Lorenzo Carcaterra
Chương - 24
Tác giả: Lorenzo Carcaterra
Vincenzo đi theo chiếc xe gỗ qua cánh cổng vào Parco Vigiliano. Nó nhẹ nhàng níu dây cương trên mình con lừa. Franco ngồi trên lưng lừa, thùng xe đàng sau chất đầy những trái mìn vừa mới được đào lên. Bọn trẻ đã cẩn thận lấy giẻ cuốn từng trái lại trước khi mang đến đây.
Vincenzo hỏi Franco:
- Đây là xe cuối cùng à?
Franco nhảy xuống đất đứng trước mặt Vincenzo nói:
- Tớ đếm được ba mươi quả tất cả. Nhưng tớ dám cá trên những con đường trong thành phố đã có hàng trăm quả mìn được gài sẵn để làm hại chúng ta.
Vincenzo nói:
- Có thể nói đến giờ này chúng ta gặp may mắn nhưng cứ để những trái mìn kia ở ngoài đó không cần phải lôi chúng lên, bấy nhiêu cũng đủ rồi.
Connors và Nunzia đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống con đường chính dẫn vào Naples. Trước mặt họ, ở khoảng cách độ hai dặm là cả một đội hình của lữ đoàn thiếp giáp số 16 của quân đội Đức. Tám mươi chiếc xe tăng Mark IV dọn đường cho năm trăm tên lính thiện nghệ được trang bị đến tận răng tiến tới, đàng sau chúng, những chiếc xe jeep kéo theo những khẩu súng pháo phòng không, và thêm khoảng hai chục con lừa chạy nước kiệu kéo theo những quả bom lớn và những khẩu súng phun lửa đen xì. Connors thôi không nhìn đám lính Đức nữa mà quay lại nhìn Nunzia.
- Chúng đang dẫn nhau vào cửa ngõ chính dẫn tới trung tâm thành phố, cứ theo con đường đó chúng sẽ thẳng tiến đến cầu cảng trong thời gian ngắn nhất.
- Có khi nào chúng lấy dầu xong rồi sẽ để cho chúng ta yên không?
Cô nói nhỏ nhưng vừa đủ nghe:
- Chúng đã có tất cả nhưng vẫn chưa thoả mãn. Em nghĩ chỉ khi nào giết hết chúng ta chúng mới hài lòng.
Connors nhìn đăm đăm cô gái rồi nói:
- Chúng ta nên trở về để giúp đỡ đám trẻ sẵn sàng chiến đấu.
Nunzia nhìn xuống đội binh Đức rồi hỏi:
- Anh có ghét chúng không?
- Ghét ai cơ?
- Bọn Đức ấy.
- Chẳng bao giờ anh ưa chúng. Tuy nhiên có rất nhiều tên lính chẳng ghét anh và đồng đội của anh là mấy. Chúng cùng độ tuổi như anh, về tuổi tác là giống nhau hết. Những tên ấy cũng xuất thân từ những gia đình giống như bọn anh mà thôi. Em hãy tưởng tượng, một đêm anh ngồi trong doanh trại uống cà phê cùng với anh lính đồng hương, cả hai cười nói vui vẻ về một câu chuyện vô thưởng vô phạt. Và rồi một viên đạn lạc găm đúng vào đầu của người đồng đội. Anh ta chết, mặt úp xuống đất ngay trước mắt anh. Lúc nào cũng phải chứng kiến cảnh ấy. Không bao giờ ta còn nghĩ được đối phương của ta là kẻ có nhân tính. Tất cả những mong muốn của anh là làm sao giết cho bằng được chúng.
- Anh giết người nhiều lắm sao?
- Phải. Nhưng cho dù anh có hạ được bao nhiêu kẻ thù đi chăng nữa, thì cũng không thể xoá đi được hình ảnh một người đồng đội của mình, mặc quân phục giống mình, giãy giụa trong vũng máu, chết trên cánh tay mình hoặc giả đau đớn nằm chờ chết. Nhìn cảnh đó con người ta biến thành một kẻ khác hẳn. hoặc cũng có thể một người phải trao đổi rất nhiều mới đứng vững ngoài mặt trận được.
Nunzia trìu mến nói:
- Connors, anh là một người tốt nhưng bị bắt ép tham gia vào một cuộc chiến tranh kinh hoàng.
Connors đáp:
- Anh là một chiến binh tốt. Một chiến binh tốt không có nghĩa là một người tốt.
