :
- chỉ cần đâm cho cô một đao này là cô lâm vào tình trạng nguy hiểm tới tính
mạng, ta lại sử trí bằng cách tòng quyền ?
Gã nói rồi tiến đến trước mặt nữ lang, thủthế như muốn đâm người.
Trừng Quan vội ngăn lại :
- Không . . . không . . . ? Bất tất phải thế :
Vi Tiểu Bảo nói :
- Lão bảo trong mình y không có thương tích, để y Ở đây không là phải. Nếu
phương trượng hoặc Trừng Thức biết ra e rằng sẽ cật vấn chúng ta. Ta phải đâm y
mấy dao nhưng không đâm chết thì cũng chẳng làm sao. lưỡi truỷ thủ này sắc bén
lắm.
Gã giơ tay chém soạt một cái. Chiếc bàn gỗ bị đứt một góc.
Trừng Quan lòng dạ từ bi vội nói :
- Dạ dạ ? Sư điệt không nói ra là xong.
Lão thấy vị tiểu sư thúc này hành động rất kỳ quái, nhưng nghĩ gã là bậc tôn
trưởng vào hàng chữ 1, Hốil, thì kiến thức nhất định siêu hơn lão. Lão yên trí cứ nghe
lời chỉ thị của gã là không thể nào lầm được.
Vi Tiểu Bảo lại nói :
Vị nữ thí chủ này tính nết quật cường, ương ngạnh. Y bảo nhất định đoạt lấy
chức chủ toạ Bát Nhã đường của sư điệt để làm chơi. Vậy ta khuyên nhủ y xem sao
Trừng Quan đáp :
- Nếu nữ thí chủ đã muốn làm thủ toạ Bát Nhã đường thì sư điệt nhường quách
cho y là xong.
Vi Tiểu Bảo sửng sết. Gã không ngờ nhà sư già này lại chán mùi đời, tuyệt
không có ý cạnh tranh với ai. Gã lièn hỏi :
- Y không phải là tăng lữ trong bản tự, nếu để y cướp đoạt ngôi thủ toạ Bát
Nhã đường thì chùa Thiếu Lâm chúng ta còn chi là thể diện. Cái đó nhất định
không được rồi. Nếu sư điệt còn có ý nghĩ như vậy là coi phái Thiếu Lâm chẳng ra
Gã nói câu này nét mặt sa sầm ra chièu tức giận, khiến cho Trừng Quan sợ
quá,vâng dạ luôn miệng.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
- Lát nữa ta khuyên cô, không chừng cô lại nổi nóng đánh người. Ke xuất gia
lấy từ bi làm gốc, ta không thể cầm đao giết cô hay đả thương cô được, phải vậy
không ?
Trừng Quan đáp :
- Đúng thế ? Đúng thế ? Sư thúc hoài bão lòng dạ từ bi, sẽ được phật tổ chứng
giám.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Lão hãy dạy ta mấy chiêu cầm nã thủ pháp để đề phòng khi cô đánh ta là ta
chụp vào huyệt mạch đaựng tránh khỏi cô đả thương, làm máu loang chốn thiền
đường Nếu không thì người võ lâm sẽ đồn đại một vị cao tăng vào hàng chữ l,Hốil,
Ở chùa Thiếu Lâm bị một cô bé đảthương, làm mất thể diện. Bằng vị cao tang chùa
Thiếu Lâm mà ra tay đả thương cô cũng thương tổn đến thanh danh của bản phái.
Trừng Quan đáp :
- Đúng thế ?
Lão ngẫm nghĩ một lúc rồi truyền cho Vi Tiểu Bảo ba chiêu về cầm nã thủ
pháp.
Vi Tiểu Bảo thấy nữ lang cựa mình mấy cái biết là cô đ ã dần dần hồi tỉnh. Gã
liền kéo áo tăng bào che mặt cô đi, phòng ngừa cô ngó thấy ba chiêu thủ pháp mình
sử dụng chưa được thuận lợi.
Ba chiêu này toàn là chiêu số trong l,Niêm hoa cầm nã thủ 1,. Thủ pháp cực kỳ
xảo diệu.
Niêm hoa cầm nã thủ là môn võ học cao thâm của phái Thiếu Lâm , dùng nội
lực hùng hậu làm căn cơ. Lúc ra tay coi rất ung dung nhàn nhã, không có chút chi
bá đạo.
Ngày trước trong cuộc hội họp trên núi Linh Sơn, đức Phật tổ Thích Ca Mâu
Ni tay câm bông hoa Ba La màu vàng để chỉ thị mọi người. Giáo chúng đều ngơ
ngác không hiểu. Chỉ một mình Da Diệp tôn giả toét miệng mỉm cười.
Đức Phật tổ nói :
- Ta có những pháp môn vi diệu Chính nhãn pháp tạng. Nát bàn diệu tâm,
thực tướng vô tướng mà không chép thành văn tự để tránh truyền ra ngoại giáo, chỉ
dành cho Mi Kha Da Diệp.
