Chương - 14
Tác giả: Lorenzo Carcaterra
Connors cho xe chạy chậm rồi dừng lại bên con đường Via Toledo. Nhìn qua tấm kính chắn gió, anh thấy hai thằng nhãi đang chặn trước mũi xe anh. Một đứa gác chân lên một trái bóng tròn bơm thật căng. Cả hai trông chỉ khoảng tám tuổi, quần áo chúng mặc đã sờn rách. Đứa nhỏ hơn mỉm cười nhìn Connors, bàn chân trần lăn trái bóng bằng những ngón chân một cách thành thạo. Nó có mái tóc vàng óng ả và nước da rám nắng màu bánh mật.
Dante ngồi từ hàng ghế sau lên tiếng:
- Tránh đường ra đi, chú ấy là người Mỹ. Chú ấy đến đây giúp chúng ta.
- Đó là hai người trong đội của các cháu ư?
Connors hỏi, mắt không rời cậu bé đang tươi cười. Gaspare đáp:
- Dạ phải, đứa lớn tên là Roberto, nó chẳng tin ai cả đâu, ngay cả tụi cháu là bạn thân nhất của nó, nó cũng chẳng tin nữa là.
Dante nói:
- Đứa kia là Fabrizio, nó yêu mến tất cả mọi người, nó thích bóng đá. Nó đá banh giỏi lắm. Có thể một ngày nào đó nó sẽ chơi trong đội tuyển của Naples.
Connors xuống xe chìa tay ra:
- Vậy mà chú không biết là ở Ý người ta cũng choi bóng đá cơ đấy.
Fabrizio trả lời:
- Ở đây ai cũng chơi bóng đá cả, đó là môn thể thao phổ biến trên toàn quốc. Mỗi thành phố đều có đội tuyển riêng, và từ các đội tuyển thành phố người Ý chọn ra một đội đại diện cho nước Ý đi thi đấu với các quốc gia khác.
Connors hỏi:
- Có bao giờ đội bóng của Ý đấu với đội bóng của Mỹ chưa?
Pepe nói;
- Chưa bao giờ chúng cháu nhìn thấy đội bóng của Mỹ, nhưng nếu như quả thật Mỹ có một đội tuyển thì đội tuyển Ý sẽ chiến thắng thôi. Có thể các chú chiến đấu giỏi nhưng không ai qua nổi dân tộc Ý với bóng đá đâu.
- Cái cậu bé kia là cầu thủ giỏi nhất trong đội bóng đá của các cháu đấy ư?
Connors hỏi, chỉ vào Fabrizio khi anh đến gần cậu bé. Claude nói với vẻ tự hào:
- Không ai chơi giỏi hơn nó đâu. Nó làm chủ được trái banh và làm chủ được sân banh. Nó chạy nhanh như chim bay, không sao đoạt banh từ chân nó được.
Connors dừng lại trước mặt Fabrizio:
- Nghe mọi người nói thì cháu là một cầu thủ bóng đá đầy tài năng rồi. Thế cháu có giỏi như bạn cháu nói không?
Fabrizio gật đầu, hết nhìn chàng lính Mỹ lại tới nhìn con chó ngao. Thằng bé nói:
- Có thể có dịp hai chú cháu mình cùng chơi bóng.
Connors đáp:
- Thế thì vui lắm. Ai cũng cần có chút thời gian để chơi đùa. Nhưng chú chưa thật sự tin lắm nếu chưa nhìn thấy tận mắt.
Fabrizio vần xoay trái banh với đầu gối, cánh tay, vai, ngực và đầu. Connors lùi một bước nói với đám trẻ đứng sau lưng anh.
- Cậu bé này khá đây, nhưng đây là kiểu chơi bóng ngoài bãi biển.
- Chú nói thế là sao, chú lính Mỹ?
Dante hỏi, nó nhảy ra khỏi xe chụp lấy trái banh và ném về phía Connors.
- Đây không phải là bóng chơi ngoài bãi biển đâu, trái banh đá thật sự đấy.
Connors lắc đầu nói:
- Không giống với kiểu chơi bóng đá chú thường thấy và có lẽ kiểu bóng mà người Ý các cháu hâm mộ và chơi rất giỏi hoàn toàn khác với kiểu chơi bóng của đồng bào chú.
- Thế các chú chơi bóng ra làm sao ạ? – Fabrizio hỏi.
Connors gác một chân mang giày cao cổ lên cửa xe jeep.