*
Đêm khuya hôm đó Connors đứng trong căn phòng lớn của toà lâu đài Dell’s Ovo quan sát tấm bản đồ vẽ phác mô tả những vị trí trọng điểm của thành phố Naples.
- Các cháu không đủ bút sáp để vẽ cho xong tấm bản đồ này hay sao?
Anh hỏi khi cố đọc tên những đường phố ghi trên bản đồ.
- Chúng cháu đã tận dụng hết những gì mình có.
Vincenzo nói. Connors nhìn lên:
- Chú muốn nhìn tận mắt và nghe cháu kể về những gì cháu biết một cách tường tận nhất. Chúng ta không có nhiều thời gian.
Ông Maldini đỡ lời:
- Bọn Đức thông thạo đường đi lối lại của thành phố này. Trước đây chúng đã từng ở đây trong một thời gian dài.
Connors nói:
- Nhưng chúng không biết quân số chúng ta là bao nhiêu người, hãy sử dụng điều đó như là một lợi thế. Còn một việc nữa chúng ta phải làm là…
Vincenzo hỏi:
- Còn việc gì nữa kia ạ?
- Chúng ta phải hô biến mấy thùng dầu kia. Chúng ta cho nổ tung con tàu chở dầu ấy.
Connors nhìn thẳng vào mắt những người đang tụ tập thành một đám đông trong phòng.
Fraco hỏi:
- Tàu lớn như thế thì cần bao nhiêu thuốc nổ?
- Vấn đề không phải là thuốc nổ nhiều hay ít mà cần gây ra vụ nổ thật gần con tàu kia. Đám nhiên liệu trên con tàu ấy sẽ giúp chúng ta hoàn tất phần còn lại.
- Vậy khi nào sẽ ra tay?
- Chúng ta phải châm ngòi đống thuốc nổ của mình trước khi con tàu kia đến gần và không kịp quay trở ra.
- Vậy từ bây giờ cho đến khi con tàu kia tiến vào cầu cảng thì chúng ta phải làm gì?
Angela hỏi.
- Chuẩn bị cho cuộc chiến – Connors đáp.
*
Họ hối hả làm việc trong đêm.
Trên các con đường dẫn vào các quảng trường chính của trung tâm thành phố, một tiểu đội các bé trai xếp các chướng ngại vật lên cao trên tầm ngực và đặt những khẩu súng trường không có đạn rải rác trên đó. Ông Maldini đưa những đứa trẻ nhỏ tuổi nhất luồn lách qua đường cống thoát nước của Naples. Ông trao cho chúng cọc đóng những vị trí lợi thế dưới lòng đất để từ đó có thể quan sát con đường phía trên hoặc có thể đặt mìn dưới bánh xích của những chiếc xe tăng mà không sợ bị phát hiện. Khoảng chục thằng bé được giao các vị trí trên nóc các toà nhà cao tầng còn sót lại và các tháp chuông nhà thờ. Chúng được giao cho những khẩu súng trường còn tốt nhất, giao cho nhiều đạn dược nhất để từ đây chúng sẽ quan sát bọn Đức đi qua con đường phía dưới và nhắm bắn được dễ dàng. Angela và cậu bé Tino đi gom dầu hoả từ các căn nhà bỏ trống về, đổ đầy các chai lọ rỗng, cuốn giẻ lại, nút lấy miệng chai. Chúng đặt những cái chai dọc theo lối vào các toà nhà và nhà thờ. Bên cạnh đống chai là những cây nến lớn được xếp gọn ghẽ, sẵn sàng.
Những đứa trẻ khoẻ mạnh nhất được cử đi kiếm những cái nồi lớn nhất kéo lên những toà nhà cao nhất. Sau đó chúng đổ đầy nước biển vào, đặt lên đống củi khô đã chất sẵn. khi bọn Đức đến, chúng sẽ đốt cho lửa cháy, đun sôi nước và hất những nồi nước sôi vào đầu bọn lính Đức đi hành quân bên dưới.
- Làm thế nào cháu nghĩ ra kế này vậy?
Connors hỏi Vincenzo, hai chú cháu bước dọc theo những con đường dẫn đến trung tâm thành phố đang diễn ra các hoạt động chuẩn bị cho cuộc chiến.
Vincenzo đáp:
- Trong truyện “Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà” ấy. Chỉ khác cái nồi của hắn ta lớn hơn rất nhiều, và thay vì dùng nước biển, hắn ta dùng dầu hoả.