Da Diệp là một trong mười vị đại đệ tử của Đức Phật tổ, kêu bằng Đầu đà đệ
nhấtvà là sư tổ môn thiền tông. Chùa Thiếu Lâm thuộc thiền tông, chú trọng về tự
giác.
Đức Phật TỔ cầm hoa, Da Diệp mỉm cười không nói gì mà trong lòng thông
hiểu thì trình độ giác ngộ đã vượt mức. Người đời sau dùng hai chữ 1, Niêm hoal, để
dặt tên cho môn cầm nã thủ này. Dĩ nhiên mỗi chiêu đều cao nhã, khác hẳn những
lối cầm nã thông thường.
CÓ điều Vi Tiểu Bảo không chút căn cơ về nội lực mà dùng thủ pháp văn nhã
này để đối phó với tay cao thủ thì họ chỉ khẽ vung tay một cái có thể làm cho gã lộn
đi mấy vòng, đến độ mặt môi sưng vù, xnh xám, la khóc rầm trời.
Nhưng nữ lang chẳng có một chút nội lực nào thì có thể dùng thủ pháp này
để đối phó với cô.
Trừng Quan nghĩ thầm :
Đối phương là một thiếu nữ, không thể dùng cách thô lỗ để đối đãi với y
được Vậy ta dạy sư thúc ba chieu thủ pháp này cũng phải.
Trong thời gian chừng uống cạn tuần trà, Vi Tiểu Bảo đã học hiểu ba chiêu
Niêm hoa.
Nguyên gã tuy võ nghệ bình thường, nhưng về môn cầm nã thủ của phái
Thiếu Lâm , gã được Hải lão công dạy cho một ít khi gã mới đến Hoàng cung. Gã
lại cùng tiểu Hoàng Đế chiết giải lâu ngày, nên gã vừa học đã nhớ được ngay.
Trừng Quan cùng Vi Tiểu Bảo diễn thử mấy lần thấy gã nhằm trúng huyệt
đạo, lão nói :
- Tiểu sư thúc ? Sư thúc chưa luyện nội công thì kể ra ba chiêu này học được
cũng bằng vô dụng. Tỷ như sư thúc thi hành thủ pháp vào mình sư điệt,nếu sư điệt
nhả nội lực ra thì cổ tay sư thúc sẽ . . . sẽ . . .
Vi Tiểu Bảo cười nói :
- CỔ tay ta sẽ gãy lắc cắc, than ôi thương thay ?
Trừng Quan nói :
- xin sư thúc cứ yên lòng. Sư điệt chẳng khi nào lại dám nhả nội lực để đối
phó với sư thúc.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
- Phải rồi ? lão hãy ra ngoài kia chơ đợi. để ta khuyên giải cô coi thế nào.
Trừng Quan dạ một tiếng rồi khomlưng thi lễ ra khỏi thiền phòng. Lão xoay
tay đóng cửa lại.
vi Tiểu Bảo vừa vén áo tăng bào lên. Nữ lang toan mở miệng la, kêu cứu bỗng thấy hàn quang lấp loáng. Mũi truỷ thủ chí vào mũi cô, miệng cô há ra
thật lớn mà không dám kêu thành tiếng.
Vi Tiểu Bảo cười hì hì nói :
- Tiểu co nương ngoan ngoãn nghe lời ta thì ta không đụng đến một sợi lông.
Bằng cô không chịu thì ta cắt cái mũi này rồi đưa cô ra ngoài cùa buông tha. Con
người mà mất mũi bất quá không ngửi thấy mùi thơm, mùi thối, chứ chẳng có chi
trọng đại. Phải vậy không ?
Nữ lang vừa kinh hãi, vừa tức giận, sắc mặt lợt lạt không còn chút huyết sắc
nao.
CÔ ngập ngừng nói rất khẽ :
- Ngươi giết ta lẹ đi cho rồi ?
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp :
- CÔ có tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, ta giết cô thế nào được ?
Nhưng ta buông tha cô đi rồi, từ đây ta ngày trông đêm nhớ đến chết về bệnh tương
tư Như vậy là thương tổn đến đức hiếu sinh của thượng đế.



Tiếp theo Trừng Quan lại nói tới cách phá giải từng chiêu một rồi cùng Vi
Tiểu Bảo diễn thử.
Những cách phá giải này có chiêu phức tạp rất khó học, có chiêu phải dùng
đến nội công. Vi Tiểu Bảo không thi triển được thì Trừng Quan lại nghĩ cách khác
giản dị hơn.
VÕ công Thiếu Lâm cực kỳ tinh thâm bác đại mà Trừng Quan lão hoà
Thượng kiến kiến thức sâu rộng. Khi lão thấy Vi Tiểu Bảo lắc đầu tỏ ra khó khăn
liền tìm chiêu thức khác để thay thế. Nếu gã học không được lão lại đổi nữa kỳ cho
đến lúc tìm ra chiêu số dễ dàng, gã không tốn hơi sức cũng học được mới thôi.
