Hồi 241
Tác giả: Kim Dung
Vi Tiểu Bảo nghe Sách Ngạch Đồ nói vậy cả mừng nghĩ bụng:
- Tưởng gì chứ viết chữ "Tiểu" thì lão gia coi như trò đùa.
Gã liền cầm bút khuyên bên trái một vòng tròn, lại khuyên bên phải một
vòng tròn. Sau cùng mới vạch một đường thẳng vào giữa.
Sách Ngạch Đồ mỉm cười nói:
- Được rồi! Vi đại nhân viết hay quá!
Vi Tiểu Bảo ngoẹo đầu ngắm nghía chữ "Tiểu" một lúc rồi ngửa mặt lên trời
cười rộ.
Sách Ngạch Đồ lấy làm kỳ hỏi:
- Vi đại soái cười gì vậy?
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Sách đại nhân coi chữ này có giống một con chim sẻ và hai quả trứng
không?
Các đại thần bên Thanh không nhịn được nổi lên tràng cười khanh khách. Cả
bọn tùy tùng cùng thân binh cũng bưng miệng phì cười.
Phi Yến Đà La chẳng hiểu bọn họ cười gì, chỉ dương mắt lên mà nhìn.
Vi Tiểu Bảo kiềm tự vào cả bốn bản điều ước. Trên bản bằng La Sát văn gã
vạch chữ lớn gấp bội.
Tiếp theo bọn Phi Yến Đà La, Sách Ngạch Đồ và các phó sứ bên Nga đều
kiềm tự.
Bản điều ước thứ nhất giữa hai nước Trung- Nga thế là hoàn thành. Nó cũng là
bản điều ước đầu tiên Trung Quốc ký kết với nước ngoài.
Vụ này do Vua Khang Hy trù liệu kế hoạch rất chu đáo lại xuất toàn lực để
thực hành, cùng phái những nhân viên rất đắc lực dựng lên điều ước phân chia
cương giới và gọi tắt là điều ước Ni Bố Sở. Trung Quốc không bị thua thiệt chút
nào.
Điều ước Ni Bố Sở quy định dùng ngọn Hưng An ở mặt bắc làm bờ cõi. Thế
là toàn bộ tỉnh A Mục Nhĩ và tỉnh Tân Hải của Liên Xô thuộc vào lãnh thổ Trung
Quốc. Phương Đông và phương Đông Nam lãnh thổ Trung Quốc ra đến tận biển.
Trước cuộc hòa đàm khu vực này không thuộc vào nước nào. Chỗ Trung Quốc
chiếm lấy đó cũng không phải đất La Sát, nhưng nước La Sát đã đắp thành, thực
dân.
Sau khi kiềm đính hiệp ước bọn thực dân bắt buộc phải rút về. Đó là thắng
lợi về quân sự cũng như về ngoại giao của Trung Quốc.
Theo điều ước thì một diện tích đất gần tám chục dặm vuông Anh được sát
nhập vào Trung Quốc, tức là một phần đất lớn gấp đôi mấy tỉnh miền Đông Bắc
hiện nay.
Điều ước này lập xong còn khiến cho biên giới phía Đông Bắc Trung Quốc
được an ninh hơn một trăm năm chục năm rồi. Cuộc đông xâm của người La Sát bị
cản trở, dã tâm xâm lược cũng giảm bớt.
Sau các triều đại Khang Hy, Ung Chính, Càn Long nhà Mãn Thanh ký điều ước
với nước ngoài đều bị thất quyền mất đất. Hùng phong cùng uy quyền quốc gia
về sau chẳng còn thời kỳ nào được hưng thịnh bằng hồi vua Khang Hy trị vì và Vi
Tiểu Bảo tham dự quốc chính.
(Lời tác giả:
Chữ kiềm của Vi Tiểu Bảo trên điều ước rất cổ quái không nhận ra được.
Những sử gia đời sau của hai nước Trung- Nga chỉ biết Sách Ngạch Đồ và Phi Yến
Đa La kiềm thư.
Nhà khảo cổ Quách Mạc Nhược hiểu biết Giáp cốt văn tự cũng không hiểu
chữ "Tiểu" kiềm trên điều ước Ni Bố Sở, khiến đại danh của Vi Tiểu Bảo phải mai
một. Những sử sách đời sau đều nói những nhân vật kiềm tự điều ước Ni Bố Sở là
Sách Ngạch Đồ và Phi Yến Đà La.
Từ cổ chí kim, những người biết đến Vi Tiểu Bảo chỉ có độc giả "Lộc Đỉnh
Ký" mà thôi. Pho sách này thuật lại việc kiểm đính và nội dung điều ước Ni Bố Sở,trừ phần liên quan đến Vi Tiểu Bảo để bổ sung chỗ thiếu sót, còn ngoài ra đều
căn cứ vào lịch sử để ghi chép.
Theo tập quán thời bấy giờ, hai bên kiềm ký điều ước rồi đồng thời nổ súng
tuyên thệ với trời tuân thủ nghiêm minh.
Bên Thanh có hơn hai trăm cỗ đại pháo đặt ở ngoại thành Ni Bố Sở. Cả bốn
mặt Đông Nam Tây Bắc đồng thời phát xạ. Súng nổ chấn động một vùng.
Bên Nga chỉ có hơn mười cỗ, tiếng súng thưa thớt. Thế cường nhược chênh
lệch nhau không biết đến đâu mà kẻ.)
Phi Yến Đà La tự nhủ:
- May quá! Nếu hòa nghị bất thành, xẩy cuộc đánh nhau thì thành Ni Bố Sở bị
bắn đến tan tành.
Sứ thần hai nước đều đưa tặng lễ vật cho nhau.
Phi Yến Đà La tặng bọn Vi Tiểu Bảo đồng hồ, thiên lý kính, ngân khí, áo da
điêu, đao kiếm...
Vi Tiểu Bảo tặng đối phương lừa ngựa, yên cương, chén vàng, quần áo, lụa là.
Ngoài ra, mỗi người còn được một cái đai lưng dát vàng để bồi thường lại đai quần
bị quân Thanh cắt đứt.
Tối hôm ấy tại hội sở mở đại yến khánh hạ hòa ước thành công.
Phi Yến Đà La vẫn băn khoăn lo lắng, không hiểu những toán quân Thanh kéo
đi công tập Mạc Tư Khoa đã triệu hồi chưa. Hắn không ngớt đưa ra ngôn ngữ thăm
dò, nhưng Vi Tiểu Bảo vẫn lờ đi như không hiểu.
Sau hai bữa, Phi Yến Đà La được tin báo có đại đội quân Thanh từ mé Tây
kéo đến, hắn lên mặt thành dùng Thiên lý kính nhìn ra xa, quả thấy từng đội Thanh
binh từ mặt Tây đi tới, qua sông Ni Bố Sở đóng lại ở phía Đông.
Phi Yến Đà La cả mừng. Hắn yên trí đây là những toán Thanh binh định đi Tây
xâm đã được triệu hồi.
Hắn có biết đâu đại đội quân Thanh này nguyên trước hạ trại đóng ở ngoài
hai trăm dặm về phía tây thành Ni Bố Sở. Họ đã được lệnh từ trước, nếu nghe
tiếng súng lớn nổ liền nhổ trại từ từ kéo về.Lại qua mấy bữa, thợ đá dựng bia trên biên giới. Văn tự trong bia điêu khắc
rất hoàn chỉnh gồm năm thứ chữ là: Mãn văn, Hán văn, Mông văn, La Tinh văn và La
Sát văn.
