Lorenzo Carcaterra
Chương - 16
Tác giả: Lorenzo Carcaterra
Carlo Petroni ở trong căn phòng khiêu vũ trang trí cầu kỳ của biệt thự Pignatelli. Toà biệt thự này là một trong những nơi có những khu vườn xum xuê nhất trên bờ biển nước Ý. Giờ thì cây cối đã bị cháy xém sau những trận không kích của quân Đức. Petroni quay lại nhìn những khuôn mặt đầy tò mò đang vây quanh hắn. Mười tám tuổi hắn đã là một kẻ tội đồ, bị toà án Ý kết án hai năm ngồi tù và giam hắn vào nhà ngục ở Saint Enfermo. Hắn bị bắt giam vì đã cầm đầu một nhóm ăn cắp vặt khi trà trộn vào dòng người mua bán nhu yếu phẩm ngoài chợ đen.
Petroni cao lớn và cường tráng, một vết sẹo nhỏ nằm ngay dưới môi của hắn. Cuộc chiến của hắn không nhằm chống lại quân Đức hay là những người ủng hộ Đức, mà đó là những cuộc ẩu đả giành nhau những món nhu yếu phẩm ít ỏi bên trong những bức tường cao ngất và khắc nghiệt của một nhà tù không còn duy trì được luật lệ. Khi lệnh tản cư do Đức ban hành và đòi phải thực hiện, bọn Đức đã mở cửa các nhà tù trả các kẻ tội đồ trở lại đường phố. Hầu hết các phạm nhân nghe theo lời bọn Đức rút ra khỏi Naples. Riêng Petroni bảo nhóm ăn cắp vặt của hắn hãy án binh bất động và chờ đợi. Hắn thấy rằng đi di tản chẳng có lợi lộc gì, kể cả mấy trò chống đối cũng thế. Hắn hiểu quá rõ điều đó. Nbưng rồi Petroni nhìn thấy được một cơ hội đầy tiềm năng mở ra trước mắt hắn. Trong những ngày sắp tới, nếu theo đúng như hắn tiên đoán, thì người Mỹ và người Đức sẽ đối mặt nhau trên đất nước này. Và dân Ý cũng như muôn thưở, sẽ bị kẹt cứng giữa hai đội quân hùng mạnh. Đây là cơ hội ngàn vàng của hắn. Cơ hội kiếm tiền để bắt đầu cuộc sống sau chiến tranh sung sướng với cả núi tiền mặt trong tay. Mọi việc hắn cần phải làm là làm sao cho bên này lao vào bên kia đánh nhau chí tử, còn mình hắn thì sống sót.
- Chúng ta phải chờ bao nhiêu lâu nữa?
Tên ăn trộm nhỏ tuổi nhất trong bọn là Piero hỏi.
Petroni đáp:
- Cho tới khi chúng ta nhìn thấy những bộ đồng phục của Đức và sau khi chúng ta xác minh những thông tin chúng ta biết là sự thật đang có một đám nhóc tì khùng điên đang nỗ lực tìm cách ngăn chân quân đội Đức khi cuộc chiến nổ ra. Cũng là lúc chúng ta xuất đầu lộ diện.
Marco, một tên trộm khác trong nhóm lên tiếng:
- Anh nói như thế nghĩa là làm sao? Xuất đầu lộ diện để làm gì?
Petroni bảo:
- Để hốt tiền vào túi chứ để làm gì nữa. Chúng ta sẽ theo dõi cả quân Đức lẫn bọn trẻ kia. Chúng ta sẽ đứng về cả hai phe, sẽ nói cho chúng nghe những gì chúng cần biết. Nói cho bọn Đức chỗ bọn trẻ kia đang trốn. Nói cho bọn trẻ nghe bọn Đức đang giăng bẫy ở những chỗ nào.
- Và sau đó?
- Núp vào một chỗ mà xem chúng giết nhau.
Piero bảo:
- Cho tới bây giờ tôi chưa thấy có tiền dính dáng vào chuyện này.
Petroni quăng điếu thuốc xuống chân, dí thật mạnh rồi đáp:
- Người Đức sẽ trả tiền cho thông tin chúng ta tiết lộ cho họ.
Marco nói:
- Bọn Đức thì còn có tiền chứ mấy đứa trẻ rách rưới kia thì có gì kia chứ? Tại sao ta phải quan tâm đến chúng cho mệt người vậy?
Petroni giải thích:
- Ai cũng phải có cái gì đó để phòng thân. Nếu như bọn trẻ đường phố kia không cho chúng ta tiền hoặc thức ăn, chúng ta sẽ lấy vũ khí của bọn chúng.
- Thế lỡ chúng ta bị phát giác thì sao? Nếu như một vài kẻ trong bọn chúng nghi ngờ chúng ta có quan hệ với bọn Đức thì sao nào? Tới lúc đó anh định thế nào đây?
- Nếu lúc đó kế hoạch của chúng ta bị phát giác, thậm chí có kẻ nào đó chỉ nghi ngờ chúng ta về chuyện chúng ta định làm thì kẻ đó sẽ phải chết. Dù cho kẻ đó có là một tên lính Đức hay là một thiếu niên người Ý đi chăng nữa.