Lorenzo Carcaterra
Chương - 9
Tác giả: Lorenzo Carcaterra
Một trăm đứa bé ngồi trên quảng trường dưới cái nắng như thiêu như đốt của buổi sáng sớm. Carlo Maldini đứng bên chúng, Nunzia đứng bên trái ông, cô nhìn kỹ ba khuôn mặt của Vincenzo, Angela và Franco.
Ông Maldini hỏi Vincenzo:
- Cháu là chỉ huy hả?
- Cháu chẳng chỉ huy ai hết, tại bọn chúng đi theo cháu.
- Thế có nghĩa là bọn chúng đang chờ cháu ra lệnh đấy.
Ông Maldini đi ngang qua mặt Nunzia và đứng thẳng trước mặt Vincenzo:
- Tại sao các bạn lại đi theo cháu?
- Tại vì bọn chúng tuân phục cháu, nhưng lợi thế của cháu chỉ đến thế ấy mà thôi. Nhưng bây giờ bọn trẻ ấy muốn cháu suy nghĩ giùm cho bọn chúng nữa kia.
Angela thông báo:
- Chúng cháu đã có kế hoạch đối phó với bọn Đức nếu chúng trở lại đây.
Ông Maldini hỏi:
- Kế hoạch đó có bàn đến chuyện súng ống không? Hay là thấy bọn Đức đến bọn bay sẽ dàn hàng ngang đứng ngó chúng chằm chằm chờ chúng bỏ đi?
- Chúng cháu có sao và vài khẩu súng ngắn.
Vincenzo đáp lời. Ông Maldini thôi không nhìn Vincenzo nữa, mắt ông đăm đăm hướng ra bờ vịnh với làn nước trong xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ông bảo:
- Hãy nghĩ lại đi. Nghĩ lại những ngày đầu khi bọn Đức đến thành phố Naples này. Điều đầu tiên bọn chúng làm là gì nào?
Franco đáp;
- Chúng cướp súng của cha ông chúng cháu.
- Đúng như thế.
Ông Maldini xác nhận. Ông nhìn qua vai Franco, khoảng hai mươi đứa trẻ đứng vây quanh họ.
- Và bọn Đức ấy mang súng đi đâu?
Vincenzo nhìn mặt nước long lanh dưới chân cầu tàu mà không rời mắt. Ông Maldini thì thầm:
- Cháu đúng rồi đấy. Bọn Đức ném súng xuống vịnh này.
Vincenzo hỏi:
- Vịnh này sâu bao nhiêu?
- Trung bình khoảng 160 mét, chỗ sâu nhất khoảng hơn 200 mét.
- Liệu súng còn sử dụng được không?
- Một khi các cháu lau khô, chùi sạch, tra dầu mỡ, súng sẽ sử dụng tốt như mới. Có thể hơi rỉ sét một chút nhưng không đến nỗi quá tệ đâu.
- Làm thế nào tụi cháy lấy súng lên được chứ? Lấy được một khẩu súng lên thì người rảnh rỗi nhất cũng mất cả ngày trời, sau đó là một ngày nữa lau súng, tra dầu mỡ. Trong khi đó bọn Đức đã có thể quay trở lại trung tâm thành phố trước khi ta kịp nổ phát súng đầu tiên.
Ông Maldini nghiến răng lại nói:
- Không chịu suy nghĩ gì cả. Vậy mà con gái ta bảo chúng bay rất thích học lịch sử đấy. Đáng lẽ các cháu phải học lại lịch sử của vùng này trước đã.
Vincenzo nhìn thẳng vào mắt ông rồi nhìn vào dãy thuyền đánh cá đang xếp hàng dài thả neo bên cầu cảng. Những mái chèo rải đầy trên nền cát trắng, phơi mình dưới ánh nắng chói chang. Nó thốt lên:
- Dùng thuyền!
Ông Maldini mỉm cười nói:
- Đúng rồi, dùng thuyền. Sử dụng nghề truyền thống của cha ông chúng ta. Nhưng thay vì vớt cá lên thì chúng ta sẽ vớt súng lên.
Franco hỏi:
- Ông sẽ ở đây giúp chúng cháu chứ ạ?
- Ta không còn hứng thú gì với chuyện đánh đấm nữa.
- Chị sẽ giúp các em – Nunzia nói, cặp mắt nghiêm nghị - Và cha chị cũng thế.
Uống rượu ngoài này, bên bờ biển lộng gió, đối với ông còn thú vị hơn chui nhủi trong toà nhà kia. Ông Maldini trợn tròn mắt nhìn con gái một lúc lâu rồi ông quay sang nhìn Vincenzo và nói:
- Đánh đấm với bọn Đức còn dễ hơn là làm trái ý đàn bà ở xứ Naples này.