Chẳng mấy chốc Vi Tiểu Bảo học thuộc những chiêu thức để phá giải phân
cân thác cết thủ. Giả tỷ hai thiếu nữ kia lại thi triển những chiêu cũ để tấn công gã
thì gã chỉ sử dụng một chiêu liền chiếm được thượng phong.
Sau đó mấy chiêu đao pháp của nữ lang áo lục chém vào sau lưng Vi Tiểu
Bảo cùng những thủ pháp của thiếu nữ áo lam đã tấn công Trừng Quan , gã đều học
được cách phá giải.
Những chiêu thức này dĩ nhiên so với đàn chỉ thần công, tuy còn kém
xa,nhưng dùng để đối phó với hai thiếu nữ thì có thừa.
Trừng Quan thấy Vi Tiểu Bảo chỉ mất có hơn một giờ mà đã học được những
chiêu thức như ý sở cầu của lão thì trong lòng vui mừng khôn tả, vì lão đã giải quyết
được vấn đề khó khăn mà lão đã phải lao tâm khổ trí nghiên cứu hơn tháng trời. Mặt
lão nhơn nhơn hết vặn tay lại xoa mặt, tựa hồ trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Đột nhiên Trừng Quan sực nhớ ra điều gì, miệng lắp bắp :
- Đáng tiếc ơi là đáng tiếc ?
Rồi lão lại lắc đầu nói :
- Nguy hiểm thật là nguy hiểm !
Vi Tiểu Bảo vội hỏi :
- Điều chi đáng tiếc? Sự gì nguy hiểm ?
Trừng Quan đáp :
- Nếu sư thúc lão nhân gia và bọn sư điệt Tinh Tế ra cùng các vị nữ thí chủ đó
động thủ, để các cô bẻ chân tay, mà các cô bẻ tệ hại hơn không chữa khỏi được
thành người tàn phế, há chẳng đáng tiếc ư ? Không chừng hai cô hạ thủ tàn độc giết
chết cả năm người thì nguy hiểm biết chừng nào ?
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ, hỏi :
- Tại sao lão lại muốn năm người bọn ta cùng đi động thủ ?
Trừng Quan đáp :
- Những chiêu số mà hai vị nữ thí chủ kia học được, nhất định không phải chỉ
có bấy nhiêu. Sư điệt đã không biết các cô còn dùng chiêu số gì nữa thì dĩ nhiên
không hiểu cách phá giải để chuyền cho các vị. Năm vị mà không ra chịu đòn thì
làm cách nào để điều tra cho biết được ?
Vi Tiểu Bảo cười ha hả, nói :
- Té ra là thế ? Cái đó ta cũng có biện pháp. Bây giờ chính ta ra động thủ với
hai cô thì chẳng còn điều gì đáng tiếc, cũng không có chi nguy hiểm nữa.
Trừng Quan ra chiều khó nghĩ, đáp :
- Kẻ xuất gia không được tức giận dễ phạm vào giới l,sânl,. Tự nhiên vô cớ đi
cùng người động thủ là một điều không ổn chút nào.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Được rồi ? Hai chúng ta cùng nhau ra ngoài chùa chơi. Nếu hai nữ thí chủ
kia đã đi xa rồi là điều hay nhất. Cái đó kêu bằng người không chọc ghẹo ta thì ta
không xâm phạm đến người. Các cô có chiêu số gì ta cũng mặc kệ không hỏi tới
nữa. . .
Trừng Quan ngắt lời :
- Phải lắm ? phải lắm ? CÓ điều sư điệt trước nay không bước chân ra khỏi cửa
chùa mà bây giờ ra ngoài tức là có ý muốn sinh sự. ý niệm này dường như là bất
thiện.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Chúng ta cũng không cần phải đi xa, chỉ quanh quẩn thả bước ven chùa như
người đi tản bộ. Ta cũng mong không gặp họ là may.
Trừng Quan đáp :
- A Di Đà Phật ? Thế là thượng thượng đại cát. Sư thúc lập luận rất nhân hậu,
không muốn tranh đua với người, sư điệt xin noi theo gương mẫu.
Vi Tiểu Bảo cười thầm trong bụng. Gã dắt tay Trừng Quan theo cửa mé đi ra
ngoài chùa Thiếu Lâm .
Trừng Quan trước nay chưa bước chân vào khu rừng Ở bên chùa nên thấy
những cây tùng xanh cao lớn âm u cũng tấm tắc khen rồi nói :
- Bao nhiêu cây tùng lớn mọc cả vào một khu, thật là một kỳ quan. Bát Nhã
đường của chúng ta chỉ có hai cây Ở trong đình viên. . .
Lão chưa dứt lời bỗng nhe phía sau có tiếng quát :
- Tên tiểu tăng trọc đầu đây rồi ?
ánh đao quang lấp loáng. Một chiêu đao nhằm Vi Tiểu Bảo chém tới. Trừng
Quan nói :
- Không được ?