Những tấm bia cương giới chia ra dựng ở đông ngạn sông Cách Nhĩ Tất Tề,
nam ngạn sông Ngạch Nhĩ Cổ Lạp, cùng các nơi Đông Bắc dãy núi Uy Y Khắc A
Lâm Đại Sơn.
Trong văn bia viết rõ hai nước dùng sông Cách Nhĩ Tất Tề làm biên giới.
Thượng lưu sông này có khu đất cỏ cây không mọc được tên gọi là Đại Hưng
An ra đến biển. Bao nhiêu sông ngòi ở phía Nam núi này chảy vào sông Hắc Long
Giang đều thuộc về Trung Quốc. Những sông ngòi phía Bắc dãy núi đều thuộc
nước Nga La Tư.
Trong bia còn ghi rõ:
- Sông Ngạch Nhĩ Cổ Lạp chảy vào Hắc Long Giang dùng làm địa giới. Nam
ngạn sông này thuộc về Trung Quốc, Bắc ngạn thuộc về Nga La Tư. ở cửa sông Mi
Nặc Nhĩ Khánh thuộc Nam ngạn có nhà cửa của người Nga La Tư phải rời qua Bắc
ngạn.
Văn bia còn viết rõ:
- Nhân dân Nga La Tư cùng mọi sự vật ở Nhã Tát Khắc phải triệt thoái về Sát
Hãn Hàn.
Văn bia lại nói rõ:
- Những nhà săn bắn cấm hẳn không được vượt qua biên giới. Nếu có người
tụ tập đem theo khí giới săn bắn giết người cướp của mà bắt được là chính pháp
liền, không thể vì những chuyện nhỏ nhặt làm hư đại sự. Hai nước Trung- Nga hòa
hiếu với nhau, đừng để xảy cuộc tranh chấp.
Khâm sai hai nước lại phái bộ thuộc khám xét địa hình không còn chỗ nào lầm
lẫn, mới dựng bia lên.
Những chỗ dựng bia này đáng lý để phân cương giới giữa hai nước muôn năm
không thay đổi, nhưng hơn trăm năm sau, nước Nga thừa cơ Trung Quốc suy nhược,tầm gửi lấn cành, không kể gì đến chuyện phân cương giới ngày trước, thôn tính
một vùng đất rộng rất phì nhiêu của Trung Quốc.
Những người đọc sử về sau phải chép miệng thở dài mà than rằng:
- ¦ớc gì được vua Khang Hy và Vi Tiểu Bảo ở dưới âm cung sống lại để khôi
phục cố thổ của nhà nước bị bọn người La Sát lang sói chiếm đoạt.
Dựng bia xong rồi, khâm sai hai nước thi lễ từ biệt, chia đường trở về kinh
thành phục mạng.
Vi Tiểu Bảo gọi Hoa Bá Tử Cơ và Tề Lạc Nặc Phu vào kiểm nhận lễ vật để
đưa về trình Tô Phi á Công chúa. Trong món lễ này có cả chăn gấm gối thêu.
Nơi đây là đất hoang vu, không thể mua được những vật đó, đều lấy của
Song Nhi.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Nếu Công chúa thực sự tưởng nhớ ta thì cứ ôm chăn gối này mà ngủ.
Hoa Bá Tử Cơ đáp:
Tình ý của Công chúa điện hạ đối với đại nhân các hạ khác nào thiên trường
địa cửu mà chăn gối chẳng được bao lâu sẽ rách nát. Xin đại nhân phái mấy tên kỹ
sư qua Mạc Tư Khoa xây mấy tòa thạch kiều thì vĩnh viễn không bao giờ hư nát
được.
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Ta đã nghĩ đến điểm này rồi, hai người bất tất phải lắm miệng.
Gã sai thân binh khiêng một cái rương vào. Cái rương này dài bảy thước,
rộng bốn thước giống hệt một cỗ quan tài. Tám tên thân binh dùng đòn khiêng
tới, tỏ ra rất trầm trọng.Ngoài rương đóng đai sắt rất thận trọng lại niêm phong
kiềm dấu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Món lễ vật này rất quan trọng chứ không phải tầm thường. Các ngươi bảo
vệ cho cẩn thận đừng để tổn hại. Công chúa trông thấy rồi nhất định vô cùnghoan hỷ, vì đây là món nhân tình vĩnh viễn như thiên trường địa cửu. Nó cũng bền
vững chẳng kém gì những cầu đá ở Trung Quốc.
Hai tên đội trưởng La Sát không dám hỏi nhiều, lãnh rương gỗ ra đi.
Cái rương gỗ này nặng tới ngàn cân mà đưa từ Ni Bố Sở về đến Mạc Tư Khoa
đường xa muôn dặm thật là vất vả.
Tô Phi á nhận được rương mở coi thì ra một pho thạch tượng khỏa thân của
Vi Tiểu Bảo. Pho tượng lộ nụ cười rất linh động như người sống.
Nguyên Vi Tiểu Bảo lúc kêu thợ đá khắc bia, đồng thời sai họ suốt đêm ngày
tạc thành pho tượng này. Gã lại nhờ giáo sĩ Hà Lan viết câu •Ta vĩnh viễn yêu
nàng• bằng tiếng La Sát, để khắc vào trước ngực tượng đá.
Tô Phi á Công chúa vừa ngó thấy thật là dở cười dở khóc. Nàng nghĩ tới tiểu
hài ở Trung Quốc cực kỳ cổ quái tinh ma, bọn nam tử La Sát không thể bì kịp. Bất
giác nàng nẩy mối tình ý triền miên, tâm thần bay xa muôn dặm.
Pho tượng đá này cất ở điện Cẩm Linh. Sau Bỉ Đắc đại đế phát động cuộc
chính biến, đuổi Tô Phi á Công chúa ra khỏi cung vị, đồng thời đập tan nát pho
tượng đá. Chỉ còn bộ phận tàn hủy được binh sĩ đem ra bỏ ở ngoài thành.
Bọn phụ nữ dốt nát ở nước La Sát thường hay đến lạy lục để cầu sinh con
đẻ cái và người ta đồn đại là rất linh nghiệm.
Nhắc lại Vi Tiểu Bảo mở cờ gióng trống khải hoàn trở về Bắc Kinh. Tình hình
kiểm đính hòa ước chia biên giới đã có bản tâu gửi về từ trước dâng lên vua
Khang Hy.
Đại quân chưa về tới ngoài thành Bắc Kinh, các đại thần trong triều đã chờ
sẵn ở cửa thành để nghênh tiếp.
Vi Tiểu Bảo dẫn bọn Đông Quốc Cương, Sách Ngạch Đồ, Bằng Xuân, Tát Bố
Tố, Lang Thản, Lâm Hưng Châu vào triều kiến vua Khang Hy.
Nhà vua dùng lời lẽ ôn nhu khen thưởng, lại hạ chiếu thăng chức cho Vi Tiểu
Bảo làm Nhất đẳng Lộc Đỉnh Công.
