Chương - 32
Tác giả: Lorenzo Carcaterra
Ngày 29/9, ngày thứ hai
Bình minh chưa ló dạng, sương mù cùng khói đen tạo nên một bức màn kỳ lạ phủ lên những con đường của phải Naples. Connors đeo khẩu súng máy lên vai, bước qua những toà nhà đổ nát, những góc nhà cháy âm ỉ, anh không sao tính được sự thiệt hại mà quân Đức đã gây ra cho thành phố này. Sau khi bị tấn công, chúng điên cuồng trả đũa. Nunzia bước bên cạnh anh, hai cánh tay buông thõng bên mình. Cô gái bước đi chậm rãi, anh liếc nhìn cô, mắt cô sáng rực long lanh, thân hình cô đẹp uyển chuyển và khoẻ mạnh. Anh tự hỏi đã có bao giờ mình được sánh vai với một người đẹp như cô hay chưa.
Cô dừng lại trước những bậc cầu thang được trang trí cầu kỳ dẫn đến nhà thờ San Paolo Maggiore. Cô nắm lấy lan can bằng đá nhìn bức tượng một vị thánh, ông giang hai tay ra, đầu ngửa lên trời.
Connors hỏi:
- Em có khi nào tự hỏi đã có bao nhiêu trái bom rơi xuống thành phố và đã có bao nhiêu chiếc xe tăng bị đốt cháy? Hầu hết các toà nhà nơi đây đã đổ nát cả rồi. Nhưng còn những nhà thờ này vẫn đứng sừng sững như có phép lạ mặc dù mặt tiền lỗ chỗ những vết đạn, dù rằng một vài dãy nhà ngang bị đổ sập, em có biết tại sao lại thế không?
Anh bước đến gần Nunzia. Cô ngước lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh. Cô nhìn khuôn mặt cứng cỏi của người lính. Cô đặt tay lên má anh và anh giữ bàn tay của cô ở đó. Connors cúi đầu xuống, họ hôn nhau. Mặt trời lên sau lưng họ, toả ánh sáng vàng xuống thành phố, đây đó vẫn còn lửa cháy. Họ giữ cho nụ hôn kéo dài thêm để cho im lặng và những cảm xúc mãnh liệt làm chủ trong một vài khoảnh khắc, quên đi những hình ảnh khốc liệt của các trận xung đột. Hình ảnh những bạn bè, những người thân trong gia đình, tạm rời xa trong những giây phút ngắn ngủi nhưng ngọt ngào đó. Họ đã tưởng như thế giới chỉ có mình họ, chiến tranh như chỉ tồn tại ở một thế giới nào khác.
Nunzia hơi ngả đầu ra sau, cô gái hỏi Connors:
- Sau trận chiến này, anh sẽ làm gì? Trở về nhà ư?
Connors lắc đầu:
- Anh chưa muốn trở về ngay.
- Anh có cô bạn gái đang chờ ở nhà phải không?
Anh mỉm cười:
- Câu trả lời là không.
- Em e rằng có. Có lẽ anh không biết đấy thôi.
- Sao em tin chắc thế.
Nunzia mỉm cười ấm áp;
- Vì anh là một người tốt, những người tốt luôn được mọi người yêu thương.
*
Mấy tên lính Đức co cụm lại ở sân trước của một toà nhà ba tầng, gần Marigliano Palace. Chúng xả súng máy và bom khói vào tất cả các cửa sổ của toà nhà, bởi chúng muốn ép bọn trẻ con trốn đàng sau những bức tường phải xuất đầu lộ diện. Hai tên lính bước vào dãy hành lang mờ tối phía bên cạnh xuyên qua làn khói dày đặc. Những đôi giày cao cổ của chúng nghiến trên mảnh kính vỡ. Một trong hai tên lính đó nhìn thấy những bóng đen nhỏ thó núp sau những đống đá. Hắn mở khoá an toàn khẩu súng và quay về phía những bóng đen ấy.
Dante và Fabrizio cố nín thở. Chúng nghe thấy tên lính kia dừng lại. Dante thò tay sau lưng lôi ra một khẩu súng lục cũ, nó vỗ vai Fabrizio và chĩa súng về phía cánh cửa ra vào đàng xa.
Fabrizio nhìn lên Dante lắc đầu, nó quá sợ hãi nên không cử động nổi. Dante cầm lấy tay Fabrizio lôi nó chạy vào hành lang, Dante thì thầm:
- Chạy nhanh lên!
Tên lính Đức nã súng vào hai đưa trẻ đang chạy trốn, hắn đuổi theo chúng. Hai đứa chạy về phía cánh cửa bằng sắt cài then chặt ở cuối con đường tối. Dante đến trước, nó không làm sao kéo được cánh cửa nặng nề bằng sắt. Quay lại nhìn thấy tên lính Đức phía xa, nó chộp lấy tay Fabrizio và giục:
- Nhảy lên tay tớ đi! Bám lấy bờ tường phía trên rồi trèo qua. Như thế cậu sẽ được an toàn.
- Thế còn cậu thì sao? – Fabrizio hỏi lại, môi run run.