Rồi vội rụt tay về.
Người sử dụng đao chính là thiếu nữ áo lam. CÔ thấy Trừng Quan rụt tay về
liền xoay thanh liễu diệp đao quét vào sau lưng lão.
Giữa lúc đó nữ lang áo lục Ở trong rừng tùng cũng chuồn ra. CÔ vung đao
nhằm chém Vi Tiểu Bảo .
Vi Tiểu Bảo vội ẩn vào sau lưng Trừng Quan. Chiêu đao của nữ lang áo lục
phóng ra đâm vào bên trái Trừng Quan .
Trừng Quan nói :
- Đây là một chiêu thuộc thái cực đao thì không thể dùng phương pháp giản
tiện để phá giải được . . .
Lão chưa dứt lời hai cô đã múa tít song đao đâm chém túi bụi.
Trừng Quan la lên :
- Không được ? Không được ? Hai vị nữ thí chủ ra chiêu nhanh quá. Bần tăng
không kịp suy nghĩ. Xin hai vị đừng ( . . . ) này , đâm chém thong thả một chút.
Thiếu nữ áo lam thi triển những chiêu tàn độc mà thuỷ chung vẫn không đụng
được vào người lão hoà thượng. Mấy lần cô suýt bị lão đoạt mất đao. CÔ nghe lão la
gọi om sòm lại tưởng lão cố ý trêu chọc. Trong cơn tức giận đao pháp của cô lại
càng mau lẹ.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
- Trời ơi ? Thưa hai vị cô nương ? Sư điệt của ta xin hai cô đừng nóng nảy, ra
chiêu chậm lại một chút.
Trừng Quan nói theo :
- Đúng thế, đầu óc bần tăng không được linh hoạt. Trong khi thảng thết bần
tăng chưa nghĩ ra được cách phá giải.
Nữ lang áo lục căm hận Vi Tiểu Bảo đến cực điểm. CÔ đâm mấy đao không
trúng Trừng Quan liền quay lại nhằm chém tới Vi Tiểu Bảo .
Trừng Quan đưa tay trái ra ngăn lại nói :
- Nữ thí chủ ? Sư thúc của bần tăng chưa học cách phá giải mấy chiêu đao này.
Bây giờ cô bất tất phải đâm chém lão nhân gia, mà nên chờ lão nhân gia học song
cách chống đối khi đó sẽ động thủ cũng chưa muộn. Hỡi ôi ? Những biện pháp của
sư điệt không song rồi. Sư thúc ? Bây giờ sư thúc không cần nhớ vội, những biện
pháp của sư điệt đều không dùng được. Chúng ta quay về thủng thẳng nghiên cứu
lại đã
Miệng lão nói không ngớt, hai tay cũng cử động không ngừng. lúc chụp, lúc
bắt, chợt điểm, chợt đánh xoay quanh với hai cô mỗi lúc một mau lẹ.
Nữ lang áo lục chỉ muốn giết bằng được Vi Tiểu Bảo , khi nào cô chịu buông
tha.
Vi Tiểu Bảo thấy mình không còn bị nguy hiểm nữa, gã cười hì hì, đứng tựa
gốc cây xem đánh nhau. Gã ngắm nghía từ trên đầu xuống tới gót chân, rồi lại từ
gót chân trở lên trên đầu. Thật là được một bữa nhìn người đẹp no lòng thoả dạ.
Nữ lang oá lục không thấy Vi Tiểu Bảo đã tưởng gã chạy trốn rồi. CÔ quay đầu
lại thấy gã đang hau háu nhìn mình, cô đỏ mặt tía tai không lý gì tới Trừng Quan
nữa, xoay mình cầm đao chạy lại định đâm chết Vi Tiểu Bảo .
Ngờ đâu khi đó Trừng Quan phóng chỉ điểm vào dưới nách cô. Chiêu chỉ này
lão vân có hai thành cônglực, kể ra cô né tránh chẳng khó khăn gì, nhưng cô phân
tâm vì nóng ruột giết người.Dưới nách liền bị trúng chỉ. CÔ rên lên một tiếng, ngã
lăn xuống đất.
Trừng Quan vội la :
- Trời ơi ? Xin lỗi ? Xin lỗi ? Bân tăng ra chiêu 1, Thiếu chỉ thiên naml, công lực
chẳng có chi lợi hại. Nữ thí chủ đã có bản lãnh như vây thì chỉ cần ra chiêu 1, ác hổ
nhượng lộl, trong l,Ngũ hổ đoạn môn đaol,, đưa lưỡi đao chếch đi là gạt được ngay.
Chiêu này thí chủ chưa sử qua nhưng vị nữ thí chủ mặc áo màu lam kia đã sử rồi.
Bần tăng chắc rằng thí chủ cũng sử được. Ngờ đâu. . .hỡi ôi ? Bần tăng thật là đắc tội
Thiếu nữ áo lam tức giân đến cực điểm. Thanh đao của cô đâm ngang chém
dọc, thế đao cực kỳ lợi hại. Nhưng công phu của cô so với Trừng Quan còn kém quá
xa, không làm sao đụng được chút nào vào tà áo tăng bào của lão.