Bọn Đông Quốc Cương, Sách Ngạch Đồ cùng tướng sĩ quan quân đều được
thăng thưởng.Vi Tiểu Bảo nhơn nhơn đắc ý ra khỏi Hoàng cung. Các quan tiền hô hậu ủng
đưa gã về phủ.
Bỗng nghe bên đường phố lớn có tiếng người hô:
- Vi Tiểu Bảo! Ngươi là một tên cẩu tặc vong ân bội nghĩa!
Đoàn người nghe tiếng kêu réo thóa mạ đều giật mình kinh hãi.
Vi Tiểu Bảo nghe thanh âm quen thuộc ngoảnh đầu nhìn ra thấy một gã đại
hán từ trong thềm nhà chạy xuống đường lớn trỏ tay vào mặt gã, ngoác miệng chửi
bới:
- Vi Tiểu Bảo! Mi là một tên tiểu tặc đáng tội ngàn đao phân thây. Đường
đường là người Hán, mi lại đi đầu hàng nhà Mãn Thanh, làm tẩu cẩu cho quân Thát
Đát. Mi làm cho sư phụ của mi phải uổng mạng, lại sát hại bao nhiêu hảo huynh đệ.
Nay mi được Hoàng đế Thát Đát phong đến công hầu, vinh hoa phú quý, mi càng
nhơn nhơn đắc ý! Tổ bà nó! Lão gia phải dùng gươm trắng đao hồng đâm con mẹ
nó tên tiểu tặc mấy chục nhát, thử xem mi còn làm Ô Quy Công, Giáp Ngư Công
được nữa không?
Đại hán này mình trần trùng trục, ngực đầy lông lá đen sì, mày rậm mắt to,
thái độ rất hung dữ. Hắn chính là Mao Thập Bát, ngày trước đã dẫn dắt Vi Tiểu
Bảo đến Bắc Kinh.
Vi Tiểu Bảo còn đang ngơ ngác thì mấy chục tên thân binh đã bao vây đại
hán.
Mao Thập Bát rút thanh đoản đao ở trong mình ra toan chống cự.
Mấy vị Đô thống, Đề đốc cùng võ tướng nhất tề động thủ đoạt lấy đoản
đao ở trong tay Mao Thập Bát rồi vật hắn ra trói lại.
Mao Thập Bát tiếp tục mắng chửi không ngớt miệng:
- Tên tiểu tặc Vi Tiểu Bảo kia! Ngày trước lão gia đưa mi tới Bắc Kinh thật là
lầm to, thật là tội lỗi! Lão gia đã mang tội với Trần Cận Nam Tổng đà chúa, lại ân
hận với các anh hùng hảo hán trong Thiên Địa Hội. Bữa nay lão gia không muốn
sống nữa, vạch mặt chỉ tên cho thiên hạ biết Vi Tiểu Bảo nhà mi là đứa cẩu tặcbán bạn cầu vinh, vong ơn phụ nghĩa, chỉ mong thăng quan phát tài, cam phận nô
tài làm chó săn cho Hoàng đế Thát Đát.
Các quan binh vả miệng mà hắn vẫn thóa mạ không ngớt.
Tiếp đó, một tên võ quan rút khăn tay nhét vào miệng Mao Thập Bát.
Mao Thập Bát không nói lên thành tiếng được, miệng vẫn ú ớ chắc là hắn còn
chửi bới.
Sách Ngạch Đồ cười hỏi:
- Không hiểu thằng khùng này ở đâu nhảy bổ ra? Vi Công gia giao cho Sách
mỗ đem hắn về phủ Thuận Thiên mở cuộc thẩm vấn. Chúng ta hãy bỏ mặc hắn
không lý gì đến, kéo về quý phủ uống rượu nghe hát đã.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Tiểu đệ đang định mời Sách huynh cùng các vị đến tệ
phủ chơi.
Gã khẽ dặn thân binh:
- Các ngươi đưa hắn về phủ coi giữ cẩn thận, nhưng đừng làm khó dễ gì hắn
cả. Hãy lấy rượu thịt cho hắn uống. Lát nữa ta sẽ thân hành thẩm vấn.
Hôm ấy, trong phủ Lộc Đỉnh Công mở yến tiệc lớn thết đãi văn võ bá quan.
Các quan viên theo đi đánh Nhã Tát Khắc và dự cuộc hòa đàm Ni Bố Sở
mồm năm miệng mười, nói phun bọt rãi thuật lại những sự đã qua: Nào Vi đại soái
thần cơ diệu toán không sót mảy may. Nào ra kỳ mưa hạ thành Nhã Tát Khắc. Nào
dùng kế •Chu Du - Quần Anh hội hý Tưởng Cán• khiến cho khâm sai La Sát sợ
mất mật không dám ho he gì nữa, chỉ mong được kiềm điều ước phân chia cương
giới cho lẹ.
Trong khi thuật sự, dĩ nhiên họ còn thêm mắm thêm muối cho câu chuyện trở
nên thần hồ kỳ thần. Họ ví Vi Tiểu Bảo khác nào Gia Cát Lượng phục sinh, Lưu Bá
Ôn tái thế.
Bá quan cũng tuôn ra những lời nịnh nọt chẳng thiếu câu gì. Nhưng sự thực,
trong thâm tâm họ cũng công nhận Vi Công gia sở dĩ được Hoàng thượng sủng áiquả có chân tài. Trước kia họ vẫn coi gã không vào đâu thì nay đã nẩy lòng kính
trọng.
Tan tiệc, Vi Tiểu Bảo vào thư phòng lại bày rượu thịt mời Mao Thập Bát làm
lễ tương kiến. Gã sợ hắn nổi tính thô bạo, liền bảo Tô Thuyên và Song Nhi ăn
mặc giả làm kẻ thân tùy đứng bên thị phụng.
Thân binh giải Mao Thập Bát vào.
Vi Tiểu Bảo niềm nở đứng dậy nghinh tiếp, miệng chào:
- Mao đại ca! Lâu nay không được gặp. Đại ca bình yên chứ?
Mao Thập Bát tức giận trợn mắt lên hỏi:
- Ta làm sao mà không bình yên? Từ ngày ta quen biết tên tiểu tặc rất đỗi
bực mình! Nguyên trước ta bình yên rồi sau biến thành không yên tâm được nữa.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Mao đại ca hãy thủng thẳng ngồi chơi để tiểu đệ kính mới ba chung rượu
cho hả hơi đã. Tiểu đệ có chỗ nào đắc tội với Mao đại ca thì đại ca uống rượu
rồi hãy thóa mạ cũng chưa muộn.
Mao Thập Bát sấn sổ bước lại quát:
- Ta đánh chết mi trước rồi hãy uống rượu.
Hắn giơ nắm tay lớn bằng cái bát đánh nhằm vào mặt Vi Tiểu Bảo đến •vù•
một tiếng.
Tô Thuyên lặng mình một cái chụp lấy cổ tay Mao Thập Bát, khẽ vặn một
vòng. Tay mặt mụ vỗ vai hắn hai cái.
Mao Thập Bát liền cảm thấy nửa người trên tê chồn, không tự chủ được nữa
phải ngồi xuống ghế.
Hắn vừa kinh hãi vừa tức giận, vận kình nhẩy bổ lên thóa mạ:
- Tiểu tặc!...