- Đó là loại thể thao người Mỹ thường chơi vào mùa thu. Khi thời tiết trở nên lạnh hơn, gió thổi mạnh hơn từ vùng cao nguyên xuống đồng bằng là lúc mở đầu mùa chơi bóng. Chú thích ngửi mùi không khí đó. Chú thích chạy trên nền đất cứng ôm trái banh trong tay, các cầu thủ đối phương sẽ cản đường chú, không cho chú đến được gôn. Bản thân môn bóng đá Mỹ mà chú thích, chú thích thời tiết khi mà mùa chơi bóng đến.
Dante nói:
- Ở Ý ngày nào cũng có thể chơi đá banh, không cần phải tính đến tháng nào, không cần để ý đến thời tiết. Nhưng đối với bọn cháu ở đây, ngày tuyệt vời nhất để chơi đá banh là ngày Chủ nhật. Đặc biệt là sau khi đi lễ nhà thờ về va trước khi dự buổi liên hoan gia đình vào trưa ngày Chủ nhật.
Gaspare nói thêm:
- Trên tất cả các quảng trường trong thành phố và trong tất cả các công viên, người ta kéo đến rất đông để xem bọn trẻ chơi bóng đá.
Claudio thêm vào:
- Cả thành phố thật sôi động, thật vui vẻ. Thường thì cả cha cháu và mẹ cháu đều đến cổ vũ cho trận đấu và cháu luôn luôn sung sướng được nhìn thấy nụ cười nở trên môi người thân. Đó là ngày hạnh phúc nhất của tất cả mọi người.
Pepe buồn rầu kết luận:
- Giờ thì Chủ nhật cũng như những ngày khác thôi.
Dante hỏi Connors:
- Chú lính Mỹ ơi, có bao giờ chú mất một người thân nào chưa? Một người mà chú yêu mến nhất ấy?
Connors lắc đầu:
- Có. Nhưng không giống như các cháu, chiến tranh không cướp đi tính mạng những người họ hàng máu mủ ruột thịt của chú. Nhưng khi người ta xông pha ngoài trận mạc, như chú và các bạn của chú, thì người ta thấy gần gũi nhau hơn. Chỉ sau vài trận đánh, chú và các đồng đội đã xem nhau như anh em ruột thịt. Nhưng một ngày, đạn vãi khắp nơi, hay một trái bom phát nổ, những người bạn thân ấy thiệt mạng và các người lính như chú phải mất một quãng thời gian thật dài mói tìm lại cho mình được những người bạn mới.
Fabrizio bước lên cạnh anh, túm lấy gấu áo anh mà giật:
- Cháu sẽ là bạn của chú và là bạn của con chó kia nữa.
Connors mỉm cười cúi xuống trước mặt Fabrizio, anh nhặt trái banh lên, giữ nó trong tay.
- Nó không phải là con chó của chú đâu. Nó và chú chỉ mới làm quen với nhau và đi cùng nhau một đoạn thôi. Nhưng chú nghĩ nó cũng mừng không kém chú khi có được một người bạn như cháu.
Fabrizio lấy trái banh lại.
- Vậy cháu sẽ dậy chú chơi bóng đá, cháu sẽ huấn luyện chú trở thành một cầu thủ Mỹ giỏi nhất ở Naples.
- Suy cho cùng, cuộc chiến này cũng mang lại một điều gì đó tốt đẹp đấy chứ.
Anh nói và xoa đầu Fabrizio. Anh nhìn Roberto, thằng bé cứ nhìn xuống đất mãi. Connors đến trước mặt nó mà nó vẫn không nói lời nào. Connors hỏi:
- Thế còn cháu thì sao? Cháu có muốn huấn luyện chú thành một cầu thủ bóng đá giỏi không?
Dante đỡ lời:
- Bạn ấy chẳng nói đâu. Bạn ấy chỉ nghe mà không nói gì cả.
Connors hỏi:
- Sao lại thế?
Pepe trả lời:
- Gia đình của bạn ấy mang tư tưởng chống đối Mussolini, khi quân Đức tới, những người ủng hộ bọn chúng đã chỉ điểm những người trong gia đình bạn ấy cho bọn Đức biết.
Dante nói thêm:
- Và ngay đêm hôm sau quân Đức đến nhà họ, đánh thức họ dậy, giết sạch mọi người trừ Roberto. Chúng để bạn ấy ở lại một mình. Kể từ ngày đó đến nay, bạn ấy không nói đến nửa lời.
Fabrizio bảo:
- Chúng cháu chăm sóc Roberto, nó là bạn của chúng cháu cũng như chú vậy.
Connors đầy thông cảm vỗ lên vai Roberto, rồi anh leo vào ngồi sau tay lái:
- Lên xe đi các cháu. Đã tới lúc chú phải đi gặp những người khác trong đội của các cháu rồi đấy.