Trừng Quan tuy miệng nói bi bô nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ được những
chiêu số của thiếu nữ áo xanh. Lão biết rằng khó lòng nghĩ ra được cách phá giải
ngay đương trường. Bây giờ hãy ghi nhớ vào lòng những chiêu số để về chùa sẽ
nghiên cứu kỹ càng từng chiêu một.
Vi Tiểu Bảo chạy đến trước thiếu nữ áo lục tán tụng :
- Tiểu mỹ nhân xinh đẹp thế này thì khắp thiên hạ chỉ có một mình cô. Trời ơi
? Ta nhìn cô mà hồn vía bay bổng cả lên trời.
Gã thò tay ra khẽ sờ vào má cô.
Nữ lang áo lục vừa kinh hãi vừa phẫn nộ đến nghẹt thở rồi ngất đi.
Vi Tiểu Bảo cực kỳ kinh hãi, không dám cử động càn rỡ, khinh bạc nữa.
Gã đứng dậy la gọi :
Trừng Quan sư điệt? Sư điệt cũng điểm huyệt cho vị nữ thí chủ đó cho té xuống
để xin cô đem những chiêu thức từ từ kể ra, mới khỏi tổn thương hoà khí.
Trừng Quan ngần ngừ đáp :
- Cái đó dường như có điều bất tiện.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Bây giờ cứ động thủ động cước thế này mãi làm mất vẻ lịch sự. Vậy sư điệt
xin cô tự ý nói ra có phần đẹp đẽ hơn.
Trừng Quan cả mừng đáp :
- Sư thúc dạy phải lắm.
Thiếu nữ áo lam cũng tự biết nếu lão đem toàn lực ra đối phó thì cô không chịu
nổi nửa chiêu. Hiện giờ cô em đã bị bắt, nếu cô cũng rơi vào tay người thì không
còn ai đi báo tin để cầu cứu.
CÔ liền nhảy lùi lại la lên :
- Các người mà đụng đến một sợi lông của sư muội ta thì cả ngôi chùa Thiếu
Lâm của các người sẽ cháy thành tro tàn.
Trừng Quan sửng sết nói :
- Khi nào bon bần tăng dám đả thương y ? CÓ điều nếu y tự nhổ một sợi lông,
chẳng lẽ nữ thí chủ cũng phóng hoả đết chùa ?
Thiếu nữ áo lam chạy đi mấy bước rồi thoá mạ :
- Lao trọc già mồm miệng lém lảu, còn thằng trọc con. . .khỉ.
CÔ toan nói 1,. . .Thằng trọc con dâm tà hiếu sắcl,. Nhưng cô lại cảm thấy nói bố
chữ đó ra có điều không tiện nên ngừng lại.
CÔ dậm chân chuồn thẳng vào rừng.
Vi Tiểu Bảo thấy nữ lang áo lục nằm dưới đất tren tấm nệm cỏ xanh, mặt trắng
như bạch ngọc. Hai bàn tay nhỏ nhắn như ngó sen, thật chẳng khác nào như pho
tượng Quan âm trên toà Phỉ Thuý, gã không khỏi ngây người ra mà nhìn.
Trừng Quan liền khuyên giải :
- Nữ thí chủ ? Lệnh tỷ tỷ đi rồi. Thí chủ cũng nên đi lẹ lên, nhưng nhớ đừng tự
nhổ một sợi tóc để lệnh tỷ tỷ đến đết chùa của bọn lão tăng.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ :
- CƠ hội tốt này sao đành bỏ lỡ ? Tiểu mỹ nhân đa lọt vào tay ta thì bất luận
trường hơp nào cũng không thể buông tha nàng.
Gã liền chắp hai tay để trước ngực niệm :
- A Di Đà Phật ? Xin đức Phật phù hộ độ trì. Đức Thượng Đế muốn ngài mở
rộng nền võ học cho phái Thiếu Lâm để duy trì thanh danh ngàn năm của bản
phái . . .
Rồi quay lại bảo Trừng Quan :
- Trừng Quan sư điệt ? Lão thật là một vị đệ nhất đại công thần của bản phái.
Trừng Quan lấy làm kỳ hỏi :
- Sao sư thúc lại nói vậy ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Chúng ta đang bận tâm về chuyện chưa hiểu hai vị nữ thí chủ sử dụng những
chiêu só gì thì may nhờ đức phật rủ lòng thương, xui khiến nữ thí chủ đây quang
lâm bổn tự để co thi triển hết ra.
Gã vừa dứt lời đã cúi xuống bồng nữ lang áo lục lên nói :
- Chúng ta về thôi ?
