Lorenzo Carcaterra
Chương - 38
Tác giả: Lorenzo Carcaterra
Connors, Vincenzo và những người khác bước xuống bậc tam cấp của nhà thờ, vào quảng trường đang cháy đỏ, dừng lại trước đài phun nước và trước thi thể của Nunzia. Connors nói với Vincenzo:
- Chú muốn được chôn cất cô ấy. Cháu có biết cô ấy thích nơi chốn nào trong thành phố này không?
Vincenzo đáp:
- Nunzia cũng giống như cha cô ấy thôi, cô ấy yêu biển cả và thành phố này, có rất nhiều khu đất trống dọc theo quảng trường Trieste e Trento, nếu được chôn cất ở đó, Nunzia sẽ vừa được ngắm biển, vừa được ngắm thành phố Naples.
Connors bảo:
- Hãy đưa mọi người tới đó.
Anh lính Mỹ quay lại bế thi thể của Nunzia trong tay, bước thật chậm. Từng đứa trẻ đi qua trước mặt anh, chúng dịu dàng hôn lên bàn tay đã nắm chặt của Nunzia rồi khi tay chúng không phải cầm súng, chúng gục đầu xuống cầu nguyện trong im lặng. Giờ đây chúng còn nhiều việc phải làm, rất nhiều đồng đội của chúng đang cần được chúng chôn cất.
Đống lửa mừng chiến thắng ngay trước đài phun nước như chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Nhóm người ngồi quanh ngọn lửa ấm uống thứ rượu vang đỏ đựng trong những chiếc lon bằng thiếc. Những vết thương của họ đã được băng bó, họ nhìn ra mặt biển yên tĩnh và rồi ngắm bầu trời đầy sao. Fabrizio gối đầu lên lưng con chó ngao, cả hai đều ngủ say sưa.
Vincenzo nói:
- Không có bọn lính Đức, không còn máy bay, không còn cả những chiếc xe tăng đầy chết chóc. Bao năm tháng trôi qua mới có được ngày hôm nay.
Angela hỏi, chân nó được băng bằng một dải vải, máu đang thấm dần qua.
- Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?
Connors trả lời:
- Chỉ một hay hai ngày nữa thôi quân Mỹ sẽ tràn qua đây, họ sẽ mang theo những nhóm quân y, họ sẽ cố tìm những người thân thích của các cháu, đưa các cháu đoàn tụ với gia đình.
Franco nói:
- Chúng cháu không sợ phải hy sinh, nhưng giờ đây cháu đã biết sự sống quý giá như thế nào.
Connors nói với nó:
- Cuộc chiến đang ngày càng trở nên khốc liệt cho những bên tham chiến.
Claudio hỏi:
- Thế còn chú thì sao, chú sẽ đi đâu?
- Chú sẽ ở đây cho đến khi lữ đoàn của chú tiến vào thành phố.
Vincenzo nhìn xuống phù hiệu trên tay áo của Connors:
- Lữ đoàn Thần sấm phải không ạ?
Connors gật đầu:
- Phải, và đồng đội chú đi đâu, chú sẽ theo đó.
Vincenzo hỏi:
- Liệu chú tự ý giúp tụi cháu như thế này có phiền toái gì không?
- Chỉ huy của chú cũng không đến nỗi quá giận dữ đâu. Chẳng ai có thể nổi cơn thịnh nộ khi đồng đội của mình giết được kẻ thù.
Vincenzo nói:
- Chú ơi, chúng cháu rất mừng vì có được chú ở bên chúng cháu, chiến thắng này cũng là chiến thắng của chú nữa.
Connors hỏi:
- Chú có xứng đáng được nhận vinh dự ấy không?
- Có chứ - Vincenzo nói không ngần ngừ.
- Liệu mọi người có nghĩ như cháu không?
Vincenzo đứng lên, đối diện với đống lửa.
- Cả những người còn sống và những người đã chết đều nghĩ như thế. Vì trận chiến giải phóng thành phố Naples.
Franco và Dante bỏ thêm củi vào ngọn lửa, nhìn ngọn lửa bốc ngày một cao, Connors bước qua mặt chúng. Anh đi về phía mặt vịnh có tiếng sóng rì rào phía dưới. Anh nhắm mắt mỉm cười bởi vì lần đầu tiên anh nghe bọn trẻ hát vang một bài hát ca ngợi tình yêu rất phổ biến tại thành Naples thời đó.
Họ cùng ngồi như thế cho đến sáng, hát mê say, mặt họ tràn đầy hạnh phúc, má đỏ hồng. Họ cùng nhìn bầu trời đêm đầy sao, nắm chặt tay nhau và hát vang như chưa bao giờ được hát. Họ là những người còn sống sót trong một đội quân toàn trẻ em, nhưng đã quyết tử chiến đấu vì tự do.
Và giờ đây cuối cùng họ đã tìm thấy được hoà bình.
Trên các ngả đường đổ nát, hoà bình lại trở về trên thành phố mà họ đã tốn bao xương máu để giành lấy.