Tô Thuyên đứng ở sau lưng hắn, đưa tay nắm lấy hai huyệt kiên trinh ở bả vai
hắn rồi từ từ đè xuống.Mao Thập Bát không kháng cự được chút nào, đành chịu ngồi xuống ghế.
Mao Thập Bát thân thể cao lớn, ít ra gấp hai người Tô Thuyên, nhưng võ công
mụ rất cao thâm nên kiềm chế hắn một cách dễ dàng.
Mao Thập Bát khác nào người bị cột chân tay đành riu ríu ngồi xuống.
Mao Thập Bát lại càng tức giận, lớn tiếng:
Bữa nay lão gia đã thóa mạ mi là Hán gian ngoài đường phố thì không tính
đến chuyện sống chết nữa rồi, còn mi hết thẩy người thiên hạ đều biết là một đứa
đê hèn vô sỉ giết thầy, lừa bạn...
Vi Tiểu Bảo cãi:
- Mao đại ca! Tiểu đệ vâng lệnh Hoàng thượng đi đối phó với quỉ La Sát chứ
không phải để sát hại người Hán chúng ta, sao lại bảo là Hán gian được?
Mao Thập Bát quát hỏi:
- Thế thì sao mi... lại sát hại sư phụ Trần Cận Nam?
Vi Tiểu Bảo vội đáp:
- Tiểu đệ sát hại gia sư bao giờ? Hiển nhiên gia sư bị tên tiểu tử Trịnh Khắc
Sảng giết chết.
Mao Thập Bát nói:
- Bây giờ mi còn cãi được ư? Con mẹ nó! Trong thánh chỉ của Hoàng đế nói
quá rõ rồi!
Vi Tiểu Bảo thất kinh hỏi:
- Sao?... Trong thánh chỉ của Hoàng thượng sao lại bảo tiểu đệ sát hại sư
phụ?
Gã bâng khuâng quay lại nhìn Tô Thuyên.
Tô Thuyên nói:
- Bữa trước Hoàng thượng thăng tướng công lên chức Nhất đẳng Lộc Đỉnh
Công đã ban tờ cáo trạng tuyên dương công lao của tướng công. Bản cáo trạng
này không hiểu ai viết, trong có đoạn:- "Tiến cử lương tài, dẹp bình Ngô nghịch, thu Đài Loan vào bản đồ Trung
Quốc."
"Cầm quân xuất chinh hạ thành Nhã Tát Khắc, trương quốc oai ở cõi ngoài."
Mụ nói tiếp:
- Những cái đó đều đúng hết. Nhưng lại có hai câu:
"Chém bọn nghịch thủ Thiên Địa Hội là Trần Cận Nam, Phong Tế Trung khiến
mối họa hoạn trong nước liền bị dập tắt. Phỉ đồ, loạn đảng phải thay mặt đổi
lòng."
Là không đúng sự thực hoàn toàn.
Vi Tiểu Bảo chau mày hỏi:
- Cái gì thay mặt đổi lòng? Câu này ý nghĩa làm sao?
Cáo trạng nói tướng công bắt được bọn Trần Cận Nam, Phong Tế Trung giết
rồi, mọi người trong Thiên Địa Hội sợ quá không dám tạo phản nữa.
Vi Tiểu Bảo nhảy bổ lên, lớn tiếng la:
- Làm gì có chuyện đó? Thế này chẳng là vu oan cho người ta ư?
Tô Thuyên từ từ lắc đầu đáp:
- Chúng ta giết Phong Tế Trung, thánh chỉ nói thế là đúng, chỉ thừa ba chữ
Trần Cận Nam.
Vi Tiểu Bảo ấp úng hỏi:
- Trần Cận Nam là ân sư, sao ta lại... gia hại? Đạo thánh chỉ này... của Hoàng
thượng. Hỡi ôi! Người thấy thánh chỉ, sao không bảo ta?
Tô Thuyên đáp:
- Bọn tiểu nhân đã thương lượng với nhau là trong thánh chỉ thừa ba chữ
"Trần Cận Nam", khi tướng công ngó tới, nhất định không được vui lòng.
"Bọn tiểu nhân" mà mụ nói đây là trỏ vào bảy vị phu nhân. Bảy vị đã cùng
nhau thương lượng về bản cáo trạng.
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Song Nhi. Thị lẩm nhẩm gật đầu.Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Mao đại ca ơi! Đích thực không phải tiểu đệ sát hại gia sư. Còn Phong Tế
Trung là tên bạn đồ ở Thiên Địa Hội. hắn ngấm ngầm... thông phong báo tin với
Hoàng đế...
Mao Thập Bát cười lạt ngắt lời:
- Vậy mi là hảo nhân chăng?
Vi Tiểu Bảo ngồi thừ ra đáp:
- Tiểu đệ phải vào phân thuyết với Hoàng thượng, xin ngài đổi lại... đổi lại...
Gã nói luôn ba lần "đổi lại" nhưng biết là nhà Vua quyết chẳng khi nào vì
thánh chỉ dư ba chữ "Trần Cận Nam" mà đổi lại thượng dụ. Gã tự hỏi:
- Không hiểu tên cẩu tặc nào đã tâu Hoàng thượng là ta sát hại sư phụ?
Hoàng thượng coi hành động này là trung tâm với ngài. Nhưng ... nhưng Vi Tiểu Bảo
này còn làm người được nữa chăng?
Trong lòng nóng nảy, đột nhiên gã ọe một tiếng rồi khóc òa lên. Miệng la:
- Mao đại ca! Tô tỷ tỷ! Hảo Song Nhi! Tiểu đệ không sát hại sư phụ.
Ba người thấy gã đột nhiên khóc rống lên đều giật mình kinh hãi.
Tô Thuyên vội đến bên nắm lấy vai gã cất giọng ôn nhu nói:
- Trịnh Khắc Sảng hạ sát lệnh sư ở Thông Cật đảo. Bọn tiện thiếp đều nhìn
thấy cả.
Mụ nói rồi lấy khăn tay ra lau nước mắt cho gã.
Mao Thập Bát bây giờ mới biết tên thân binh võ nghệ cao cường này té ra là
một người đàn bà, trong lòng rất đỗi ngạc nhiên.
Vi Tiểu Bảo chợt nghĩ tới điều gì liền nói:
- Mao đại ca! Tên tiểu tử Trịnh Khắc Sảng hiện nay cũng ở Bắc Kinh. Chúng
ta đến đối chất, chắc hắn không dám chối cái. Phải rồi! Phải rồi! Chúng ta đi ngay
bây giờ...
Gã nói tới đây, bỗng nghe ngoài cửa có thân binh lớn tiếng hô:- Thánh chỉ đã tới! Ngự tiền thị vệ Đa tổng quản phụng sắc tuyên đọc thánh
chỉ.
Vi Tiểu Bảo đứng dậy ra cửa nghênh tiếp thì thấy Đa Long đang cười hề hề
tiến lại.
Vi Tiểu Bảo quỳ xuống hướng mặt về phía Bắc dập đầu chúc cầu thánh thể
an khang.
Đa Long chờ gã lạy xong mới nói:
- Hoàng thượng phán bảo phải sai đưa tên phản nghịch thóa mạ ngoài đường
phố vào cung để ngài thân hành tra hỏi.