Trừng Quan ngơ ngác chẳng hiểu ra làm sao, lão chỉ cảm thấy việc này không
ổn, nhưng làm lỗi Ở chỗ nào thì lão không thết ra được. Lão ngơ ngác một lúc rồi
nol :
- Chúng ta mời nữ thí chủ này vào chùa dường như không hơp lệ.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
- sao lại không hơp lệ ? Y đi vào chùa Thiếu Lâm lần nào chưa ? Lần trước y
đến phương trượng có biết không ? Thủ toà viện giới luật có biết không ? Phương
trượng và thủ toà viện giới luật đều cho là được thì tự nhiên là hơp lệ, có đúng thế
không ?
Gã hỏi một câu, Trừng Quan lại gật đầu một cái. L ão không biết biện bác cách
nao.
Trừng Quan thấy Vi Tiểu Bảo cởi áo tăng bào bọc lấy người nữ lang rồi bồng
nàng theo cửa mé lên chùa, lão đành lẽo đẽo theo sau, vẻ mặt băn khoăn lo lắng,
đầu óc mơ hồ hỗn loạn.
Vi Tiểu Bảo trống ngức đánh hơn trống làng. Tuy gã đã che kín hết thân thể nư
lang bằng áo tăng bào không để hở ra ngoài chút nào, nhưng nếu bị tăng lư trong
chùa trông thấy, tất họ không khoi sinh lòng ngờ vực.
Gã ôm người ngọc thơm tho trong lòng mà tâm thần lại vô cùng sợ hãi.
May mà Bát nhã đường Ở vào nơi quạnh quẽ phía sau chùa nên hai người
không gặp ai.
Lúc tiến vào Bát Nhã đường, chấp sự tăng thấy thủ toạ trở về liền kính cẩn
đứng nép sang một bên.
Vào đến thiền phòng của Trừng Quan nữ lang vẫn chưa hồi tỉnh. Vi Tiểu Bảo
đặt cô xuống giường. Bàn tay gã đầy mồ hôi lạnh ngắt, gã xoa tay vào đùi, thở phào
một cái rồi cười nói :
- Được rồi ?
Trừng Quan ngập ngừng nói :
- Chúng ta . . . , chúng ta mời vị. . . nữ thí chủ này vào chú Ở đây ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Phải rồi ? Đay không phải là lần đầu tiên cô tạm trú trong chùa. Lần trước cô
bị thương đã chẳng vào nằm trong đông viện rồi là gì ?
Trừng Quan gật đầu đáp :
- Dạ đúng thế ? Nhưng . . . lần trước nữ thí chủ bị thương nguy hiểm đến tính
mạng. . .bất đắc dĩ phải tùng quyền.
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Vụ này dễ lắm ?
Gã móc lưỡi truỷ thủ trong ống giấy ra nói :
- chỉ cần đâm cho cô một đao này là cô lâm vào tình trạng nguy hiểm tới tính
mạng, ta lại sử trí bằng cách tòng quyền ?
Gã nói rồi tiến đến trước mặt nữ lang, thủthế như muốn đâm người.
Trừng Quan vội ngăn lại :
- Không . . . không . . . ? Bất tất phải thế :
Vi Tiểu Bảo nói :
- Lão bảo trong mình y không có thương tích, để y Ở đây không là phải. Nếu
phương trượng hoặc Trừng Thức biết ra e rằng sẽ cật vấn chúng ta. Ta phải đâm y
mấy dao nhưng không đâm chết thì cũng chẳng làm sao. lưỡi truỷ thủ này sắc bén
lắm.
Gã giơ tay chém soạt một cái. Chiếc bàn gỗ bị đứt một góc.
Trừng Quan lòng dạ từ bi vội nói :
- Dạ dạ ? Sư điệt không nói ra là xong.
Lão thấy vị tiểu sư thúc này hành động rất kỳ quái, nhưng nghĩ gã là bậc tôn
trưởng vào hàng chữ 1, Hốil, thì kiến thức nhất định siêu hơn lão. Lão yên trí cứ nghe
lời chỉ thị của gã là không thể nào lầm được.
Vi Tiểu Bảo lại nói :
Vị nữ thí chủ này tính nết quật cường, ương ngạnh. Y bảo nhất định đoạt lấy
chức chủ toạ Bát Nhã đường của sư điệt để làm chơi. Vậy ta khuyên nhủ y xem sao
Trừng Quan đáp :
- Nếu nữ thí chủ đã muốn làm thủ toạ Bát Nhã đường thì sư điệt nhường quách
cho y là xong.
Vi Tiểu Bảo sửng sết. Gã không ngờ nhà sư già này lại chán mùi đời, tuyệt
không có ý cạnh tranh với ai. Gã lièn hỏi :
- Y không phải là tăng lữ trong bản tự, nếu để y cướp đoạt ngôi thủ toạ Bát
Nhã đường thì chùa Thiếu Lâm chúng ta còn chi là thể diện. Cái đó nhất định
không được rồi. Nếu sư điệt còn có ý nghĩ như vậy là coi phái Thiếu Lâm chẳng ra
Gã nói câu này nét mặt sa sầm ra chièu tức giận, khiến cho Trừng Quan sợ
quá,vâng dạ luôn miệng.
