Lorenzo Carcaterra
Chương - 2
Tác giả: Lorenzo Carcaterra
Ngày 25/9/1943 thành phố Salerno, Ý
Đại uý Edward Anders thuộc lữ đoàn Thần Sấm số 45 đứng dựa lưng vào gốc cây vả, một điếu thuốc lập loè sáng trên môi anh. Anh nhìn đăm đăm xuống đầu cầu phía dưới. Đội quân của anh là đợt đầu tiên có nhiệm vụ mở màn tấn công vào một thành phố xa lạ. Trước chiến tranh, anh chưa hề nghe thấy nhắc đến tên của thành phố này. Phải mất chín ngày, quân đội Mỹ và Anh mới tiến qua bãi biển và lấn dần đến sườn núi thoai thoải nơi anh đang đứng. Đằng sau anh, một căn lều chỉ huy được dựng lên tạm bợ, xung quanh là những căn lều màu nâu vây kín. Anders nhìn đăm đăm dãy núi trùng điệp trước mặt. Dãy núi trải dài từ thành phố Naples về tới tận Cassino. Với địa hình địa thế như vậy, anh biết những cuộc chiến ác liệt vẫn còn kéo dài.
Một giọng nói vang lên từ sau lưng anh:
- Xin chào Đại uý. Tôi nghe nói ngài cần gặp tôi.
Đại uý Anders đáp:
- Tôi hoàn toàn được quyền ra lệnh cho anh, nhưng chúng ta hãy nói chuyện thân mật trước đã.
Đại uý Anders quay lại nhìn hạ sĩ Steve Connors. Connors vẫn đứng nghiêm giơ tay chào. Sau lưng anh vịnh Salerno trải rộng đến tận chân trời. Anders phẩy ta ra hiệu không cần câu nệ.
- Theo tôi được biết cậu cũng chán ba cái trò lễ nghi không kém gì tôi. Điều đó có nghĩa là cả hai ta chẳng ai leo cao trong quân đội được đâu.
Connors đáp:
- Thưa đại uý, tôi chẳng mong gì hơn là được về nhà.
Anders hỏi:
- Trước khi được trở về nhà cậu có thích vào Naples chơi một chuyến không?
- Naples là gì?
- Có lẽ chẳng là gì cả, theo những báo cáo mà tôi đã đọc thì thành phố này không hơn gì một thành phố chết.
- Thế nhưng ngài vẫn muốn tôi vào đó?
Connors vừa nói vừa gỡ mũ sắt ra và lau những giọt mồ hôi chảy thành dòng trên trán.
Steve Connors 25 tuổi, mới học xong chương trình đại học đại cương và đang học năm thứ hai tại trường luật ở Covington, Kentucky. Anh hơi ngượng ngập về chiều cao quá cỡ gần hai mét của mình. Bù lại cơ thể anh khoẻ mạnh, vạm vỡ và nặng gần tám chục ký lô. Tóc anh như một mớ tơ ngắn màu đen, mắt nâu và nụ cười rạng rỡ làm cho người ta quên đi cái cằm vuông hơi nghiêm nghị. Anh đã chiến đấu dưới cờ lệnh của Anders suốt mười bốn tháng ròng. Chiến đấu suốt bao trận ác liệt để giữ lấy các cứ điểm quan trọng. Anh luôn luôn đi đầu, luôn là người nổ phát súng đầu tiên. Theo như những gì Edward Anders biết thì Connors là một người lính luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Anders nói:
- Naples có thể là thành phố chết nhưng vẫn còn hai người của chúng ta kẹt trong đó. Có một vài lính Mỹ tới Naples để giúp quân kháng chiến Ý. Chẳng biết bây giờ họ có còn được coi là một đội quân nữa hay không? Hầu hết lính Mỹ đã rút đi trước khi có lệnh tản cư lớn trong thành phố. Nhưng hai người ấy lại không đi. Có thể họ đã chết, có thể họ đang lẩn trốn đâu đó, nhưng chúng ta phải tìm cho ra họ.
Connors hỏi:
- Tôi đi một mình sao?
Anders hỏi lại:
- Chẳng lẽ cậu lại thích đi tới đó một mình?
- Rất thích, thưa ngài.
- Nhưng sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. Cậu là một thành viên trong một đội gồm có ba người. Nếu những lính Mỹ chúng ta vẫn còn trong thành phố ấy, rất có thể họ đã bị thương. Thế nên đi cùng với cậu sẽ là một bác sĩ quân y. Người được chỉ định là Willis. Người thứ hai là một tay súng cừ sẽ yểm trợ cho cậu. Đó là Scott Taylor.
Connors nhăn mặt khi nghe tên của Taylor. Anders bảo:
- Tôi biết hai người chẳng thuận gì cho lắm nhưng đây không phải là một cuộc khiêu vũ của sinh viên trường đại học. Đây là chiến tranh. Nếu như mọi chuyện trở nên khó khăn hơn thì Taylor sẽ giúp cậu đắc lực đấy.
Connors bảo:
- Vâng, tuân lệnh thưa chỉ huy. Chỉ huy còn có chỉ thị gì nữa không ạ?
- Không đâu. Nhớ thông báo tin tức qua máy bộ đàm những gì các cậu nhìn thấy. Đó là nghĩa vụ chính của các cậu. Phần còn lại cứ để cho tụi tôi lo.
- Thưa Đại uý, nếu như chúng tôi không tìm thấy những người lính kia thì sao ạ?
- Thì chúc các cậu ở lại Naples vui vẻ.