Lorenzo Carcaterra
Chương - 19
Tác giả: Lorenzo Carcaterra
Còn cách Naples mười lăm dặm, đại tá Von Klaus ngồi trên chiếc ghế mềm có thể gấp lại được, mắt hắn nhắm nghiền, chân duỗi dài, gót giày cao cổ của hắn gác lên trên một két rượu đầy những chai rỗng. Hắn mở bừng mắt khi nghe tiếng chân bước lại gần.
Hắn trừng mắt nhìn thằng bé đầu tóc rối bời đứng trước mặt hắn. Kunnalt đứng bên cạnh thằng bé. Von Klaus hỏi:
- Bạn mới của cậu là ai thế?
- Một cựu phạm nhân của nhà tù dành cho trẻ vị thành niên của Naples. Khi có lệnh tản cư, nó được thả ra. Lúc nãy nó vào trại của chúng ta, nó nói nó có thông tin có lợi cho chúng ta trước khi chúng ta đưa xe tắng tiến vào Naples.
Von Klaus nhìn thằng bé mặt còn búng ra sữa.
- Tại sao mày giúp chúng tao?
- Tôi muốn chiến tranh sớm kết thúc. Giúp các ông, chiến tranh sẽ kết thúc nhanh hơn.
- Tên mày là gì?
Von Klaus hỏi. hắn thả chân xuống, ngồi thẳng trên ghế.
- Carlo Petroni, trước chiến tranh tôi sống với gia đình tại quảng trường Mercato.
- Tại sao mày phải ngồi tù?
Carlo nhún vai trả lời:
- Vì đói cho nên tôi phạm tội và tôi phải vào tù. Tôi không có tiền thế thân cho nên tôi lấy những thứ tôi cần từ tay những kẻ có tiền mà thôi.
Von Klaus nói;
- Tao không thích những thằng trộm vặt, bọn chúng không chỉ trộm cắp mà còn nói dối nữa. Bất cứ lời nói nào của mày, tao đều đáng ngờ cả.
- Ông có thể giết tôi nếu tôi nói dối, vả lại cái chết không phải là một phần trong kế hoạch của tôi, tôi tự nguyện thông báo cho ông. Tôi chọn ông chứ không chọn người Mỹ hay quân kháng chiến.
- Tại sao mày lại chọn chúng tao?
- Bởi vì tôi biết sẽ có cơ hội kiếm lời nếu tôi hợp tác với ông.
- Tại sao mày lại nghĩ tao hào phóng tiền bạc đối với mày như vậy?
- Bởi vì những lời tôi tiết lộ sẽ có giá trị cho ông hơn là cho những người khác. Ông và đồng đội của ông sẽ gặp nguy hiểm. Nếu ông còn quan tâm đến họ, ông sẽ trả tiền để cứu mạng sống của họ.
Von Klaus gật đầu:
- Tao sẽ trả tiền để có được thông tin của mày. Và mày cũng trả giá nếu thông tin của mày không được chính xác. Và mày biết cái giá của tao đưa ra bao giờ cũng cao hơn cái giá của mày. Chúng ta hiểu nhau rồi chứ?
Carlo bảo:
- Chỉ có thằng khờ mới từ chối lời ông đề nghị.
- Hãy nói cho chúng tao nghe cái điều mà mày cho rằng rất quan trọng với chúng tao.
- Những đường phố ở Naples không phải bị bỏ hoang như ông nghĩ. Rất có thể ông đưa xe tăng của mình vào các khu vực rắc rối.
Von Klaus hỏi:
- Đứa nào còn ở đó mà gây rắc rối cho tụi tao được? Những đội quân trinh sát của chúng tao vào thành phố chỉ gặp toàn ông già và trẻ con mà thôi.
- Một trong những thằng nhãi đó lẩn khuất để chống trả. Bọn chúng có thể được trang bị vũ khí. Chúng có thể kháng cự lại các ông trên những con đường mà chúng thuộc như lòng bàn tay. Chúng có thể tìm được chỗ ẩn nấp ở những nơi mà ngay người lính tinh tường nhất của ông cũng sẽ phải lạc đường khi đi tìm kiếm chúng.
- Có bao nhiêu đứa như thế và chúng được trang bị súng ống ra sao?
- Tin tôi mới được nghe thì có khoảng hai trăm đứa. Vào lúc mà xe tăng các ông tiến vào thành phố Naples thì con số đó sẽ vượt xa con số hiện nay.
- Thế vũ khí của chúng ra sao?
- Hầu hết là súng săn.
Carlo nói, cảm thấy tên đại tá người Đức kia hết sức chú ý đến thông tin của hắn.
- Bọn chúng có đủ đạn dược để cầm cự trong mấy ngày?
- Tại sao mày không ở lại với bọn chúng, sẵn sàng chống trả lại chúng tao?
Carlo nói, giọng cách biệt lạnh lùng:
- Chưa bao giờ tôi đứng về phía chúng, tôi chỉ cố giữ lấy mạng mình, giành quyền lợi về cho mình, tìm những món tiền kha khá cho mình.
- Thế mày ra giá bao nhiêu cho sự phản bội nòi giống của mày?
- Năm ngàn lire. Bấy nhiêu đủ giúp cho tôi và các bạn của tôi có thể thoát thân yên ấm ra khỏi Naples. Thêm nữa, tôi muốn có ba khẩu súng trường và ba băng đạn để kháng cự bất cứ kẻ nào muốn cầm chân chúng tôi.
- Thế người định ngăn mày mặc quân phục thì sao nào? Mày cũng giết họ luôn chứ?
Carlo mỉm cười lắc đầu:
- Cần gì phải giết họ, tôi chỉ cần nói với họ, tôi ông là bạn, thế là xong.
Von Klaus bảo:
- Đó là lời nói dối trắng trợn.
- Nhưng những lời nói dối đó giúp tôi sống sót.
- Trong thời kỳ chiến tranh, những kẻ như mày chỉ mong có thế thôi phải không? Sẵn sàng làm tất cả để bảo toàn mạng sống.
- Thời nào thì đó cũng là việc quan trọng, dù là thời chiến hay thời bình, đấu tranh sinh tồn luôn là mục tiêu cuối cùng của bất kỳ ai.
Von Klaus bảo Carlo:
- Vậy thì mày đạt được mục tiêu cuối cùng rồi đấy, ít nhất là trong ngày hôm nay. Trợ lý của tao sẽ trả tiền cho mày, một số tiền lớn đủ để mày mua súng đạn từ những kẻ không phải là tao và người của tao. Mày cũng ra khỏi doanh trại của tao bằng con đường mày đã đến và chấm dứt! Tao không cần bất cứ thông tin gì của mày nữa!