Vi Tiểu Bảo hỏi :
- Lát nữa ta khuyên cô, không chừng cô lại nổi nóng đánh người. Ke xuất gia
lấy từ bi làm gốc, ta không thể cầm đao giết cô hay đả thương cô được, phải vậy
không ?
Trừng Quan đáp :
- Đúng thế ? Đúng thế ? Sư thúc hoài bão lòng dạ từ bi, sẽ được phật tổ chứng
giám.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Lão hãy dạy ta mấy chiêu cầm nã thủ pháp để đề phòng khi cô đánh ta là ta
chụp vào huyệt mạch đaựng tránh khỏi cô đả thương, làm máu loang chốn thiền
đường Nếu không thì người võ lâm sẽ đồn đại một vị cao tăng vào hàng chữ l,Hốil,
Ở chùa Thiếu Lâm bị một cô bé đảthương, làm mất thể diện. Bằng vị cao tang chùa
Thiếu Lâm mà ra tay đả thương cô cũng thương tổn đến thanh danh của bản phái.
Trừng Quan đáp :
- Đúng thế ?
Lão ngẫm nghĩ một lúc rồi truyền cho Vi Tiểu Bảo ba chiêu về cầm nã thủ
pháp.
Vi Tiểu Bảo thấy nữ lang cựa mình mấy cái biết là cô đ ã dần dần hồi tỉnh. Gã
liền kéo áo tăng bào che mặt cô đi, phòng ngừa cô ngó thấy ba chiêu thủ pháp mình
sử dụng chưa được thuận lợi.
Ba chiêu này toàn là chiêu số trong l,Niêm hoa cầm nã thủ 1,. Thủ pháp cực kỳ
xảo diệu.
Niêm hoa cầm nã thủ là môn võ học cao thâm của phái Thiếu Lâm , dùng nội
lực hùng hậu làm căn cơ. Lúc ra tay coi rất ung dung nhàn nhã, không có chút chi
bá đạo.
Ngày trước trong cuộc hội họp trên núi Linh Sơn, đức Phật tổ Thích Ca Mâu
Ni tay câm bông hoa Ba La màu vàng để chỉ thị mọi người. Giáo chúng đều ngơ
ngác không hiểu. Chỉ một mình Da Diệp tôn giả toét miệng mỉm cười.
Đức Phật tổ nói :
- Ta có những pháp môn vi diệu Chính nhãn pháp tạng. Nát bàn diệu tâm,
thực tướng vô tướng mà không chép thành văn tự để tránh truyền ra ngoại giáo, chỉ
dành cho Mi Kha Da Diệp.
Da Diệp là một trong mười vị đại đệ tử của Đức Phật tổ, kêu bằng Đầu đà đệ
nhấtvà là sư tổ môn thiền tông. Chùa Thiếu Lâm thuộc thiền tông, chú trọng về tự
giác.
Đức Phật TỔ cầm hoa, Da Diệp mỉm cười không nói gì mà trong lòng thông
hiểu thì trình độ giác ngộ đã vượt mức. Người đời sau dùng hai chữ 1, Niêm hoal, để
dặt tên cho môn cầm nã thủ này. Dĩ nhiên mỗi chiêu đều cao nhã, khác hẳn những
lối cầm nã thông thường.
CÓ điều Vi Tiểu Bảo không chút căn cơ về nội lực mà dùng thủ pháp văn nhã
này để đối phó với tay cao thủ thì họ chỉ khẽ vung tay một cái có thể làm cho gã lộn
đi mấy vòng, đến độ mặt môi sưng vù, xnh xám, la khóc rầm trời.
Nhưng nữ lang chẳng có một chút nội lực nào thì có thể dùng thủ pháp này
để đối phó với cô.
Trừng Quan nghĩ thầm :
Đối phương là một thiếu nữ, không thể dùng cách thô lỗ để đối đãi với y
được Vậy ta dạy sư thúc ba chieu thủ pháp này cũng phải.
Trong thời gian chừng uống cạn tuần trà, Vi Tiểu Bảo đã học hiểu ba chiêu
Niêm hoa.
Nguyên gã tuy võ nghệ bình thường, nhưng về môn cầm nã thủ của phái
Thiếu Lâm , gã được Hải lão công dạy cho một ít khi gã mới đến Hoàng cung. Gã
lại cùng tiểu Hoàng Đế chiết giải lâu ngày, nên gã vừa học đã nhớ được ngay.
Trừng Quan cùng Vi Tiểu Bảo diễn thử mấy lần thấy gã nhằm trúng huyệt
đạo, lão nói :
- Tiểu sư thúc ? Sư thúc chưa luyện nội công thì kể ra ba chiêu này học được
cũng bằng vô dụng. Tỷ như sư thúc thi hành thủ pháp vào mình sư điệt,nếu sư điệt
nhả nội lực ra thì cổ tay sư thúc sẽ . . . sẽ . . .