Vi Tiểu Bảo nghe Sách Ngạch Đồ nói vậy cả mừng nghĩ bụng:
- Tưởng gì chứ viết chữ "Tiểu" thì lão gia coi như trò đùa.
Gã liền cầm bút khuyên bên trái một vòng tròn, lại khuyên bên phải một
vòng tròn. Sau cùng mới vạch một đường thẳng vào giữa.
Sách Ngạch Đồ mỉm cười nói:
- Được rồi! Vi đại nhân viết hay quá!
Vi Tiểu Bảo ngoẹo đầu ngắm nghía chữ "Tiểu" một lúc rồi ngửa mặt lên trời
cười rộ.
Sách Ngạch Đồ lấy làm kỳ hỏi:
- Vi đại soái cười gì vậy?
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Sách đại nhân coi chữ này có giống một con chim sẻ và hai quả trứng
không?
Các đại thần bên Thanh không nhịn được nổi lên tràng cười khanh khách. Cả
bọn tùy tùng cùng thân binh cũng bưng miệng phì cười.
Phi Yến Đà La chẳng hiểu bọn họ cười gì, chỉ dương mắt lên mà nhìn.
Vi Tiểu Bảo kiềm tự vào cả bốn bản điều ước. Trên bản bằng La Sát văn gã
vạch chữ lớn gấp bội.
Tiếp theo bọn Phi Yến Đà La, Sách Ngạch Đồ và các phó sứ bên Nga đều
kiềm tự.
Bản điều ước thứ nhất giữa hai nước Trung- Nga thế là hoàn thành. Nó cũng là
bản điều ước đầu tiên Trung Quốc ký kết với nước ngoài.
Vụ này do Vua Khang Hy trù liệu kế hoạch rất chu đáo lại xuất toàn lực để
thực hành, cùng phái những nhân viên rất đắc lực dựng lên điều ước phân chia
cương giới và gọi tắt là điều ước Ni Bố Sở. Trung Quốc không bị thua thiệt chút
nào.
Điều ước Ni Bố Sở quy định dùng ngọn Hưng An ở mặt bắc làm bờ cõi. Thế
là toàn bộ tỉnh A Mục Nhĩ và tỉnh Tân Hải của Liên Xô thuộc vào lãnh thổ Trung
Quốc. Phương Đông và phương Đông Nam lãnh thổ Trung Quốc ra đến tận biển.
Trước cuộc hòa đàm khu vực này không thuộc vào nước nào. Chỗ Trung Quốc
chiếm lấy đó cũng không phải đất La Sát, nhưng nước La Sát đã đắp thành, thực
dân.
Sau khi kiềm đính hiệp ước bọn thực dân bắt buộc phải rút về. Đó là thắng
lợi về quân sự cũng như về ngoại giao của Trung Quốc.
Theo điều ước thì một diện tích đất gần tám chục dặm vuông Anh được sát
nhập vào Trung Quốc, tức là một phần đất lớn gấp đôi mấy tỉnh miền Đông Bắc
hiện nay.
Điều ước này lập xong còn khiến cho biên giới phía Đông Bắc Trung Quốc
được an ninh hơn một trăm năm chục năm rồi. Cuộc đông xâm của người La Sát bị
cản trở, dã tâm xâm lược cũng giảm bớt.
Sau các triều đại Khang Hy, Ung Chính, Càn Long nhà Mãn Thanh ký điều ước
với nước ngoài đều bị thất quyền mất đất. Hùng phong cùng uy quyền quốc gia
về sau chẳng còn thời kỳ nào được hưng thịnh bằng hồi vua Khang Hy trị vì và Vi
Tiểu Bảo tham dự quốc chính.
(Lời tác giả:
Chữ kiềm của Vi Tiểu Bảo trên điều ước rất cổ quái không nhận ra được.
Những sử gia đời sau của hai nước Trung- Nga chỉ biết Sách Ngạch Đồ và Phi Yến
Đa La kiềm thư.
Nhà khảo cổ Quách Mạc Nhược hiểu biết Giáp cốt văn tự cũng không hiểu
chữ "Tiểu" kiềm trên điều ước Ni Bố Sở, khiến đại danh của Vi Tiểu Bảo phải mai
một. Những sử sách đời sau đều nói những nhân vật kiềm tự điều ước Ni Bố Sở là
Sách Ngạch Đồ và Phi Yến Đà La.
Từ cổ chí kim, những người biết đến Vi Tiểu Bảo chỉ có độc giả "Lộc Đỉnh
Ký" mà thôi. Pho sách này thuật lại việc kiểm đính và nội dung điều ước Ni Bố Sở,trừ phần liên quan đến Vi Tiểu Bảo để bổ sung chỗ thiếu sót, còn ngoài ra đều
căn cứ vào lịch sử để ghi chép.
Theo tập quán thời bấy giờ, hai bên kiềm ký điều ước rồi đồng thời nổ súng
tuyên thệ với trời tuân thủ nghiêm minh.
Bên Thanh có hơn hai trăm cỗ đại pháo đặt ở ngoại thành Ni Bố Sở. Cả bốn
mặt Đông Nam Tây Bắc đồng thời phát xạ. Súng nổ chấn động một vùng.
Bên Nga chỉ có hơn mười cỗ, tiếng súng thưa thớt. Thế cường nhược chênh
lệch nhau không biết đến đâu mà kẻ.)
Phi Yến Đà La tự nhủ:
- May quá! Nếu hòa nghị bất thành, xẩy cuộc đánh nhau thì thành Ni Bố Sở bị
bắn đến tan tành.
Sứ thần hai nước đều đưa tặng lễ vật cho nhau.
Phi Yến Đà La tặng bọn Vi Tiểu Bảo đồng hồ, thiên lý kính, ngân khí, áo da
điêu, đao kiếm...
Vi Tiểu Bảo tặng đối phương lừa ngựa, yên cương, chén vàng, quần áo, lụa là.
Ngoài ra, mỗi người còn được một cái đai lưng dát vàng để bồi thường lại đai quần
bị quân Thanh cắt đứt.
Tối hôm ấy tại hội sở mở đại yến khánh hạ hòa ước thành công.
Phi Yến Đà La vẫn băn khoăn lo lắng, không hiểu những toán quân Thanh kéo
đi công tập Mạc Tư Khoa đã triệu hồi chưa. Hắn không ngớt đưa ra ngôn ngữ thăm
dò, nhưng Vi Tiểu Bảo vẫn lờ đi như không hiểu.
Sau hai bữa, Phi Yến Đà La được tin báo có đại đội quân Thanh từ mé Tây
kéo đến, hắn lên mặt thành dùng Thiên lý kính nhìn ra xa, quả thấy từng đội Thanh
binh từ mặt Tây đi tới, qua sông Ni Bố Sở đóng lại ở phía Đông.
Phi Yến Đà La cả mừng. Hắn yên trí đây là những toán Thanh binh định đi Tây
xâm đã được triệu hồi.
Hắn có biết đâu đại đội quân Thanh này nguyên trước hạ trại đóng ở ngoài
hai trăm dặm về phía tây thành Ni Bố Sở. Họ đã được lệnh từ trước, nếu nghe
tiếng súng lớn nổ liền nhổ trại từ từ kéo về.Lại qua mấy bữa, thợ đá dựng bia trên biên giới. Văn tự trong bia điêu khắc
rất hoàn chỉnh gồm năm thứ chữ là: Mãn văn, Hán văn, Mông văn, La Tinh văn và La
Sát văn.