- Tớ sẽ ở lại đánh nhau với tên Đức kia – Dante trả lời, nhét khẩu súng vào lưng quần.
- Để tớ ở lại với cậu.
Dante ôm lấy vai bạn.
- Tớ là loại người nào hả? Tại sao tớ không thể che chở được cầu thủ bóng đá tài ba nhất của Naples. Cậu đi đi, Fabrizio, để tớ lo liệu với tên Đức đàng kia.
Nó nâng thằng bé lên vai, túm lấy mắt cá chân Fabrizio đẩy lên cao.
- Với tay lên đi, cố lên!
Những ngón tay của Fabrizio đã với tới rào chắn phía trên. Nó đứng trên vai Dante, nhún mạnh chụp lấy thanh sắt.
- Tớ làm được rồi.
Nó nói rồi đu người qua rào chắn, tay cố đẩy cánh cửa sổ phía trên cao.
Dante quay lưng nhìn tên lính Đức đang đứng đối diện với nó, khẩu súng máy chĩa thẳng vào ngực nó.
Tên lính Đức ngước nhìn lên thấy Fabrizio chưa mở được cánh cửa sổ, nó cứ lắc mãi nắm đấm cửa. Tên Đức nâng súng lên chĩa vào thằng bé bên cánh cửa sổ. Dante quờ tay ra sau lưng, rút khẩu súng lục ra.
Trong bóng tối, con chó ngao lao thẳng ra.
Con chó nhảy chồm lên ngực tên lính Đức, cả thân hình nó đè lên trên tên lính, cả hai nhào xuống mặt đất. Khẩu súng máy văng vào tường. Hàm răng sắc nhọn của con chó dí vào cổ tên Đức. nó dễ dàng cắn đứt cổ áo bộ quân phục của hắn. Tên Đức cố đẩy hàm răng con chó ra. Nhưng con chó không động đậy mảy may. Nó hết hất đầu sang trái lại sang phải. Dưới hàm răng của nó, tên lính Đức chẳng khác nào một con rối bị rách tả tơi.
Dante chạy tới nhặt khẩu súng máy quẳng cho Fabrizio. Thằng bé đưa hai tay chụp lấy khẩu súng, lưng nó dựa vào cánh cửa đóng kín. Dante bảo:
- Dùng báng súng như cái búa ấy. Nện mạnh vào cánh cửa đi. Một khi cậu đã vào được bên trong, hãy chạy ra mặt tiền của toà nhà, xuống đường ống cống ngầm, tới đó thì bọn Đức không bắt được cậu đâu.
Fabrizio khẩn khoản:
- Hãy đi với tớ đi!
- Tớ không thể nhảy cao đến thế được. Tớ sẽ đến con hẻm gần đây và tìm đường xuống tầng hầm. Đừng lo cho tớ.
- Còn con Benito thì sao?
- Cái gì?
- Con chó đó.
Fabrizio chỉ tay vào con chó ngao vẫn còn đang cắn xé cổ họng tên lính Đức.
- Cậu hãy dẫn nó đi cùng và bảo vệ cho nó.
Dante nhẹ nhàng lôi con chó tránh xa cái xác chết bất động của tên lính.
- Hình như nó chẳng cần bất cứ sự giúp đỡ nào đâu.
*
Ông Maldini và Vincenzo nhìn dãy xe điện lặng im xếp thành hàng dài trên đường Via del Tribunali. Đường dây điện phía trên cao đã bị cắt hết.
- Chúng ta có thể dùng sáu toa xe này làm chướng ngại vật chặn ngang các ngả đường – ông Maldini nói. Ông quan sát bảy con phố nhỏ dẫn vào trung tâm quảng trường chính.
- Chỉ có mỗi cách chặn xe tăng lại là đẩy những toa xe này ra giữa đường và chất đầy mìn trong đó.
- Không có dây điện làm sao xe chạy được? – Vincenzo hỏi.
- Chúng ta dùng sức người đầy xe.
Ông Maldini tuyên bố. Ông đi vòng quanh một xe điện, đưa tay vuốt ve lớp sơn màu đỏ của toa xe và nhìn Vincenzo.
- Chúng ta có nhiều người và ta còn có cả một chiếc xe jeep. Tất cả những gì chúng ta cần là dây thừng. Những toa xe này tuy cũ kỹ nhưng khá chắc chắn. Xe tăng có thể đè bẹp những toa xe này mà tiến lên phía trước, nhưng có làm thế chúng cũng phải bở hơi tai. Xe tăng có thể phát nổ nếu như có một quả mìn hay lựu đạn gì đó.
- Nếu ngay cả khi có sẵn dây thừng và xe jeep giúp đỡ thì cũng khó lòng đẩy được những toa xe này ra ngoài con hẻm đàng kia – Vincenzo lắc đầu nói.
- Bằng mọi cách mà đẩy chúng chứ! – ông Maldini nói nghiêm nghị.
- Đó không phải là một chiến lược chiến thuật có hiệu quả - Vincenzo nhận xét.
Ông Malidini trả lời:
- Và chúng ta cũng không phải là một đội quân thực thụ.