Vi Tiểu Bảo cười nói :
- CỔ tay ta sẽ gãy lắc cắc, than ôi thương thay ?
Trừng Quan nói :
- xin sư thúc cứ yên lòng. Sư điệt chẳng khi nào lại dám nhả nội lực để đối
phó với sư thúc.
Vi Tiểu Bảo cười nói :
- Phải rồi ? lão hãy ra ngoài kia chơ đợi. để ta khuyên giải cô coi thế nào.
Trừng Quan dạ một tiếng rồi khomlưng thi lễ ra khỏi thiền phòng. Lão xoay
tay đóng cửa lại.
vi Tiểu Bảo vừa vén áo tăng bào lên. Nữ lang toan mở miệng la, kêu cứu bỗng thấy hàn quang lấp loáng. Mũi truỷ thủ chí vào mũi cô, miệng cô há ra
thật lớn mà không dám kêu thành tiếng.
Vi Tiểu Bảo cười hì hì nói :
- Tiểu co nương ngoan ngoãn nghe lời ta thì ta không đụng đến một sợi lông.
Bằng cô không chịu thì ta cắt cái mũi này rồi đưa cô ra ngoài cùa buông tha. Con
người mà mất mũi bất quá không ngửi thấy mùi thơm, mùi thối, chứ chẳng có chi
trọng đại. Phải vậy không ?
Nữ lang vừa kinh hãi, vừa tức giận, sắc mặt lợt lạt không còn chút huyết sắc
nao.
CÔ ngập ngừng nói rất khẽ :
- Ngươi giết ta lẹ đi cho rồi ?
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp :
- CÔ có tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, ta giết cô thế nào được ?
Nhưng ta buông tha cô đi rồi, từ đây ta ngày trông đêm nhớ đến chết về bệnh tương
tư Như vậy là thương tổn đến đức hiếu sinh của thượng đế.
Lộc Đỉnh Ký
Phi Lộ 1
Phi Lộ 2
Phi Lộ 3
Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Hồi 54
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 69
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
Hồi 74
Hồi 75
Hồi 76
Hồi 77
Hồi 78
Hồi 79
Hồi 80
Hồi 81
Hồi 82
Hồi 83
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87
Hồi 88
Hồi 89
Hồi 90
Hồi 91
Hồi 92
Hồi 93
Hồi 94
Hồi 95
Hồi 96
Hồi 97
Hồi 98
Hồi 99
Hồi 100
Hồi 101
Hồi 102
Hồi 103
Hồi 104
Hồi 105
Hồi 106
Hồi 107
Hồi 108
Hồi 109
Hồi 110
Hồi 111
Hồi 112
Hồi 113
Hồi 114
Hồi 115
Hồi 116
Hồi 117
Hồi 118
Hồi 119
Hồi 120
Hồi 121
Hồi 122
Hồi 123
Hồi 124
Hồi 125
Hồi 126
Hồi 127
Hồi 128
Hồi 129
Hồi 130
Hồi 131
Hồi 132
Hồi 133
Hồi 134
Hồi 135
Hồi 136
Hồi 137
Hồi 138
Hồi 139
Hồi 140
Hồi 141
Hồi 142
Hồi 143
Hồi 144
Hồi 145
Hồi 146
Hồi 147
Hồi 148
Hồi 149
Hồi 150
Hồi 151
Hồi 152
Hồi 153
Hồi 154
Hồi 155
Hồi 156
Hồi 157
Hồi 158
Hồi 159
Hồi 160
Hồi 161
Hồi 162
Hồi 163
Hồi 164
Hồi 165
Hồi 166
Hồi 167
Hồi 168
Hồi 169
Hồi 170
Hồi 171
Hồi 172
Hồi 173
Hồi 174
Hồi 175
Hồi 176
Hồi 177
Hồi 178
Hồi 179
Hồi 180
Hồi 181
Hồi 182
Hồi 183
Hồi 184
Hồi 185
Hồi 186
Hồi 187
Hồi 188
Hồi 189
Hồi 190
Hồi 191
Hồi 192
Hồi 193
Hồi 194
Hồi 195
Hồi 196
Hồi 197
Hồi 198
Hồi 199
Hồi 200
Hồi 201
Hồi 202
Hồi 203
Hồi 204
Hồi 205
Hồi 206
Hồi 207
Hồi 208
Hồi 209
Hồi 210
Hồi 211
Hồi 212
Hồi 213
Hồi 214
Hồi 215
Hồi 216
Hồi 217
Hồi 218
Hồi 219
Hồi 220
Hồi 221
Hồi 222
Hồi 223
Hồi 224
Hồi 225
Hồi 226
Hồi 227
Hồi 228
Hồi 229
Hồi 230
Hồi 231
Hồi 232
Hồi 233
Hồi 234
Hồi 235
Hồi 236
Hồi 237
Hồi 238
Hồi 239
Hồi 240
Hồi 241
Hồi 242
Hồi 243
Hồi 244
Hồi 245
Hồi 246
Hồi 247
hồi 248