Những tấm bia cương giới chia ra dựng ở đông ngạn sông Cách Nhĩ Tất Tề,
nam ngạn sông Ngạch Nhĩ Cổ Lạp, cùng các nơi Đông Bắc dãy núi Uy Y Khắc A
Lâm Đại Sơn.
Trong văn bia viết rõ hai nước dùng sông Cách Nhĩ Tất Tề làm biên giới.
Thượng lưu sông này có khu đất cỏ cây không mọc được tên gọi là Đại Hưng
An ra đến biển. Bao nhiêu sông ngòi ở phía Nam núi này chảy vào sông Hắc Long
Giang đều thuộc về Trung Quốc. Những sông ngòi phía Bắc dãy núi đều thuộc
nước Nga La Tư.
Trong bia còn ghi rõ:
- Sông Ngạch Nhĩ Cổ Lạp chảy vào Hắc Long Giang dùng làm địa giới. Nam
ngạn sông này thuộc về Trung Quốc, Bắc ngạn thuộc về Nga La Tư. ở cửa sông Mi
Nặc Nhĩ Khánh thuộc Nam ngạn có nhà cửa của người Nga La Tư phải rời qua Bắc
ngạn.
Văn bia còn viết rõ:
- Nhân dân Nga La Tư cùng mọi sự vật ở Nhã Tát Khắc phải triệt thoái về Sát
Hãn Hàn.
Văn bia lại nói rõ:
- Những nhà săn bắn cấm hẳn không được vượt qua biên giới. Nếu có người
tụ tập đem theo khí giới săn bắn giết người cướp của mà bắt được là chính pháp
liền, không thể vì những chuyện nhỏ nhặt làm hư đại sự. Hai nước Trung- Nga hòa
hiếu với nhau, đừng để xảy cuộc tranh chấp.
Khâm sai hai nước lại phái bộ thuộc khám xét địa hình không còn chỗ nào lầm
lẫn, mới dựng bia lên.
Những chỗ dựng bia này đáng lý để phân cương giới giữa hai nước muôn năm
không thay đổi, nhưng hơn trăm năm sau, nước Nga thừa cơ Trung Quốc suy nhược,tầm gửi lấn cành, không kể gì đến chuyện phân cương giới ngày trước, thôn tính
một vùng đất rộng rất phì nhiêu của Trung Quốc.
Những người đọc sử về sau phải chép miệng thở dài mà than rằng:
- ¦ớc gì được vua Khang Hy và Vi Tiểu Bảo ở dưới âm cung sống lại để khôi
phục cố thổ của nhà nước bị bọn người La Sát lang sói chiếm đoạt.
Dựng bia xong rồi, khâm sai hai nước thi lễ từ biệt, chia đường trở về kinh
thành phục mạng.
Vi Tiểu Bảo gọi Hoa Bá Tử Cơ và Tề Lạc Nặc Phu vào kiểm nhận lễ vật để
đưa về trình Tô Phi á Công chúa. Trong món lễ này có cả chăn gấm gối thêu.
Nơi đây là đất hoang vu, không thể mua được những vật đó, đều lấy của
Song Nhi.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Nếu Công chúa thực sự tưởng nhớ ta thì cứ ôm chăn gối này mà ngủ.
Hoa Bá Tử Cơ đáp:
Tình ý của Công chúa điện hạ đối với đại nhân các hạ khác nào thiên trường
địa cửu mà chăn gối chẳng được bao lâu sẽ rách nát. Xin đại nhân phái mấy tên kỹ
sư qua Mạc Tư Khoa xây mấy tòa thạch kiều thì vĩnh viễn không bao giờ hư nát
được.
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Ta đã nghĩ đến điểm này rồi, hai người bất tất phải lắm miệng.
Gã sai thân binh khiêng một cái rương vào. Cái rương này dài bảy thước,
rộng bốn thước giống hệt một cỗ quan tài. Tám tên thân binh dùng đòn khiêng
tới, tỏ ra rất trầm trọng.Ngoài rương đóng đai sắt rất thận trọng lại niêm phong
kiềm dấu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Món lễ vật này rất quan trọng chứ không phải tầm thường. Các ngươi bảo
vệ cho cẩn thận đừng để tổn hại. Công chúa trông thấy rồi nhất định vô cùnghoan hỷ, vì đây là món nhân tình vĩnh viễn như thiên trường địa cửu. Nó cũng bền
vững chẳng kém gì những cầu đá ở Trung Quốc.
Hai tên đội trưởng La Sát không dám hỏi nhiều, lãnh rương gỗ ra đi.
Cái rương gỗ này nặng tới ngàn cân mà đưa từ Ni Bố Sở về đến Mạc Tư Khoa
đường xa muôn dặm thật là vất vả.
Tô Phi á nhận được rương mở coi thì ra một pho thạch tượng khỏa thân của
Vi Tiểu Bảo. Pho tượng lộ nụ cười rất linh động như người sống.
Nguyên Vi Tiểu Bảo lúc kêu thợ đá khắc bia, đồng thời sai họ suốt đêm ngày
tạc thành pho tượng này. Gã lại nhờ giáo sĩ Hà Lan viết câu •Ta vĩnh viễn yêu
nàng• bằng tiếng La Sát, để khắc vào trước ngực tượng đá.
Tô Phi á Công chúa vừa ngó thấy thật là dở cười dở khóc. Nàng nghĩ tới tiểu
hài ở Trung Quốc cực kỳ cổ quái tinh ma, bọn nam tử La Sát không thể bì kịp. Bất
giác nàng nẩy mối tình ý triền miên, tâm thần bay xa muôn dặm.
Pho tượng đá này cất ở điện Cẩm Linh. Sau Bỉ Đắc đại đế phát động cuộc
chính biến, đuổi Tô Phi á Công chúa ra khỏi cung vị, đồng thời đập tan nát pho
tượng đá. Chỉ còn bộ phận tàn hủy được binh sĩ đem ra bỏ ở ngoài thành.
Bọn phụ nữ dốt nát ở nước La Sát thường hay đến lạy lục để cầu sinh con
đẻ cái và người ta đồn đại là rất linh nghiệm.
Nhắc lại Vi Tiểu Bảo mở cờ gióng trống khải hoàn trở về Bắc Kinh. Tình hình
kiểm đính hòa ước chia biên giới đã có bản tâu gửi về từ trước dâng lên vua
Khang Hy.
Đại quân chưa về tới ngoài thành Bắc Kinh, các đại thần trong triều đã chờ
sẵn ở cửa thành để nghênh tiếp.
Vi Tiểu Bảo dẫn bọn Đông Quốc Cương, Sách Ngạch Đồ, Bằng Xuân, Tát Bố
Tố, Lang Thản, Lâm Hưng Châu vào triều kiến vua Khang Hy.
Nhà vua dùng lời lẽ ôn nhu khen thưởng, lại hạ chiếu thăng chức cho Vi Tiểu
Bảo làm Nhất đẳng Lộc Đỉnh Công.
Bọn Đông Quốc Cương, Sách Ngạch Đồ cùng tướng sĩ quan quân đều được
thăng thưởng.Vi Tiểu Bảo nhơn nhơn đắc ý ra khỏi Hoàng cung. Các quan tiền hô hậu ủng
đưa gã về phủ.
Bỗng nghe bên đường phố lớn có tiếng người hô:
- Vi Tiểu Bảo! Ngươi là một tên cẩu tặc vong ân bội nghĩa!
Đoàn người nghe tiếng kêu réo thóa mạ đều giật mình kinh hãi.
Vi Tiểu Bảo nghe thanh âm quen thuộc ngoảnh đầu nhìn ra thấy một gã đại
hán từ trong thềm nhà chạy xuống đường lớn trỏ tay vào mặt gã, ngoác miệng chửi
bới:
- Vi Tiểu Bảo! Mi là một tên tiểu tặc đáng tội ngàn đao phân thây. Đường
đường là người Hán, mi lại đi đầu hàng nhà Mãn Thanh, làm tẩu cẩu cho quân Thát
Đát. Mi làm cho sư phụ của mi phải uổng mạng, lại sát hại bao nhiêu hảo huynh đệ.
Nay mi được Hoàng đế Thát Đát phong đến công hầu, vinh hoa phú quý, mi càng
nhơn nhơn đắc ý! Tổ bà nó! Lão gia phải dùng gươm trắng đao hồng đâm con mẹ
nó tên tiểu tặc mấy chục nhát, thử xem mi còn làm Ô Quy Công, Giáp Ngư Công
được nữa không?
Đại hán này mình trần trùng trục, ngực đầy lông lá đen sì, mày rậm mắt to,
thái độ rất hung dữ. Hắn chính là Mao Thập Bát, ngày trước đã dẫn dắt Vi Tiểu
Bảo đến Bắc Kinh.
Vi Tiểu Bảo còn đang ngơ ngác thì mấy chục tên thân binh đã bao vây đại
hán.
Mao Thập Bát rút thanh đoản đao ở trong mình ra toan chống cự.
Mấy vị Đô thống, Đề đốc cùng võ tướng nhất tề động thủ đoạt lấy đoản
đao ở trong tay Mao Thập Bát rồi vật hắn ra trói lại.
Mao Thập Bát tiếp tục mắng chửi không ngớt miệng:
- Tên tiểu tặc Vi Tiểu Bảo kia! Ngày trước lão gia đưa mi tới Bắc Kinh thật là
lầm to, thật là tội lỗi! Lão gia đã mang tội với Trần Cận Nam Tổng đà chúa, lại ân
hận với các anh hùng hảo hán trong Thiên Địa Hội. Bữa nay lão gia không muốn
sống nữa, vạch mặt chỉ tên cho thiên hạ biết Vi Tiểu Bảo nhà mi là đứa cẩu tặcbán bạn cầu vinh, vong ơn phụ nghĩa, chỉ mong thăng quan phát tài, cam phận nô
tài làm chó săn cho Hoàng đế Thát Đát.
Các quan binh vả miệng mà hắn vẫn thóa mạ không ngớt.
Tiếp đó, một tên võ quan rút khăn tay nhét vào miệng Mao Thập Bát.
Mao Thập Bát không nói lên thành tiếng được, miệng vẫn ú ớ chắc là hắn còn
chửi bới.
Sách Ngạch Đồ cười hỏi:
- Không hiểu thằng khùng này ở đâu nhảy bổ ra? Vi Công gia giao cho Sách
mỗ đem hắn về phủ Thuận Thiên mở cuộc thẩm vấn. Chúng ta hãy bỏ mặc hắn
không lý gì đến, kéo về quý phủ uống rượu nghe hát đã.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Tiểu đệ đang định mời Sách huynh cùng các vị đến tệ
phủ chơi.
Gã khẽ dặn thân binh:
- Các ngươi đưa hắn về phủ coi giữ cẩn thận, nhưng đừng làm khó dễ gì hắn
cả. Hãy lấy rượu thịt cho hắn uống. Lát nữa ta sẽ thân hành thẩm vấn.
Hôm ấy, trong phủ Lộc Đỉnh Công mở yến tiệc lớn thết đãi văn võ bá quan.
Các quan viên theo đi đánh Nhã Tát Khắc và dự cuộc hòa đàm Ni Bố Sở
mồm năm miệng mười, nói phun bọt rãi thuật lại những sự đã qua: Nào Vi đại soái
thần cơ diệu toán không sót mảy may. Nào ra kỳ mưa hạ thành Nhã Tát Khắc. Nào
dùng kế •Chu Du - Quần Anh hội hý Tưởng Cán• khiến cho khâm sai La Sát sợ
mất mật không dám ho he gì nữa, chỉ mong được kiềm điều ước phân chia cương
giới cho lẹ.
Trong khi thuật sự, dĩ nhiên họ còn thêm mắm thêm muối cho câu chuyện trở
nên thần hồ kỳ thần. Họ ví Vi Tiểu Bảo khác nào Gia Cát Lượng phục sinh, Lưu Bá
Ôn tái thế.
Bá quan cũng tuôn ra những lời nịnh nọt chẳng thiếu câu gì. Nhưng sự thực,
trong thâm tâm họ cũng công nhận Vi Công gia sở dĩ được Hoàng thượng sủng áiquả có chân tài. Trước kia họ vẫn coi gã không vào đâu thì nay đã nẩy lòng kính
trọng.
Tan tiệc, Vi Tiểu Bảo vào thư phòng lại bày rượu thịt mời Mao Thập Bát làm
lễ tương kiến. Gã sợ hắn nổi tính thô bạo, liền bảo Tô Thuyên và Song Nhi ăn
mặc giả làm kẻ thân tùy đứng bên thị phụng.
Thân binh giải Mao Thập Bát vào.
Vi Tiểu Bảo niềm nở đứng dậy nghinh tiếp, miệng chào:
- Mao đại ca! Lâu nay không được gặp. Đại ca bình yên chứ?
Mao Thập Bát tức giận trợn mắt lên hỏi:
- Ta làm sao mà không bình yên? Từ ngày ta quen biết tên tiểu tặc rất đỗi
bực mình! Nguyên trước ta bình yên rồi sau biến thành không yên tâm được nữa.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Mao đại ca hãy thủng thẳng ngồi chơi để tiểu đệ kính mới ba chung rượu
cho hả hơi đã. Tiểu đệ có chỗ nào đắc tội với Mao đại ca thì đại ca uống rượu
rồi hãy thóa mạ cũng chưa muộn.
Mao Thập Bát sấn sổ bước lại quát:
- Ta đánh chết mi trước rồi hãy uống rượu.
Hắn giơ nắm tay lớn bằng cái bát đánh nhằm vào mặt Vi Tiểu Bảo đến •vù•
một tiếng.
Tô Thuyên lặng mình một cái chụp lấy cổ tay Mao Thập Bát, khẽ vặn một
vòng. Tay mặt mụ vỗ vai hắn hai cái.
Mao Thập Bát liền cảm thấy nửa người trên tê chồn, không tự chủ được nữa
phải ngồi xuống ghế.
Hắn vừa kinh hãi vừa tức giận, vận kình nhẩy bổ lên thóa mạ:
- Tiểu tặc!...
Tô Thuyên đứng ở sau lưng hắn, đưa tay nắm lấy hai huyệt kiên trinh ở bả vai
hắn rồi từ từ đè xuống.Mao Thập Bát không kháng cự được chút nào, đành chịu ngồi xuống ghế.
Mao Thập Bát thân thể cao lớn, ít ra gấp hai người Tô Thuyên, nhưng võ công
mụ rất cao thâm nên kiềm chế hắn một cách dễ dàng.
Mao Thập Bát khác nào người bị cột chân tay đành riu ríu ngồi xuống.
Mao Thập Bát lại càng tức giận, lớn tiếng:
Bữa nay lão gia đã thóa mạ mi là Hán gian ngoài đường phố thì không tính
đến chuyện sống chết nữa rồi, còn mi hết thẩy người thiên hạ đều biết là một đứa
đê hèn vô sỉ giết thầy, lừa bạn...
Vi Tiểu Bảo cãi:
- Mao đại ca! Tiểu đệ vâng lệnh Hoàng thượng đi đối phó với quỉ La Sát chứ
không phải để sát hại người Hán chúng ta, sao lại bảo là Hán gian được?
Mao Thập Bát quát hỏi:
- Thế thì sao mi... lại sát hại sư phụ Trần Cận Nam?
Vi Tiểu Bảo vội đáp:
- Tiểu đệ sát hại gia sư bao giờ? Hiển nhiên gia sư bị tên tiểu tử Trịnh Khắc
Sảng giết chết.
Mao Thập Bát nói:
- Bây giờ mi còn cãi được ư? Con mẹ nó! Trong thánh chỉ của Hoàng đế nói
quá rõ rồi!
Vi Tiểu Bảo thất kinh hỏi:
- Sao?... Trong thánh chỉ của Hoàng thượng sao lại bảo tiểu đệ sát hại sư
phụ?
Gã bâng khuâng quay lại nhìn Tô Thuyên.
Tô Thuyên nói:
- Bữa trước Hoàng thượng thăng tướng công lên chức Nhất đẳng Lộc Đỉnh
Công đã ban tờ cáo trạng tuyên dương công lao của tướng công. Bản cáo trạng
này không hiểu ai viết, trong có đoạn:- "Tiến cử lương tài, dẹp bình Ngô nghịch, thu Đài Loan vào bản đồ Trung
Quốc."
"Cầm quân xuất chinh hạ thành Nhã Tát Khắc, trương quốc oai ở cõi ngoài."
Mụ nói tiếp:
- Những cái đó đều đúng hết. Nhưng lại có hai câu:
"Chém bọn nghịch thủ Thiên Địa Hội là Trần Cận Nam, Phong Tế Trung khiến
mối họa hoạn trong nước liền bị dập tắt. Phỉ đồ, loạn đảng phải thay mặt đổi
lòng."
Là không đúng sự thực hoàn toàn.
Vi Tiểu Bảo chau mày hỏi:
- Cái gì thay mặt đổi lòng? Câu này ý nghĩa làm sao?
Cáo trạng nói tướng công bắt được bọn Trần Cận Nam, Phong Tế Trung giết
rồi, mọi người trong Thiên Địa Hội sợ quá không dám tạo phản nữa.
Vi Tiểu Bảo nhảy bổ lên, lớn tiếng la:
- Làm gì có chuyện đó? Thế này chẳng là vu oan cho người ta ư?
Tô Thuyên từ từ lắc đầu đáp:
- Chúng ta giết Phong Tế Trung, thánh chỉ nói thế là đúng, chỉ thừa ba chữ
Trần Cận Nam.
Vi Tiểu Bảo ấp úng hỏi:
- Trần Cận Nam là ân sư, sao ta lại... gia hại? Đạo thánh chỉ này... của Hoàng
thượng. Hỡi ôi! Người thấy thánh chỉ, sao không bảo ta?
Tô Thuyên đáp:
- Bọn tiểu nhân đã thương lượng với nhau là trong thánh chỉ thừa ba chữ
"Trần Cận Nam", khi tướng công ngó tới, nhất định không được vui lòng.
"Bọn tiểu nhân" mà mụ nói đây là trỏ vào bảy vị phu nhân. Bảy vị đã cùng
nhau thương lượng về bản cáo trạng.
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Song Nhi. Thị lẩm nhẩm gật đầu.Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Mao đại ca ơi! Đích thực không phải tiểu đệ sát hại gia sư. Còn Phong Tế
Trung là tên bạn đồ ở Thiên Địa Hội. hắn ngấm ngầm... thông phong báo tin với
Hoàng đế...
Mao Thập Bát cười lạt ngắt lời:
- Vậy mi là hảo nhân chăng?
Vi Tiểu Bảo ngồi thừ ra đáp:
- Tiểu đệ phải vào phân thuyết với Hoàng thượng, xin ngài đổi lại... đổi lại...
Gã nói luôn ba lần "đổi lại" nhưng biết là nhà Vua quyết chẳng khi nào vì
thánh chỉ dư ba chữ "Trần Cận Nam" mà đổi lại thượng dụ. Gã tự hỏi:
- Không hiểu tên cẩu tặc nào đã tâu Hoàng thượng là ta sát hại sư phụ?
Hoàng thượng coi hành động này là trung tâm với ngài. Nhưng ... nhưng Vi Tiểu Bảo
này còn làm người được nữa chăng?
Trong lòng nóng nảy, đột nhiên gã ọe một tiếng rồi khóc òa lên. Miệng la:
- Mao đại ca! Tô tỷ tỷ! Hảo Song Nhi! Tiểu đệ không sát hại sư phụ.
Ba người thấy gã đột nhiên khóc rống lên đều giật mình kinh hãi.
Tô Thuyên vội đến bên nắm lấy vai gã cất giọng ôn nhu nói:
- Trịnh Khắc Sảng hạ sát lệnh sư ở Thông Cật đảo. Bọn tiện thiếp đều nhìn
thấy cả.
Mụ nói rồi lấy khăn tay ra lau nước mắt cho gã.
Mao Thập Bát bây giờ mới biết tên thân binh võ nghệ cao cường này té ra là
một người đàn bà, trong lòng rất đỗi ngạc nhiên.
Vi Tiểu Bảo chợt nghĩ tới điều gì liền nói:
- Mao đại ca! Tên tiểu tử Trịnh Khắc Sảng hiện nay cũng ở Bắc Kinh. Chúng
ta đến đối chất, chắc hắn không dám chối cái. Phải rồi! Phải rồi! Chúng ta đi ngay
bây giờ...
Gã nói tới đây, bỗng nghe ngoài cửa có thân binh lớn tiếng hô:- Thánh chỉ đã tới! Ngự tiền thị vệ Đa tổng quản phụng sắc tuyên đọc thánh
chỉ.
Vi Tiểu Bảo đứng dậy ra cửa nghênh tiếp thì thấy Đa Long đang cười hề hề
tiến lại.
Vi Tiểu Bảo quỳ xuống hướng mặt về phía Bắc dập đầu chúc cầu thánh thể
an khang.
Đa Long chờ gã lạy xong mới nói:
- Hoàng thượng phán bảo phải sai đưa tên phản nghịch thóa mạ ngoài đường
phố vào cung để ngài thân hành tra hỏi.